Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

Chương 157: Chương 157: Chương 129




Muốn nắm tay em, đi đến cuối đời

Ban đầu Mộ Ly chỉ muốn nhìn cô một lát rồi đi, nhưng bị sự tỉnh lại đột ngột của Quý Linh Linh làm loạn kế hoạch. Anh có thể dùng khuôn mặt lạnh lùng, quay người bỏ đi, nhưng thấy khuôn mặt ốm yếu của cô, những lời lạnh nhạt đến miệng rồi cũng không cách nào nói ra.

Đây có lẽ là lần cuối cùng của họ. Hãy để anh nhớ kỹ cô, để lại cho cô, cũng để lại cho bản thân một hồi ức tốt đẹp.

“Đi thôi.” Quý Linh Linh đặt một mảnh giấy ở đầu giường, đến bên cạnh anh, giơ tay của hai người lên, “Anh phải nhớ, là em nắm tay anh trước.”

Nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, đến Mộ Ly cũng bị cuốn hút.

Anh bỗng cúi người, hôn lên má cô, “Em phải nhớ, là anh hôn em trước.” Nói xong còn làm ra vẻ mặt đắc ý.

“Này, anh chơi xấu, sao có thể bắt chước em?” Quý Linh Linh không đồng ý, người đàn ông này, lần nào cũng bắt nạt cô, rất xấu. Cô ra vẻ tức giận, khẽ đấm lên ngực anh.

“Thôi, anh sai rồi được chưa? Cho em hôn lại đấy, anh sẽ nhớ là em hôn anh trước.” Mộ Ly hơi cúi người, để cô có thể dễ dàng hôn mình.

Quý Linh Linh liền nhìn anh, sau đó cười vui vẻ, nói, “Anh vẫn xấu như thế.” Cô hơi nhón chân, hai tay ôm lấy mặt anh, “Chỉ có thể xấu với em thôi.” Trong giọng nói mang theo chút ngang ngược, mà càng nhiều hơn là chua xót.

“Ừ, chỉ một mình em.” Mộ Ly chủ động kéo tay cô, chậm rãi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, không để cô tiếp tục dựa vào mình gần như thế, bằng không bản thân sẽ không khống chế được.

“Bé con, nếu cục cưng trong bụng em, anh...”

“Ừm? Anh muốn thế nào?” Quý Linh Linh cười hỏi, trong giọng nói tràn ngập hương vị khiêu khích. Hừ, tên vô lại này, biết ngay anh chẳng trong sáng gì mà.

“Anh muốn...” Mộ Ly nâng gáy cô, kéo cô sát lại, cho đến khi môi hai người chỉ cách nhau vài centimet, anh quả quyết ngưng động tác, “Muốn ăn em.”

Gò má thoáng chốc nóng như lửa, Quý Linh Linh không muốn anh phát hiện ra dị trạng của mình, lập tức quay đầu, “Bây giờ anh không thể lộn xộn, cục cưng lại lớn nữa rồi.” Cô nghiêng mặt như thế, hơi thở nóng bỏng của anh liền phả vào cổ.

“Anh sờ con xem, thằng bé nhớ bố đấy.”

Mộ Ly tự động loại bỏ sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô, theo lời cô, lấy tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cô.

Hiện giờ cơ thể cô ốm yêu như vậy nhưng cái bụng lại tròn xoe, anh còn có thể cảm giác được bên trong có một sinh mạng bé nhỏ đang nhảy nhót. Giây phút này, anh bỗng nhiên không muốn buông tay, cô, anh và cả cục cưng trong bụng, ba người họ ở bên nhau là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, khóe miệng anh cũng đã lộ ra ý cười.

“Anh có cảm nhận được không? Bây giờ thỉnh thoảng cục cưng lại đá em, lúc mạnh, lúc nhẹ, anh làm bố rồi, phải nhớ nhắc nó, không được đá mẹ lung tung nữa.” Quý Linh Linh cong môi, từ từ dựa vào ngực anh. Anh phải nhớ, giúp em dạy con, cho dù chỉ được một lần, để con nhớ, nó có bố.

“Khổ cho em.” Bàn tay to lớn lại nhẹ nhàng xoa lên bụng cô.

“Anh phải nhớ, sau này không được nổi giận với em, không được để em đi, cũng không được quay lưng với em.” Quý Linh Linh túm lấy áo sơ mi của anh, giọng nói đã tràn ngập tủi thân.

“Ừm?”

“Anh làm vậy với em, ở đây”, cô kéo tay anh đặt lên ngực, “Rất đau.” Nói xong, cô úp mặt vào ngực anh, ngày đó, anh lạnh lùng để cô đi, đến giờ nhớ lại, trái tim vẫn cứ đau.

Mộ Ly ôm lấy cô, vỗ nhẹ sau lưng cô, “Sẽ không, sau này sẽ không bao giờ làm vậy với em.”

“Anh phải nhớ đấy, không được tùy tiện đuổi em.” Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, tràn ngập trên khuôn mặt là những dòng chữ không thể dối lừa.

“Anh nhớ rồi bé con.” Anh cọ lên mũi cô.

Quý Linh Linh dẹt miệng, “Vậy được rồi, em tạm thời sẽ tin anh.”

“Cảm tạ nữ vương khai ân.” Sau đó Mộ Ly nói đùa một câu, nâng mặt cô lên hôn.

Anh vốn không muốn làm vậy, nhưng cô yếu ớt tựa trong ngực làm anh không thể khống chế hành vi của mình. Anh dịu dàng cắn lên cánh môi cô, truyền cho cô hơi ấm. Quý Linh Linh dường như nhớ anh quá lâu, một tay ôm eo anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người họ đều quá khát khao, tình hình cũng có chút thất thường, đây vốn là điều không nên xảy ra. Nhưng hai người lại như hai cực của nam châm, chỉ cần hơi đến gần, sẽ dính chặt vào nhau.

Nếu mạnh mẽ tách chúng ra, sẽ xảy ra chuyện gì? Nam châm có hai cực, nếu một cực mất đi, vậy cực còn lại có tác dụng gì?

“Ưm... phù phù...”

“Ngốc thế, thở đi!” Mộ Ly ôm chặt bờ vai cô, cô gái này, chẳng chịu để anh bớt lo đi chút nào.

“Phù... phù phù...” Quý Linh Linh thiếu dưỡng khí, vô lực tựa vào ngực anh, miệng mở to thở hổn hển.

“Vì sao không thở?” Mộ Ly nhíu mày, có chút không vui với hành động ngốc nghếch này của cô.

“Còn không phải... Còn không phải vì anh... em... anh quá quyến rũ, sau khi em thấy, liền quên cả thở...”

Bàn tay lập tức vỗ lên đầu cô, “Nhớ khi hôn phải nhắm mắt.”

“Ừm... Em biết rồi...” Quý Linh Linh đỏ mặt cúi thấp đầu, cô sao vậy, còn có thể như một cô bé mới biết yêu, rõ ràng khi hôn lại quên cả thở.

“Chúng ta ra ngoài đi, em không muốn ở bệnh viện.”

“Ừ.” Mộ Ly nhất nhất nghe theo cô, cởi áo khoác lên người cô, rồi ôm lấy vai cô.

“Chúng ta đi đè đường đi, hai chúng ta ở bên nhau lâu như thế, còn chưa từng đi dạo phố đêm yên tĩnh. Đêm nay còn dài, em muốn được thử.” Quý Linh Linh đặt tay ở eo anh, đầu tựa vào ngực anh.

Những chuyện mà những đôi yêu nhau làm, cô cũng muốn làm cùng anh.

“Được.” Anh hôn nhẹ lên trán cô.

“Chúng ta đi thôi, bằng không bị y tá phát hiện thì em không thể đi ra ngoài nữa rồi.” Quý Linh Linh trông như một tên trộm, hai người chợt có cảm giác yêu đương vụng trộm.

Mộ Ly nhìn cô cười, đã bao lâu rồi anh không được thấy dáng vẻ đáng yêu đó của cô, càng ngắm nhìn lâu hơn để nhớ kỹ dáng vẻ ấy.

Quý Linh Linh vì không muốn bị y tá trực ban phát hiện, cố ý cùng Mộ Ly đi cầu thang bộ, nhưng cô hình như quên mất cô đang ở tầng mười. Cứ đi như thế, cơ thể có chịu nổi không?

Họ mới đứng ở đầu bậc thang, trời vừa rạng sáng, ánh đèn chiếu ở cầu thang có vài phần ảm đạm.

“A...” Quý Linh Linh không nhịn được túm chặt áo, dính sát vào Mộ Ly, “Trước giờ em không biết đi cầu thang lúc nửa đêm, có thể thế này...” Nhìn từng vòng xoáy thang bộ, cộng thêm ánh đèn ảm đạm, da gà trên người lập tức nổi lên.

“Haha, vậy chúng ta thử xem, chắc sẽ kích thích lắm.”

“Này!” Quý Linh Linh kinh hô, cô căng thẳng bụm miệng, trợn mắt nhìn Mộ Ly, “Mộ Ly, anh bỏ em xuống, anh ôm em làm gì?” Tên này, hành động thật đột ngột.

“Anh muốn ôm em.” Chỉ với một câu, Quý Linh Linh không tìm được lý do phản bác. Cô nhìn gò má anh, trong lòng hạnh phúc, đúng là chu đáo, biết yêu thương cô.

Cô vỗ nhẹ lên vai anh, “Em nặng lắm đó, Thượng tá Mộ, anh vất vả rồi.” Nói xong, cô liền móc hai tay lên cổ anh.

Mộ Ly cúi đầu cười với cô, không nói gì nữa, bước xuống cầu thang.

Cô tựa đầu vào ngực anh, từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim anh. Được ở bên anh, khoảnh khắc ấy thật trọn vẹn.

Mộ Ly, trước giờ anh đều không biết, anh vẫn cho rằng anh yêu em trước, thật ra đều là em lừa anh đấy, lần đầu tiên anh giải vây cho em trước Lục Vân Thiên, em đã bị anh thu hút rồi.

Nhưng vì em tự ti, vì em hèn nhát, mới khiến anh chịu khổ nhiều như thế. Em còn nhớ câu anh hỏi khi ôm em lúc đó, Quý Linh Linh, em có biết anh yêu em nhiều lắm không?

Ha ha, Mộ Ly, anh có biết em yêu anh nhiều lắm không?

Trong cuộc sống không có anh, mỗi đêm em đều không ngủ được, nhưng em phải ép buộc bản thân phải ngủ, vì em còn có cục cưng, không thể làm thương tổn thằng bé. Có một lần, em mơ thấy anh, mơ thấy chúng ta hạnh phúc sống bên nhau. Mỗi khi đến tối em đều chờ mong đi ngủ, bởi vì em biết, chỉ có như vậy, em mới có thể gặp anh.

Lúc này đây, là lần cuối cùng chúng ta bên nhau, không biết vì sao, anh vẫn ấm áp như thế, thỉnh thoảng có chút bá đạo, nhưng em lại có cảm giác chúng ta sẽ chia xa, vĩnh viễn chia xa.

Anh yên tâm, lần này, em không khóc đâu. Em sẽ cho anh thấy khuôn mặt xinh đẹp nhất, em là Tiểu Linh Linh của anh, người con gái kiên cường anh yêu nhất. Ngày mai em sẽ đi cùng Lãnh Dạ Hi, không biết khi nào trở về, không biết khi nào mới có thể gặp anh, nhưng, dù ở bất cứ nơi đâu, em sẽ vĩnh viễn khắc ghi hình bóng anh trong tim.

Người con gái từng tự ti lại tự ái đó, cô ấy khát khao một tình yêu lãng mạn, khát khao một người yêu mình mà mình cũng yêu người đó, nhưng vì một cuộc tình thất bại, cô ấy sợ hãi, không dám dễ dàng chấp nhận anh.

Trong thời gian tôi luyện, anh không ngờ ngốc nghếch muốn giam cầm cô, suy nghĩ cuối cùng lại là, “Em tốt với tôi một tháng, tôi tốt với em cả đời“. Mộ Ly, có phải vì em yêu anh không đủ, nên mới khiến anh không có cảm giác an toàn?

Thằng ngốc, trước giờ anh chưa từng biết em yêu anh nhiều thế nào.

Em chưa từng biết rằng, một đời của chúng ta lại ngắn như thế, ngắn đến mức anh không thể tận mắt thấy được con chúng ta ra đời. Điều đó có tính là chúng ta tình thâm duyên mỏng không? Bên cạnh chúng ta có quá nhiều kẻ ác độc, Giang Tâm Dao, Lâm Tư Kỳ, Tư Kỳ Nại Mỹ, nếu em đi rồi, họ sẽ làm gì anh?

Mộ Ly, xin anh, xin anh đừng quên em, ít nhất để một vị trí trong tim cho em, cho đến ngày... chúng ta gặp lại.

“Đang nghĩ gì thế?” Xuống tới tầng năm, giọng Mộ Ly bỗng vang lên.

“Không có gì.” Quý Linh Linh tựa đầu vào ngực anh, chuẩn bị làm một con đà điểu, không để anh phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.

Nhưng Quý Linh Linh à mi thật ngốc, nước mắt của mi đã làm ướt nhẹp cả áo anh, sao anh có thể không cảm giác được.

“Trong mấy ngày em đi, mỗi ngày anh đến ở chỗ má Lâm, nghe một vài tin tức liên quan đến em.” Anh từ từ lên tiếng, giống như muốn phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người, “Sau cái ngày đó, má Lâm đem toàn bộ sự việc giữa em và má nói cho anh biết, ha ha, hóa ra em còn có thể động chút não đấy. Liên hợp với Tần Mộc Vũ, Lãnh Dạ Hi, còn cả má Lâm, để lừa anh...”

“Đó không phải là lừa!” Nghe đến từ ấy, Quý Linh Linh lập tức phản bác.

“Ồ? Vậy đó là gì?”

Mộ Ly nhướng mày hỏi.

“Đó... đó là tình yêu dành cho anh. Người đàn ông của em, sao em có thể chịu để Giang Tâm Dao bên cạnh anh? Em không sợ anh ghét, em chỉ muốn nói thẳng, Giang Tâm Dao là người đàn bà vô cùng ác độc, em ghét cô ta, em cũng muốn anh ghét cô ta, không cho cô ta đến gần anh!” Hai tay Quý Linh Linh lại vòng lấy ôm chặt cổ anh, nhất định phải nghe lời cô, nhất định phải ghét Giang Tâm Dao.

“Vì sao?” Mộ Ly ngược lại không trực tiếp trả lời cô, ung dung hỏi lại.

“Bởi vì...” Bởi vì cô ta hãm hại em trai mình, giả tình giả ý với mình, tụ tập hai người phụ nữ khác hủy dung Uyển Tinh, còn làm tình nhân của thị trưởng, khiến mẹ Lục Vân Thiên tức chết... Nói ra điều này, anh sẽ tin ư?

Thế là, cô không nói tiếp, từ từ rụt cổ về, Giang Tâm Dao ở bên anh, chắc chắn còn có chút địa vị, mình có nói thế nào cũng vô ích.

“Cô ấy vì giúp anh, không tiếc làm tình nhân cho người đàn ông khác, cô ấy cũng xem là có tình có ý với anh và em.” Mộ Ly không nhìn cô, tự nói.

Cơ thể Quý Linh Linh vì câu nói của anh mà bắt đầu run rẩy. Ý của anh chính là, anh biết ơn cô ta, chờ sau khi mình đi rồi, anh mới có thể lấy cô ta, đúng không?

Là vậy sao? Là vậy sao?

Quý Linh Linh im lặng, tựa vào ngực anh, để mặc nước mắt rơi. Giang Tâm Dao vì anh mà làm nhiều chuyện như thế, cô ta thích Mộ Ly, nếu đưa ra yêu cầu bảo Mộ Ly cưới cô ta, anh có lý do gì từ chối?

Lần cuối anh và cô bên nhau, anh bảo cô rời đi, giờ anh còn không muốn mình, là vì anh không thể không lấy Giang Tâm Dao ư?

Nhưng, trái tim Giang Tâm Dao độc địa như vậy, Mộ Ly ở cạnh cô ta sẽ hạnh phúc sao? Cô ta sẽ yêu thương Mộ Ly sao?

“Anh không yêu cô ấy.” Mộ Ly không hỏi vì sao cô khóc, nhưng lại đưa cho cô một câu trả lời khẳng định như vậy.

“Sẽ lấy cô ta ư?” Giọng Quý Linh Linh mang đậm âm mũi hỏi.

Bước chân Mộ Ly nháy mắt dừng lại, anh dừng chân, nhìn cô, cô cũng nhìn anh.

“Anh sẽ lấy cô ta ư?” Cô lại hỏi, nếu đã hỏi thì phải biết được đáp án.

Anh vẫn không nói.

“Em không muốn anh lấy cô ta, anh không được lấy cô ta, không được lấy cô ta.” Quý Linh Linh nắm chặt áo anh, chôn đầu vào ngực anh, không nhịn được khóc, “Anh còn chưa cho em một hôn lễ chính thức, sao anh có thể lấy người khác? Em không muốn anh lấy cô ta, cho dù chúng ta không thể bên nhau, anh cũng không thể lấy cô ta. Mộ Ly, đồng ý với em có được không, không được lấy cô ta...” Trước giờ cô chưa từng cố chấp như vậy, nhưng lần này, cô lại làm.

Tiếng khóc của cô tê tâm liệt phế, chỉ vì không cho anh lấy Giang Tâm Dao.

Mộ Ly nghe cô khóc, cảm nhận nước mắt cô đã thấm ướt áo, trái tim khẽ run lên.

“Quý Linh Linh, anh chỉ muốn kết hôn với em.”

Bỗng, tiếng khóc của cô ngưng lại, cô nhìn anh. Sắc mặt anh bình thản, khiến cô không đoán ra được lòng anh.

“Anh chỉ muốn kết hôn với em, nhưng hiện tại anh không có khả năng lấy em. Anh đáp ứng em, không lấy Giang Tâm Dao.”

Không có khả năng lấy cô? Cô không có bối cảnh khoa trương, lại càng không muốn lời chúc của bạn bè họ hàng, chỉ cần có thể ở bên cạnh, cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường là được rồi, vì sao anh không có khả năng đó?

“Anh... có thể nói cho em biết, vì sao chúng ta không thể ở bên nhau?” Chuyện này, cô vẫn không nhịn được mà hỏi.

Mộ Ly nhìn cô ý vị thâm trường, không trả lời, anh tiếp tục ôm cô đi xuống.

Anh không thể lấy Giang Tâm Dao, tất nhiên có thể lấy người khác, anh sẽ nói cho cô biết sao? Đáp án dĩ nhiên là không.

Trái tim Quý Linh Linh thắt lại, chuyện này có quá nhiều khó khăn, anh cũng sẽ không trực tiếp đối mặt.

Cô tựa vào lòng anh, chịu đựng khảo nghiệm chua xót trong tim.

“Anh chỉ muốn vui vẻ bên em một ngày.”

Trái tim cô đơn thoáng chốc thình thịch, vui vẻ... một ngày. Thật sự bắt cô phải coi một ngày thành hồi ức một đời sao?

“Ha ha... ha ha...” Cô cười gượng, “Ừ, chúng ta hãy vui vẻ bên nhau một ngày, không nói đến những chuyện nhàm chán đó nữa. Thả em xuống, em muốn đi cùng anh.”

Mộ Ly theo lời cô, nhẹ nhàng đặt cô xuống, nắm lấy tay cô.

Hai người nhìn nhau, cùng bước thật chậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.