Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 180: Chương 180: Chỉ dựa vào việc bản lĩnh tôi lớn nhất




“Cậu!”

Bác ba hiển nhiên là không ngờ được Diệp Thành lại dám phản bác mình nên nghẹn họng. Lúc này, cụ Diệp cũng hừ lạnh: “Diệp Niệm! Cậu là tội đồ của nhà họ Diệp, giờ con cậu cũng vậy à, dựa vào gì mà dám giành vợ với A Thừa?”

Diệp Thành nhìn những người này, đột nhiên cười đáp: “Chỉ dựa vào việc bản lĩnh tôi lớn nhất!”

“Ha ha ha!”, Diệp Thừa ngửa mặt cười to: “Vợ cậu chạy với trai, mà cũng dám nói bản lĩnh lớn? Tôi nói cho cậu biết nhé, hôm nay, nếu cậu quỳ xuống khấu đầu ba cái xin tôi tha thì thôi, nếu không… tôi sẽ không để cậu bước chân ra khỏi Diệp gia trang được đâu!”

Trong mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng lạnh, anh thản nhiên nói: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”

Diệp Thừa kiêu căng nói: “Tôi đang uy hiếp cậu đấy, tôi quen đại ca xã hội đen của tỉnh Tô Nam, chỉ cần một cuộc gọi là không quá ba ngày, họ sẽ chạy tới, làm cậu phải sống trên xe lăn trong nửa đời còn lại đấy!”

“Bốp!

Mọi người chỉ cảm thấy mắt mình hoa lên, Diệp Thành đã xuất hiện cạnh Diệp Thừa, tung một cước đá ngã đối phương xuống đất, dùng chân giẫm đầu Diệp Thừa: “Thường thì người uy hiếp tôi chỉ có một kết cục thôi, đó là chết!”

Diệp Thừa đột nhiên bị đánh trúng, vừa giãy giụa vừa thét: “Chết tiệt, mày dám đánh lén tao à. Có ngon thì thả tao ra, đứng lên một chọi một!”

Bác ba biến sắc, đứng bật dậy mắng: “Thằng con hoang, mày dám đánh con tao à!”

Ông cụ Diệp cũng tức giận nện cây gậy xuống đất quát: “Cậu muốn phản phải không?”

Ngay cả Diệp Định Bang cũng trầm giọng nói: “Thả Diệp Thừa ra, hôm nay là bữa cơm tất niên của nhà họ Diệp, đừng làm mất hòa khí gia đình!”

Những người khác đều lên tiếng chỉ trích, nhất thời, Diệp Thành gần như biến thành tội đồ của cả gia tộc. Những lời mắng mỏ và chỉ trích như con sóng thần cao tận trời, muốn bao phủ anh hoàn toàn.

Nhưng lúc này, Diệp Thành chỉ làm một hành động khiến họ hoàn toàn ngậm miệng.

Anh nhấc chân đang giẫm đầu Diệp Thừa lên, rồi sau đó thong thả dùng sức đạp lên tay đối phương.

“Á...”

Theo tiếng hét thảm Diệp Thừa đau tới mức trợn mắt, ngất đi.

“Mày!”, giọng bác ba trở nên chói tai, bà ta lớn tiếng quát: “Mọi người đều là họ hàng, mày lại ra tay tàn nhẫn thế hả!”

Diệp Thành thản nhiên nói: “Nếu anh ta không phải họ hàng của tôi thì thứ bị giẫm nát lúc này là đầu anh ta rồi!”

“Diệp Thành, cậu đừng quá vô lễ!”, Diệp Định Bang gầm lên một tiếng, bật dậy ngay lập tức, rõ ràng ông ta đã bị thái độ của Diệp Thành chọc điên.

Diệp Thành liếc ông ta một cái, cười lạnh: “Vừa rồi Diệp Thừa bảo muốn nửa đời sau của tôi phải sống trên xe lăn, sao không thấy ông nhảy ra!”

Diệp Định Bang nghẹn lời nhưng Diệp Mộc Hàm lại đứng lên nói: “Anh dám chuyện với bố tôi kiểu đó sao?”

Người trong thông, hơn phân nửa thanh niên trai tráng đều vây quanh Diệp Mộc Hàm, nghe cô ta nói vậy thì xoa tay, định bao vây Diệp Thành, chuẩn bị tẩn cho anh một trận nhớ đời.

Diệp Thành hừ lạnh, tay áo vung lên, đám người kia đã bị đánh ngã ra đất, cả đám rên rỉ mà chẳng ai đứng lên nổi.

Ánh mắt Diệp Định Bang cứng lại, ông ta cũng cười lạnh: “Nhóc con, cậu dám không coi ai ra gì thì chắc ỷ vào kỹ năng đánh đấm này nhỉ. Nhưng thời đại bây giờ là thời của tiền và quan hệ, cậu, chẳng là cái gì cả!”

“Cậu có biết, chỉ một câu của tôi là có thể khiến cậu và bố cậu không thể sống trong Diệp gia trang nữa không? Cậu biết chỉ một cú điện thoại của tôi là ruộng đồng nhà cậu sẽ bị sung công không? Cậu có biết chỉ cần tôi thả tiếng gió là chỉ cần trong thành phố Chiêu Đức này, cậu đừng mơ tìm được việc?”

Ông ta càng nói càng thêm tự tin nhưng sắc mặt Diệp Thành lại rất kỳ quái, cuối cùng anh lại không nhịn được mà cười to.

Sắc mắt Diệp Định Bang lại rất khó nhìn, ông ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có gì buồn cười chứ?”

Diệp Thành thản nhiên nói: “Ếch ngồi đáy giếng, đời này, ông chỉ có thể luẩn quẩn trong thành phố Chiêu Đức thôi!”

Diệp Định Bang nổi giận, ông ta đã bám vào nhà họ Tào được rồi, tin rằng không lâu nữa, công ty của ông ta sẽ được đưa ra thị trường, thậm chí có có thể tạo kế hoạch mở rộng cả Giang Thành, chiến lược to lớn, sao có thể để Diệp Thành xem thường?

Nhưng ngay lúc này, bên ngoài lại hỗn loạn, không biết ai la lên một tiếng: “Cô cả nhà họ Kỷ - Kỷ Hoa Linh tới!”

“Ai đó?”

Những người khác còn không biết chuyện gì xảy ra nhưng Diệp Thừa đang nằm trên đất giả vờ bất tỉnh cũng giật mình nhảy dựng lên, vui mừng nói: “Ông ơi, là cô chủ Kỷ Hoa Linh của tập đoàn Kỷ Thị tới. Ông yên tâm, bên cạnh cô ấy có rất nhiều vệ sĩ, nhất định có thể áp chế thằng lưu manh này!”

Nghe lời Diệp Thừa nói xong, ông cụ Diệp hài lòng gật đầu. Những người khác đều lộ ra vẻ mặt đắc ý, Diệp Mộc Hàm càng hất cằm nói: “Không phải anh thấy bản thân lợi hại lắm sao? Để tôi xem anh còn huênh hoang thế nào?”

Diệp Thành liếc cô ta một cái, thản nhiên nói: “Không quá năm phút, bố cô sẽ vừa đánh mông cô vừa xin lỗi tôi!”

Nghe anh nói chuyện ngang tàng như vậy, đừng nói bố con Diệp Định Bang, ngay cả bà vợ luôn dịu dàng của ông ta cũng không nhịn được mà nhíu mày, bà ấy vốn còn định xin chồng là đừng quá tàn nhẫn với họ hàng trong nhà, nhưng bây giờ bà ấy cũng vứt luôn suy nghĩ này.

Tôn Tiêu Tiêu vội chạy tới cạnh Diệp Thành, nắm chặt góc áo anh, nhỏ giọng nói: “Anh Diệp, nếu không chúng ta xin lỗi họ đi, đều là họ hàng cả mà, họ sẽ không làm khó anh đâu!”

Diệp Thành xoa đầu cô ấy, cười nói: “Yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, em không cần phải xin lỗi ai cả!”

Rất nhanh, Kỷ Hoa Linh đã xuất hiện trong sân, hôm nay cô ấy ăn mặc rất quyến rũ, cộng thêm dáng người cao ráo và gương mặt xinh đẹp, vô số thanh niên hít sâu một hơi, không kiềm được mà khom lưng.

Ngay cả Diệp Định Bang cũng biến sắc, cô gái này là cô cả nhà họ Kỷ tỉnh Tô Nam, giá trị con người gần một tỷ, là người mà ông chủ nhỏ như ông ta có thể sánh bằng.

Nhóm thôn dân xung quanh đều đang bàn tán, ánh mắt nhìn Diệp Thừa đầy kinh ngạc và kính trọng.

“Trời ơi, A Thừa lợi hại quá! Ngay cả chủ, chủ gì đó của công ty lớn cũng tự mình tới thăm cậu ta!”

“Đồ nhà quê, gọi là chủ tịch! Mà chủ tịch này cũng đẹp quá, con gái thành phố đều đẹp thế sao? Trông ngon hơn mấy con bé trong thôn chúng ta nhiều!”

“Hừ, đám đàn ông thúi các người, con gái thôn mình là trong sáng thuần khiết! Đàn ông trong thôn này chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, chỉ có anh Thừa mới là bạch mã hoàng tử của tôi thôi!”

Nghe mọi người chung quanh bàn luận, Diệp Thừa hơi lâng lâng, nhưng trong lòng anh ta biết mình chưa từng gặp chủ tịch, chỉ nhìn lén từ xa vài lần, sao cô ấy lại có thể tới nơi thâm sơn cùng cốc này vì mình chứ?

Nhưng hình như dạo này công ty đang có hoạt động cổ vũ nhân viên thì phải, đó là những nhân viên có xuất thân nông thôn sẽ được quan tâm nhiều hơn, trước khi nghỉ, anh ta còn được thưởng mười nghìn, chẳng lẽ chủ tịch tới vì việc này?

Trừ lý do này, hình như cũng chẳng còn nguyên nhân nào khác có thể giải thích chuyện chủ tịch đột nhiên lại đây, dù sao cô ấy hoàn toàn không quen biết ai trong thôn.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.