Tịch Mịch

Chương 33: Chương 33: Tuyết đọng lấp lánh




Tuyết dần ngừng rơi, gió đêm thổi vào mặt sắc như dao cắt. Lương Cửu Công đứng dưới mái hiên, lạnh tới mức không ngừng xoa hai bàn tay. Hắn nhìn thấy ánh sáng từ một chiếc đèn lồng xuất hiện từ xa đang tiến vào cửa viện. Đợi đến khi người kia lại gần, mượn ánh sáng mông lung từ ngọn đèn hành lang mới thấy một cung nữ đang đỡ một người mặc áo choàng lông màu đỏ thẫm, mặt bị che mất một nửa bởi chiếc mũ tránh tuyết. Lương Cửu Công ngẩn ra một lúc mới nhận ra người đó, vội hành lễ. “Thỉnh an Huệ chủ nhân!”

Huệ Tần thấy hắn thì tưởng Hoàng đế sai hắn tới, gật gật đầu rồi có ý đi tiếp vào trong điện. Lương Cửu Công không đứng dậy, chỉ quỳ gối ở đó, hô một tiếng: “Huệ chủ nhân!”

Lúc này Huệ Tần mới cảm thấy nghi ngờ. Lý Đức Toàn đi ra từ bên trong, chỉ lặng lẽ thỉnh an. Huệ Tần nhìn thấy hắn thì càng kinh ngạc, giật mình hỏi: “Hoàng thượng ở bên trong sao?”

Lý Đức Toàn không đáp, chỉ khẽ cười. “Nếu chủ nhân có việc gấp, nô tài sẽ vào bẩm một tiếng với Vệ chủ nhân.”

Huệ Tần đáp: “Ta làm gì có việc gấp, chỉ là đến thăm muội ấy… Ngày mai ta lại tới vậy.” Nàng dựa vào cánh tay cung nữ rồi chầm chậm bước xuống bậc thềm.

Lý Đức Toàn thấy người đã đi xa rồi mới quay người đi vào trong điện, đứng đợi ở gian ngoài một lát thì Hoàng đế đi ra. Vẻ mặt Hoàng đế thản nhiên, không rõ là buồn hay vui, trong lòng hắn luôn cảm thấy nghi hoặc, vội vàng theo Hoàng đế đi ra ngoài. Đến trước cổng điện, hắn trơ mắt nhìn Hoàng đế bước đi như người mất hồn, vội vàng hô: “Hoàng thượng! Bậc cửa!” May mà hắn kịp kêu lên, Hoàng đế mới không bị vấp vào bậc cửa. Hắn bước lên trước đỡ lấy tay Hoàng đế, nói nhỏ: “Hoàng thượng, người sao thế?”

Hoàng đế lấy lại tinh thần, giọng vẫn như bình thường: “Trẫm không sao.” Ánh mắt y nhìn vào chiếc bóng lắc lư của bức tường bình phong ngoài hành lang. Đèn treo ở hành lang không sáng lắm, Lý Đức Toàn chỉ thoáng nhận ra khóe miệng Hoàng đế hơi trễ xuống rồi vẻ mặt lại nhanh chóng trở về bình thường.

Lương Cửu Công thấy hai người đi ra thì bước đến giúp Hoàng đế đội lại chiếc mũ chắn gió. Qua cửa thùy hoa, men theo con đường thật dài, hắn mới cảm nhận được có điều bất thường. Bước chân của Hoàng đế ngày càng nhanh, hắn với Lý Đức Toàn vừa chạy theo vừa thở hổn hển. Gió đêm lạnh căm căm táp thẳng vào mặt, cổ họng đau như có con dao cùn đang mài ở đó. Lý Đức Toàn thấy Hoàng đế rẽ theo hướng bắc thì kinh hãi, gấp gáp chạy lên vài bước, vừa thở vừa nhỏ giọng thưa: “Hoàng thượng, cửa cung đã khóa rồi.” Hoàng đế vẫn im lặng, bước chân cũng không dừng lại, dưới ánh trăng mờ ảo, không nhìn rõ sắc mặt y. Hai người bọn họ đều là người hầu hạ ngự tiền lâu năm, trong lòng thấy bất an, nhìn nhau một cái rồi đành theo sát Hoàng đế.

Qua hoa viên rồi đi thẳng đến Thuận Trinh môn, đúng lúc Thuận Trinh môn đang khóa cửa. Binh sĩ trực đêm nhìn thấy ba người từ xa, quát lớn: “Ai đó? Cửa cung đóng rồi, cung nhân không được phép đi lại.”

Lý Đức Toàn vội mắng lớn: “To gan, ngự giá ở đây!”

Lúc này tên lính kia mới nhận ra là Hoàng đế, hắn sợ hãi, vội quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế chỉ bình thản nói hai chữ: “Mở cổng!” Tên lính trực đêm đáp “vâng” rồi lệnh cho mấy người hợp sức, đẩy cánh cổng nặng nề ra. Lý Đức Toàn mơ hồ đoán ra được, biết rõ tuyệt không thể khuyên, đành theo Hoàng đế ra khỏi Thuận Trinh môn. Thống lĩnh đang trực ở Thần Vũ môn nhìn thấy Hoàng đế thì vội vàng dẫn theo thị vệ đang trực cùng chạy như bay đến nghênh đón. Vị thống lĩnh kia không ngừng dập đầu, bẩm: “Nô tài to gan, xin Hoàng đế khởi giá hồi cung.”

Hoàng đế hờ hững đáp: “Trẫm ra ngoài đi dạo rồi sẽ về, đừng làm to chuyện.”

Vị thống lĩnh tuân mệnh, dẫn người vây quanh Hoàng đế cùng bước lên thành lầu.

Tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng trên thành lầu vẫn có gió bắc rít gào, mạnh đến mức chiếc áo choàng trên người Hoàng đế không ngừng tung bay. Lương Cửu Công chỉ cảm thấy gió thổi lạnh đến tận xương tủy, hắn mở miệng khuyên: “Hoàng thượng, đêm có tuyết thì gió rất lạnh, Hoàng thượng thánh thể ngàn vàng, lỡ như nhiễm gió lạnh… Vẫn nên khởi giá hồi cung thôi ạ!”

Ánh mắt Hoàng đế chỉ nhìn về một mảng đen kịt phía xa, một lúc lâu sau mới nói: “Trẫm đi dạo một lát rồi sẽ về.”

Lý Đức Toàn chẳng biết làm thế nào, đành nháy mắt với Lương Cửu Công. Lương Cửu Công nói: “Vậy nô tài giúp Hoàng thượng cầm đèn soi đường.”

Hoàng đế chẳng đáp lời, chỉ giơ một tay ra, Lương Cửu Công miễn cưỡng đưa chiếc đèn thủy tinh khắc bạc cho Hoàng đế. Thấy Hoàng đế cầm đèn, chầm chậm đi vào màn đêm đen kịt, hắn dường như vẫn chưa từ bỏ ý định, chân vẫn bước theo vài bước. Hoàng đế bất chợt quay đầu, đôi mắt như bắn ra những tia sáng nhỏ lạnh lẽo như ngôi sao cô độc trên bầu trời, ánh mắt lạnh lẽo còn hơn cả gió tuyết trong đêm. Hắn rùng mình một cái, lập tức đứng lại, mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng mờ ảo ngày càng xa của chiếc đèn thủy tinh.

Mọi người đứng lặng lẽ trên thành lầu, gió lạnh thấu xương, đến mức cả người gần như tê dại. Lý Đức Toàn sốt ruột vô cùng, hai mắt dán chặt vào ánh sáng le lói ở đằng xa. Lương Cửu Công cũng nhìn không chớp mắt. Chiếc đèn đó như ẩn như hiện trong làn gió đêm. Chẳng ai dám thở mạnh, chỉ nghe tiếng gió bắc thổi như tiếng khóc nức nở, thổi qua chiếc chuông đồng treo dưới mái hiên thành lầu khiến nó phát ra tiếng leng keng. Cuối cùng thì ánh đèn đã đứng im ở chỗ xa xa kia, im ắng hồi lâu.

Lý Đức Toàn thấy toàn thân tê dại, gió lạnh như xộc thẳng vào trong lồng ngực. Lúc trước còn thấy lạnh, giờ thì đến lạnh cũng chẳng cảm nhận được nữa. Đúng lúc này, chiếc đèn kia bỗng bay vào giữa màn đêm, giống như một ngôi sao băng vút qua. Chỉ trong chớp mắt nó đã rơi xuống dưới bức tường thành. Lý Đức Toàn sợ đến mất hồn vía, kêu lên thất thanh: “Hoàng thượng!” rồi chạy vội về phía trước.

Cả đám người mặt cắt không còn giọt máu. Vị thống lĩnh kia dẫn theo thị vệ, gấp gáp chạy về phía tường thành, chạy một mạch những bước dài mới thấy Hoàng đế đang đứng trước gờ thành, lúc này mới hết lo lắng. Phần lưng áo của Lý Đức Toàn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn liên tục dập đầu. “Hoàng thượng, người dọa chết nô tài rồi… Nô tài xin Hoàng thượng bảo trọng thánh thể.”

Hoàng đế cười cười. Thị vệ cầm theo đèn lồng đứng vây quanh y, dưới ánh sáng mờ nhạt, vẻ mặt Hoàng đế vẫn ung dung, bình thản. “Không phải trẫm vẫn đứng ở đây sao?” Y dõi mắt nhìn ra xa, đêm đen nặng nề, những ngọn đèn lác đác ở chín thành đều nằm trong tầm mắt. Y cười, nụ cười vô cùng thoải mái. “Ngươi nhìn xem, thiên hạ này đều là của trẫm, vì sao trẫm không trân trọng bản thân chứ?”

Lý Đức Toàn nghe giọng nói của y thì không nhận ra là y đang vui hay buồn, vì vậy trong lòng vô cùng hoảng sợ, chỉ dập đầu một cái. Hoàng đế lại nói: “Khởi giá hồi cung!”

Lâm Lang dưỡng bệnh hơn một tháng mới dần khỏe lại. Cuối cùng thì đến hôm nay nàng đã có thể rời giường đi lại được. Nàng vừa uống thuốc thì thấy Bích Lạc đi vào, vẻ mặt không giống ngày thường nên hỏi: “Sao thế?”

Bích Lạc định nói lại thôi, nhưng theo phép tắc thì khi chủ nhân hỏi không thể không trả lời, nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nô tỳ về từ Từ Ninh cung, nghe Thôi công công nói Hoàng thượng…” Nàng ấp a ấp úng.

Lâm Lang hỏi: “Hoàng thượng làm sao?”

Bích Lạc đáp: “Bẩm chủ nhân, nghe nói là Hoàng thượng không khỏe.”

Lâm Lang ngẩn ra, một lúc sau mới hỏi: “Không khỏe… Vậy thái y nói thế nào?”

Hoàng thượng không khỏe đã chẳng phải ngày một ngày hai. Theo kết luận sau khi bắt mạch của Viện phán Lưu Thắng Phương của Thái y viện thì mới đầu chỉ là mạch đập nhanh, là bị nhiễm gió lạnh, không nặng lắm. Uống hai thang thuốc đã thấy ra mồ hôi. Hoàng đế lại xuất cung đi Nam Uyển, trên đường không ngồi kiệu mà cưỡi ngựa, đến Nam Uyển thì bệnh cảm lại tái phát, hơn nữa Hoàng đế không nghe lời khuyên can của ngự y, ngày Bính Tý bị bệnh nhẹ nhưng vẫn đi duyệt tam quân, cuối cùng kiệt sức, đến tối sốt cao, mấy ngày rồi không giảm. Nghiêm trọng đến mức Thái hoàng thái hậu phái cả hai vị Lý Dĩnh Tư, Tôn Chi Đỉnh vội vàng đến Nam Uyển. Ba vị viện sử Thái y viện cùng bàn bạc rồi kê đơn thuốc. Theo quy củ, ngoài Thái hoàng thái hậu và Thái hậu ra thì khi bắt mạch xong chỉ được thông báo cho các đại thần các bộ là thánh thể không khỏe. Ngoài việc mạch vẫn đập nhanh và người lạnh không ra được mồ hôi thì còn xuất hiện thêm ho khan, đờm ít nhưng đặc, mặt đỏ, cổ họng khô, lưỡi vàng, ít nước bọt, gan nóng…

Bích Lạc truyền lại những lời từ miệng Thôi Bang Cát, vốn hiểu câu được câu chăng, Lâm Lang lại nghe nàng kể lại nên chỉ biết sơ sơ là bị cảm mà không chịu dưỡng bệnh cho tốt. Bệnh đã đến mức này thì nhẹ cũng có thể coi là nặng. Nhưng đã thông báo đến quần thần thì chắc chắn là ốm đến mức không thể xử lý chính sự. Nàng lặng lẽ ngồi đó, trong lòng rối như tơ vò, trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ mà chẳng thể nắm lấy một ý nghĩ nào.

Bích Lạc chỉ biết khuyên: “Chủ nhân cũng mới khỏe lên một chút, tuyệt đối không được quá lo lắng. Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn, tất được trăm thần bảo vệ. Huống hồ mấy viện sử, ngự y của Thái y viện túc trực tại Nam Uyển không rời một bước, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Thấy Lâm Lang vẫn có vẻ sốt ruột, bất an nên nàng ta chỉ biết nói vài lời an ủi.

Lâm Lang ngồi đó, sau một hồi thất thần thì nói: “Ta đi thỉnh an Thái hoàng thái hậu.”

Bích Lạc đáp: “Tuy thời tiết ấm áp nhưng chủ nhân mới khỏe hơn một chút, vài ngày nữa đi cũng được mà.”

Lâm Lang khẽ lắc đầu. “Cầm áo choàng đến đi!”

Nàng vẫn còn yếu, đến bên ngoài Từ Ninh cung thì cả người mướt mồ hôi, sau khi chỉnh lại y phục thì mới bước vào hành lễ. Thái hoàng thái hậu đang ngồi ngay ngắn trên giường lò, vẫn hiền hậu, hòa nhã như xưa, người sai bảo a hoàn: “Mau đỡ dậy!” Lại quay sang hỏi nàng: “Đã khỏe hẳn chưa? Vẫn nên dưỡng bệnh thêm vài ngày mới được. Lúc con nói chuyện, hơi thở vẫn chưa đều đâu.”

Lâm Lang tạ ơn. Thái hoàng thái hậu ban cho ngồi. Lúc này nàng mới thấy Đông Quý phi đang ngồi ở đầu phía tây giường lò, mắt đỏ hoe như vừa khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.