Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 74: Chương 74: Lừa đảo thiếu niên từ quê lên




“Cậu nói cậu muốn được nổi danh ở thủ đô sao?”

“Đúng vậy! Giành lấy thành công và danh vọng trong thủ đo là ước mơ của tất cả người con trai nông thôn đấy!”

Trái với sự khát vọng của Tatsumi đối với thủ đô, hai người đánh xe tỏ ra trầm mặc.

“Thủ đô cũng không phải nơi mơ ước và hi vọng như cậu nghĩ đâu.”

“Nơi đó quả thật rất nhộn nhịp. Nhưng tại đó còn không thiếu quái vật kinh khủng hơn con địa long này này nhiều.”

“Ý anh là, có quái vật nguy hiểm xuất hiện trong thành phố ư?”

“Nó chỉ là một loại ám chỉ thôi, quái vật kinh khủng nhất ở đấy chính là con người. Tại thủ đô đầy rẫy những kẻ như vậy.”

Tatsumi chỉ im lặng một chút, sau đó nhếch lên một nụ cười tự tin. Cậu quay đầu đi, ngước lên trên bầy trời.

“Cảm ơn về lời khuyên của anh. Nhưng hiện tại tôi không thể trở về được.”

“Tôi... à không, chúng tôi! Chúng tôi sẽ trở nên giàu có ở thủ đô và cứu ngôi làng của mình!”

...

Dương Hằng đã đến thế giới này được ba ngày rồi. Hiện tại hắn đang ở trong một thành phố rộng lớn phồn hoa.

Trước khi tới đây, hắn có hỏi hệ thống là có thể ngụy tạo cho mình một thân phận ở thế giới mới không, kết quả là có, nhưng chỉ miễn phí ở thế giới đầu tiên, còn sau này hắn phải tự trả phí, 10 điểm tích lũy một lần, có thể xoay tua thân phận ngẫu nhiên hoặc tự định, tất nhiên thân phận này không thể là một nhân vật có sức ảnh hưởng quá lớn. Nếu muốn có cái đó cần thêm điểm.

Dương Hằng cũng không cần, nên hắn tự định mình là một chủ tiệm cà phê, qua mỗi thế giới đều là thế. Cho đỡ phải chọn bừa, nhỡ sau này tốn 10 điển tích lũy mà thành ăn mày thì chết.

Thế giới này tồn tại sức mạnh siêu tự nhiên, nhưng giai đoạn phát triển chỉ tương đương với thời kì trung cổ với hoàng tộc, vua và những thứ tương tự thế. Và thành phố hiện tại hắn ở là thủ đô của một đế quốc lâu đời bậc nhất.

Đế quốc này đã tồn tại 1000 năm, và như mọi triều đại từ đông sang tây trong suốt chiều dài lịch sử, nó cũng sẽ mục rữa và suy tàn. Và lại đúng vào thời điểm này.

Quan lại, thuế má đủ thứ. Đất nước này đứng đầu còn pà một đứa trẻ con nữa. Không phải hắn coi thường người nhỏ tuổi, nhưng mà một đứa trẻ khó mà có thể điều hành một đất nước, khả năng cao là vị vua này chỉ là có tiếng không có miếng thôi, kẻ thao túng toàn bộ vương triều là kẻ khác, mà thao túng thành nát như thế này đảm bảo không phải người tốt.

Nói thật, cục diện như thế này với Dương Hằng còn khó hơn thế giới trước. Bởi vì thế giới lũ doom xâm chiếm đã trải qua đại thanh tẩy rồi, phe phái cũng phân chia rõ ràng cứ thế mà làm thôi. Ngược lại ở đây, Dương Hằng lại bị bó tay bó chân.

Hắn cũng không thể đánh một mạch thẳng lên hoàng cung, lật đổ vương triều sau đó phủi đít quay đi được. Nếu hắn làm như vậy thì hậu quả sau đó còn khủng khiếp hơn nhiều lắm. Cách tốt nhất là tìm ai đó có thể trở thành vị lãnh đạo tốt, phò tá họ. Những người đó sẽ lo mấy việc chính trị kia, hắn chỉ cần làm việc mình giỏi nhất là đá đít mấy tên xấu là được.

Vấn đề là, hắn có thể tin tưởng ai được chứ, dù có tin tưởng, họ có chắc đủ năng lực không?

Với lại, Dương Hằng cũng không nghĩ rằng mình có thể đánh lên được. Thế giới có siêu sức mạnh không phải đơn giản. Hắn hiện tại chỉ có Base Form, Cosmic Form vô địch thiên hạ đã trả về rồi.

Mà trong sơ lược thế giới hắn đã xem, có nhắc đến những tạo vật tên là “teigu“. Có thể được nhắc trong sơ lược thì chắc chắn không đơn giản, hắn sẽ lưu ý thứ này.

“Phù! Cuối cùng cũng có thể khai trương.”

Dương Hằng dựng biển lên, bắt đầu mở cửa đón khách. Hiện tại chưa biết làm gì thì cứ ở yên đã, để xem có biến động không.

Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy được một thàng phố to lớn tráng lệ. Nhưng lại ẩn ẩn có một bầu không khí tăm tối và đè nén.

...

“Wow! Thật tuyệt vời!

Tatsumi đứng giữa con đường rỗng rãi được lát đá, trong tầm mắt cậu là thành thị sầm uất mà cậu chưa từng thấy trong đời, to hơn làng của cậu nhiều lắm.

“Vậy ra đây chính là thủ đô đế quốc...”

“Nếu trở nên giàu có ở đây, cả ngôi làng sẽ được cứu!”

Lòng tin tràn đầy, Tatsumi nhanh chóng tìm đến chỗ doanh trại. Không biết rằng cách đó không xa, một cô gái đang uống trà quan sát chàng trai trẻ.

“Oh, cũng đến đăng kí à. Điền theo mẫu đơn này rồi đưa cho ta.”

Tatsumi chau mày nhìn tờ đơn, ngập ngừng hỏi.

“Vậy là... tôi sẽ bắt đầu từ lính quèn sao?”

“Thì rõ ràng như thế còn gì?”

Người trung niên giữ quầy chống cằm, sắc mặt không kiên nhẫn liếc nhìn Tatsumi. Cậu tức giận đập tờ đơn xuống bàn gỗ, rút thanh kiếm sau lưng ra, thanh âm điệu bộ vô cùng tự tin.

“Ai rảnh hơi vậy chứ?!!”

“Hãy chiêm ngưỡng kĩ năng của tôi! Nếu tôi thể hiện tốt, ông sẽ cho tôi làm sĩ quan chỉ huy chứ?”

Người trung niên mặt nghệt ra, sau đó nhanh chóng chuyển thành nổi trận lôi đình.

“Cút đi!!”

Tatsumi như quả bóng bị đá bay ra ngoài, cậu nhấc mông của mình lên quay đầu chất vấn.

“Cái quái gì vậy! Sao lại đuổi tôi đi?”

“Đừng có ngu như vậy chứ! Chú mày nghĩ sĩ quan chỉ huy nói có là có à? Giờ kinh tế suy thoái nên bọn ta chỉ tuyển người có giới hạn thôi!”

“Vậy... vậy sao?”

“Thông rồi thì lượn ra chỗ khác đi oắt con!!”

Cánh của doanh trại đóng sầm lại, để lại cậu thiếu niên trẻ vẫn đơ ra ở đó. Tatsumi thở dài, cảm thấy chặng đường làm giàu của mình thật không dễ dàng.

Khi đang suy nghĩ miên man bây giờ làm thế nào, một bóng người xuất hiện sau lưng cậu.

“Chào!”

Giọng nói của một người con gái vang lên. Tatsumi ngẩng đầu ra đằng sau, là một cô gái có mái tóc vàng, với quần ống rộng và mặc thân trên là một bộ đồ đơn giản để hở vai và eo.

“Đang gặp rắc rối à nhóc, cần chị này giúp gì không?”

Tatsumi há hốc mồm ra, bởi vì thứ tràn ngập khắp tầm mắt cậu là bộ ngực đồ sộ của chị gái tóc vàng kia.

“Vậy... vậy đây chính là thủ đô... to thật...”

Cậu thầm nghĩ.

“Nhóc sao vậy?”

“Hơ hơ hơ hơ...”

Vẫn giữ cái tư thế ngửa cổ, máu mũi của Tatsumi thiếu chút nữa đã phun ra rồi.

“Mong muốn thực hiện giấc mơ tại thủ đô nên nhóc đã lặn lội lên đây, phải không?”

“Sao chị biết?”

“Nhìn là biết ngay mà. Những người như nhóc chị thấy nhiều rồi.”

“Dù sao... chị biết có một cách rất nhanh để có thể làm việc trong quân đội đó.”

“Thật hả?”

“Muốn biết sao?”

“Vâng!”

Tatsumi gật đầu như giã tỏi, bà chị kia cười tươi tắn.

“Vậy thì bao chị một chầu đi!”

Cả hai đi tìm một quán rượu, cô gái muốn đến quán quen thuộc thì hôm nay cô bỗng thấy một cửa hàng mới khai trương, cao hứng dắt Tatsumi vào trong đó.

“Chủ quán! Có rượu không?”

Cửa hàng mới còn khá vắng khách, nhân viên không có mà chỉ có một thanh niên vừa làm chủ vừa làm phục vụ.

“Nơi này là tiệm cà phê. Nhưng rượu thì cũng có.”

“Thế thì mau mau mang đến đây.”

Dương Hằng lắc đầu cười, dù cho hắn lập tiệm cà phê nhưng với tư duy của thời đại này, đồ uống có cồn vẫn là lựa chọn hàng đầu nên hắn cũng nhập về rất nhiều. Cũng phải may mắn là thân phận này có một số vốn không nhỏ.

“Hư ha ha ha, uống rượu buổi sáng quả thật là một điều tuyệt vời mà!”

“Cùng uống đi nào nhóc!”

So với cô gái tóc vàng đang ăn uống thả cửa, Tatsumi biểu hiện rụt rè hơn nhiều, gọi đống rượu ra chỉ có người trước mặt cậu uống, cậu không động vào chút nào.

Cuối cùng, không thể chờ được nữa, Tatsumi mới sốt sắng vỗ bàn.

“Mau nói cho tôi cách làm thế nào để được làm bên quân đội đi!”

Cô gái rót thêm một cốc nữa, nhìn thẳng vào cậu, khuôn mặt ửng đỏ vì uống quá nhiều rượu.

“À thì cũng đơn giản thôi...”

“Chỉ cần có quen biết và có tiền là ổn hết.”

“Tiền?”

“Chị mày có quen một gã trong quân đội, chỉ cần đưa cho hắn tiền, tấy cả đều sẽ ổn hết.”

“Tôi hiểu rồi.”

Tatsumi hạ thấp đầu xuống xuy tính, sau đó lấy ra từ cái bọc bên cạnh một túi tiền rung rinh. Đặt nó lên trên bàn.

“Thế này là đủ chưa?”

“Ohh, đủ rồi đủ rồi!”

Cô gái mắt sáng bừng, lóe lên một tia xảo quyệt. Con Tatsumi vẫn như con cừu non khoe khoang chiến tích của mình.

“Đây chính là số tiền thưởng từ giết quái vật trên đường đến đây đấy.”

“Vậy cậu hẳn là rất mạnh nhỉ. Sẽ trở thành sĩ quan sớm thôi.”

“Vâng!! Trông cậy cả vào chị đó!”

“Được rồi, chị nghĩ cuộc gặp gỡ này sẽ là một bài học quan trọng với nhóc đó.”

Cô gái cầm túi tiền đi ra khỏi tiệm, trước khi đi còn vẫy tay với Tatsumi, nháy mắt một cái.

“Tôi sẽ đi giải quyết vụ này, nhóc chỉ cần đợi ở đây thôi.”

“Vâng!”

Lại gương mặt phè phỡn đó, Tatsumi vẫy tay tạm biệt cô gái, ngồi im tại chỗ.

Cậu chờ, chờ rất lâu, chờ đến khi đã tê hết cả mông vẫn không thấy chị ta quay lại. Mà lúc này đã là buổi tối rồi, tiệm đã sắp đóng cửa.

Dương Hằng phục vụ khách trở lại, vẫn thấy cậu thiếu niên hồi sáng ngồi ở đây, hắn cảm thấy khó hiểu mới tiến lại gần hỏi.

“Cậu kia, cậu có vấn đề gì sao? Tôi sắp đóng cửa rồi.”

Tatsumi khuôn mặt tái xanh, máy móc quay đầu về phía Dương Hằng, giọng nói run run.

“Anh... anh chủ tiệm... em đang chờ người...”

“Ồ, là cô gái hồi sáng hả?”

“Vâng... em có gặp cô ấy bên ngoài, và em sau đó...”

Tatsumi kể lại đầu đuôi câu chuyện. Khi cậu kể đến lời cuối cùng mà cô gái để lại, Dương Hằng phì cười.

“Chàng trai trẻ, cậu bị lừa rồi.”

“Hả... hehhhhhh!!!!”

Tatsumi há hốc mồm, đồng tử trợn ngược vào trong, mắt đã trắng dã. Cậu bị lừa rồi? Vậy ra câu nói cuối cùng là có ý đấy sao?

“Không biết là nên nói cậu ngây thơ hay là ngốc nghếch đây. Đưa tiền cho một người mới biết mặt và không có bất cứ cái gì đảm bảo.”

Dương Hằng nhìn thiếu niên trước mặt đã hồn treo ngược cành cây, cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.