Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 230: Chương 230: Các Môn Hội Tụ




Edit: Ladybjrd

Người đứng lên có một nốt ruồi son giữa mi tâm, chính là nữ tu sĩ vừa bị mất con hai ngày trước.

“Liễu sư ca… thật sự là huynh sao?” nữ tu sĩ tên Linh Phàm kia chần chừ đi xuyên qua đám người, hướng về phía nam tu sĩ.

Hai người giống như ở trên sân khấu kịch, bốn mắt đối diện, miệng khẽ kêu tên người kia, từng bước từng bước đi tới đối phương. Cuối cùng, hai người bước nhanh hơn, nhào tới ôm nhau.

Linh Phàm khóc tới tê tâm liệt phế, vừa khóc vừa nói: “Sư ca, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp huynh nữa.”

“Linh Phàm sư muội, muội mất tích đã hai mươi mấy năm, chúng ta còn tưởng muội đã gặp bất trắc, không ngờ còn có thể gặp lại. Ta vừa nghe thấy người đi đường bàn tán liền vội vã chạy tới đây.” Liễu sư ca biểu lộ chân tình, gắt gao ôm Linh Phàm, nếu không phải nơi này có một đống người đang nhìn bọn họ như hổ rình mồi thì chỉ sợ đã xảy ra sự việc củi khô lửa bốc.

“Sư ca.”

“Linh Phàm.”

“Xin lỗi, quấy rầy hai vị một chút, các ngươi muốn rời đi ngay bây giờ hay là chờ người trong môn phái tới?” Kim Phi Dao không nhìn được nữa, chung quanh còn bao nhiêu nữ tu sĩ đang ngồi chờ người quen, hai người này ôm ôm ấp ấp như vậy thật là khiến người ta không vui. Xem ra trước kia tám phần là có hôn ước, hoặc là một đôi lưỡng tình tương duyệt.

“Tiền bối, đây là sư ca ta.” Linh Phàm rời khỏi vòng tay Liễu sư ca nhưng mười ngón tay hai người vẫn đan vào nhau.

“Uhm, vậy hai ngươi rời đi bây giờ sao?” Kim Phi Dao lên tiếng, sư huynh hay sư phụ thì nàng không quan tâm, cái nàng quan tâm là có thể kiếm được tạ lễ hay không.

“Sư muội, muội đã thông báo cho sư phụ rồi à?” Liễu sư huynh thân thiết nhìn Linh Phàm, Linh Phàm gật đầu.

Đã báo cho sư môn mà lại bỏ đi trước chẳng phải là làm cho các sư thúc sư bá trong sư môn phải tới không một chuyến sao? Vẫn nên ở lại chờ thì hơn. Vì thế, Liễu sư huynh liền nói: “Tiền bối, chúng ta ở lại đây chờ người trong sư môn tới. Ta muốn đi xem nơi giam giữ Linh Phàm một chút xem rốt cục là người phương nào làm ra loại chuyện này, quả thực đáng bị thiên đao vạn quả.”

“Chuyện này không vội, chờ các môn phái đến rồi mọi người cùng đi. Sự tình trong đó ngươi có thể hỏi sư muội ngươi, trên lầu vẫn còn trống, các ngươi đi lên đó đợi đi, dưới này đông người rồi.” Kim Phi Dao hất cằm về phía cầu thang, ý bảo hai người lên lầu.

“Sư huynh, ta có việc này muốn nói với huynh.” Linh Phàm liếc mắt nhìn Kim Phi Dao một cái rồi kéo sư huynh sang bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm.

Liễu sư huynh trầm tư một lát, lấy trong túi càn khôn ra một viên yêu đan cấp năm, đi tới trước mặt Kim Phi Dao, “Tiền bối, đây là chút lòng thành của ta, ngươi hãy nhận lấy, cám ơn ngươi đã cứu sư muội ta. Tuy cái này không đáng bao nhiêu linh thạch nhưng là tâm ý của ta.”

Kim Phi Dao nhìn viên yêu đan cấp năm, đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói thì đây đã là tài sản quý nhất rồi, bọn họ muốn giết một yêu thú cấp năm không phải chuyện dễ dàng, xem ra xuất thủ rất hào phóng. Nhưng đối với nàng mà nói thì yêu đan cấp năm lại không quá đáng giá.

Có tiện nghi thì cứ chiếm hay là chờ một lát kiếm món hời hơn? Kim Phi Dao suy nghĩ hai tức, quyết định rồi liền giơ tay từ chối viên yêu đan.

“Ta cũng coi như là tiền bối của các ngươi, sao có thể cầm đồ của vãn bối? Làm thế không phải khiến ta xấu hổ sao? Mấy thứ này các ngươi cứ giữ lại đi, nếu thật muốn cảm tạ ta thì đã có sư môn các ngươi, các ngươi không cần phải tiêu phí. Sư muội ngươi vừa thoát đại nạn, ngươi vẫn nên để ý nàng nhiều hơn, chăm sóc nàng cho tốt vào.” Kim Phi Dao nói lời chính nghĩa.

Lời này nói vô cùng hợp tình hợp lý, vừa đại nghĩa lại vừa có ý săn sóc vãn bối, nhưng những nữ tu sĩ ở đây lại không hề cảm động. Các nàng đều biết vị tu sĩ Kết Đan này đang chờ đại lễ của sư môn, nếu thu một cái tiểu hồng bao như vậy thì có thể lỡ mất đại lễ của sư môn người ta. Da mặt người này dày vô cùng, lát nữa mà không có tạ lễ cho nàng thì không ai biết được nàng sẽ làm ra chuyện gì.

Liễu sư huynh đành phải thu yêu đan lại, lại nói mấy câu cảm tạ nữa mới đưa Linh Phàm sư muội lên lầu. Chẳng phải hắn muốn tìm một nơi không có người để làm việc gì đó mà chủ yếu là lầu một đã chật ních các nữ tu sĩ, ai ai cũng không chịu lên lầu mà ngồi hết cả bên dưới để chờ người đến đón.

*********

Không khí trong Hư Thanh điện của Đông Ngọc Hoàng phái có chút khẩn trương, Trúc Vô sốt ruột đi tới đi lui trong điện, có vẻ thật phiền lòng, các đệ tử cũng đều đứng trong điện nhìn hắn đi tới đi lui.

“Sư phụ, không cần đi ra ngoài tìm không?” vẻ mặt Mạc Ngữ Trúc trầm ổn, bình tĩnh hỏi.

Trúc Hữu cũng nói với vị sư đệ đang phí sức đi lại: “Ta nói này sư đệ, đệ có thể dừng lại, đừng đi nữa không? Đệ cứ đi tới đi lui như vậy cũng làm ta thấy phiền lây. Vài ngày trước đệ còn nói phải thoải mái, buông lỏng tinh thần bất kể nàng nghĩ gì làm gì, hiện tại nàng mới có ba ngày không về mà đệ đã gấp cái gì chứ?”

“Không phải là ta muốn gấp, là chưởng môn và trưởng lão các điện muốn ta giao người ra, bọn họ muốn thẩm vấn nàng. Ta muốn tìm nàng về, bàn bạc thống nhất lời khai, nếu không chúng ta phải đền số linh thú đó thì các ngươi sẽ phải bán Hư Thanh Trúc trên tay đi mà trả nợ.” Trúc Vô nhíu chặt mày, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

“Không được, giao hư Thanh Trúc ra thì chúng ta biết dùng cái gì? Chúng đều đã được luyện thành pháp bảo bản mạng, muốn giao cũng chỉ có thể giao Vạn Trúc, Hư Thanh Trúc là tuyệt đối không được.” lời này vừa ra, các đệ tử bên dưới phản đối ngay lập tức.

Đúng lúc này, một đạo kim quang vọt vào trong điện, trực tiếp bay tới chỗ Trúc Vô.

“Bùa Truyền Âm?” Trúc Vô đưa tay bắt lấy bùa Truyền Âm, bóp vỡ, bên trong liền truyền ra thanh âm Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao để Ngọc Châu phát bùa Truyền Âm về Đông Ngọc Hoàng phái, còn bản thân nàng cũng phát một tờ cho Trúc Vô, những trường hợp như thế này thì có người quen đến sẽ tốt hơn, coi như là có hậu đài.

Nghe xong lời Kim Phi Dao, toàn bộ Hư Thanh điện lặng ngắt như tờ, không một ai ngờ tới nàng xuất môn một chuyến lại có thể làm được một việc tốt, lại còn là một mê án trăm năm, đây chính là lập công lớn, vậy thì dưới tình huống không có chứng cứ, mấy người bên chưởng môn cũng không thể quá khó xử nàng.

“Không tốt, chúng ta mau mau tới đó thôi, nếu những môn phái kia mời nàng ăn cơm thì mặt mũi Hư Thanh điện sẽ mất hết.” Trúc Vô đột nhiên hô lên.

Mọi người nghe thấy thế lập tức cảm thấy rất đúng, cũng không thể để nàng làm ra chuyện xấu hổ mất mặt gì được, phải mau đi qua coi chừng nàng.

Trúc Vô mang theo vài đệ tử, vội vã chạy tới Tiên Mỹ thành, Bạch Giản Trúc do dự một chút, lại bị Phong Vân Trúc đang muốn đi xem náo nhiệt lôi kéo, liền đi cùng bọn họ. Vừa rời khỏi núi đã gặp người của Tiêu Thiên điện, bọn họ cũng nhận được bùa Truyền Âm của Ngọc Châu, đây là chuyện lớn, ấn theo quy mô lớn nhỏ của các môn phái thì khẳng định bọn họ phải tới xử lý, vì thế hai bên liền cùng nhau đi tới Tiên Mỹ thành.

Người Đông Ngọc Hoàng phái đi tới thành Tiên Mỹ, từ xa đã thấy không ít gương mặt quen, tất cả đều tụ tập ở trước cửa Phi Thiên lâu, mà bên cạnh đó là một cái hố sâu vĩ đại.

“Người Đông Ngọc Hoàng phái đến.”

“Nghe nói lần này cứu người chính là người của Hư Thanh điện ở Đông Ngọc Hoàng phái.”

“Bao nhiêu môn phái cũng không tìm được mà hiện tại người của Đông Ngọc Hoàng phái lại cứu được người ra, thật đúng là làm một chuyện quá tốt.”

Nghe thấy người Đông Ngọc Hoàng phái tới, vô số tiếng nghị luận và ca ngợi vang lên, chân vừa chạm đất, người các phái khác đã xông tới đón tiếp.

Người Tiêu Thiên điện đi thay mặt chưởng môn lần này là Lỗ Hồng Quang. Việc thế này còn không tới phiên chưởng môn và tu sĩ Nguyên Anh ra mặt cho nên người tới đều là tu sĩ Kết Đan.

Hắn bị vây trong đám người, nghe đủ lời khen Đông Ngọc Hoàng phái, tâm tình không tệ. Mà người Hư Thanh điện lại không có tâm trạng tốt như vậy, bọn họ luôn cảm thấy sẽ gặp phải chuyện gì đó, trong lòng bất an. Đi theo Lỗ Hồng Quang vào trong Phi Thiên lâu, người Đông Ngọc Hoàng phái nhất thời ngây ngẩn cả người.

Kim Phi Dao đang ngồi sau một cái bàn, phía trước là tu sĩ các phái tới đón người, bọn họ phải giao linh thảo hoặc linh thạch hoặc yêu đan xong mới có thể đón một nữ tu sĩ ra. Một tay giao tiền một tay giao người, tiến hành đâu vào đấy.

Trúc Vô không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này, lập tức dừng chân, dẫn đệ tử Hư Thanh điện trà trộn vào trong đám người đang vây xem. Bạch Giản Trúc thì dở khóc dở cười, người này làm chuyện tốt mà giờ lại bày ra tư thế này, thật là đã đánh mất hết thanh danh.

Kim Phi Dao ngẩng đầu liền nhìn thấy người Đông Ngọc Hoàng phái, nhưng nàng còn chưa kịp chào hỏi đã thấy Trúc Vô dẫn theo người chen vào đám đông, nhất thời liền cảm thấy buồn cười.

Lại nhìn thấy trên áo của tu sĩ Kết Đan đi đầu có chữ “Tiêu”, nàng liền biết đây là người Tiêu Thiên điện phái tới, vì thế liền la lớn: “Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”

Lỗ Hồng Quang căn bản không muốn có sư muội như vậy, thấy Kim Phi Dao chào hỏi thì lạnh nhạt hừ một tiếng.

Kim Phi Dao cũng không thấy xấu hổ, vẫn nhiệt tình đứng lên cười nói: “Sư huynh, không ngờ là ngươi đến, chưởng môn có khỏe không? Ta vốn định để các nữ tu trở về nhưng bọn họ cứ nhất định muốn đưa tạ lễ, ta nhận mà ngại quá. Nhưng nghĩ lại, nếu ta không thu thì không phải là không nể mặt các đại môn phái sao, ta không thể làm vậy được. Tuy nhiên, ta cũng đã nói với mọi người rồi, linh thạch trung phẩm hay linh thảo trăm năm là được, yêu đan thì cùng lắm là cấp sáu. Còn linh thạch thượng phẩm hoặc linh thảo ngàn năm thì dù ta có chết cũng không nhận, các ngươi cứ yên tâm!”

Nàng căn bản không biết Lỗ Hồng Quang nhưng thần thái và khẩu khí thì cứ như hai người bình thường rất thân thiết vậy.

Lỗ Hồng Quang vừa nghe liền hiểu, người này thu đồ của người ta mới chịu thả người, còn muốn mượn danh nghĩa của Đông Ngọc Hoàng phái để những người kia không thể nói gì. Làm sao có thể để nàng đạt được mục đích chứ, chuyện ăn trộm linh thú còn chưa xử lý xong.

Lập tức, hắn lạnh mặt quở trách: “Ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau trả lại đồ cho người ta, chúng ta làm chút việc là bình thừong, ai cho ngươi thu đồ? Ngươi làm như vậy lúc về lập tức đi lĩnh phạt cho ta!”

Các đại môn phái phải dùng đồ đổi người, có một số không hài lòng, cảm thấy Đông Ngọc Hoàng phái thật quá đáng, chỉ thuận tay cứu người mà còn trao đổi này nọ, quả thực quá ham tiền. Giờ nghe Lỗ Hồng Quang nói như vậy, nhất hời hiểu ra đây là chủ ý của nữ tu sĩ này chứ chẳng phải do Đông Ngọc Hoàng phái, vì vậy nhất tề đánh ánh mắt về phía Kim Phi Dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.