Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Chương 15: Chương 15: Chương 13




Mục Tử Thạch ngẩn ngơ, trả lời một nẻo: “Cha ta? Ta đã gặp qua hai lần.”

Tề Dư Phái nói: “Thật vậy sao?”

“Ân, lần đầu tiên là năm kia, ta bệnh sắp chết hắn đến xem ta, hắn nghĩ rằng ta cái gì cũng không biết, kỳ thật lúc ấy trong lòng ta đặc biệt hiểu được, mỗi câu đều nghe rất rõ ràng, cũng nhớ rõ rành mạch, phụ thân nói ta không cần sợ hãi, trên đường Hoàng tuyền mẫu thân nhất định đang chờ ta, sẽ một lần nữa cho ta vào một gia đình tốt, không cần tái chịu khổ… Hắn còn nói rất nhớ ta, hắn bồi bên cạnh ta thật lâu, có lẽ là hai canh giờ… Sau đó còn ôm ta khóc. Trời nhanh tối dần, tuyết rơi thực lớn, hắn sợ không trở về được, lúc này mới vội vàng rời đi. Cho nên ta nghĩ, trong lòng phụ thân hẳn là yêu thích ta, đúng không?”

Tề Dư Phái hơi nhíu mi, trong lòng cười lạnh, Mục Miễn nhìn như chân tình biểu lộ, nhưng tinh tế nhìn kỹ, chính là mỏng lạnh vô tình đến cực hạn, ngày thường đối với Mục Tử Thạch thờ ơ tùy ý ác nô khi nhục thì thôi, mắt thấy hắn bệnh gần chết, còn xảo trá chỉ lo ngày lạnh không thể chạy về phủ đệ của mình, ngay cả việc bồi hắn một đêm cuối cùng cũng chỉ qua loa đối phó, thật làm người ta khinh thường.

Mục Tử Thạch nói xong, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Tề Dư Phái, tựa hồ đang đợi hắn khẳng định nghi vấn của mình, thật lâu sau vẫn không nghe Tề Dư Phái trả lời, không khỏi một trận thất vọng, cúi đầu ảm đạm nói: “Còn lần thứ hai là năm ngoái, có mấy ngày Diêu Đại Đầu thật sự hung ác, không cho ta ăn cơm, ta nghĩ muốn chạy trốn, trở về trong thành tìm phụ thân.”

Tề Dư Phái thấy hắn có xu hướng nghẹn ngào sắp khóc, vội cười nói: “Đến, nói cho ta biết, ngươi nghĩ ra biện pháp gì để chạy trốn?”

Mục Tử Thạch hé miệng, ánh mắt giảo hoạt, nói: “Ta nói, nhưng ngươi đừng đuổi ta đi…”

Tề Dư Phái trong lòng khẽ động, tiến đến bên tai hắn, thanh âm trầm thấp mà rõ ràng: “Ngươi có giết Mục Miễn ta cũng sẽ không đuổi ngươi đi.”

Lời này có thể nói kinh thiên động địa đến mức nào, xúi giục con giết cha, ác độc thất đức ngay cả sơn tặc tù phạm cũng sợ không bằng, vạn nhất bị thế nhân triều thần nghe được, Thái tử cả đời này đừng nghĩ ngồi lên cái ghế cửu ngũ chí tôn kia, Mục Tử Thạch nhất thời hồn vía đều bay mất, chưa từng nghe qua cũng chưa từng dám có loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo như thế, trợn tròn mắt nhìn Tề Dư Phái, trong lòng run rẩy, chẳng lẽ Thái tử là có bệnh điên?

Khóe môi Tề Dư Phái khẽ nhếch, nở nụ cười nhẹ, đôi mắt như yên lung hàn thủy*, lại mơ hồ như loài mãnh hổ điên cuồng muốn thoát ra khỏi lồng sắt: “Như thế nào? Dọa đến ngươi rồi? Mục Miễn đối đãi với ngươi không giống như cha, thù hận đã vượt qua ơn nghĩa, ngươi muốn giết hắn, cũng không có gì không đúng.”

(*) Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa: Khói mờ sông lạnh, cát pha trăng. Bài thơ Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục.)

Mục Tử Thạch vừa sợ vừa run, vội vàng lắc đầu nói: “Ta không muốn giết hắn, ta chỉ là…”

Trong ánh mắt Tề Dư Phái tựa hồ có thể thấm ra huyết tinh: “Thế gian lễ pháp, bất quá chỉ dành cho kẻ có tâm mà thôi. Ha hả, có người nói ta lấy trí hại đức, ta lại muốn nói, nếu nhân đức là lẽ trời, nhân đức hủy hoại con người, còn không bằng đi làm heo chó mà khoái ý ân cừu, tự do tự tại mà sống.”

Vừa dứt lời, trước mắt tối sầm, một vật ấm áp mềm mại chạm vào mí mắt, là lòng bàn tay của Mục Tử Thạch.

Thanh âm Mục Tử Thạch non nớt lại hàm chứa sự hiểu biết cùng ăn ý đến kỳ lạ: “Lời nói của Điện hạ, tuy rằng Mục Tử Thạch không hoàn toàn hiểu hết, nhưng nghe đến trong lòng thống khoái… Việc hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài một chữ, cho dù bị trọng hình lên thân.”

Tề Dư Phái nghe hắn nói nghiêm túc giống như ông cụ non, liên miên chẳng ngớt miệng mà hơi run run, lòng bàn tay lại nóng đến dọa người, hiển nhiên là thật tâm nhiệt tình, oán khí trong lòng không khỏi tán đi vài phần, ôm lấy thân thể nhỏ mềm của hắn, cười nói: “Ngươi hảo hảo nói chuyện là được, vì sao che mắt của ta?”

Muc Tử Thạch nói: “Ta sợ ngươi khóc…”

Tề Dư Phái im lặng thật lâu, đem tay hắn kéo xuống, đôi mắt đã khôi phục vẻ ôn nhuận minh triệt bình thường: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi như thế nào chạy trốn?”

Muc Tử Thạch cười hắc hắc, pha vài phần đắc ý: “Lúc ấy thời tiết rất lạnh, sau nửa đêm ta rời giường, trốn ở ngoài phòng Diêu Đại Đầu, trên nền đá nhẹ nhàng đổ một chậu nước lạnh, đợi nó kết băng, lại đổ thêm một chậu… Xem nơi đó đông lạnh thực rắn chắc liền hất dầu lên.”

Tề Dư Phái buồn cười: “Ngươi cũng thật là nghịch ngợm a, này nếu ngã xuống, còn không phải Diêu Đại Đầu kia bỏ đi nửa cái mạng?”

Muc Tử Thạch vỗ tay cười nói: “Ta sợ hắn nhìn thấy trên mặt đất cổ quái, nên không dám làm quá, ngồi đợi trời sáng, liền leo lên nóc nhà gỡ mấy miếng ngói… Đến buổi sáng, hắn rời giường đẩy cánh cửa, ngói rớt trúng đầu hắn, hắn quả nhiên bất chấp nhìn dưới chân, hùng hùng hổ hổ đứng dậy xoa đầu, còn tiện tay cầm cây chổi nhắm vào chỗ yếu của ta mà đánh tới, kết quả lộn một cái té nhào thực hoành tráng a, âm thanh cũng thực giòn!”

Tề Dư Phái cười không ngừng, thuận tay đánh vào mông hắn: “Sao ngươi không bỏ chạy?”

Muc Tử Thạch lắc đầu, có chút thương tâm: “Diêu Đại Đầu luôn nói mệnh ta không tốt, hình (nguyền rủa) người khác cũng khắc chính mình, lời này chắc là không sai… Trong viện, hạ nhân ngoài Diêu Đại Đầu ra còn có Diêu đại nương, ngày thường nàng đều đi đến trấn nhỏ phụ cận để cờ bạc, mười ngày nửa tháng cũng không chắc trở về một lần, vừa vặn sáng sớm hôm ấy, chẳng biết như thế nào, ta vừa mở cửa sau muốn chạy trốn, đột nhiên đụng phải đùi nàng.”

Tề Dư Phái xoa xoa lưng hắn: “Sau đó Mục Miễn liền đến gặp ngươi?”

Muc Tử Thạch dừng một chút, làm như không có việc gì, nói: “Diêu Đại Đầu ngã gãy chân, Diêu đại nương nhốt ta lại… Qua vài ngày, đột nhiên đem ta thả ra, nói cha ta cùng đám văn hữu ở ngoại thành ngâm thơ, tiện đường đến đây nhìn ta một cái, bất quá hắn không có xuống xe ngựa, chỉ vén màn che lên đứng xa xa nhìn, có một người xấu mập mạp, kêu Mục Phúc, là đại quản gia trong phủ, ngoài cười nhưng trong không cười đến nói với ta, tiểu Thiếu gia, ngươi sinh ra là một điềm xấu, nếu không phải Hầu gia lòng dạ nhân từ, ngươi còn có thể giống như bây giờ ăn mặc không lo hô nô gọi tỳ? Ngươi an phận một chút thì thôi, nếu tái còn lần sau… Hầu gia cũng không sợ thiếu đi một đứa con.”

Tề Dư Phái trong lòng phát lạnh, này còn không phải khinh thường cùng trắng trợn uy hiếp? Chỉ là một quản gia, nếu không có Mục Miễn phía sau bày mưu tính tế, hắn liệu dám cuồng ngôn nửa câu? Xem ra Mục Miễn đối Mục Tử Thạch, đúng là tồn tại sát tâm.

Muc Tử Thạch kéo ngón tay, lẩm bẩm nói: “Ai, nếu lần đó Diêu Đại Đầu không cáo trạng thì tốt rồi, phụ thân có lẽ sẽ đến ôm ta một cái… Ngươi nói có phải không?”

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy mâu quang Tề Dư Phái thản nhiên mà hờ hững, phảng phất lộ ra chút thương hại, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, trong lòng nhất thời hoảng sợ khó hiểu : “Làm sao vậy? Ta nói không đúng sao?”

Tề Dư Phái nhắm mắt lại gật đầu, ngón tay chỉ về phía bình phong vẽ bức tranh hoa tử đàn sáu cánh cùng tám tuấn mã: ” Ngươi ra phía sau trốn đi, đừng lên tiếng, ta chưa gọi ngươi, ngươi không được đi ra.”

Mục Miễn được Hà Bảo Nhi dẫn vào trong điện, Tề Dư Phái vẫn là tựa trên nhuyễn tháp, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, cung tỳ quỳ bên cạnh hầu hạ hắn uống thuốc, dưới song cửa sổ đỉnh hương đang bốc khói, hương khí nhẵn nhụi trầm tĩnh lượn lờ lan ra.

Mục Miễn bất quá chỉ là quan tam phẩm, tổ tiên vô thực vô quyền, yết kiến Thái tử cần phải quỳ hành lễ, vội vén áo, hai đầu gối quỳ xuống đất, cất cao giọng, nói: “Thần Mục Miễn khấu kiến Thái tử điện hạ.”

Tề Dư Phái không vội cho hắn đứng lên, chậm rãi ngồi dậy tinh tế đánh giá Mục Miễn, một bên cung tỳ lấy gối đệm gấm lót sau lưng hắn.

Mục Miễn chừng bốn mươi tuổi, thanh thanh tịnh tịnh, tuấn nhã mảnh khảnh tướng mạo tốt, thần sắc đang lúc lo lắng bối rối sợ hãi, trên ót mơ hồ có mồ hôi.

Tề Dư Phái tự mình uống dược, trong phòng ngoại trừ tiếng leng keng của thìa bạc đụng vào chén thuốc, thì vô cùng yên lặng.

Sau lúc lâu Tề Dư Phái cũng uống dược xong, thản nhiên cười nói: “Quân hầu đến đây, có việc muốn cùng cô (tiếng tự xưng của quý tộc) nói? Gần đây thời tiết rét lạnh, quân hầu thân thể có khỏe không?”

Mục Miễn vội nói: “Cảm tạ điện hạ thăm hỏi, thần quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, thật là bất an, nhưng có một chuyện, như nghẹn ở cổ, thật sự không dám giấu diếm.”

Tề Dư Phái hạ mắt cười cười, đột nhiên nói: “Quân hầu là văn nhân, bút pháp phi dật thanh thoát, rất có khí phách con cháu thịnh Đường, có cha như thế, khó trách lệnh lang mỗi người đều không tầm thường, quả nhiên có truyền thống gia học.”

Mục Miễn nghe lời khen này có pha huyền cơ, trong lòng càng thêm không yên, đành phải miệng nói không dám: “Điện hạ quá khen, khuyển tử không đảm đương nổi.”

Tề Dư Phái tựa như vừa mới nhìn đến Mục Miễn vẫn chưa đứng dậy, cười cười: “Quân hầu như thế nào còn quỳ? Hà Bảo Nhi ngươi hầu hạ như thế? Còn không mau đỡ Thanh Bình hầu ngồi xuống?”

Hà Bảo Nhi oán thầm, tâm tư điện hạ ngươi thế nào ta làm sao đoán ra, ta thế nào biết được ngươi muốn hay không để Hầu gia này quỳ thành ải tử (người lùn =))).

Lắc lư kéo một cái ghế đệm gấm lễ phép mời Mục Miễn ngồi xuống, Tề Dư Phái phất tay, nói: “Các ngươi đều lui xuống, ra ngoài cửa chờ đi.”

Đợi Hà Bảo Nhi nhẹ nhàng đóng cửa, Tề Dư Phái giận tái mặt: “Thanh Bình hầu, ngươi có tài có danh, đều không phải loại ngu xuẩn mất trí, chỉ vì lời nói của một tương sĩ giang hồ “Sinh ra khắc mẹ, lâu dài khắc cha”, có thể nào khiến ngươi mang cốt nhục thân sinh vứt bỏ tàn hại?”

Mục Miễn không ngờ Thái tử lại nói thẳng như vậy, nhất thời ngẩn người, hỏi ngốc (hỏi ngu =))): “Điện hạ làm sao biết lời nói của tương sĩ năm đó?”

Tề Dư Phái nhíu mi: “Quân hầu nói thật khéo, đây là đang chất vấn cô?”

Mục Miễn vội xin lỗi: “Thần không dám! Bất quá thần hôm nay cầu kiến điện hạ, cũng là vì chuyện của nghiệt tử này.”

Nghe thấy hai chữ “nghiệt tử”, Tề Dư Phái vô thức nổi giận, cảm thấy cổ họng vừa ngứa vừa tanh, nhịn không được che miệng ho khan, hắn vẫn để ý động tĩnh phía sau bình phong, quả nhiên lúc này nghe được ẩn ẩn có tiếng cước bộ lộn xộn vang lên, liền lạnh lùng nói: “Ngốc, đừng nhúc nhích! Không nghe ta nói sao?”

Mục Miễn tưởng rằng Thái tử quát cung tỳ ngoài cửa, vội nói: “Điện hạ bớt giận! Điện hạ bảo trọng thân thể a!”

Tề Dư Phái ho khan thật lâu không ngừng, hơi thở hổn hển nửa nằm trên tháp, hai má ửng đỏ, lại phảng phất như vô sự nói: “Quân hầu mời nói.”

Mục Miễn có chút cân nhắc: “Điện hạ, năm đó thần từng mua một nữ nô của Bồ Mãn Ô, tên gọi Đan Hoa Linh, nàng tuy là dị tộc nhưng tinh thông thi thư, thần nhất thời hồ đồ nên nạp nàng làm tiểu thiếp.”

Tề Dư Phái thản nhiên nói: “Quân hầu tử tự đơn bạc, nhiều thêm một thị thiếp cũng không tính là hồ đồ.”

Mục Miễn môi mấp máy, muốn nói gì đó, rồi lại do dự.

Tề Dư Phái vốn đối với cha mẹ không biết yêu thương con cái đặc biệt căm ghét, thấy hắn bộ dáng muốn nói lại thôi, càng thêm nhàm chán, lạnh lùng nói: “Quân hầu hôm nay đến, chỉ để nói chuyện nạp tiểu thiếp? Nếu như thế, thỉnh quân hầu trở về.”

Mục Miễn cắn chặt răng, đứng dậy quỳ xuống, thấp giọng kiên quyết nói: “Thần cầu xin điện hạ đuổi Mục Tử Thạch ra cung!”

Tề Dư Phái không giận ngược lại cười: “Mục Tử Thạch chức vị thư đồng, là phụ hoàng mẫu hậu ta tự mình chỉ định, cô thật không rõ, Đông cung thư đồng cũng cần Thanh Bình hầu đến quan tâm?”

Mục Miễn lời vừa ra khỏi miệng đã chẳng còn đường lui, liền bình tĩnh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thần một mảnh trung tâm, xin điện hạ hãy minh giám. Thần ngày đó thú Đan Hoa Linh, chưa từng nghĩ nàng lại là thánh nữ của bộ tộc Bồ Mãn Ô bồi dưỡng để hầu hạ thần linh, cũng không biết thánh nữ thất thân sẽ bị trời cao nguyền rủa, lúc phát hiện ra thì đã muộn.”

Tề Dư Phái cười lạnh: “Nguyền rủa? Bọn họ thờ phụng thần linh nếu thực sự có bản lĩnh phi thường như thế, Bồ Mãn Ô cũng không rơi vào tai họa diệt tộc.”

Sắc mặt Mục Miễn tái nhợt: “Điện hạ, nói nguyền rủa, thần nguyên vốn không tin, nếu tai họa chỉ giáng xuống người Đan Hoa Linh, giáng xuống bản thân thần, thậm chí giáng xuống cả nhà thần, thần cũng không đành lòng đem Mạc Tử Thạch nhốt ngoài biệt viện.”

“Chẳng qua…” Mục Miễn hai tay siết chặt trong mắt uẩn lệ, khóe miệng không tự chủ được mà co rúm: “Lúc Tử Thạch sinh ra, Đan Hoa Linh đột nhiên tắt khí bỏ mình, tử trạng không thể tưởng tượng được, tuyệt không giống bình thường… Một tương sĩ giang hồ đến phủ cầu kiến, cho lui hết mọi người chỉ nói nhỏ với thần, hài tử vừa sinh ra là điềm xấu, ác sát giao trùng, một khi lớn lên sẽ hậu hoạn vô cùng.”

Tề Dư Phái khinh thường hắn có thể làm ra vẻ giả nhân giả nghĩa đến bậc này, bất động thanh sắc, mỉa mai cười: “Thật vậy sao? Trừ bỏ hình khắc phụ mẫu, còn có cái gì hậu hoạn? Có lẽ là yêu nghiệt hại nước đi?”

Mục Miễn cả người chấn động, như bị đâm đúng chỗ đau, ngay cả môi cũng trắng bệch, dập đầu nói: “Mục gia nhiều đời chịu hoàng ân, không thể không bẩm rõ với điện hạ, ngày đó tương sĩ có nói, mệnh cách Mạc Tử Thạch chỉ chiêm (bói) trong bốn chữ “Hiển (vinh hiển), quý (địa vị cao), hiểm (gặp tai nạn lâm vào khốn cảnh), quỷ (gian trá xảo quyệt)“, hắn nếu thân ở trong triều, chỉ sợ đế tinh của Thiên gia bất an, chư long (các hoàng tử) tương tàn, ngai vàng dao động, thậm chí máu chảy thành sông giang sơn đổi chủ a, điện hạ!”

Vừa dứt lời, cả người Mục Miễn giống như bị rút hết khí lực, nhất thời mềm nhũn trên đất, lệ rơi đầy mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.