Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 188: Chương 188: Ăn Ngươi




Kim Phi Dao xoa xoa tay đi tới, cười nói: “Tiền bối, lâu ngày không gặp, khí sắc càng ngày càng tốt.”

“Nhìn dáng vẻ của ngươi thì cũng không tệ, đám Nhân tộc đầu đất vẫn như trước, ngay cả ngươi mà cũng không bắt được, đúng là một đám phế vật.” Lang ma đầu vẫn nói chuyện ác độc như trước.

“Tiền bối, ngài thấy ta sống tốt thì không cao hứng sao? Ta vì một câu nói của ngài mà ngàn dặm xa xôi chạy tới, ngài xem, ta thật là trung tâm.” Kim Phi Dao vỗ vỗ ngực, vẻ mặt thành khẩn.

Lang ma đầu cụp mắt nhìn nàng biểu diễn, thật không phối hợp hỏi: “Ngươi lén lút đi theo ta là muốn làm gì?”

Hả? Chẳng lẽ người này muốn lật lọng? Kim Phi Dao có chút căm tức, rõ ràng là trong lòng biết thừa mà còn giả vờ không hiểu. Giờ phải mở miệng thế nào mới không tổn hại đến mặt mũi hắn mà vẫn nói rõ được sự tình bây giờ?

Ngay lúc Kim Phi Dao đang ấp úng, Bố Tự Du đã theo tới nhưng hắn không dám tiến lên, chỉ có thể đứng xa xa nhìn lại, chỉ hy vọng Kim Phi Dao có thể thức thời, đừng làm ra việc gì quá khác người.

Suy nghĩ một lúc, Kim Phi Dao rốt cục cũng hết ấp úng, nói; “Tiền bối, ngài còn nhớ vùng biển có san hô, còn có một con Hắc Lân giao không?”

“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì, nhiều biển như vậy, chỗ nào mà chả có giao.” Lang ma đầu nhìn bộ dáng muốn nói không nên lời của nàng, mí mắt không động lấy một cái.

“A? Nghe không hiểu? Cái nấm sơn giống như do một đống nấm đắp lên, còn có ao máu màu đỏ, cái này thì ngài nhớ chứ?” thấy Lang ma đầu giả ngu, Kim Phi Dao liền chọc thẳng vào nỗi đau của người khác.

Nhưng vẻ mặt Lang ma đầu vẫn rất bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Nấm sơn? Địa giới Ma tộc có không ít núi mọc nhiều nấm, tuy nhiên phần lớn đều có độc, không ăn được.”

Kim Phi Dao không thể nhịn được nữa, cao giọng nói: “Tiền bối, ngài nói chỉ cần ta đến Vạn Thiện sơn tìm ngài thì ngài sẽ đưa cho ta một cái giới tử cảnh vực.”

Nói ra được thật là thống khoái, kiểu nói chuyện lòng vòng này thật sự là mệt chết người, Kim Phi Dao thở dài nhẹ nhõm.

“Chuyện này sao? Sao ngươi không nói thẳng ra, linh tinh nửa ngày ta nghe vẫn không hiểu.” khẩu khí Lang ma đầu tựa hồ có ý trách nàng lãng phí thời gian.

“Tiền bối, ngài còn nhớ là ta an tâm.” Kim Phi Dao khôi phục bộ dáng tủm tỉm, vẻ mặt nịnh bợ nhìn hắn.

Lang ma đầu không tiếp lời của nàng, duỗi tay ra, một đoàn ánh sáng liền xuất hiện trên tay. Ánh sáng tan đi, trong tay hắn thêm một khối lập phương bằng gỗ, sau đó hắn tùy tiện ném ra cho Kim Phi Dao.

Chẳng lẽ đây là giới tử cảnh vực? Kim Phi Dao ném Mập Mạp nãy giờ vẫn được nắm chặt như một cái khiên đi, hai tay đỡ lấy khối lập phương gỗ. Thứ này nhìn mãi vẫn không ra cái gì, to bằng quả quýt, sáu mặt điêu khắc hoa văn kỳ quái, mỗi mặt có một màu sắc khác nhau, cầm khá nặng.

“Lục Hình Ý động, bên trong là một không gian có chứa khí hậu bốn mùa, mưa gió lôi điện cũng có. Yêu thú tự thành từ thiên địa, thời gian trôi qua giống hệt bên ngoài. Ta suy nghĩ mãi, vẫn thấy cái này thích hợp với ngươi nhất.” Lang ma đầu dùng âm thanh không có cảm xúc nói.

Kim Phi Dao vạn phần kích động, không ngờ lại lấy được cái giới tử cảnh vực chất lượng tốt như vậy, còn có khí hậu bốn mùa. Phải biết rằng, ở trong giới tử cảnh vực phổ thông không phân ngày đêm, đánh rắm ra cũng không có gió thổi đi, cứ lơ lửng tại chỗ cả nửa ngày. Hơn nữa, trong này còn có yêu thú kết xuất từ linh khí thiên địa, yêu thú chính là linh thạch, là tài phú a.

“Cám ơn tiền bối, đại ân đại đức của tiền bối ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.” Kim Phi Dao hai tay nâng Lục Hình Ý động lên, thật lòng nói lời cảm tạ với Lang ma đầu.

Nghe xong lời của nàng, khuôn mặt vạn năm không thay đổi của Lang ma đầu đột nhiên nở nụ cười.

Kim Phi Dao lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh, trong lòng nảy lên nỗi sợ hãi vô tận. Không đợi nàng kịp phản ứng, Lang ma đầu đã cười nói: “Không cần ngươi nhớ kỹ đại ân của ta chỉ cần ngươi không ghi hận ta là được.”

“Có ý gì…” Kim Phi Dao đứng tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy có người cười lên còn đáng sợ hơn là lạnh mặt, nàng muốn lui về sau nhưng hai chân lại không nghe sai sử, căn bản không thể di động nửa phần.

“Bác.” Bố Tự Du vừa thấy lập tức cảm giác không đúng, vội vàng nhảy ra khỏi nơi ẩn thân, vọt tới chỗ Kim Phi Dao.

“Thu.” Lang ma đầu đã đi trước một bước, vốn hai người đứng cách nhau năm, sáu thước, hắn chỉ nhẹ nhàng một cái đã đứng trước mặt Kim Phi Dao, vươn tay nhẹ nhàng điểm lên mặt nàng.

Vèo một cái, Kim Phi Dao đột nhiên tiêu thất, khối Lục Hình Ý động kia lại dừng lại trên tay Lang ma đầu. Mập Mạp lập tức nhảy lên, xoay người định phi thân trốn chạy, Lang ma đầu lại giơ tay, Mập Mạp đang nhảy lên giữa không trung cũng lập tức biến mất.

Bố Tự Du chộp vào không khí, thuận thế vọt tới trước mặt Lang ma đầu, trực tiếp quỳ xuống cầu xin: “Bác, xin ngươi tha cho nàng một mạng, bằng hữu của ta thật sự không có á ý. Nếu ngươi muốn phạt, hãy phạt ta đi.”

“Ta có nói là muốn mạng nàng sao? Ngươi đứng lên đi, để Hoài nhìn thấy lại nghĩ rằng ta bắt nạt đứa con bảo bối của nàng.” Lang ma đầu nhìn đứa cháu quỳ trước mặt, nụ cười giống như ảo giác vừa rồi đã thu lại.

“Nhưng… không biết bác đã thu nàng đi đâu rồi?” Bố Tự Du đành phải đứng dậy nhưng vẫn vội vã như trước.

Lang ma đầu giơ Lục Hình Ý động trong tay lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Phương diện này, người này làm ta rất không dễ chịu cho nên muốn để nàng ăn chút đau khổ.”

“Bác, nàng mới Trúc Cơ trung kỳ, không chịu nổi mấy đau khổ đó đâu.” Lục Hình Ý động gì gì đó, ai mà biết được là thứ gì, bác cũng thật là, chỉ không dễ chịu một cái đã bắt người đi. Bố Tự Du định miêu tả Kim Phi Dao đáng thương một chút, để hắn thấy không có gì thú vị mà thả người ra.

Tay Lang ma đầu chợt lóe, thu Lục Hình Ý động về, sau đó lạnh nhạt nói: “Tu vi như vậy còn dám gây chuyện sinh sự, vừa lúc ở trong Lục Hình Ý động tôi luyện một chút. Ngươi đừng có ở đây dây dưa nữa, nàng chưa chết ngay được đâu. Nói với mẫu thân ngươi một tiếng, ta đi về trước, không cần nàng tiễn.”

Sau đó Lang ma đầu liền tiêu sái xoay người, ném Bố Tự Du còn đang sốt ruột lại bỏ đi.

Bố Tự Du gấp đến độ xoay quanh, sớm biết thế đã kéo Kim Phi Dao lại, nhưng hắn lại luôn cảm thấy, kể cả Kim Phi Dao không chủ động đi tìm bác thì bác cũng tới tìm nàng. Xem ra bác thật không vừa mắt với bằng hữu của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bố Tự Du quyết định đi tìm mẫu thân để nàng khuyên nhủ bác giúp, xin hắn thả người.

Vì thế, hắn liền vội vàng chạy vào trong hoa đình, sớm chút nào là cho thêm Kim Phi Dao thêm cơ hội sống chút ấy.

Nhưng sau khi Hoài đại nhân híp mắt nghe hắn nói Kim Phi Dao bị thu vào trong Lục Hình Ý động thì chỉ nhẹ nhàng bâng quơ cười: “Lục Hình Ý động? Không sao đâu, con không cần lo lắng, hắn chỉ thu Nhân tộc kia vào chơi chút thôi, chờ hắn chơi chán sẽ ném ra.”

“Mẫu thân đại nhân, người biết Lục Hình Ý động sao?” Bố Tự Du nghe xong, nghĩ chẳng lẽ thứ này thật sự không có chút nguy hiểm nào sao?

Hoài đại nhân hoài niệm nói: “Đương nhiên biết, chỉ là một cái giới tử cảnh vực thôi, ta còn từng vào đó chơi lúc mùa đông, phong cảnh rất đẹp. Bằng hữu con không sao đâu, chỉ bị giam vài ngày là cùng, nếu con lo lắng thì ta sẽ giúp con nói một chút để nàng không phải chịu khổ quá.”

“Thật sự không có chút nguy hiểm nào? Nếu người gạt con, con sẽ trở về Nhân tộc, không về đây nữa.” Bố Tự Du có chút không tin, thật sự chỉ là nhốt chơi thôi sao?

Hoài đại nhân vỗ vỗ vai hắn, nói: “Con lúc nào cũng dọa bỏ nhà đi làm ta sợ, ta nào dám lừa con chứ. Nếu con sợ bác nhốt nàng lâu thì gửi danh sách tu luyện gì gì đó vào, để nàng rảnh rỗi luyện đan, tu luyện giết thời gian. Nếu không thì đợi đến khi Kết Đan có thể mượn thiên địa dị động phá vỡ Lục Hình Ý động thoát ra là được.”

Nghe Hoài đại nhân nói phi thường thoải mái, Lục Hình Ý động kia dường như thật sự chỉ là một cái giới tử cảnh vực bình thường vậy. Nhớ ra Kim Phi Dao muốn tìm Đông Hàn thảo và Tinh Giác để luyện chế Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan, Bố Tự Du liền định đi kiếm cho nàng mấy phần, sau đó gửi vào trong Lục Hình Ý động. Nếu thật có thể kết Kim Đan ở trong đó cũng là một việc tốt.

Đây là thứ điều tốt nhất hắn có thể nghĩ ra, kể cả hắn có muốn mạnh mẽ đoạt Kim Phi Dao ra cũng không có bản sự đó. Còn về việc tại sao sự tình lại biến thành như vậy thì Bố Tự Du cũng cảm thấy mờ mịt, không giết lại bắt đi nhốt lại, đây là nuôi sủng vật sao?

Bố Tự Du cảm thấy Kim Phi Dao bị mất đi tự do nhưng trong Lục Hình Ý động lại không có nguy hiểm gì nên cũng không quá sốt ruột.

Mà ở trong Lục Hình Ý động, Kim Phi Dao đúng là không hề tổn hao gì đứng trên mặt biển, tay giữ Mập Mạp, lớn tiếng cầu xin: “Tiền bối, Lang đại nhân, ta sai rồi, ngài thả ta ra ngoài đi, ta không cần giới tử cảnh vực nữa, ngài cứ giữ lại dưỡng lão đi.”

Kim Phi Dao phi thường bất đắc dĩ, lúc đó trước mắt nàng hoa lên một cái, người đã xuất hiện trên vùng nước mênh mang khôn cùng này, may mà linh lực vẫn dùng được, nàng vội vàng đứng trên mặt nước. Không đơi nàng thấy rõ bốn phía, Mập Mạp đã từ không trung rơi xuống, vừa vặn đập vào đầu nàng.

Chỉ cần không phải ngốc tử cũng có thể lập tức biết được bản thân đang bị nhốt trong một pháp bảo nào đó, cho nên nàng không nói hai lời, cùng Mập Mạp lớn tiếng hô với bầu trời.

Trời xanh mây trắng, gió nhẹ thi thoảng còn thổi qua, thái dương cao cao trên không chiếu ánh nắng ấm áp dào dạt lên người nàng.

“Tiền bối… ngài nói gì đi a, ta biết sai rồi, ta không nên lấy đệm của ngài tặng cho người khác. Không đúng, ta nói sai rồi, ta căn bản không biết cái đệm kia là của ngài, là ta cướp được từ tay mấy tên Nhân tộc bại hoại. Ta thật sự không biết đó là của ngài, vừa rồi là ta nói sai, ngài phải tin ta.” Kim Phi Dao gào thét khô cổ, kêu đến lúc mặt trời lặn xuống núi mà Lang ma đầu vẫn không có hồi âm.

Cuối cùng, nàng ngừng lại, hít hơi xong, tức giận mắng: “Lang ma đầu, tên đại hỗn đản nhà ngươi, ta cố ý đấy, ta cố ý tặng đệm của ngươi cho người khác, giết hết đám người đi lấy đồ cho ngươi đấy, không phục thì ngươi tới cắn ta đi.”

“Rốt cục cũng nói lời thật lòng, xem ra ngươi rất hận ta nha.” Lời Kim Phi Dao còn chưa tan tiếng vọng, trong không trung đã truyền đến thanh âm mềm nhẹ của Lang ma đầu.

Quá âm độc! Hóa ra hắn vẫn luôn nghe, chỉ là giả vờ không có ở đó mà thôi. Kim Phi Dao câm lặng một lúc, sửng sốt xong mới lắp bắp nói: “Lang đại nhân, ngươi đang ăn sao?”

“Chưa ăn, vừa khéo ăn ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.