Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 223: Chương 223: Vương Gia Thị Thiếp




Edit: Ladybjrd

Thủ pháp mở khóa của Kim Phi Dao vô cùng tệ, lúc đó cũng chỉ học được chút da lông từ Bố Tự Du, vốn nghĩ rằng tới Vạn Thiện sơn sẽ luyện tập thêm, đáng tiếc mới ngày thứ hai đã bị Lang ma đầu bắt đi.

Thật ra phá khóa cấm chế chính là dùng tài liệu bày ra một pháp trận nhỏ trên cấm chế để triệt tiêu cấm chế. Kim Phi Dao cầm một đống linh mộc thiết khối, hoa chân múa tay trên cấm chế cả nửa ngày, rốt cục vỗ vỗ tay đứng lên. Ép buộc nửa ngày, nàng căn bản không mở được khóa, sớm nên dùng sức mạnh mở ra, còn bày đặt kỹ thuật.

“Mở ra cho ta!” nhìn bốn bề vắng lặng, nàng nắm tay, hắc linh sôi trào, đánh lên cấm chế.

Linh quang đen trắng đâm vào nhau, bắn ra bốn phía, khóa cấm chế chậm rãi mở ra, Kim Phi Dao chụp Ẩn Thân phù lên người, hừ lạnh một tiếng rồi tiến vào trong.

Sải bước bước vào cấm chế, cấm chế vừa bị nàng mạnh mẽ phá lại khép lại, bên trong là một thông đạo xây dựng từ gạch đá. Ở ngã rẽ phía trước còn có thể nhìn thấy có người nhanh nhẹn ló đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại vụt nấp đi.

Cũng không biết đối phương có biện pháp phá phép ẩn thân không, Kim Phi Dao hóa Thông Thiên Như Ý thành hai cây đại đao, mỗi tay cầm một thanh đi về phía ngã rẽ.

Đợi nàng im hơi lặng tiếng đi đến chỗ rẽ, cẩn thận thò đầu ra nhìn, thấy sau chỗ rẽ có hai gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đang ngồi dán vào vách tường. Người ngồi trước cầm một cái hồ lô nhỏ tỏa ánh sáng xanh lục, thoạt nhìn phẩm giai không thấp, ít nhất cũng là pháp bảo hạ phẩm. Người phía sau lưng mang phi kiếm, tựa hồ như đang run rẩy.

Hai người ăn mặc rất kỳ quái, cũng không phải là quần áo lố lăng mà vì họ mặc đồ của gia đinh.

Tu sĩ Trúc Cơ mặc đồ gia đinh? Nếu như đi ra ngoài quả thực sẽ làm người ta cười rụng răng, chẳng lẽ đây là người của môn phái vương phủ nào đó, chưởng môn có hứng thú làm vương gia hoặc người nhà giàu?

Kim Phi Dao cũng không đả thảo kinh xà mà đứng im cách không xa chỗ bọn họ, muốn nghe xem bọn họ định làm gì, để xem liệu có thể moi được chút tin tình báo nào không.

Đợi nửa ngày cũng không thấy hai người có hành động gì, chỉ là càng lúc càng khẩn trương. Tu sĩ phía trước nắm chặt tiểu hồ lô, mồ hôi trên trán chảy xuống, hai bên lông mày cau lại như dán lại một chỗ. Người đằng sau lại càng khoa trương, tiếng thở ngày càng to, không biết có phải là ngồi lâu quá bị tê chân không mà càng run rẩy ác liệt.

“Lý Nhị, sao nàng còn chưa tiến vào?” tu sĩ ngồi sau thật sự không nhịn được nữa, vươn ngón tay chọc vào Lý Nhị cầm hồ lô phía trước.

Lý Nhị suýt thì nhảy dựng lên, xoay người thấp giọng mắng, “Vương Ngũ, ngươi chọc ta làm gì? Làm ta sợ muốn chết.”

“Ta chỉ muốn hỏi xem sao đợi đã nửa ngày mà nữ tu sĩ Kết Đan kia còn chưa tiến vào.” Vương Ngũ rụt cổ đáp.

“Không biết! Ngươi có thể thành thật đợi không, nói như vậy mà để nàng nghe được thì hai ta còn giữ được mạng sao?” Lý Nhị tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại thò đầu ra nhìn về phía cấm chế ở lối vào.

Vương Ngũ thay đổi tư thế, thấp giọng nói: “Sao ta không vội được, chúng ta đợi đã nửa ngày rồi, hơn nữa vừa rồi còn có tiếng nổ nhưng sao nàng lại không tiến vào, chúng ta đã phối hợp với nàng, cho cửa mở ra rồi mà.”

“Đầu đất, nàng không vào thì càng tốt, ngươi muốn đánh nhau với tu sĩ Kết Đan sao?” Lý Nhị luôn luôn trông chừng cấm chế, chỉ sợ sẽ xuất hiện gì khác thường.

Vương Ngũ bẹt bẹt miệng, khó chịu nỏi: “Ta không muốn, tu sĩ Kết Đan ra tay thì hai ta còn mạng sao? Chỉ là Vương gia lại không nghĩ như vậy, nhất quyết bảo chúng ta phải bắt tu sĩ Kết Đan kia, nếu không ai thèm ngồi đây. Triệu Nhất là Lục Lục đúng là giảo hoạt, giành phần dẫn tu sĩ Trúc Cơ béo kia đi, bỏ lại hai ta đối phó với tu sĩ Kết Đan.”

“Đừng lắm miệng nữa, chỉ cần nàng tiến vào, ngươi liền nhảy ra hấp dẫn sự chú ý của nàng. Sau đó ta sẽ dùng Mê Thần hồ lô định trụ nàng, lại dùng Phược Tiên thằng trói chặt nàng lại, như vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng vấn đề là sao mãi vẫn chưa thấy nàng tiến vào, chẳng lẽ nữ nhân béo kia không quan trọng hay là nàng quay về tìm viện binh?” Lý Nhị cũng cảm thấy khó hiểu, tiếp tục thò đầu nhìn cấm chế.

Kim Phi Dao tự dưng hoài nghi chỉ số thông minh của hai người này, kế hoạch đơn giản như vậy mà còn dám bắt tu sĩ Kết Đan. Tuy nhiên, theo như lời bọn họ thì người bảo bọn họ bắt người là vương gia, có điều… Bắc Thần Linh giới không có hoàng đế, cả địa bàn toàn do các môn phái tu tiên quản lý.

Tuy nhiên, Mê Thần hồ lô kia cũng không tệ, lại có thể định trụ tu sĩ Kết Đan kỳ, không biết là thật hay giả. Nhưng bắt ta làm gì? Ta nhớ là mình không có cừu gia gì nha. Hơn nữa, đám tu sĩ này chắc chắn không biết tên bọn chúng lại như tên người hầu, nào Triệu Nhất, Lý Nhị, có phải là còn có Trương Tam, Trần Tứ không?

Nghe thấy Lý Nhị nói tới viện binh, Vương Ngũ nóng nảy, vội vã đứng lên nói: “Lâu như vậy còn chưa vào, chắc chắn là đi tìm viện binh. Chúng ta nên đi ra nhìn xem, nếu nàng không có ở bên ngoài thì phải nhanh chóng đóng cấm chế lại.”

Lý Nhị suy nghĩ một chút, hắn cũng không muốn trực tiếp đối mặt với tu sĩ Kết Đan, liền đồng ý với ý kiến của Vương Ngũ.

Hai người dè dặt cẩn trọng đi đến bên cấm chế, dán một lá bùa trắng lóng lánh lên cấm chế, cấm chế liền trở nên trong suốt, lộ ra cảnh tượng bên ngoài.

Trong ngõ trống trơn, không có nửa nhân ảnh. Hai người nhẹ nhàng thở ra, xem ra tu sĩ Kết Đan kia đi thật rồi. Đúng lúc này, ngoài phố đột nhiên truyền đến tiếng chạy khiến hai người hoảng hốt, chẳng lẽ tu sĩ Kết Đan đã dẫn người đến?

Sau đó liền thấy một tiểu nam hài chảy nước mũi cầm một cái diều chạy tới, đứng ở đầu ngõ một lát rồi đi vào, đi tiểu xong lại khịt khịt mũi chạy đi.

“Tiểu phá hài, làm ta sợ muốn chết.” Vương Ngũ lòng còn sợ hãi nói.

Lý Nhị vừa rồi cũng bị hoảng, nhìn tiểu hài tử chạy đi, nhất thời cảm thấy có chút căm tức, giận giữ nói: “Không bắt nữa, trở về nói với vương gia là tu sĩ Kết Đan đã đi rồi. Cũng không biết vương gia nghĩ gì mà nghe theo tên quốc sư đầu chó kia, muốn bắt sống nữ tu sĩ Kết Đan, chính là muốn đem chúng ta ra chịu chết mà. Nữ nhân đã chật khắp các phòng rồi, chỉ cần có thể sinh con thì tu vi nào chả như tu vi nào.”

“Nhỏ tiếng chút, bị quốc sư nghe thấy thì phiền toái.” Vương Ngũ vội vàng nhìn trái nhìn phải, lấy khuỷu tay huých hắn.

“Hừ, tiểu nhân đắc chí, đi thôi!” Lý Nhị hừ lạnh một tiếng, sờ soạng phía dưới cấm chế một cái, cầm một cái trận bàn lên.

Sau khi trận bàn được mang đi, khóa cấm chế kia cũng biến mất, kể cả có người đi tới ngõ nhỏ, phá hủy bức tường kia đi cũng không thể tìm ra thông đạo này.

Sau đó, Kim Phi Dao lặng lẽ đi theo phía sau hai người trong thạch đạo rối rắm như mê cung.

Hết rẽ trái lại quẹo phải, thỉnh thoảng lại phải đi xuống bậc thang dài, Kim Phi Dao đi theo bọn họ càng đi càng xuống sâu dưới đất, cuối cùng ra khỏi thạch đạo tới một huyệt động cực to.

Huyệt động này cao gần ba mươi trượng, rộng cũng có tới trăm trượng, giữa huyệt động có một hố sâu đầy dung nham nóng bỏng, dung nham không ngừng quay cuồng, giữa mặt dung nham lộ ra một đoạn gì đó trắng trắng, thoạt nhìn tựa hồ là xương cốt của yêu thú cực lớn, nhưng do chỉ lộ ra một chút nên Kim Phi Dao cũng không nhận ra đó là xương yêu thú gì.

Bên kia cái hố có một tiểu lâu ba tầng tinh xảo bằng đá, một bình đài rộng hai trượng vươn ra phía trên mặt dung nham. Lúc này trong tiểu lâu truyền ra tiếng nhạc, còn có giọng nữ quỷ dị đang hát.

Mà trên vách đá của huyệt động có mấy trăm huyệt động nhỏ, trông như tổ ong, cửa động đều bị khóa bởi song sắt đã qua luyện chế. Phía sau khá nhiều khung cửa có nữ tử đứng, tóc tai bù xù, tay vươn ra ngoài, thê lương hét lên, rất không hài hòa với tiếng nhạc trong tiểu lâu.

Kim Phi Dao nghe kỹ, phát hiện tiếng kêu la của các nàng phân thành hai loại, vài người là kêu cứu mạng hoặc là ‘thả ta ra ngoài’, còn tiếng kêu của những người khác lại khiến nàng có chút khó hiểu, gì mà ‘ngươi là đồ súc sinh’, ‘ngươi sẽ gặp báo ứng’, đã bị người ta nhốt trong nhà giam rồi còn bảo đối phương gặp báo ứng, không phải quá vô nghĩa sao?

Hơn nữa, những nữ tử kia đều là tu sĩ, ngoài Luyện Khí kỳ ra cũng có vài người Trúc Cơ kỳ.

Do ở dưới lòng đất nên ngoài dung nham đỏ lửa kia, trong động còn treo không ít dạ quang thạch. Những huyệt động bị khóa kia cũng không ngoại lệ, những huyệt động có người đều treo dạ quang thạch, vì thế Kim Phi Dao đảo mắt qua là có thể nhìn ra trong các huyệt động đó đều là nữ tu sĩ. Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều huyệt động không có người gào thét, hẳn là đã quen bị nhốt rồi.

“Ta là người của Đông Ngọc Hoàng phái, các ngươi thật to gan, mau thả ta ra ngoài, có nghe thấy không hả, mau thả ta ra ngoài.” Trong một huyệt động tương đối thấp, có một nữ tử mập mạp đang giật song cửa, không ngừng gào lên.

Kim Phi Dao nhìn sang, chính là Ngọc Châu.

Nàng hét to, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận, hai tay bép múp kéo song cửa rầm rầm, xem ra là cũng không phải chịu tra tấn gì, mà cũng có thể là còn chưa bắt đầu tra tấn.

“Đông Ngọc Hoàng phái là cái thá gì, vương gia của chúng ta là hậu duệ của Động hoàng vạn năm trước, là huyết thống hoàng gia chính tông, cho ngươi làm thị thiếp chính là phúc phần của ngươi. Ngươi đừng có náo loạn nữa, hãy hầu hạ vương gia cho tốt, sinh vài đứa nhỏ báo đáp sự ưu ái của vương gia đối với ngươi đi.” Ngoài huyệt động có hai gã tu sĩ Trúc Cơ mặc đồ gia đinh đang hung dữ hù dọa Ngọc Châu, hẳn là hai người mà Vương Ngũ nhắc tới trước đó, Triệu Nhất là Lục Lục.

“Phi” Ngọc Châu nhổ nước bọt lên mặt Lục Lục, “Hậu duệ hoàng tộc cái con khỉ. Muốn ta làm thị thiếp? Nằm mơ, kiếp sau cũng không có khả năng. Mau thả ta ra ngoài, nếu không các ngươi sẽ biết tay.”

“Ngươi tiết kiệm chút sức lực để lát nữa dùng trên giường đi.” Lục Lục lau nước bọt trên mặt, khinh thường nói: “Tu sĩ ương ngạnh hơn ngươi có rất nhiều, nhưng không được bao lâu cũng phải ngoan ngoãn lên giường của vương gia nhà chúng ta. Để ta xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu, Đông Ngọc Hoàng phái thì là cái thá gì, năm đó mấy chục môn phái và gia tộc hợp lực tới tìm chúng ta mà còn không tìm được, chỉ là một Đông Ngọc Hoàng phái thì có năng lực làm cái gì, ngay cả đại môn cũng không tìm được.”

Ngọc Châu hiểu ra, hóa ra những tu sĩ mất tích quanh Tiên Mỹ thành đều là bị những người này bắt đi, những nữ nhân trong các huyệt động kia chính là những tu sĩ bị mất tích. Bọn chúng đã trăm năm không bị phát hiện, chẳng lẽ nàng cũng phải bị giam ở đây cho đến lúc chết, sư môn cũng không tìm được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.