Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 236: Chương 236: Có Người Đánh Nhau




Edit: Ladybjrd

Lúc này Từ Thương chân nhân mới nhớ ra mình còn chưa đưa yêu đan và thư cho Kim Phi Dao, lật tay lên, một khối ngọc giản và một cái túi trữ vật tinh xảo liền xuất hiện.

“Cầm lấy, trên ngọc giản có cấm chế, ngươi đừng có nhìn lén, chỉ cần mang thứ đó giao cho Vương Du Lăng ở Tam Chi thành là được. Vương Du Lăng chưởng quản khu vực khai thác mỏ ở Tam Chi thành, ngươi sẽ tìm được hắn dễ dàng. Nói xong, Từ Thương chân nhân ném các thứ trên tay cho Kim Phi Dao.

Khu vực khai thác mỏ? Kim Phi Dao nhấc tinh thần, thật là không phí công nha. Nàng quyết định, thư này nhất định phải đưa đến thần cấp giới.

Sau đó nhìn cũng không thèm nhìn, nàng ném nó vào túi càn khôn, rồi cầm cái túi trữ vật nho nhỏ lên nhìn, sau đó có chút nghi hoặc nói: “Chưởng môn sư huynh, trong này chỉ có năm mươi viên yêu đan cấp sáu và nho yêu đan, không có linh thạch trung phẩm.”

“Linh thạch?” Từ Thương chân nhân sửng sốt, hồi tưởng một cái mới nhớ ra hôm qua ngay từ đầu có nói rằng sẽ cho nàng một ngàn khối linh thạch trung phẩm. Sau đó, nàng và Lạc Phàm chân nhân thương lượng số lượng yêu đan mất cả nửa ngày khiến cho mọi người đều quên mất số linh thạch này.

“Nhan Đồng, đi lấy một ngàn khối linh thạch trung phẩm lại đây.” Từ Thương chân nhân nói với một đệ tử Luyện Khí đứng trong góc phòng.

Tiểu đệ tử trông khoảng mười một, mười hai tuổi kia gật đầu rồi quay đi, chỉ chốc lát sau hắn đã cầm một túi trữ vật đựng linh thạch ra giao cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao nhận túi trữ vật, nhìn thoáng qua rồi cười tủm tỉm, gật đầu nói: “Cám ơn chưởng môn sư huynh, ta đây hiện tại liền xuất phát. Ngươi cần phải bảo trọng, nếu ta rảnh sẽ quay về gặp các ngươi, mang thật nhiều lễ vật từ thần cấp giới về cho các ngươi.”

Từ Thương chân nhân từ từ nhắm mắt, khoát tay, chỉ hy vọng nàng đi mau mau, đừng có xuất hiện trước mặt mình nữa.

Cáo từ Từ Thương chân nhân xong, Kim Phi Dao đi ra khỏi Tiêu Thiên điện, nhìn nhìn Nhâm Ngạn mặt lạnh phía sau, hỏi: “Ta muốn đi ngay lập tức, ngươi thì sao?”

“Ta phải về thu thập một chút.” Nhâm Ngạn lạnh mặt đáp. Hắn vừa rồi mới biết được mình phải đi cùng nữ nhân này đến Kỳ Thiên các, còn đây rốt cục là chuyện gì thì hắn căn bản không rõ ràng, hiện tại đương nhiên phải quay lại để hỏi sư phụ.

Kim Phi Dao xoa thắt lưng, mất kiên nhẫn nói: “Ngươi phải nhanh chút nha, nếu không thì trời tối mất, ta thật đang vội.”

Nhâm Ngạn liếc nhìn nàng một cái, không muốn so đo với nàng làm gì, quay đầu đi vòng ra phía sau Tiêu Thiên điện.

Hắn từ phía sau vòng trở về Tiêu Thiên điện, Từ Thương chân nhân còn đang chờ hắn, thấy Nhâm Ngạn quay lại liền nói: “Nhâm Ngạn, ngươi phải giám sát nàng chặt chẽ, nhất định phải tận mắt nhìn nàng lên thuyền đi thần cấp giới. Dọc đường đi bất kể nàng làm gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành trình thì không cần để ý, đây là việc rất quan trọng, ngươi nhất định phải ghi nhớ.”

“Ta biết ngươi không muốn đi nhưng lần này ta tạm thời không thể chọn được người thích hợp, ngươi cố gắng đi. Có thể đuổi nàng đi là việc mấu chốt.” Từ Thương chân nhân nhìn sắc mặt của Nhâm Ngạn là biết hắn không vừa ý, nhưng Kim Phi Dao hiện tại muốn đi, ngoài hắn ra quả thật không thể tìm được ai khác. Nếu không phải sợ Kim Phi Dao nửa đường bỏ chạy thì hắn cũng không tìm người đi cùng cho phiền toái.

Sau đó Từ Thương chân nhân lại dặn dò Nhâm Ngạn vài câu, bảo hắn phải đề phòng, lời nói càng ngày càng nhiều, nói nửa ngày mới để cho Nhâm Ngạn đi.

Nhâm Ngạn thu dọn hành lý, bàn giao công việc cho tiểu đệ tử xong, đi đến Tiêu Thiên điện thì thấy Kim Phi Dao đang đứng dựa vào một gốc đại thụ, khoanh tay, miệng nhai rôm rốp thứ gì đó, một chân không ngừng nhịp nhịp xuống đất, có vẻ rất sốt ruột.

Thấy Nhâm Ngạn đi tới, Kim Phi Dao nuốt ực cái thứ trong miệng xuống, vẻ mặt mất hứng nói: “Nhâm sư huynh, ngươi cũng chậm chạp quá, ta từ lúc rời khỏi đây đến lúc thu thập xong hết đồ đạc, còn cáo biệt từng người trong Hư Thanh điện cũng mới hết nửa canh giờ. Ngươi chỉ đưa ta đi, lại không cần tới thần cấp giới, thế mà lại dùng hết vẻn vẹn một canh giờ. Chẳng lẽ ngươi còn tranh thủ song tu một phen trong động phủ?”

“Ngươi!” đôi mắt lạnh lẽo của Nhâm Ngạn trừng lên với Kim Phi Dao, ngực không ngừng phập phồng, thoạt nhìn vô cùng tức giận.

A, là một gia hỏa dễ tức giận, vậy một đường này ngươi phải quá sức rồi. Kim Phi Dao cười thầm trong lòng, thật ra nàng dùng hết hai canh giờ, nói như vậy chỉ vì cố ý chọc giận Nhâm Ngạn. Thấy Nhâm Ngạn bị bức thành như vậy, trong lòng nàng sảng khoái cực kỳ.

“Ta cái gì mà ta, mau đi thôi, trời sắp tối rồi. Kể cả chúng ta là tu sĩ, không cần ngủ cũng không thể vì thế mà dây dưa kéo dài được.” Kim Phi Dao liếc hắn, ném ra phi thảm, ngồi lên, không thèm chào hỏi Nhâm Ngạn liền bay ra ngoài.

Nếu không phải là mệnh lệnh của sư phụ thì Nhâm Ngạn đã quay đầu trở về rồi. Khẽ cắn môi, hắn nén giận tế ra một thanh phi kiếm rộng chừng hai ngón tay, bước lên đuổi theo.

Hai người thẳng hướng đại môn Đông Ngọc Hoàng phái mà đi, đi bộ qua cấm chế liền bước lên pháp bảo xa độn, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Trên một ngọn núi gần sơn môn, Bạch Giản Trúc đang lẳng lặng đứng, nhìn Kim Phi Dao rời đi.

“Ta nói trắng ra nhé sư đệ, nếu đệ muốn tiễn người ta thì cứ quang minh chính đại đi đưa, đứng ở đây nhìn cái gì, người cũng đã đi mất dạng rồi.” Phong Vân Trúc ngồi trên vách đá, bàn tay xoay nghịch một cái bình lưu ly trong suốt.

Bạch Giản Trúc lạnh nhạt nói: “Ta chỉ muốn xác định xem có phải nàng thật sự rời đi hay không. Có lẽ nàng chỉ nói là rời đi chứ thật ra đang trốn ở chỗ nào đó tiếp tục hại chúng ta cũng nên.”

Phong Vân Trúc kinh ngạc nhìn hắn, khó hiểu nói: “Tiểu sư muội rất tốt, sao đệ lại có loại ấn tượng đó với nàng được chứ! Lúc ở thành Lạc Tiên ta có bán cho nàng một bộ Thập Nhị Yêu Linh trận, nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ. Đệ xem, đây là hai long hồn cấp sáu nàng đưa cho ta, ta còn chưa nghĩ ra nên dùng cho pháp trận nào đây.”

Bạch Giản Trúc liếc Phong Vân Trúc, hắn đang đắc ý cầm bình lưu ly trong tay, bên trong là hai long hồn.

“Phong sư huynh, chỉ hai long hồn đã mua chuộc được huynh rồi. Trở về thôi, rốt cục cũng có thể sống những ngày tháng thoải mái.” Bạch Giản Trúc phẩy tay áo bỏ đi, bỏ Phong Vân Trúc lại.

“Đợi ta với, vội vã làm gì!” Phong Vân Trúc cười tươi rói bước lên Vạn Trúc đuổi theo.

*******

Đêm khuya tĩnh lặng, trên bầu trời ngoại trừ vô vàn vì sao còn có một đạo pháp bảo sặc sỡ lóa mắt phá không mà đi. Trong luồng sáng đó chính là Kim Phi Dao và Nhâm Ngạn vẻ mặt như đưa đám.

“Nhâm sư huynh, đêm dài không ngủ, ngươi hát bài gì đó trợ hứng được không?” Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm, tay trái cầm ly rượu nhỏ, trên thảm có lạc và một ít thịt khô cùng đậu phụ, một nồi canh. Một ngụm rượu vào bụng, sau đó lại táp lưỡi ăn hai viên lạc, nàng cười tủm tỉm với Nhâm Ngạn đang ngự trên thanh kiếm dài hẹp cách đó không xa.

Nhâm Ngạn tức nghiến răng nghiến lợi, mặt không biểu cảm trừng nàng một cái rồi quay đi, căn bản không để ý tới nàng.

Yêu đan đang được chậm rãi hấp thu trong bụng, hiện tại Kim Phi Dao ăn gì đó chỉ đơn thuần là do miệng nghiện, nhưng dọc đường đi lại có thể khiến cho tên Nhâm Ngạn đáng ghét kia tức giận, thật là quá sung sướng.

Từ Đông Ngọc Hoàng phái tới Kỳ Thiên các nếu ngự khí phi hành thì chỉ mất mười ngày. Kim Phi Dao nhẩm tính, thấy ngày xuất bến còn khá lâu mới tới cho nên cũng không vội vã bay đi.

Dọc đường đi nàng cứ đi đi ngừng ngừng, dây dưa kéo dài khiến cho Nhâm Ngạn tâm phiền ý loạn. Hôm nay rốt cục không thể nhịn được nữa, chuẩn bị mắng nàng một chút, nếu thật sự không được thì đành một trận, ai thua thì phải nghe lời.

Ngay lúc hắn nghiến răng nghiến lợi định mắng chửi thì bầu trời đột nhiên lóe lên một trận ánh sáng vàng chói mắt, sau đó là một tiếng nổ vang. Hai người nhìn theo nơi truyền đến tiếng nổ, liền gặp một đợt sóng xung kích mắt thường có thể thấy được vọt tới. Không đợi Kim Phi Dao cất nồi thức ăn trên thảm đi, làn sóng xung kích đã ập đến đánh nàng bay ra xa mấy trăm trượng.

“Bỏng chết ta!” Kim Phi Dao lấy cái nồi trên đầu xuống, đứng dậy khỏi đám đá vụn.

Sóng xung kích vừa rồi quá mức cường đại, trực tiếp đánh bay phi thảm, một nồi canh nóng ụp cả lên đầu nàng, may mà Kim Phi Dao da dày thịt béo, chỉ cảm thấy nóng chứ không bị bỏng.

Vứt nồi đi, Kim Phi Dao nhìn quanh bốn phía, không biết Mập Mạp và Đại Nữu đã bị văng đi đâu, cả Nhâm Ngạn cũng không thấy, chắc chắn là bị trận sóng xung kích vừa rồi thổi bay. Lại quan sát xung quanh, cây cối đều bị thổi rạp, trên mặt đất xuất hiện từng vết cắt sâu, bề mặt vết cắt trơn nhẵn tựa như bị đao phủ cứa ra, chỉ là vết kiếm này quá lớn, dài tới gần mười trượng. Ngay trước mặt Kim Phi Dao còn có bảy, tám vết kiếm như thế.

“Đây là kiếm khí của loại người nào mà lại lợi hại như thế chứ? Thật quá vô đạo đức, sao có thể loạn dùng chiêu thức mạnh như vậy, nếu ngộ sát người qua đường thì phải làm sao?” Kim Phi Dao kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía vẫn đang phát ra thanh âm.

Bên đó vẫn truyền đến tiếng ầm vang không ngừng, sóng xung kích cũng liên tiếp truyền ra, tuy nhiên cũng không hung mãnh như lúc trước. Từng đợt uy áp dù cách thật xa vẫn liên tiếp ập đến người nàng như sóng biển.

Tu sĩ Nguyên Anh… Đây là uy áp của tu sĩ Nguyên Anh. Kim Phi Dao khẳng định phía trước phải có ít nhất hai gã tu sĩ Nguyên Anh đang đánh nhau. Quá nguy hiểm, vẫn nên đi đường vòng thì hơn. Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao liền đi tìm Đại Nữu và Mập Mạp, tiện đường tìm luôn Nhâm Ngạn, nếu hắn bị những vết kiếm kia chém chết thì càng tốt.

Tìm khoảng một dặm nàng mới tìm được Nhâm Ngạn cùng với Mập Mạp và Đại Nữu. Thấy hắn hoàn hảo không tổn hao gì trong khi bản thân bị nồi úp lên, Kim Phi Dao nhịn không được nghiêng đầu hừ lạnh một tiếng.

“Bên kia có tu sĩ Nguyên Anh đang đánh nhau, chúng ta nên đi đường vòng thôi. Hay là chúng ta quay về cái thành nhỏ lúc nãy nghỉ ngơi mấy ngày, chờ bọn hắn đánh xong lại đi.” Kim Phi Dao đề nghị.

Nhâm Ngạn mắt lạnh nhìn nàng, châm chọc khiêu khích nói: “Ngươi hẳn là không muốn đi thần cấp giới hả, đừng có tìm cớ nữa. Ngươi lại không bị thương, chúng ta cẩn thận một chút, đi vòng qua bên cạnh là được, dù sao cũng không cách Kỳ Thiên các quá xa. Nếu ngươi muốn nghỉ ngơi thì hãy mau tới Kỳ Thiên các rồi ở đó mà nghỉ.”

“Thật là, sao ngươi lại khó nói chuyện như thế chứ!” không phải Kim Phi Dao không muốn đi thần cấp giới mà là không muốn tới ở Kỳ Thiên các quá lâu.

Tốt nhất là lên thuyền đúng vào thời khắc cuối cùng trước khi xuất phát, sau đó tìm một cái mạng che mặt đi. Dù sao năm đó cũng là Kỳ Thiên các dẫn đầu việc tìm kiếm nàng, nếu bên trong vừa khéo có kẻ chấp nhất, trăm năm vẫn không quên tìm nàng thì lại phải đánh nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.