Thụy Mỹ Nhân

Chương 1: Chương 1




Anh Hoa học viện, năm 2010

Không biết từ lúc nào đã bắt đầu, cũng không biết là ai lập ra, Anh Hoa học viện mỗi năm có tập quán bình chọn ra Tứ đại mỹ nhân.

Ở Anh Hoa học viện, Công chúa là danh hào thuộc về Tang Linh của Bản gia, ai cũng không làm lay động được vị trí này của nàng. Nhưng năm nay Tang Linh đã tốt nghiệp, cùng khóa với nàng các mỹ nhân xuất sắc khác cũng ra trường. Vì vậy “Bát quái” trong học viện cũng giảm đi ít nhiều.

Dù vậy, có câu “Trường giang sóng sau đè sóng trước” (núi cao còn có đồi cao hơn), các tân mỹ nữ sinh sẽ nhanh chóng bổ sung vào mấy vị trí đang trống đó. Nhưng lại không có ai dũng cảm đi thay thế vị trí Công chúa của Tang Linh tuy rằng Công chúa đã tốt nghiệp. Thật ra, trong mắt các học viên thì Tang Linh là duy nhất, là Công chúa bá đạo dễ mến không dễ yêu tỏa ánh hào quang xa ba ngàn dặm, học viên cà lơ phất phơ chỉ ngắm nhìn nàng từ xa là đủ rồi. Vì vậy, để cân bằng với vị trí của nàng trong lòng các fan gơ học viên, Anh Hoa học viện mới có Học viện Tứ mỹ như vừa nói ở trên.

Học viện Tứ mỹ là ý tưởng lành mạnh, vừa không động chạm đến vị trí Công chúa, vừa có thể cho mọi người trong học viện những Bát quái mới.

Nhắc đến bình chọn Tứ mỹ nhân, thì ở Anh Hoa học viện nó là sự kiện lớn. Tuy rằng là do các học viên tự lập ra với nhau, nhưng cũng có yêu cầu rất nghiêm ngặt.

Phẩm chất đa tài hiển nhiên là điều kiện tiên quyết, sau đó là khuôn mặt xinh đẹp, vóc người ngạo nhân* , gia thế hiển hách. Được nhiều học sinh khác yêu mến cũng là điều kiện trọng yếu. Ngoài ra còn có bao nhiêu loại tài nghệ khác, vân vân và vân vân yêu cầu hà khắc các loại. Hơn nữa lúc nào cũng có nữ sinh ưu tú khác muốn đoạt lấy vị trí của Tứ đại mỹ nhân. Vậy nên mới nói, trúng cử danh hiệu Mỹ nhân là cực kì không dễ dàng, đồng thời là chuyện cần phi thường quý trọng.

Nhưng mà, có một người bản thân mình được bầu chọn còn hồn nhiên không biết, nói chi đến quý trọng cái danh hiệu này. Người này nói đến sau, bây giờ tạm chưa đề cập tới.

Cố Tiểu Mãn bởi vì nhiều nguyên do, tới sống ở thành phố này. Mẫu thân Cố Tiểu Mãn qua đời khi nàng còn nhỏ, phụ thân nàng để duy trì kế sinh nhai, đi lên chùa làm Hòa thượng (đổ mồ hôi). Không nên xem nhẹ “chức nghiệp” hòa thượng, kì thực cũng là rất kiếm được tiền là khác. Phụ thân Tiểu Mãn làm hòa thượng cũng không tệ lắm, năm nay được một ngôi chùa lớn mời đến làm trụ trì. Làm trụ trì, tự nhiên là có nhiều tiền hơn (?_?) , phụ thân Tiểu Mãn vui lòng nhận lời, cho nên nàng cũng theo phụ thân tới Bỉ Ngạn Nhai.

Thành tích học tập của Tiểu Mãn đặc biệt vượt trội, may mắn được chuyển tới Anh Hoa học viện nơi mà ai cũng phải dùi mài học đến đầu nhẵn bóng may ra mới vào được. Dù sao, hòa thượng cũng là hòa thượng, chùa chiền cũng là chùa, phụ thân Tiểu Mãn phải ở trông coi chùa, mà nàng là nữ sinh không trú ngụ được ở đây, vì vậy thuê một căn hộ ở Bỉ Ngạn Nhai mà cư trú.

Mỗi ngày nàng đi học, lại còn làm thêm, tất nhiên là tương đối bận rộn và mệt mỏi. Cho nên,…thỉnh thoảng nàng len lén trong lớp ngủ gà ngủ gật, trốn ra ngoài ngủ một chút, cũng là chuyện có thể hiểu được.

Hôm nay, nàng trốn lớp ra ngủ mà nghĩ có chút nặng người. A, Cố Tiểu Mãn quỷ tha ma bắt bị quỷ đè (bóng đè đó ) sao!

Oa @#¥%...Nhất định là một ác quỷ a! Trời ạ, áp nàng nặng quá, nàng gần như thở không nổi, muốn tắt thở.. Nàng nhắm mắt, hai hàng lông mày nhíu sát vào nhau, khuôn mặt thanh tú vốn có co lại 360 độ, hiện thành một nét mặt phi thường quỷ dị. Trong nháy mắt nàng tuyệt vọng. Cố Tiểu Mãn trong mộng không ngừng giãy giụa giãy giụa! Nhưng không tài nào giãy ra con quỷ đang áp trên người nàng.

Nghe nói, nếu bị quỷ áp chỉ cần không ngừng mắng chửi thô tục là có thể chạy thoát! Còn chìm đắm trong mộng Cố Tiểu Mãn không ngừng lục lọi trong trí óc các loại mắng chửi thô tục. Thật vất vả mới tìm ra một câu, dù sao nàng cũng là trẻ ngoan. Nhưng lại phát hiện nàng không phát ra âm được!

A! Ác quỷ này thật lợi hại! Ngay cả thanh âm của mình cũng làm cho tắt nghẹn. Thầm nghĩ chạy trời không khỏi nắng, nàng có thể ở chỗ này bị chết yểu a!! Cố Tiểu Mãn trong ngực thực hối hận hối hận vì hôm nay trốn ra đây đánh một giấc.

Nàng sai rồi! Nàng sai rồi! Nàng không nên trốn tiết, càng không nên ở chỗ này len lén ngủ. Mà nàng cũng đâu phạm nhiều lỗi a! Chỉ là ở mặt cỏ trong sân trường len lén ngủ thôi. Không đáng dùng quỷ áp, biện pháp nghiêm khắc trừng phạt nàng nha! Ghê lắm….có thể chết người đó!

Vì sao một nơi như Anh Hoa học viện lại có ác quỷ không bị tiêu diệt sạch sẽ chứ?? Khẳng định là trường này không nghe lời phụ thân của nàng làm phép trừ tà đúng chuẩn nha!

Thượng đế! Nếu như, nếu như cho….nàng một cơ hội nữa! Cho nàng chạy thoát kiếp nạn này, nàng thề! Nàng tuyệt đối thề sẽ không trốn tiết mà ngủ nữa ~

Nghĩ vậy, Cố Tiểu Mãn thấy cổ họng mình thả lỏng.

“Oa oa! Ta ** ngươi ** đích! Ngươi ** đích ta *** ngươi!” Thô tục liên tiếp mà mắng ra. Sau đó mạnh mẽ mở mắt ra, Cố Tiểu Mãn đã tỉnh. .

“A A A! ác quỷ biến lui!” (nàng đọc kinh ấy mà)

Nàng im lặng một giây, hai giây, ba giây… Nhìn nhìn. Mặt cỏ vẫn như trước là mặt cỏ, nhưng mà….Tiểu Mãn cúi đầu nhìn vật thể đang ôm chặt mình.

Một nữ sinh đè nặng lên người nàng mà ngủ, thảo nào nàng nghĩ mình bị quỷ áp!

“……” Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Vì sao vừa tỉnh lại, phát hiện trên người mình là một mỹ nhân a ~! Đừng nói là nàng gặp phải một quỷ tươi đẹp nha.

“Ưm ~~~” Có lẽ vì Tiểu Mãn gây ồn quá, mỹ nhân vẫn đang say ngủ kia nhúc nhích, đôi mắt vẫn nhắm nhưng hai hàng chân mày cau lại, miệng phát ra thanh âm rên khẽ. Hàng lông mi dài khẽ lay động.

“…..” Cố Tiểu Mãn nhìn nữ sinh đang níu chặt mình, thở nhẹ cũng không dám.

Mỹ nhân rốt cuộc cũng mở mắt, hai con mắt là hắc sắc…cũng to nữa lại chợt sáng lên tinh quang. Cảnh trước mắt suýt chút nữa làm Cố Tiểu Mãn phun máu mũi.

“Ưm…làm sao vậy?” Mỹ nhân nhẹ giọng hỏi. Nhìn Cố Tiểu Mãn, mắt buồn ngủ mông lung, thản nhiên hỏi tiếp: “Xảy ra chuyện gì?” Lời nói yếu ớt phát ra không khỏi mang theo chút mị hoặc.

Một đại mỹ nhân nằm trên người mình, lại còn ngữ giọng chưa tỉnh ngủ có thể làm người phun máu mũi. Đại não Cố Tiểu Mãn trong nháy mắt như đóng băng.

May à may à, may là nàng không phải một nam nhân… Bằng không... Bằng không thì nàng sẽ đem mỹ nhân này trước XXX, sau đó lại OOO, OOO sau đó xong lại kế tục XXX. Cơ mà, Cố Tiểu Mãn có điểm thật đáng buồn khi phát hiện rằng, tuy mình không là nam nhân, nhưng dường như, hình như, nàng cũng có chút cầm giữ không được a.

“Ưm...a…” Thần trí vừa mới hồi phục lại. Tiểu Mãn muốn nói cái gì đó, trên người mỹ nhân cũng đã lần thứ hai nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng lầm bầm nói: “Ồn quá... Đừng nói nữa.”

Cố Tiểu Mãn hóa đá.

“…..” Khoảng lặng.

Cố Tiểu Mãn nhìn mỹ nhân đang nằm im trên người mình. Không thể nào! Nàng lại ngủ a. Cố Tiểu Mãn ngây ngốc người, không hề động đậy.

“Ưm..” Một tiếng hừ nhẹ. Mỹ nhân thắt chặt vòng tay đang ôm eo Tiểu Mãn, gắng sức ôm chặt vòng eo mảnh khảnh.

“A~~~~” Tiểu Mãn mở to hai mắt. Đau sốc hông a đau sốc hông con trẻ ta a.

Nàng cuối cùng hiểu tại sao minh mơ thấy bị quỷ áp. Tiểu mỹ nhân này, nhìn qua gầy teo yếu sức, hóa ra lại có thật lớn khí lực a..Nàng muốn đè ta chết sao? Nàng cưỡng ta chết mất…Thắt lưng của ta~~~ đứt mất đứt mất.

Đây là cô nương nào a!

Giãy giụa muốn đem người trên vẫy ra mà chạy trốn, nhưng đối phương cứ ghì chặt ôm lấy mình, thực là làm nàng nhúc nhích khẽ cũng không được. Vùng vẫy nửa ngày không thoát ra được, Cố Tiểu Mãn cam chịu số phận, nhìn chằm chằm người con gái đang ôm mình mà ngủ ngon lành.

Khuôn mặt trắng nõn, tóc gợn sóng thật dài lại có sắc nâu, nga, còn hai hàng lông mi, thật dài nha. Hẳn là mắt hai mí. Lông mi thật đẹp nha, làm cho ta ước ao..

Ân..môi cũng không kém nha. Là bôi mật ong sao?

Giơ tay sờ sờ.

Không dùng son môi? Ôi chao, không dùng mà còn hảo như vậy, thật là làm người đố kị.

Vóc người này…..lấy tay nhéo nhéo. Ta @#¥%...Vòng eo này.., đó là eo người sao nha!

Không đố kị không được đố kị! Không có gì phải đố kị cả! Mình cũng không kém mà... Tuy rằng mình không phải đại mỹ nhân, nhưng cũng có thể gọi tiểu mỹ nhân ba! Ừ... Ở quán (chỗ làm thêm) khách nhân đều là nói như thế này. (đang tự an ủi)

Tiểu mỹ nhân ~~ Ta là khả ái tiểu mỹ nhân... Ừ...Không đố kị không đố kị tuyệt đối không được đố kị. (editor: (-__-)! )

Ai da, để một mỹ nữ như thế nằm ở chỗ này, thật sự là quá nguy hiểm. Cố Tiểu Mãn không khỏi lại một lần nữa nhìn một chút người đang ngủ trên thân mình. Dùng ánh mắt tiếp tục khiếm nhã mỹ nhân. (ai biểu ngủ trên người người ta)

Tiểu Mãn vừa ăn đậu hũ bằng mắt vừa nghĩ, mỹ nữ này cũng không có ý thức an toàn nha. Xã hội bây giờ có nhiều sắc lang. Ai... Không có cách nào khác, ai bảo nàng có tấm lòng thiện lương chứ, ở lại đây cùng mỹ nhân ngủ vậy! Xem như mình trông chừng cho nàng a.

Tiểu Mãn hoàn toàn say sưa trong ý nghĩ đó mà bắt đầu lâng lâng, tự động che giấu tà niệm của mình kỳ thực là muốn tiếp tục phi lễ mỹ nhân, tiến hành tự mình lừa dối mình. Mình thực sự là một tiểu mỹ nhân thiện lương a ~~~

Ánh mắt say sưa vẫn phi lễ-ing.

Cơ mà, Cố Tiểu Mãn rất nhanh lại hối hận. Mỹ nữ này cũng có năng lực ngủ quá nha? Nhìn sắc trời đang tối đen... Mỹ nữ a... Ngươi chừng nào thì mới tỉnh lại a... Phi lễ lâu, con mắt ta cũng mỏi rồi.

Người này quả nhiên là ngủ sâu không dậy nổi. Tiểu Mãn vừa nghĩ vậy thì mỹ nữ đang ngủ chuyển mình, rốt cục đã tỉnh lại.

“Ưm ~~ mấy giờ rồi...”

“Hả?” Tiểu Mãn đờ ra.

Ai cha, ngươi ngủ ở trên người người khác cả hàng giờ đồng hồ, tỉnh dậy lại hỏi giờ không có lời nào khác nói sao? Như cám ơn này kia chẳng hạn… Không nên trước tiên là hỏi giờ và vân vân…vân vân sao?

“Mấy giờ rồi?” Mỹ nữ lại một lần nữa mở miệng hỏi.

“Năm giờ.” Ma xui quỷ khiến Tiểu Mãn đáp lời.

“Ưm... Còn sớm.” Thản nhiên nói.

“Sớm? !” Mỹ nữ, giờ này mà sớm liễu sao?

“Ừ...”

“Ta nói...”

“A! Tìm được rồi!”

Tiểu Mãn chưa kịp nói hết câu, đã bị một người đột nhiên xuất hiện từ bụi cỏ cắt lời.

“Oái!” Không cho Cố Tiểu Mãn cơ hội nói, người sau đã vui mừng hướng về phía nàng cả tiếng nói: “Tìm được tiểu thư rồi, ở bên cạnh!” Sau đó quay sang hạ người cung kính chào mỹ nữ, lớn tiếng nói: “Tiểu thư!“.

“Ừm...” Mỹ nhân nhíu nhíu mày, lên tiếng. Nét mặt lộ vẻ còn không có tỉnh ngủ.

Trong bụi cỏ vừa một trận nháo loạn, đột nhiên chui ra một nhóm nam tử mặc đồ đen. Gặp được mỹ nhân, cũng cúi người, cung kính kêu: “Tiểu thư!”

“...” Cố Tiểu Mãn nuốt nước bọt. Hoàn toàn không có phản ứng với tình huống ngay trước mắt. Tuy rằng biết vị mỹ nhân này là tiểu thư đại gia, nhưng mà, cái tình thế này... Là đang đóng phim Hollywood sao? o(╯□╰)o

“Tiểu thư, sắc trời đã không còn sớm, người hiện tại phải đi về thôi ạ.”

“... Ừm... Vậy đi.” Nhàn nhạt nói, sau đó đứng dậy.

“Mời tiểu thư!” Hàng vệ sĩ cung kính tránh ra hai bên nói.

Cố Tiểu Mãn tiếp tục nhìn ngây ngô. Được rồi được rồi, nàng biết, bọn họ hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của nàng ở chỗ này...

Quên đi quên đi, nàng cũng hoàn toàn không thèm để ý! Dù sao mình cũng không có làm cái gì, cũng không có gì tổn thất. Người khác đương nhiên không có phải cảm tạ nàng. Ừ... Không sao. Ngực như vậy an ủi mình. Cố Tiểu Mãn lắc lắc đầu, dự định đứng dậy.

“Oa oa...” Vừa khẽ động Tiểu Mãn nhịn không được kêu lên. Cái mông thật tê dại, xem ra hôm nay bò về nhà rồi. Nghĩ thầm thảo nào vẫn không có cảm giác gì, thì ra đã tê dại như vậy a...

Vì vậy nàng không còn cách nào khác là ngồi xuống một chút lấy lại sức (vừa rồi hoạt động thật kịch liệt mà). Cố Tiểu Mãn vừa ngẩng đầu, thì thấy được trước mặt mỹ nhân đã xoay người, nhìn chằm chằm mình. .

“...” Ách... Đây, đây là muốn làm gì ta? “Ách...” Nàng rất xấu hổ cười cười. Sẽ không tố cáo nàng phi lễ chứ? Trời biết kỳ thực nàng thực sự cái gì cũng không có làm nha!

“Ngươi tên là gì?” Mỹ nhân đột nhiên hỏi.

“Hả?” Chưa phản ứng lại kịp.

“Tên. Của. Ngươi.” Nhắc lại.

“Cố, Cố Tiểu Mãn.” Nói tên luôn luôn làm cho nàng rất phiền muộn.

“A..” Thản nhiên nói, sau đó xoay người, mang theo nhóm người áo đen dần biến mất trước mắt Tiểu Mãn.

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.