Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 231: Chương 231: Vơ Vét Của Cải




Edit: Ladybjrd

Đối mặt với chỉ trích của Lỗ Hồng Quang, Kim Phi Dao có chút khiếp đảm gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, ta sai rồi! Ta nhất định sẽ làm theo lời ngươi.”

“Hừ, biết là tốt. Hiện tại hãy đưa chúng ta xuống dưới nhìn xem, kể lại sự việc một lượt cho chúng ta nghe.” Lỗ Hồng Quang chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đắc ý nói.

“Được!” Kim Phi Dao chạy lại, dẫn bọn họ đến bên cái hố, sau đó hô lên với Ngọc Châu: “Ngọc Châu tới đây một chút.”

Hiện tại Ngọc Châu rất nghe lời Kim Phi Dao, nghe nàng gọi liền chạy ngay tới, “Kim tiền bối, ngươi gọi ta?”. Lại thấy Lỗ Hồng Quang của Tiêu Thiên điện cũng ở đây, Ngọc Châu vội vàng hành lễ với hắn.

Kim Phi Dao chỉ vào Lỗ Hồng Quang và hơn hai mươi tu sĩ Kết Đan của các môn phái đứng phía sau hắn, nói với Ngọc Châu: “Ngươi đưa các vị tiền bối xuống dưới nhìn xem, nhớ kể rõ lại những chuyện đã xảy ra, ta còn phải xử lý những nữ tu sĩ kia, ngươi đưa họ xuống trước đi.”

“Được.” Ngọc Châu có chút nghi hoặc đáp lời, khách khí dẫn những tu sĩ vẻ mặt nghiêm túc kia bay vào trong hố.

Kim Phi Dao thấy bọn họ đã xuống hố hết liền quay lại Phi Thiên lâu, nói với những tu sĩ Trúc Cơ tới đón người: “Các vị, thật ngại quá, vừa rồi lời của sư huynh ta nói các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy. Ta đành phải… Aizzz!”

Mọi người đều nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, nghĩ rằng nàng chuẩn bị lấy những lễ vật đã thu ra để trả, nhưng vì sao trông bộ dáng của nàng lại giống như có chút không đúng chứ? Giống như không phải nàng định trả lại các thứ cho chúng ta mà muốn tăng giá vậy.

Kim Phi Dao xoa xoa tay, thật không tình nguyện nói: “Phiền các vị rồi, hiện tại ta không muốn thu tạ lễ của mọi người cũng không có cách nào. Cấp cao áp bách, xin lỗi mọi người, ta chỉ có thể mặt dày mày dạn nói: mỗi người hai mươi khối linh thạch trung phẩm, có thể dùng linh thảo hoặc yêu đan thay thế. Xin lỗi!”

“A?” mọi người đồng loạt ồ lên, không chỉ không trả lại đồ mà còn tăng giá.

“Ta cũng không có cách nào, lời của sư huynh ta vừa rồi các ngươi cũng nghe thấy đấy, vốn là các ngươi tự nguyện cho ta gì thì ta lấy cái đó, nhưng hiện tại không được, bắt buộc phải nhập công khố mới được, mọi người đều là người trong các môn phái, đạo lý trong đó có lẽ cũng biết, ta không cần giải thích nhiều, xin mọi người thông cảm, đừng làm ta khó xử.” Kim Phi Dao vẻ mặt sầu lo, tâm sự trùng trùng nhìn mọi người.

Đây… đây là ngụ ý cấp trên sẽ lấy đi các thứ của nàng nên vừa rồi mới mượn cớ nói như vậy.

Mọi người nhấ thời không biết nói gì, tuy rằng môn phái nào cũng có người lấy quyền mưu tư nhưng bình thường đều lặng lẽ làm, người có thể làm chuyện đó trước mặt bao nhiêu người đúng là chỉ có người Đông Ngọc Hoàng phái, không hề sợ bị người ta đồn đại sau lưng.

“Tiền bối không cần phải như vậy, chúng ta có thể hiểu được mọi người đều là thân bất do kỷ. Nếu bọn họ thật sự có năng lực thì những sư tỷ sư muội này đã sớm được cứu ra, làm sao có thể bị kéo dài như vậy? Tiền bối đã cứu người, chúng ta làm sao có thể làm khó ngươi, đây là phần cho sư muội ta.” Trầm mặc qua đi, những tu sĩ Trúc Cơ kia bắt đầu lục túi càn khôn. Hai mươi linh thạch trung phẩm cũng không phải số nhỏ, mọi người chỉ có thể dùng linh thảo hoặc yêu đan trao đổi, có người còn mang hết các loại tài liệu ra đưa cho Kim Phi Dao.

“Cám ơn mọi người!” Kim Phi Dao cảm động, liên tục nói lời cảm tạ. Vốn là người khác tạ nàng, hiện tại lại biến thành nàng tạ người khác.

Đường đường là một tu sĩ Kết Đan mà lại hạ thấp tư thái như thế, xem ra nước Đông Ngọc Hoàng phái rất sâu a! Các tu sĩ Trúc Cơ nhìn Kim Phi Dao mà cảm thấy đau lòng. Còn các nữ tu sĩ kia thì đều không có bất cứ đánh giá gì về Kim Phi Dao, chỉ cúi đầu kể lại chuyện vài năm qua mình đã chịu khổ thế nào, không hẹn mà cùng đổ hết tội vạ lên người quốc sư.

Lần này tạ lễ đưa rất nhanh, chỉ chốc lát Kim Phi Dao đã thu xong, nàng khoát tay với mọi người, nói: “Ta đi trước, việc sau này sẽ giao cho sư huynh xử lý. Mọi người, hẹn gặp lại!”

Sau đó, không đợi mọi người kịp đáp, nàng liền ngự phi thảm, dẫn Mập Mạp và Đại Nữu phá không mà đi.

Trúc Vô mang theo đệ tử đứng lẫn trong đám đông nhìn nàng, thấy nàng cứ như vậy phủi mông bỏ đi chỉ biết cúi đầu xấu hổ. Một lát nữa Lỗ Hồng Quang lên mà biết Kim Phi Dao dùng hắn để thu nhiều đồ như vậy không biết sẽ bị chọc giận thành dạng gì.

“Sư phụ, chúng ta làm gì bây giờ? Có nên bỏ về trước khi Lỗ Hồng Quang lên không?” Phong Vân Trúc đứng bên cạnh Trúc Vô, nhìn Kim Phi Dao bỏ chạy liền nghiêng đầu hỏi.

Trúc Vô tức giận nói: “Nếu chúng ta bỏ đi thì đống phân này sẽ thực sự đổ lên đầu Hư Thanh điện. Hiện tại đương nhiên là phải lặng lẽ trà trộn vào đám người đi xuống hố, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện chúng ta không xuống dưới đó, cứ thế là có thể giả vờ không biết gì việc trên này.”

“Sư phụ quả nhiên lợi hại, nhìn sự việc vẫn lão luyện hơn chúng con, sao trước kia con lại không phát hiện sư phụ còn có một mặt này nhỉ?” Phong Vân Trúc ở phía sau gật đầu khen.

“Đừng có mà nịnh hót nữa, mau đi.” Trúc Vô vô cùng bất đắc dĩ, hắn thế này còn không phải do sư phụ và kẻ cuồng ăn kia bức thành sao?

Trúc Vô và các đệ tử im hơi lặng tiếng xuống dưới hố, những người xuống từ lúc trước vẫn còn đang đứng ở trước tàn thi của quốc sư, nghe Ngọc Châu kể lại cốt truyện đã được biên soạn từ trước. Nàng nói lắp bắp, có vấn đề gì liền lấy cớ bản thân mới bị bắt, cũng không biết rõ lắm để tránh phải trả lời mọi người.

Hiện trường chỉ có quốc sư và đám thi thể bị Mập Mạp và Đại Nữu đánh cho bầm dập, vương gia mặt rỗ đã thành toái khối, dưới sự thúc giục mãnh liệt của mọi người, Ngọc Châu mới miễn cưỡng dẫn bọn họ đi xem. Những khối thịt nhỏ bằng bàn tay được bao trong thứ vật liệu màu vàng kia thật sự làm nàng không muốn tới gần.

Bất tri bất giác trong lúc đó, Trúc Vô đã đưa đám Bạch Giản Trúc trà trộn vào trong đám người, bộ dáng giống như đã ở đó từ lâu.

Nhìn một vòng, trong lòng mọi người đều đầy nghi vấn. Nói về Động Hoàng vạn năm trước, bọn họ cũng biết một hai. Thiên Tà Thánh Anh lúc đó cũng có danh tiếng, chỉ cần thu thập đủ một vạn hồn trẻ con thì thành phẩm luyện ra cũng đã là pháp bảo cực phẩm, có thần trí, uy lực phi thường cường đại, nếu không cũng sẽ không thể giúp Động Hoàng chiếm được địa bàn Bắc Thần Linh giới.

Tuy nhiên, điều mọi người nghi hoặc là nghe nói một vạn đứa trẻ kia phải thỏa mãn một điều kiện, mà điều kiện đó thì cũng chỉ nghe nói trong một số truyền thuyết, đó là phải dùng tiểu hài tử của chính mình mới được. Nhưng những nữ đệ tử bị bắt đi kia đều trăm miệng một lời nói mình bị hấp thu âm nguyên, không biết có phải có điều giấu diếm ở đây không.

Tu sĩ Kết Đan không phải kẻ ngốc, có một người nghĩ đến khả năng đó thì cũng có người thứ hai, thứ ba nghĩ đến. Nhưng lại nghĩ, việc như vậy lộ ra ngoài cũng không có lợi cho môn phái, dù sao cũng là do bọn họ tìm kiếm không ra mới tạo thành kết cục này. Chỉ còn cách sau khi đưa nữ đệ tử về thì hỏi lại một lần nữa.

Mọi người đều mang ý định riêng trong lòng, mà Lỗ Hồng Quang với thân phận người Đông Ngọc Hoàng phái quay sang nói với Ngọc Châu: “Vừa rồi ngươi nói những thứ kia đều bị Kim Phi Dao lấy đi, ngươi hãy đi gọi nàng tới cho ta, ta muốn xem những thứ đó có để lại dấu vết gì không. Nhìn một vòng ở đây cũng không làm rõ được vài chuyện, chúng ta cũng không biết phải trở về báo cáo thế nào.”

“Dạ!” Ngọc Châu không nghĩ nhiều, lập tức ngự khí bay ra ngoài tìm Kim Phi Dao.

Lỗ Hồng Quang đắc ý nhìn bốn phía, tên hậu duệ Động Hoàng này chắc chắn có chút bảo vật, làm sao có thể để nữ nhân đó lấy đi chứ. Nhân lúc tu sĩ các đều có mặt, ta lấy cớ này đoạt lai những thứ đó, sau này nàng sẽ không dám đến đòi lại.

Không lâu sau, Ngọc Châu một mình quay lại, phía sau không có bóng dáng Kim Phi Dao.

“Không phải bảo ngươi gọi nàng tới sao, người đâu?” Lỗ Hồng Quang thấy Kim Phi Dao còn chưa tới thì hơi tức giận.

Ngọc Châu vẻ mặt mờ mịt nói: “Đi rồi.”

“Đi rồi?” Lỗ Hồng Quang kinh ngạc nói. Vậy mà đi rồi, sự tình còn chưa giải quyết mà đã một mình vô thanh vô tức trở về, chẳng lẽ không nói lại gì sao?

“Đúng vậy, ta đã hỏi các tu sĩ khác, bọn họ nói Kim tiền bối đã đi được một lúc rồi, nàng nói đây cũng không phải chuyện lớn gì, mọi người đã không sao thì nàng đi về. Nàng còn nói những đứa trẻ bị trộm đến kia cũng giao cho các vị xử lý, nàng còn có việc, sẽ không lảng vảng ở đây làm ảnh hưởng các vị xử lý hậu sự.” Ngọc Châu nói một lèo hết những gì nghe được ra, toàn là lời nhắn lại cho Đỗ Hồng Quang, nhưng việc Kim Phi Dao thu thêm tạ lễ thì không có ai chủ động nhắc tới nên nàng cũng không biết.

Lỗ Hồng Quang nghe xong, tức giận muốn nổ mũi, kiểu không nói gì đã bỏ đi này chắc chắn là vì nàng đã lấy được thứ tốt nên mới bỏ đi trước.

Ngọc Châu đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Lỗ Hồng Quang, “Lỗ sư bá, lúc trước Kim tiền bối có đề cập với ta rằng nếu trong môn phái có sư thúc sư bá nào đến thì bảo ta nói giúp nàng một tiếng.”

“Nói cái gì?” thứ tốt đều bị nàng mang đi rồi còn nói gì nữa, Lỗ Hồng Quang lạnh mặt.

“Việc này…” Ngọc Châu nhìn bản mặt lạnh lẽo của Lỗ Hồng Quang, do dự nói: “Kim tiền bối nói, nàng quả thật không lấy được vật đáng giá gì từ chỗ này cho nên nhắn các sư bá không cần bận tâm. Chỉ có một quyển pháp quyết dùng trẻ con để tu luyện Thiên Tà Thánh Anh và ngọc giản ghi lại lịch sử gia tộc Động Hoàng, nàng gửi cả ở chỗ ta, bảo ta chờ mọi người tới rồi giao lại.”

“Hử? Vậy đưa pháp quyết ra cho ta nhìn xem.” Vậy mà lại để pháp quyết lại, Lỗ Hồng Quang cũng không chú ý tới cái khác, trực tiếp đòi vật.

Ngọc Châu không nói thêm gì, lấy một cái hộp đưa ra trước mặt mọi người, “Lúc Kim tiền bối tra tìm trong này ta cũng có mặt, quả thật không tìm được gì cả. Hai gã tu sĩ kia nghèo vô cùng, ngay cả thủ hạ Trúc Cơ cũng chỉ có pháp khí, không một ai có pháp bảo.”

Lỗ Hồng Quang mở hộp ra, bên trong có hai ngọc giản, một đen một trắng. Ngọc giản màu đen kia vừa nhìn đã thấy có vấn đề, vì thế hắn liền cầm ngọc giản màu đen lên. Chung quanh có nhiều tu sĩ nhìn chằm chằm như vậy, da mặt hắn dù có dày cũng không thể trực tiếp lấy đi.

Đảo thần thức vào trong, sắc mặt hắn đột nhiên có chút khác thường, đang lúc mọi người thầm đoán ngọc giản này là pháp quyết kinh thiên gì đó, Ngọc Châu lại chậm rãi nói: “Sư bá, Kim tiền bối nói phương pháp dưỡng Thiên Tà Thánh Anh này quá mức âm độc, nếu còn tồn tại trên đời sẽ chỉ hại người. Nhưng nàng lại sợ nếu trực tiếp hủy đi sẽ không nói rõ ràng được, thế nên nàng đã lau quệt đi một phần nội dung bên trong đi. Nàng còn nói, với công pháp tà tu này, nếu đổi thành các sư bá lấy được cũng sẽ hủy diệt trước mắt mọi người.”

Lỗ Hồng Quang cầm ngọc giản, nhất thời đâm lao phải theo lao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.