Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 198: Chương 198: Hồng Thọ Quả




Kẹt một tiếng, cửa đã bị Kim Phi Dao đập cho mở ra.

Lang ma đầu nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Kim Phi Dao, giơ một lá bùa lên hỏi: “Trên này viết cái gì vậy?”

“Không phải ngươi biết chữ Nhân tộc sao? Đây đương nhiên chính là Ma Thể Trúc Hình pháp mà ngươi đưa cho ta, ta đã tự học ma ngữ để dịch đấy.” Kim Phi Dao oán giận nói, ánh mắt lại xem xét bên trong phòng.

Vừa nhìn đã thấy tức tối, căn nhà này khác hẳn căn bên cạnh, có đài tu luyện hoa lệ, nhuyễn tháp xinh đẹp và rất nhiều gia cụ tinh xảo, đương nhiên không thể thiếu đệm nằm mềm mại. Hơn nữa, trên đất còn trải thảm lông thú, trên thảm giờ này có không ít bảo bối đổ ra từ túi càn khôn của nàng.

Quá không biết xấu hổ, lại trốn trong phòng xem đồ của ta. Kim Phi Dao nhìn núi bảo bối trên sàn, phát hiện quần áo của mình nằm tít dưới đống bảo bối.

“Ngươi viết thứ này? Ngươi đã tu luyện theo chưa?” Lang ma đầu vẫn còn rối rắm với phần Ma Thể Trúc Hình pháp kia, lại hỏi.

Kim Phi Dao trừng mắt liếc hắn, sau đó nói: “Hừ, đã từng tu luyện, nhưng tu không thông.”

“Không tẩu hỏa nhập ma đã là may mắn, viết cái thứ lung tung gì thế không biết.” Lang ma đầu đọc nội dung trên đó, mày nhíu lại.

“Không cần nhìn, rác của ngươi ta sẽ trả lại, ta chỉ mượn mấy cái yêu đan và linh thảo thôi. Đừng có trừng ta, linh thảo này vốn là của ta, những thứ rác rưởi khác ta không cần, để ở trong này còn làm bẩn thảm của ta.” Lang ma đầu phát hiện Kim Phi Dao không hề nghe hắn nói mà cứ nhìn chằm chằm vào những thứ trên sàn liền lạnh lùng nói.

Kim Phi Dao thu hồi ánh mắt, không lên tiếng, ai bảo người ta có thực lực làm chi, chờ sau này ta lợi hại cũng sẽ đánh cho ngươi sưng thành đầu heo. Nàng cúi đầu, không chút để ý nói: “Tẩu hỏa nhập ma thì sao, dù sao đây cũng là ngươi cho, nếu ta tẩu hỏa nhập ma cũng là do pháp quyết giả ngươi đưa. Về sau nếu có ai hỏi thì ta bảo là ngươi cho ta pháp quyết giả.”

Lang ma đầu mắt lạnh nhìn nàng, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, đột nhiên tốt bụng nói: “Ngươi ra ngoài chờ, ta dùng chữ Nhân tộc viết lại một bản cho ngươi. Bản ngươi tự dịch này không dùng được, tu luyện theo cái này có khả năng sẽ tu luyện thành một yêu thú.”

“Ngươi tốt bụng như vậy?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc nhìn Lang ma đầu, người này không gặp phải chuyện tốt gì, sao đột nhiên lại hảo tâm như vậy?

Nhưng Kim Phi Dao đã thử mấy ngày này, nàng quả thật không thể dùng Luyện Ngục Cắn Hồn mà Kết Đan có thể tu luyện này, mỗi lần dùng thử thì xương cốt toàn thân sẽ có cảm giác bị đè ép không chịu nổi, cơ bắp cũng thế, đau đớn như bị xé rách, thân thể căn bản không thể chịu được lực lượng của Luyện Ngục Cắn Hồn. Hơn nữa, nội dung nàng tự dịch đúng là rất không lưu loát, ít nhất có một nửa khiến nàng đọc mà như lọt vào sương mù.

Rõ ràng là có mà lại không sử dụng được, loại cảm giác này khiến người ta vô cùng không thoải mái. Nếu Lang ma đầu thật sự có thể viết Ma Thể Trúc Hình pháp cho mình thì những yêu đan cấp bốn, cấp năm này cứ cho hắn mượn. Giờ nàng đã Kết Đan, muốn giết chúng cũng dễ như trở bàn tay.

“Cứ chờ đi, không được gõ cửa.” Lang ma đầu vứt nàng ở ngoài, đóng cửa không biết làm gì bên trong.

Kim Phi Dao đi tới đi lui bên ngoài, tâm trạng thấp thỏm chờ hắn, chờ một canh giờ cũng không thấy Lang ma đầu đi ra.

“Viết pháp quyết khó như vậy sao? Sao lại lâu thế?” Kim Phi Dao cảm thấy ngạc nhiên, chỉ có mười câu nói, nàng tự dịch cũng không cần một canh giờ. Tuy rằng không dùng được nhưng cũng vẫn là dịch ra, hắn thì có sẵn pháp quyết trong đầu, chỉ việc viết ra mà sao lại chậm như vậy.

Lại đợi một canh giờ nữa, tổng cộng hai canh giờ mới thấy Lang ma đầu mở cửa đi ra.

Lang ma đầu cũng không ngờ hắn thiếu chút nữa không nhớ được pháp quyết Thông Thần quyết, vốn đã không nhớ rõ lắm, còn muốn bất động thanh sắc dung nhập Ma Thể Trúc Hình pháp vào, đúng là làm việc tốt thực không dễ dàng.

“Cho ngươi, từ giờ trở đi ngươi có thể tu luyện rồi.” Lang ma đầu giao ngọc giản cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao nhận lấy ngọc giản, cẩn thận nhìn qua, quả nhiên nội dung lưu loát hơn rất nhiều. Có rất nhiều chỗ trước kia xem không hiểu thì giờ đã thông suốt, chỉ là nhìn toàn bộ ngọc giản thì dường như là có thêm không ít chữ.

Nàng khó hiểu hỏi: “Tiền bối, trong bản ma ngữ chỉ có hơn mười câu, sao cái này lại có hơn ba mươi câu vậy? Không phải ngươi thêm thắt gì trong đó chứ?”

“Ngươi cho là ta nhàn rỗi không có việc gì làm sao? Ngôn ngữ Ma tộc một câu có thể bằng hai ba câu trong ngôn ngữ Nhân tộc, hơn nữa, ta sợ ngươi quá ngốc, xem không hiểu cho nên viết tương đối cụ thể.” Lang ma đầu hừ lạnh một tiếng, trên mặt không có bất luận biểu hiện khác thường nào.

Ngay lúc Kim Phi Dao còn chần chừ cầm ngọc giản thì Lang ma đầu lại nói: “Ta sẽ không dùng không của ai cái gì, chờ ta chữa thương xong sẽ rời khỏi khu vực hỗn độn, tiểu đảo nổi này sẽ tặng cho ngươi.”

“A” Kim Phi Dao kinh ngạc ngẩng đầu, quả thực không thể tin được người này. Nếu đã vốn định dùng tiểu đảo để trao đổi các thứ thì trước đó cần gì phải cố ý cướp túi càn khôn của ta, còn vì ta phản kháng mà đánh đập? Người này quá nhàm chán à? Làm việc không di đường thẳng, cố ý muốn chọc giận ta, đây là vừa đấm vừa xoa sao?

Tuy nhiên, tức thì tức, nếu bị đánh một chút mà đổi được cái giới tử cảnh vực thì vẫn có lời cực kỳ. Nếu đánh một lần có thể đổi được một cái giới tử cảnh vực thì có đánh nữa cũng không thấy đau, không biết trên người Lang ma đầu có bao nhiêu giới tử cảnh vực có thể đổi.

“Không cần phải có ý nghĩ xiên xẹo, tất cả đống rác này của ngươi bán đi cũng không mua được một mẩu của giới tử cảnh vực, chiếm tiện nghi thì nên thành thật một chút. Nếu muốn sớm lấy được tiểu đảo nổi thì ngươi phải phối hợp chữa thương với ta, chỉ cần rời khỏi nơi này thì tiểu đảo nổi chính là của ngươi.” Lang ma đầu nhìn hai mắt Kim Phi Dao lòe lòe tỏa sáng liền biết nàng đang nghĩ tới việc tham tiền gì đó.

Kim Phi Dao cười cười, xoa xoa tay hỏi: “Tiền bối muốn phối hợp cái gì? Hẳn không phải là bảo ta ấm giường chứ?”

Ánh mắt Lang ma đầu lạnh như băng, cơ hồ có thể róc hết thịt trên người nàng xuống. Cứ âm lãnh nhìn Kim Phi Dao như vậy một hồi, hắn mới lạnh lùng nói: “Lúc ta chữa thương thì ngươi phải ra ngoài săn yêu đan của rồng cho ta, mỗi ngày ít nhất mười viên cấp sáu, nếu là cấp năm thì phải năm mươi viên. Ta vốn luôn hòa ái với mọi người, hôm nay thì thôi, ngày mai ngươi hãy bắt đầu.”

“Tiền bối, rồng bên ngoài…” hóa ra muốn nàng đi săn rồng, mấy thứ này đều là thành quần kết đội xuất hiện, hơn nữa số lượng lại nhiều, sao có thể hoàn thành việc này chứ? Kim Phi Dao vội vàng giải thích, hỏi xem có thể mỗi ngày một yêu đan không, còn chưa nói xong đã bị Lang ma đầu ngắt lời.

“Nếu ngươi muốn nhàn hạ cũng không sao, ta sống lâu hơn ngươi, tùy tiện ở lại một chỗ mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.” Lang ma đầu nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Kim Phi Dao nhất thời choáng váng: “Mấy trăm năm? Ngươi bị thương nặng như vậy? Phải mất mấy trăm năm chữa thương?”

“Ta còn muốn khôi phục tu vi bị mất đi trong thời gian bị nhốt. Ta thấy ngươi cũng không thích ở cùng một chỗ với ta, vậy thì nên ra sức một chút. Theo như số lượng ta nói thì chỉ cần mấy tháng là có thể ra ngoài. Vậy nên, ngươi hãy nỗ lực.” Lang ma đầu hất tóc ra sau, tiêu sái trở lại nhà tranh.

Kim Phi Dao đành phải ngồi dưới đất, bắt đầu cân nhắc xem phải làm thế nào. Một lúc sau thì Lang ma đầu cũng trả lại túi càn khôn cho nàng, ngoài linh thảo và yêu đan đã biến mất hết thì những thứ khác cũng không bị lấy đi. Cảnh Thiên huyễn bồn vẫn còn nguyên, đống linh thạch hạ phẩm cao tới gối kia còn chưa đủ để mua tài liệu cho Lang luyện đôi giày, người ta căn bản không để vào mắt.

Đã như vậy thì chỉ có thể phát động toàn bộ lực lượng, mau chóng liệp sát đủ yêu đan, sớm một chút rời khỏi khu vực hỗn độn này. Kim Phi Dao đứng lên, đầy nhiệt tình hô: “Mập Mạp, mau mau chuẩn bị, giờ chính là lúc ngươi trổ hết tài năng.”

“Hả? Chạy đâu rồi? Mau ra đây.” Mập Mạp căn bản không đáp lời nàng, tiểu đảo nổi chỉ có mười mẫu, dùng mắt đảo qua là có thể nhìn hết, nhưng tìm một vòng vẫn không phát hiện Mập Mạp đâu, ngay cả Đại Nữu cũng không thấy bóng dáng.

“Hồng Thọ quả không đầy trăm năm chỉ là một loại linh quả mang theo chút linh khí, nhưng quá trăm năm thì chúng sẽ tràn ngập linh khí và sát khí, người có tu vi không đủ mà ăn vào sẽ lập tức trở nên điên cuồng, tới khi nào linh khí trong Hồng Thọ quả tiêu hao sạch sẽ mới có thể khôi phục. Đương nhiên, hiệu quả cũng đồng dạng với linh thú.” Lời nói lạnh như băng của Lang ma đầu truyền ra qua cánh cửa gỗ khép chặt.

“Điên cuồng?” Kim Phi Dao sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Mập Mạp hóa thành cao gần mười trượng, mang theo Đại Nữu cao bảy, tám trượng đi truy kích sương long và các loại long khác bên ngoài.

Nó mới có tu vi cấp bốn, lúc trước đối phó với từng con sương long cấp năm là vừa vặn, hiện giờ bên ngoài nhiều sương long như vậy Mập Mạp cũng xem nhẹ, bắt được con sương long nào liền nhét luôn vào miệng. Với Mặc long màu đen cấp sáu Mập Mạp cũng hề khiếp đảm, vừa ăn vừa đỏ mắt phun nọc độc thơm nức ra.

Đại Nữu mới cấp một, trước kia dù nàng làm thế nào nó cũng không thể tiến giai, vậy mà giờ dưới tác dụng của Hồng Thọ quả thì thân hình cũng khuếch đại đến bảy, tám trượng. Nó đang theo phía sau Mập Mạp, cướp thịt rồng Mập Mạp đang cắn xé.

Thật quá điên cuồng! Hai con ếch với đôi mắt đỏ ké, gặp cái gì ăn cái đó, Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không đi ra, đứng bên trong quan sát tình hình rồi nói.

Càng nhìn càng kinh tâm, Kim Phi Dao tự cảm thấy may mắn là quả Hồng Thọ của mình bị Lang ma đầu đoạt đi, nếu không thì hiện tại chính là nàng đang phát điên ở ngoài. Hả? Hồng Thọ quả… Không thể nào, chắc chắn là tự hắn muốn ăn. Kim Phi Dao cảm thấy ý nghĩ vừa xuất hiện của mình thật quá buồn cười, Lang ma đầu không thể tốt bụng như vậy được.

Đúng rồi, Yêu Đan!

Kim Phi Dao đột nhiên phản ứng lại, Mập Mạp và Đại Nữu đang phát điên bên ngoài, nàng vừa vặn có thể nhân lúc lũ rồng bị chúng ăn mà lấy yêu đan ra.

Lúc này, Mập Mạp rít gào một tiếng, tung mấy chưởng đánh vào người một con mặc long, sau đó giữ chặt nó mà cắn. Con mặc long giống như rắn, cuốn chặt lấy Mập Mạp, Đại Nữu cũng không cam yếu thế, xông lên há miệng cắn đuôi mặc long.

“Các ngươi đừng có lộn xộn, ta muốn lấy yêu đan.” Kim Phi Dao nhân cơ hội lao ra khỏi tiểu đảo nổi, Thông Thiên Như Ý hóa thành trường kiếm đâm thủng đầu mặc long, trước khi con mặc long bị hai con ếch ăn đã cướp lấy yêu đan.

“Ộp!” Đại Nữu đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, tung một chưởng vào Kim Phi Dao. Nó ra tay bất ngờ, hơn nữa Kim Phi Dao lại chưa từng nghĩ Đại Nữu dịu ngoan lại ra tay đánh mình cho nên nhất thời không kịp đề phòng, bị nó đánh cho rơi vào tiểu đảo nỗi, lăn xuống dược điền.

“Phi, hai ngươi còn dám làm phản.” Kim Phi Dao ngồi dậy, ngẩng mặt lên trời mắng.

Kết Đan kỳ bị một con linh thú cấp một đánh, nếu chuyện này truyền ra thì nàng còn có mặt mũi nào gặp người khác nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.