Tiên Ma Biến

Chương 5: Q.2 - Chương 5: Bước ngang cầu vồng, tam chỉ trì vũ*




Sau khi dừng chân cung kính thi lễ với Mộc Thanh đang đứng trước cửa lầu tân sinh, giao bức thư vẫn còn thấp thoáng mùi thức ăn cho vị giảng viên này, Lâm Tịch vừa giải thích vấn đề viết thư ở học viện cho mấy người Lý Khai Vân, vừa đi về phía giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen đang chờ các tân đệ tử ở bên ngoài.

- Thì ra lão sư họ Đông...

Lâm Tịch tiến lên thi lễ, vốn định giả bộ giở trò lôi kéo làm quen với vị giảng viên đã "xử phạt" mình và Biên Lăng Hàm, nhưng không ngờ Đông giảng viên lại không để ý tới. Ngoài ra, hôm nay ông ta không dẫn các tân đệ tử khoa Chỉ Qua tới sơn cốc hôm qua, mà đi tới một nơi khác ngược hướng với lầu tân sinh.

Cạnh vách núi đối diện với lầu tân sinh có một căn nhà gỗ ba tầng. Căn nhà gỗ này rất bình thường, lớp gỗ bên ngoài được đánh bóng và sơn màu nâu, vị trí sát với vách núi, chỉ cần đi thẳng lên cầu thang là có thể tới mái nhà.

Từ mái nhà căn nhà gỗ này nhìn tới trước, có thể thấy bên cạnh vách núi cách đó không xa có một đầm nước, trong đầm nước có từng cây hương bồ sinh trưởng tươi tốt, tại một góc tối còn thấp thoáng vài con cá bơi qua bơi lại, có tiếng kêu của những loại côn trùng vô danh. Nếu như có thể đặt một cái bàn ở ban công căn nhà gỗ này, thêm một lò lửa nhỏ, rót một ly rượu hoặc là nấu một ấm trà...các tân đệ tử khoa Chỉ Qua mới chỉ nghĩ đến đây thôi đã thấy rất thú vị. Nhưng khi nghe nói mái nhà căn nhà gỗ này chính là nơi tu hành hôm nay, phần lớn các tân đệ tử khoa Chỉ Qua liền biến sắc, nhíu mày.

Mái nhà nơi này nhìn qua rất mục nát, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống. Nếu như trong lúc tu hành mà không cẩn thận, rất có thể sẽ bị lăn xuống vách đá, mà bên dưới vách đá chính là một hồ nước cạn, bên trong có những tảng đá nhọn. Vạn nhất rơi xuống dưới, không chừng kết quả cuối cùng là đầu ở phía đông, thân thể ở phía nam, chân ở phía tây.

Mặc dù biết rõ khi nào giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen này còn ở đây thì việc như thế rất khó xảy ra, nhưng lỡ như xui xẻo đến mức mười mấy người đồng thời rơi xuống, giảng viên độc nhãn có tài giỏi cũng chưa chắc cứu hết được. Một tân đệ tử lo lắng cẩn thận ngồi xuống cạnh đồng bạn mình, thấp giọng nói:

- Không trách được Tần giáo sư khoa Chỉ Qua chúng ta ngày hôm đó cứ thích trèo lên đỉnh lầu ngắm cảnh vật như một con khỉ, ra là do tu hành lâu ngày thành thói quen.

- Ngay cả ngồi trên mái nhà mục nát cũng không thể bình tâm được, nếu như ngươi không thể minh tưởng tu hành ngay chỗ này thì ngày sau ra chiến trường sẽ làm sao?

Những lời này hẳn là bị giảng viên độc nhãn nghe được, nhưng ông ta không nhìn người đệ tử đó, nhìn quanh một lượt rồi lạnh nhạt nói:

- Nếu như ngươi biết Tần giáo sư trong năm đầu tiên sau khi hoàn thành các môn học, một lần đi biên quân thí luyện bị mười một tên đối thủ có tu vi ngang hàng bao vây, nhưng kết quả cuối cùng là mười một người đó đã bị giáo sư phản giết chết chín người, bản thân giáo sư lại bình yên vô sự, ta nghĩ ngươi sẽ không dám nói như vậy nữa.

Các đệ tử nhất thời im lặng.

Tuy nói ngoại trừ bốn người đệ tử xuất thân từ "Biên Man", phần lớn các đệ tử còn lại không biết nhiều lắm về cảnh giới tu hành, nhưng việc một người đối mặt với mười một đối thủ tu vi ngang hàng với mình, cuối cùng còn phản giết chết chín người, bản thân còn sống thì...chỉ cần nhìn ánh lửa chói chan trong mắt vị Đông giảng viên này và thần sắc của bốn tên Biên Man kia, các tân đệ tử cũng cảm thấy được một cỗ khí tức đáng sợ.

Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen làm rung mái nhà một chút, mọi người liền cảm thấy cả tòa lầu mục nát đung đưa theo, sau đó thân hình ông ta cứ như một chiếc lá mùa thu nhẹ nhàng rơi xuống, dễ dàng bay qua đỉnh đầu mọi người, đáp xuống phần mái xiêu vẹo gần với vách đá nhất, đây cũng là khu vực không có đệ tử nào dám tới gần.

Bởi vì phần mái nhà đó xiêu vẹo nên thân hình ông ta cũng hơi nghiêng về phía trước, ông ta bình tĩnh xoay người lại, chỉ vào một khu vực trống trải rồi nói:

- Vương Hưng Luân, Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm, các ngươi ngồi ở đây.

Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm biết giảng viên độc nhãn làm như vậy là cố ý thiên vị, muốn tốt cho hai người bọn họ, nhưng Hoa Tịch Nguyệt vừa thấy bọn họ ngồi ở khu vực nguy hiểm như thế liền biến sắc, lên tiếng:

- Lão sư, vừa rồi Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm không nói gì, sao ngài lại trách phạt bọn họ?

- Ngươi cũng tới đây ngồi.

Giảng viên độc nhãn lạnh lùng nhìn Hoa Tịch Nguyệt không phục một cái, xử lý vô cùng đơn giản:

- Nếu có ai còn không phục cũng có thể tới đây ngồi.

Hoa Tịch Nguyệt tức giận đứng lên, Đường Khả cũng yên lặng đứng dậy, Lý Khai Vân theo sau, cả bọn cùng nhau đi tới ngồi xuống cạnh Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm.

- Rất tốt.

Người giảng viên này không một chút biến sắc nói ra hai chữ, mọi người cũng không biết ông ta đang khen hay cố ý trêu chọc bọn người Lâm Tịch, tiếp đó lại nghe được:

- Còn một việc khác cần tuyên bố: Lâm tịch và Biên Lăng Hàm không nghe lời, phạt mỗi ngày sau đó tới dược cốc bên Kỳ Lân phong một canh giờ hỗ trợ làm việc.

- Phạt hay lắm!

Mộ Sơn Tử sáng mắt lên, đắc ý vỗ tay.

- Ngươi cũng tới đây ngồi.

- Lão sư, ta...

- Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, nhắm mắt lại tu hành.

...

Mặc dù khi nhắm mắt lại cảnh vật trước mặt chỉ còn là một mảnh tối đen, thế giới của mỗi người lúc đó đều giống như nhau, nhưng thân thể nghiêng và phía trước trống trải, kết hợp với gió núi thổi ngang qua mặt vẫn làm cho nhiều người cảm thấy áp lực.

Biên Lăng Làm dựa theo phương pháp của giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen, đầu lưỡi tiếp xúc với vòm họng, phối hợp với hô hấp và nuốt nước miếng lên xuống liên tục, nhưng không biết đã nuốt nước miếng bao nhiêu lần rồi mà nàng không thể nào nhập định được. Trong lúc ảo não không thôi, nàng lại phát hiện hô hấp của Lâm Tịch bên cạnh đã hài hòa, lên xuống điều đặn.

Điều này cho thấy Lâm Tịch đã tiến vào trạng thái minh tưởng, nhưng có lẽ bản thân hắn không ngờ rằng nhờ hô hấp điều đặn của mình lúc này, Biên Lăng Hàm bỗng cảm thấy mọi thứ chung quanh trở nên yên tĩnh, áp lực tâm lý dần mất đi. Không biết bao lâu sau, nàng đã quên đi vách đá ở dưới, quên đi hồ nước và cảnh vật ở xa, hô hấp của nàng dần trở nên hài hòa, tự nhiên, điều đặn như Lâm Tịch.

Nếu như có giảng viên khác của học viện đi qua nơi này, tất nhiên họ sẽ phát hiện Lâm Tịch là người đầu tiên tiến vào trạng thái minh tưởng trong những đệ tử này và Biên Lăng Hàm là người thứ hai.

Giảng viên độc nhãn yên lặng nhìn các tân đệ tử. Mắt ông ta híp lại, giả vờ như đang ngủ say, ngồi xếp bằng trên mái nhà xiêu vẹo vững như bàn thạch. Sáng sớm, buổi trưa, chiều về...bỗng nhiên ngay lúc này ông ta vươn người đứng dậy, đi tới trước người Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch, hai tay hóa trảo dễ dàng nhấc Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch lên. Mũi chân hơi động một chút, thân hình ông ta trơn trượt như một con nhện nước ở trên mặt nước, từ mái nhà bay vút xuống dưới không một chút tiếng động nào.

Có gió thổi qua tai, có tà áo nhỏ bay phất phới, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đồng thời thức tỉnh.

- Lão sư...lỡ như bọn họ rớt xuống thì làm sao bây giờ?

Thấy trời đã chuyển chiều, vừa đáp xuống dưới đất, ổn định thân hình lại Lâm Tịch liền biết người giảng viên độc nhãn này muốn dẫn hắn và Biên Lăng Hàm đi đặc huấn trước, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy rất nhiều đồng học ở trên tòa lầu cách đó không xa, nhất là mấy vị đồng học có giao tình rất tốt với mình đang minh tưởng tu hành giống như ngủ say, Lâm Tịch không nhịn được nhẹ giọng hỏi câu này.

Thân hình giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen khẽ di chuyển, không nói lời nào, bỗng nhiên ông ta gật đầu với một phương hướng vách đá dưới tòa lầu đó. Ngay chỗ đó chỉ có những tảng đá nhọn lộn xộn, nhưng ngay lúc giảng viên độc nhãn gật đầu một cái, Lâm Tịch liền ngẩn cả người. Bởi vì bỗng nhiên có một tảng đá hơi chuyển động, như đang gật đầu lại với giảng viên độc nhãn này.

- Tiềm ẩn?

Lâm Tịch lập tức hiểu ra:

- Đó cũng là giảng viên học viện?

Giảng viên độc nhãn gật đầu:

- Hắn họ Chung, vừa mới trở thành giảng viên không lâu. Ta nghĩ năm sau hắn ta sẽ phụ trách dạy môn tiềm ẩn cho các ngươi.

- Chung giảng viên luôn ở dưới, nếu có người té xuống sẽ bắt được ngay...

Lâm Tịch lẩm bẩm, bỗng ngẩng mặt hỏi:

- Lão sư, mấy người các ngài không cần tu hành sao?

Giảng viên độc nhãn nhìn Lâm Tịch như nhìn một người ngu ngốc, hỏi ngược lại:

- Nơi nào không tu được?

Lâm Tịch cau mày lại, như đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng:

- Lão sư, ý của ngài là giảng viên và giáo sư ở học viện, bất cứ người nào cũng có thể tiến vào minh tưởng ngay được, đồng thời còn có thể nhanh chóng cảm ứng biến hóa quanh người, có hành động thích hợp?

- Muốn tiến vào minh tưởng thì phải cần thời gian. Về việc trong lúc minh tưởng cảm nhận được mọi biến hóa, nếu như trong hoàn cảnh yên bình như thế này thì phần lớn các giảng viên đều có thể. Nhưng nếu đổi lại là chiến trường sát phạt ngất trời, điều này là không thể.

- Lão sư, ngài có phải là cường giả có thể tiến vào trạng thái minh tưởng rất nhanh ngay cả khi ở chiến trường không?

- Lâm Tịch, ngươi có rất nhiều vấn đề đấy!

- Đệ tử còn một vấn đề cuối cùng.

Nhìn người giảng viên độc nhãn dẫn hắn và Biên Lăng Hàm đi tới trước một cầu trượt tơ bạc lúc này đã hơi nhíu mày lại, Lâm Tịch cười cười, nói:

- Đệ tử cứ tưởng rằng sau khi kết thúc môn học này mới đi đặc huấn, nhưng bây giờ lão sư lại dẫn chúng ta đi trước, vậy là thời gian tu hành của đệ tử không bằng bọn họ rồi, tư chất của đệ tử lại chỉ có hai, sợ rằng sau này sẽ thua xa bọn họ.

Giảng viên độc nhãn trừng mắt liếc hắn một cái, không vui nói:

- Ngươi bình thường thông minh, chẳng lẽ không nghĩ tới việc cho dù ngươi không thể nào trở thành Phong Hành Giả được, nhưng với sự huấn luyện của ta, xạ thuật của ngươi ít nhất cũng đạt tới trình độ rất cao, hơn mọi người nhiều lắm ư? Cỡi ngựa bắn cung là môn học bắt buộc ở khoa Chỉ Qua chúng ta, ngươi và Biên Lăng Hàm được một mình ta phụ đạo, trình độ xạ thuật sẽ đạt tới cảnh giới mới, lấy được học phần môn này không phải là vấn đề gì, còn nhanh hơn mấy người khác rất nhiều.

- Hơn nữa, cho dù ngươi tạm mất đi một canh giờ tu luyện nhưng ngươi có thể tiến vào minh tưởng rất nhanh, thời gian tu hành tổng cộng sẽ không ít hơn bọn hắn.

Sau khi dừng lại một chút, vị Đông giảng viên này dường như cảm thấy mình đã quá tốt với tiểu tử này, mà vấn đề của Lâm Tịch thật quá nhiều, nên không nhịn được mắng một câu:

- Lâm Tịch, rốt cuộc là ngươi muốn ta khen ngươi tiến vào minh tưởng mau hay muốn ta mắng ngươi là ngớ ngẩn?

Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nhìn nhau cười cười, biết điều không nói thêm gì.

...

Phốc!

Bởi vì có kinh nghiệm lần trước, nên lần này khi đến gần cuối cầu trượt tơ bạc, Lâm Tịch dùng hai chân đạp mạnh tới phía trước, triệt tiêu xung lực rồi vững vàng đáp xuống đất.

Đây là một sơn cốc yên tĩnh có hình dạng hồ lô, bên ngoài có vài mẫu ruộng bậc thang, các loại thảo dược màu sắc khác nhau cùng được trồng trên đó tạo nên từng nấc thang cầu vồng đẹp mắt. Ở sườn núi xa xa đối diện, Lâm Tịch thấy không ít người vừa gấp gáp cày ruộng vừa thu hoạch các loại thảo dược.

- Đừng nhìn. Đó là các đệ tử bên khoa Ngự Dược, bọn họ đang cạnh tác. Trồng trọt cũng là một môn học bắt buộc của họ.

Giảng viên độc nhãn vừa đáp xuống đất liền giải thích nghi vấn trong lòng Lâm Tịch, sau đó ông ta chậm rãi đi tới căn nhà bằng trúc ở phía các mẫu ruộng bậc thang, đồng thời nói với Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch:

- Thủ pháp cầm cung, khống dây cung, bắn tên có rất nhiều loại...nhưng đối với Phong Hành Giả, năng lực của họ không chỉ giới hạn ở chỗ bắn chính xác, bắn nhanh hơn mà còn là có thể bắn tên liên tiếp trong một thời gian dài hay không. Cho nên, thủ pháp khống dây cung thích hợp nhất với Phong hành Giả chính là "tam chỉ trì vũ".

~~o0 0o~~

*Tam chỉ trì vũ: chương sau sẽ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.