Thương Hải

Chương 11: Chương 11: Kim Quy






Hai người vừa đi vừa ngắm hoa thưởng cảnh, rồi cũng đến bên ngoài thành Hải trữ, Cốc Chẩn nói: “Trong thành tỏa ra nhiều chướng khí quá, không nên vào. Đệ biết một chỗ hay lắm.”

Lúc này hai người đang ở bờ sông Tiền Đường, bèn đi ngay vào trong bến thuyền, tìm đến một toà tửu lâu. Tửu lâu có tên “Quan hải”, mái hiên hoành vĩ, cao lớn, trước cửa treo một đôi câu đối được viết rất khéo: “Lâu quan thương hải nhật, Môn thính chiết giang triều” - “Lầu nằm ngắm thương hải, Cửa nghe sóng chiết giang”. Câu đối này, ứng với toà tửu lâu, không hề sai trật.

Cốc Chẩn chỉ đôi câu đối đó cười nói: “Thấy hai câu này, dường như là thơ của Lạc Tân Vương thời Đường [1], lão ấy cũng giống hệt bọn ta, phải làm hoà thượng trọc đầu ngang nhiên đào thoát khỏi đại ngục.” Lục Tiệm cười đáp: “Ngươi là hoà thượng, chứ không phải ta. Nhưng mà ý hai câu này rất có khí phách. Lạc nhân vương đó, chắc chẳng phải kẻ kém cỏi đâu.” Cốc Chẩn vỗ tay cười: “Đúng đúng, Lạc nhân vương đó, đúng là không phải kém cỏi.” Lục Tiệm biết hắn đang trêu mình, mỉm cười, cũng không thèm để tâm đến.

Hai người đi lên đến tầng ba, chọn chỗ đối diện với biển ngồi xuống. Cốc Chẩn giơ tay chỉ núi sông xung quanh nói: “Thành hải trứ này phía nam giáp biển, phía tây nam giáp núi, có sông Tiền đường chẩy xuyên qua, phía đông lại giáp biển rộng, vì vậy còn có tên là cửa biển.”

Lục Tiệm không tin hỏi: “Sao đệ lại biết những điều đó?” Cốc Chẩn đáp: “Đệ từng làm ăn buôn bán ở khu vực này. Làm người kinh doanh mà không tường địa lý, không biết phong tục nhân tình, tất nhiên sẽ gặp thất bại hao tiền tốn

của.”

Lục Tiệm lại càng ngạc nhiên hỏi: “Đệ bị giam trong ngục mất 2 năm, cứ như vậy thì ngày đó không quá 14, 15 tuổi, tuổi nhỏ vậy thì làm ăn buôn bán gì?”

Cốc Chẩn cười chúm chím: “Có chí đâu cần ở tuổi cao, hà huống đạo làm ăn buôn bán rất thú vị, so với việc học văn tập võ thì hơn rất nhiều.”

Lúc này ở bàn bên cạnh có một vài văn sĩ ăn vận theo lối học trò, đang uống rượu làm thơ, nghe thấy mấy lời đó, vô cùng khó chịu. Rồi có một người quát hỏi: “Ngươi là người tuổi nhỏ óc tối, không phải tăng cũng chẳng phải tục, sao lại nói những lời trái với kinh sách thế hả? Nhớ ngày xưa, trong đám đệ tử của Khổng thánh nhân, Nhan hồi theo nghiệp văn, Tử cống theo nghiệp kinh thương, sao không thấy ai bảo Tử cống bỉ Nhan hồi chút nào. Tử cống còn nói mình không bằng Nhan hồi, Nhan hồi vốn nghe một hiểu muời, mình nghe một chỉ hiểu hai. Tiểu tử nhà ngươi, bản thân tự không thể theo nghiệp văn thì thôi, lại còn dám ăn nói lung tung, vũ nhục thánh hiền.”

Cốc Chẩn cười lên ha hả. Văn sĩ kia bực quá hỏi: “Ngươi cười gì hả?”

Cốc Chẩn bỗng nhiên nhẹ giọng ngâm:

“Sư dữ thương thục hiền

Tứ dữ hồi thục phú

Đa thiểu cùng ô sa

Giai bị tử viết ngộ.”

Bọn văn sĩ nghe xong mặt đần ra, bốn câu thơ đó đã nói rất rõ ràng: Làm thầy hay làm ăn buôn bán cái nào hơn, trước tiên hãy nhìn xem Tử cống và Nhan hồi ai giầu hơn, Tử cống giầu ngang vương hầu, Nhan hồi thì chết trong nghèo đói. Từ xưa tới nay người đọc sách rất nhiều, tất cả đều bị lời bình của Khổng tử với hai người đó lừa dối, kết cục rơi vào cảnh cùng khốn cả.

Đám văn sĩ vừa rồi mới chỉ không vui, giờ thì thảy đều bực tức, rối rít đáp: “Hữu nhục thánh hiền, hữu nhục thánh hiền.”

Cốc Chẩn cười đáp: “Các người nói ta hữu nhục thánh hiền. Vậy nói thử cho ta cả cuộc đời Nhan hồi làm được gì? Ngoài việc đọc sách, rồi thì luận đạo, với gia đình thì là người vô dụng, với quốc gia thì là người vô ích, kiếm được cái danh ‘á thánh’ vô tích sự, khi chết đến cái quan tài cũng không có. Còn Tử cống đi sứ bốn nước, trước giúp giữ được Lỗ, sau làm loạn Tề, phá Ngô, giúp Tấn lên ngôi bá. Dụng trí trong vòng 10 năm, thay đổi hoàn toàn đại thế năm nước. Ông ấy là người làm ăn buôn bán loại gì hả? Lúc Khổng tử chết, ai khác không phải là ông ấy đứng ra lo liệu việc hậu sự hả? Lão hoàng đế tất nhiên là muốn bọn ngươi đều theo Nhan hồi, cam chịu sống cuộc đời nghèo khổ hiền lành, chỉ để một mình lão tiêu diêu khoái hoạt; Chứ nếu ai ai cũng học theo Tử cống, hehe, giang sơn đang yên ấm của lão nhân gia ấy có còn dễ ngồi nữa hay không.”

Hắn đưa tay chỉ lũ văn sĩ, cười nói: “Bọn ngươi vốn là người đọc sách, chẳng vẫn thường hay nói ‘Ẩn trong sách có cả phòng đầy vàng, trong sách sáng như ngọc’ đúng không hả? Đúng là chỉ nhân nghĩa đạo đức miệng, rốt cục cũng không ngăn được việc cuối cùng đều muốn có tiền bạc, có nữ nhân. Trong bọn ngươi đây có ai dám học cái sự nghèo giống như Nhan hồi, chết không có quan tài mà chôn thì ta mới thực sự phục. Tiền bạc kiếm được của người làm ăn buôn bán tuy rằng không thật sự sạch sẽ, nhưng so với tiền những tên xú quan tham nhũng ép luật mà có, thì còn sạch sẽ gấp vạn lần.”

Đám văn sĩ bị ép đến líu lưỡi không nói được gì, chỉ biết nói lại mỗi câu:

“Hoang đường, hoang đường.”

Cốc Chẩn không thèm để ý, cười gọi: “Tiểu nhị lại đây.” Tên tiểu nhị vốn trải đời, nhãn thần rất tinh, nhìn thấy khí phái của Cốc Chẩn biết rõ không phải người thường, ở bên cạnh thích thú nghe hắn biện bác với bọn văn sĩ, cứ phải cố nén cười, giờ nghe thấy hắn gọi, vội đáp: “Tiểu gia có việc gì cần sai bảo sao?”

Cốc Chẩn đáp: “Có nghiên bút ở đây không?” Tên tiểu nhị đó đáp: “Có, có.” rồi mang lại ngay. Đám văn sĩ trước bị Cốc Chẩn áp đảo, vẫn căm phẫn trong lòng. Thấy vậy một người bèn cười lạnh: “Kẻ này mà cũng dám viết thơ hả? nếu có viết ra thơ, thì chắc cũng là loại thối không thể ngửi được.”

Cốc Chẩn cười đáp: “Cha ngươi thơ vẫn chưa viết, mà đã nghe thấy hai tiếng bủm rồi, mặc dù thối không chịu được, nhưng ông ngoại ngươi đây khí độ rộng rãi, nên vẫn không thèm chấp.” rồi cũng không thèm để tâm đến lũ văn nhân đang giương mắt tức giận kia, chấm đậm mực đen, phóng tay viết: “Đi đường khốn đốn, Hết sạch tiền bạc”, xong đề tên lên trên, đưa cho tiểu nhị, cười dặn: “Ngươi mang cái này vào thành Hải trứ tìm đến phủ của Ngô Lãng Nguyệt trạng nguyên, giao cho lính canhcửa, rồi bảo hắn đưa cho ngươi mười lượng gọi là tiền phí đi lại.”

Tiểu nhị nghe xong mặt đần ra, lắp bắp hỏi: “Ngài, ngài nói Ngô Lãng Nguyệt có phải là Ngô đại quan nhân không?” Cốc Chẩn cười đáp: “Hoá ra hắn đã được gọi là đại quan nhân rồi à, đúng vậy, chính là kẻ đó.” Tiểu nhị sợ run, lại hỏi: “Thế mà, thế mà lại còn bảo ông ấy đưa cho tôi mười lượng?” Cốc Chẩn vẫn cười: “Ngươi chê là ít hả, thế thì vậy đi, một trăm lượng vậy, cũng không có vấn đề gì.”

Tiểu nhị đó nghe xong đầu mê mắt quáng, thoát hơi nói: “Chỉ cần hai mươi lượng trong tay thôi, cũng đủ, đủ cho tôi mở được tiểu điếm của riêng mình rồi.”

Đám văn sĩ nghe vậy, một người cười lạnh bảo: “Cái tên tiểu nhị không biết giữ bổn phận kia, nghe theo lời tên giang hồ lừa đảo này, rồi thì sau này bị chửi, cũng đừng có hối hận.”

Tiểu nhị nghe vậy bất giác do dự. Cốc Chẩn cười bảo: “Đưa có một bức thư thôi, dù có tội gì cũng không đến mức phải ra pháp trường. Tiểu nhị, ngươi chẳng dám đánh bạc một phen sao, nếu mà thắng thì có phải có vài chục lượng trong tay, nhược bằng thua, cũng chỉ bị vài cái trợn mắt của lính gác nhà họ Ngô kia là cùng, có thể có chuyện gì nguy hiểm hả?”

Tiểu nhị đó cười đáp: “Tiểu gia nói chí phải.” hai tay bèn đưa ra cầm tờ giấy, khẽ thổi cho mực khô đi, rồi cất chân chạy vội, nhoáy cái đã biến mất.

Cốc Chẩn liếc đám văn sĩ một cái, cười nói: “Bọn ngươi vừa rồi mà giúp ta chuyển thư đi, trong sĩ nông công thương, thì sĩ tử đứng đầu, các ngươi là người đã từng đọc sách, do vậy công lao chạy đưa thư tự nhiên phải cao hơn nhiều.”

Bọn người kia đại nộ, một người quát lên: “Ngươi phong thái phóng túng, trước tiên nhục mạ thánh hiền, rồi sau đó lại khinh rẻ bọn ta. Ta sẽ báo cáo quan phủ, tố ngươi tội báng bổ đạo văn.”

Cốc Chẩn làm như chưa nghe rõ, tiếp lời hỏi: “Ngươi có dám nói lại không? Ta phạm phải tội gì?”

Người kia huyết khí lại càng lớn lên, lớn tiếng thét: “Có gì mà không dám nói lại, tố ngươi tội báng bổ đạo văn”

Cốc Chẩn cười đáp: “Nói hay lắm, tất cả mọi người đều nghe thấy cả rồi.”

Người kia cười nhạt: “Nghe thấy cả rồi thì sao?”

“Ngươi nói cái tội danh này rất là kì quái.” Cốc Chẩn cười cười rồi nghiêm mặt nói:

“’Đại minh luật’có 30 quyển, 460 điều, ta đều có thể nói là thuộc cả, duy nhất là chưa bao giờ nghe thấy cái tội ‘báng bổ đạo văn’. Trong ‘Đại minh luật’, quyển thứ

11 ‘hình luật’ có 8 tội nói về báng bổ, chỉ có con không được chửi cha mẹ, vợ không được chửi chồng, quan không được cãi vua, không hề có luật dân không được cãi lại thánh hiền, hay cãi lại sách vở. ‘Đại minh luật’ này vốn là do thái tổ hoàng đế định ra, phải chăng các vị có ý nói thái tổ hoàng đế không cao minh, nên các vị phải đưa thêm một tội gọi là ‘báng bổ đạo văn’ vào.” Văn sĩ kia vừa nghe đến đây, sắc mặt tím như chàm đổ. Cái tội tự ý sửa đổi ‘Đại minh luật” kia nặng như núi thái sơn, không có người nào lại dám đeo vào người. Bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng kẻ thanh niên đầu trọc kia là người dân bình thường, chỉ cần mang quan phủ ra doạ, tuỳ ý gán ghép một tội danh, là có thể làm hắn nể sợ chịu phục. Chẳng ngờ hôm nay số mệnh trùng sao thái bạch, gặp phải một nhân vật hiểu luật hạng nhất, chẳng những miệng lưỡi lợi hại, mà còn thành thục luật pháp, lật ngược gán lại cho bọn họ cái tội đáng bị diệt tộc, tịch thu gia sản như vậy.

Cốc Chẩn thấy bọn họ thần sắc hoảng sợ, hai mắt láo liên miệng dài ra, trong lòng cười thầm, cất giọng thét lớn: “Tất cả mọi người trên lầu đều nghe rõ rồi đấy, những kẻ này dám tự tiện sửa lại ‘Đại minh luật’, tội không thể tha. Chưởng quỹ đâu, ngươi có biết hết đám người này không? Viết tên tuổi của bọn họ lại cho ta, nhược bằng có gì dối trá, ta sẽ tố lên quan phủ, báo ngươi tội bao che đồng loã.”

Lúc nãy chưởng quỹ của “Quan hải lâu” thấy chuyện ầm ĩ, đã đến từ lâu, nghe vậy trong lòng thầm kêu khổ, không biết phải làm gì. Đám văn sĩ kia thì toàn thân phát run, trong đám có một người thể trạng vốn yếu đuối, sợ hãi quá ngã ngất luôn ra đấy.

Cốc Chẩn đang định nói tiếp. Lục Tiệm thấy vậy bất nhẫn bèn bảo: “Cốc Chẩn, bỏ qua đi, sao lại dùng mấy lời nói bông đùa đó mà hại người làm gì.”

Cốc Chẩn trừng mắt nhìn hắn một cái, hậm hực nói: “Huynh chỉ được cái mềm lòng.” rồi chuyển hướng sang đám văn sĩ quát: “Coi như bọn ngươi còn vận khí, ta vì nể mặt vị Lục gia đây, mà tha tội cho bọn ngươi một lần, sao không mau lại tạ ơn Lục gia đi.”

Đám văn sĩ kia chuyển buồn làm vui, cũng không còn nghĩ gì đến việc giữ thể diện, rối rít quay người, hướng về phía Lục Tiệm cúi mình vái lậy, miệng hô Lục gia. Lục Tiệm đỏ mặt, vội vã đứng lên đáp lễ.

Cốc Chẩn cười khàch khạch, vẫy vẫy tay, quát lớn: “Tất cả cút đi cho ta.”

Bọn họ không đợi nói lần thứ hai, vội vàng trả tiền rồi chạy vội đi.

Cốc Chẩn cười: “Cái bọn hôi hám này vừa đi khỏi, trên lầu bớt hẳn đi 3 phần hôi thối, thêm được 7 phần thanh tịnh.” Lục Tiệm thở dài nói: “Không lạ khi người trong Đông đảo ai cũng sợ đệ, đệ lúc nào cũng tranh thắng với người ta, ai mà không sợ?” Cốc Chẩn nghiêm sắc mặt đáp: “Đệ với tất cả mọi người luôn tranh đấu thắng thua, duy có mỗi huynh là đệ sẽ không tranh mà thôi.”

Lục Tiệm lắc đầu cười khổ. Cốc Chẩn nhẹ giọng nói: “Huynh không tin cũng không sao, đệ đã nói là sẽ giữ lời.”

Ngồi được một lúc, bỗng nghe thấy tiếng chân chạy bịch, bịch, bịch lên lầu, hoá ra là gã tiểu nhị đưa thư lúc nãy quay lại. Chỉ thấy gã sắc mặt đỏ rực, hai mắt lấp lánh, trong tay cầm một bọc bằng vải, vừa thở hổn hển vừa chạy đến trước mặt bọn họ nói: “Tiểu gia, tiểu gia quả là có mắt nhìn thấu trời xanh.”

Cốc Chẩn cười đáp: “Lấy được bao nhiêu tiền thế?” Tiểu nhị đó mở bọc vải, chỉ thấy hàng hàng lũ lũ từng khối bạc hiện ra, thất thanh đáp: “Hai trăm lượng. Tiểu nhân, tiểu nhân nguyên bổn chỉ nói có 20 lượng, ai ngờ lão gác cửa mang tờ giấy vào xong, lúc ra bèn bảo: ‘Chủ nhân nói rằng, ngươi giúp Cốc gia việc này, nếu chỉ đưa ngươi có 20 lượng thì quá ít, ít nhất cũng phải phải đưa cho ngươi hai trăm lượng, thế mới phải phép’. Nói rồi lại bảo, đồ vật Cốc gia cần dùng, Ngô đại quan nhân đang chuẩn bị, rồi tự mình sẽ mang đến sau.” gã đang hưng phấn quá, nói xong mấy câu này, thì người mệt như mềm nhũn xuống.

Cốc Chẩn cười đáp: “Ngươi gói lại bọc tiền đi, để ý tiền bạc hay toả sáng lắm đó, lọt

vào mắt người khác bây giờ.” Tiểu nhị quay người nhìn, quả nhiên thấy mọi người trên lầu ai cũng trừng trừng nhìn mình, mắt ai cũng như sắp lồi cả ra ngoài. Hắn thấy vậy sợ quá, vội gói gém lại bọc tiền, nhưng cũng không bỏ đi ngay. Cốc Chẩn cười: “Sao? Vẫn chê ít hả?”

Tiểu nhị đó bỗng nhiên đặt bọc tiền xuống, khuỵu chân quỳ lạy, lớn tiếng đáp: “Tiểu nhân không cần số tiền này, tiểu nhân tình nguyện đi theo Cốc gia, dù vào lửa hay xuống nước, cũng không từ nan.” Thấy gã trạc tầm 30 tuổi, lại quỳ xuống xưng lạy với Cốc Chẩn trẻ tuổi như vậy, trên lầu mọi người đều lộ ra vẻ khinh thường.

Cốc Chẩn cười đáp lời: “Tên tiểu nhị này, tính toán giỏi quá nhỉ. Hôm nay nếu rời bỏ ta mà đi, bất quá chỉ thu được có 200 lượng mà thôi. Nhưng nếu có thể đi theo ta chăm chỉ làm ăn, sang Nhật buôn bán, sau này há chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Tiểu nhị đó bị hắn chỉ ra tâm cơ, ngượng ngập đáp: “Cốc gia thần toán, tiểu nhân quả có tâm tư như vậy, không dám giấu ngài.”

Cốc Chẩn gật đầu nói: “Đạo làm ăn, thứ nhất là mắt phải biết nhìn người. Ngươi không sợ mọi người chê cười, nghe theo lời ta mà làm, chứng tỏ là biết nhìn người. Thứ hai là phải trung thực. Ngươi nói ra mấy câu vừa rồi, chứng tỏ ngươi không có gì dấu giếm. Thứ ba là phải biết bỏ nhỏ cầu lớn. Ngươi không bị hai trăm lượng kia làm cho hoa mắt, chứng tỏ có mắt nhìn xa. Chỉ ba điểm đó mà để ngươi phải làm tiểu nhị là không được rồi. Được, mang văn phòng tứ bảo lại đây.”

Tiểu nhị đó vui mừng vội mang bút mực tới. Cốc Chẩn hỏi: “Tên ngươi gọi là gì?” Tiểu nhị đó đáp: “Tiểu nhân họ Trần, tên Song Đắc.”

Cốc Chẩn nói vào: “Cái tên Song Đắc rất hay.” Hắn viết nhanh như chạy, xoèn xoẹt cả một tờ giấy, rồi bảo: “Ta đang có việc bên người, trước tiên tiến cử ngươi đến chỗ Ngô Lãng Nguyệt, vẫn bắt đầu từ chân Tiểu nhị, ngươi có làm không.”

Trần Song Đắc cười đáp: “Kể cả Cốc gia bảo tiểu nhân phải làm ăn mày, tiểu nhân cũng làm.” Cốc Chẩn mỉm cười, đặt thư tiến cử lên trên tay gã. Trần Song Đắc như nhận được của chí bảo, hai tay không kìm được khẽ run lên.

Cốc Chẩn bảo: “Cái tiền 200 lượng này, ngươi mang cùng với thư tiến cử, nhất nhất giao lại cho Ngô Lãng Nguyệt.” Trần Song Đắc cũng là người thông minh, trong lòng hiểu ngay hoàn lại tiền để lấy lòng tin, bèn gật đầu liên tục.

Cốc Chẩn nheo mắt nhìn lên trời, cười bảo: “Bây giờ vẫn sớm, Lục Tiệm, bọn ta chơi trò ‘song lục’[2] đi.” Lục Tiệm lắc đầu bảo: “Ta không biết chơi.” Cốc Chẩn cười: “Cái này không giống như cờ tướng gì đâu mà sợ phải vận lực suy nghĩ, cái này toàn phụ thuộc vào vận khí thôi, đặt xuống là xong.”

Trần Song Đắc không cần hắn phải gọi, đã mang bộ cờ lại. Cốc Chẩn bảo cách chơi:

“Quân đen này là của đệ, quân trắng là của huynh. Tổng cộng có 15 quân. Bọn ta trước tiên đổ xúc xắc, nếu đổ được một, thì đi một nước, đổ được hai thì đi hai nước. Ai mà có tất cả 15 con cờ của mình vượt sang được bên kia của đối phương, thì tính là thắng.”

Lục Tiệm nhìn qua, quả nhiên dễ chơi. Hai người bèn mải miết chơi, quên cả thời gian. Mãi đến khi khách khứa ở trên lâu đi cả, đèn đóm được bật lên, thì bỗng nghe bên dưới lâu tiếng ngựa hí vang như sấm, tựa như có rất nhiều binh mã đi đến. Lục Tiệm trong lòng kì quái, nhíu mày lại. Cốc Chẩn thì vẫn chăm chú vào bàn cờ, đến mí mắt cũng không hề động đậy.

Rồi lại nghe thấy tiếng chân chạy, cờ phướn tập hợp. Ngay sau đó, cửa lâu đèn đuốc sáng rực, rồi 12 cô gái muôn phần xinh đẹp tiến vào, y phục rực rỡ, ánh mắt lấp lánh như nước hồ thu, trang sức hoa lệ, bước đi uyển chuyển như múa, đôi tay trắng nõn nâng hộp thức ăn sơn mầu đỏ bóng loáng. Giây phút sau một bàn tiệc yến tuyệt phẩm đã hiện ra, chỉ thấy nào là vi cá mập loại thượng hạng, óc khỉ loại cực phẩm,cá tầm quý hiếm, tôm hùm cực to, cá tươi thịt mới, nghêu sò tươi rói, lại có một đôi đũa vàng, long đỉnh đốt xạ hương, vô số hoa quả ngon lành, hương toả khắp lầu, mâm ngọc tròn chặn như trăng rằm, đế mâm điêu khắc tỉ mỉ.

Bầy yến xong xuôi, một nữ tử tuyệt sắc chầm chậm tiến lên, vén tay áo nghiêng người chào, miệng hoa thánh thót ngân: “Đại quan nhân đang ở bên dưới lâu, không có lời của Cốc gia nên không dám tự tiện đi lên. Ngài nhờ nô tì báo với Cốc gia, xa mã đã chuẩn bị xong, ngựa kéo 4 con, đều là danh câu, xe ngựa một cỗ, dùng gỗ trầm hương phương nam tạo thành. Trong xe có ngàn lượng hoàng kim, minh châu mười hộc, mười bộ quần áo để thay, đều bằng gấm lụa dệt ở tận Tô châu, do Lưu Hương Sơn đại sư của ‘thiên y phường’ đích thân may, mười tám bình rượu ngon trăm năm, sáu chén uống rượu hoa điêu Thiệu Hưng. Còn như bọn tiểu tì, xin Cốc gia tuỳ ý lựa lấy 6 người để tiện bề hầu hạ.”

Lục Tiệm nghe mà lạnh người, bỗng thấy Cốc Chẩn cười bảo: “Lục Tiệm, huynh thua rồi.” Lục Tiệm định thần nhìn xuống, quả nhiên quân cờ của Cốc Chẩn đều đã vượt sang bên mình.

Cốc Chẩn hoan hỉ bảo: “Hay quá, chơi tiếp nào.” Hắn miệng nói tay làm, mắt không hề ngó qua nữ tử kia. Nữ tử đó vẫn thuỷ chung nhún chào miệng tươi như hoa, không hề có vẻ gì bất kính.

Lục Tiệm trong lòng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẫn nhịn chơi một ván cờ nữa. Ván cờ này kéo dài tầm ba cây nhang, cuối cùng Lục Tiệm là người thắng.

Cốc Chẩn đẩy bàn cười lớn, quay đầu nhìn nữ tử kia, ôn hoà nói: “Mĩ nhân ơi, nàng nhún chào mãi thế không mỏi hay sao?” Nữ tử đó cười đáp: “Được xem Cốc gia đánh cờ, dù có phải đứng cả một ngày, tiểu tì cũng không thấy mỏi.”

Cốc Chẩn cười cười, gật đầu nói: “Nói với Ngô Lãng Nguyệt, ngựa xe để lại, quần áo mĩ tửu cũng để lại, hoàng kim minh châu bỏ đi, đưa cho ta 30 lượng, những thứ linh tinh cũng như đồ ăn và nàng hầu, tất cả đều không cần. Trần Song Đắc đâu!”

Trần Song Đắc đã sớm mắt mở to miệng há hốc, nghe tiếng gọi vội vàng thưa. Cốc Chẩn dặn: “Ngươi bảo đầu bếp làm cho bọn ta hai cái bánh rán, nấu hai bát mì nước trong, năm cân thịt bò, rồi xuống xe ngựa bên dưới mang hai cái chén rượu hoa điêu lên đây.”

Nữ tử tuyệt sắc kia không hề lộ vẻ kinh ngạc, nghe thấy mấy lời đó, chỉ mỉm cười rồi bảo các nữ tì dọn dẹp bàn tiệc, theo hết ra bên ngoài.

Hồi lâu sau, nữ tử đó lại đi lên lầu, thi lễ nói: “Ngô đại quan nhân rất mong mỏi được diện kiến Cốc gia, nhưng không biết ý Cốc gia thế nào.”

Cốc Chẩn vẫn cúi đầu ăn mì xì xụp, khoát tay bảo: “Hôm nay không gặp, sau này rồi tính.” Nét mặt nữ tử đó bỗng tỏ vẻ tần ngần, lưỡng lự hồi lâu rồi lại đi xuống lầu. Chẳng mấy chốc, nghe thấy dưới lầu tiếng ngựa hí người kêu bỏ đi nhanh như gió.

Lục Tiệm thở dài bảo: “Cốc Chẩn, đệ quả thật chẳng có nhân tình gì cả. Người ta đối với đệ cung kính như thế, lại đưa đến bao nhiêu đồ đạc tiền của, mà đệ đến nhìn mặt họ cũng không thèm.”

Cốc Chẩn uống cạn một chén rượu, rồi cười nói: “Lục Tiệm, Huynh xem việc xẩy ra, có vẻ thấy rất lạ hả.” Lục Tiệm gật đầu: “Ta thấy thế không lạ mới là lạ.”

Cốc Chẩn nói: “Hay cho câu không lạ mới là lạ.” rồi lại uống một chén, đưa tay lau vệt rượu trên môi, cười nói: “Huynh không biết đâu, bốn năm trước, Ngô Lãng Nguyệt này là một thủ hạ của đệ, ngày nay hắn dậm chân một cái thì chấn động đến cả 3 châu 8 phủ 16 huyện. Người này tài cao mật lớn, khôn ngoan quỷ quyệt. Đệ hai năm phải ở trong tù ngục, bọn chúng không có người quản thúc, tựa như mãnh hổ xổng chuồng, giao long thoát xích, không biết đã làm bao nhiêu điều gian dối rồi. Huynh nghĩ đồ của hắn ngon lành lắm hả?

Hắn đưa huynh một vạn lượng hoàng kim, hắn nuốt không biết bao nhiêu hoàng kim khác, ít nhất cũng là 3 vạn lượng. Hắn đưa huynh mười hộc minh châu, hắn làm vấy bẩn bao nhiêu minh châu khác, ít nhất cũng phải tám đấu. Còn đến mĩ nhân, hương xa, y phục tốt quý, chỉ cốt để làm người ta điên đảo, làm người ta hồ mê đùa giỡn hưởng thụ, Huynh một khi bị chìm đắm vào đó, sao còn có thời gian để tính sổ với hắn nữa?”

Hắn lại cúi người cười cười nói: “Ngô Lãng Nguyệt bày trăm phương ngàn kế để yết kiến đệ, có phải vì đệ này ưa nhìn hay không? Ha ha, chỉ là vì nếu đệ chịu gặp hắn, tức là có ý không truy cứu những chuyện ngày xưa nữa. Đệ không gặp hắn, hắn sẽ gặp nhiều phiền nhiễu đây. Có điều, đệ nhận ngựa xe mĩ tửu của hắn, cũng có ý nói chuyện ngày trước dù không bỏ qua nhưng cũng sẽ nhẹ tay xử lý hơn. Nhưng kể cả như vậy, thì tối nay Ngô đại quan nhân cũng khó mà ngủ ngon được.”

Trần Song Đắc không chịu được thở dài nói: “Cốc gia tuổi hẵn còn trẻ, không ngờ đã nhìn thấu hết thế sự ở đời rồi.”

Cốc Chẩn cười nói: “Đó là bởi vì, bọn người như Ngô Lãng Nguyệt, không kể giàu có đến đâu, khi trong tay có tiền, thì trong tim cũng chỉ nghĩ đến tiền. Chỉ có mỗi ta dù trong tay có tiền, nhưng trong lòng vẫn không nghĩ đến tiền. Lòng nghĩ đến tiền, sẽ dễ dàng bị tiền điều khiển, phải làm nô lệ của đồng tiền. Lòng không nghĩ đến tiền, mới có thể bắt tiền phục tùng, dùng đồng tiền điều khiển cả thiên hạ.”

Trần Song Đắc nghe đến đây xuất thần, miệm lẩm bẩm: “Trong tay cầm tiền, nhưng trong lòng lại không nghĩ đến tiền.”

Cốc Chẩn gật đầu nói: “Song Đắc, ngươi nghe câu này, tất nhiên không thể hiểu ngay được. Ta năm 9 tuổi đã nghe câu này, mãi đến cách đây nửa năm mới hiểu được đạo lý đó.”

Lục Tiệm nghĩ thầm: “Nửa năm trước, chẳng phải vẫn ở trong cửu ư tuyệt ngục hay sao?” lại nghe Trần Song Đắc cười hì hì hỏi: “Còn vị Lục Gia này, không biết là người nghĩ đến tiền hay không nghĩ đến tiền?”

Cốc Chẩn nhìn Lục Tiệm một cái cười nói: “Mũi của ta rất thính. Phàm ở trên người mà có mùi tiền dù nhỏ đến đâu, bất kể là ở trong tay hay trong tim, ta đều ngửi ra được. Duy độc ở trên người vị Lục Gia này, ta ngửi một chút xíu cũng không thấy.

Chứng tỏ tay cũng không cần tiền mà lòng cũng không nghĩ đến tiền.” Lục Tiệm cười ngất: “Cứ vậy mà nói, thì ta là một kẻ không tiền, nghèo xác xơ rồi.”

Cốc Chẩn gật đầu nói: “Nghèo xác xơ như huynh, không phải là dễ dàng đâu. Giầu có địch quốc thì dễ, nghèo địch quốc lại rất khó. Đệ tuy rằng chê cười Nhan hồi,Khổng tử đấy, nhưng thật ra đó là những vị thánh hiền, bần tiện không thay đổi, phú quý không tham lam, uy vũ không khuất phục, tuy nói rằng nghèo khổ cùng cực, nhưng lại là thầy của hàng trăm thế hệ đế vương. Được một người như được cả một nước. Cái gọi là nghèo địch quốc nghĩa là vậy.”

Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, đến bên ngoài thành Hải Ninh, Cốc Chẩn nói:

"Trong thành rối loạn, không vào cũng tốt. Ta biết một nơi rất tuyệt vời".

Hai người lập tức tìm đến một tòa tửu lâu bên bờ sông Tiền Đường nơi cửa biển. Tửu lâu có tên là "Quan Hải Lâu", cao rộng hùng vĩ, trước cửa tửu lâu là một đôi liễn mĩ lệ:"Lâu quan thương hải nhật, môn thính Chiết Giang triều 1". Đôi liễn này càng tô điểm nổi bật cho quang cảnh của tòa tửu lâu.

Cốc Chẩn chỉ vào đôi liễn, cười nói: "Nghe nói hai câu này là do Lạc Tân Vương người Đường viết, khi đó y cũng giống như chúng ta, đều là hòa thượng trọc đầu mới vượt ngục." Lục Tiệm cười nói: "Ngươi mới là hòa thượng, ta thì không phải. Nhưng mà, câu thơ này rất có khí phách, Lạc cái gì vương đó cũng rất là phi thường". Cốc Chẩn vỗ tay cười nói: "Đúng, đúng, Lạc cái gì vương đó thật là phi thường " Lục Tiệm biết y cười nhạo mình, chỉ cười

cười, không thèm tranh luận.

Hai người bước lên lầu ba, ngồi xuống nơi nhìn ra biển. Cốc Chẩn chỉ chỉ núi sông, nói: "Thành Hải Ninh phía nam giáp biển lớn, tây nam có Giả sơn, sông Tiền Đường xuyên qua ở giữa, tây giáp biển lớn mênh mông, do đó còn gọi là Hải Môn".

Lục Tiệm ngạc nhiên hỏi: "Những điều này ngươi cũng biết?". Cốc Chẩn nói: "Ta từng kinh doanh buôn bán ở nơi này. Người buôn bán, nếu không biết thiên thời địa lý, không rõ phong tục nhân tình, nhất định sẽ lỗ vốn".

Lục Tiệm càng cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Ngươi bị giam trong lao hơn hai năm, xét theo lý thì khi đó mới mười bốn mười năm tuổi, ngươi mới chút tuổi như vậy, đã làm ăn buôn bán rồi sao?".

Cốc Chẩn mỉm cườii: "Có chí không phải do tuổi tác, hơn nữa cái đạo làm ăn buôn bán vốn thú vị, so với học văn học võ còn vui hơn nhiều".

Lúc này bàn bên cạnh có vài văn sĩ mặc áo nhà nho, đang uống rượu ngâm thơ, nghe thấy Cốc Chẩn nói vậy, tức giận vô cùng, một tên trong bọn quát: "Tên thiếu niên nhà người, đầu thì trọc lốc, không ra tăng ra tục, nói lời cũng xa rời đạo lý? Nhớ năm xưa, trong các đệ tử của Khổng thánh nhân, Nhan Hồi thì theo văn, Tử Cống thì làm ăn buôn bán, tại sao lại không có người nói Tử Cống tốt hơn Nhan Hồi. Tử Cống cũng nói bản thân không bằng Nhan Hồi, Nhan Hồi nghe một biết mười, còn bản thân chẳng qua chỉ là nghe một biết hai; tiểu tử nhà ngươi, bản thân không có bản lĩnh học văn, thì đừng có nói xằng nói bậy, làm nhục thánh hiền "

Cốc Chẩn ha hả cười lớn. Văn sĩ đó tức giận nói: "Ngươi cười cái gì ?".

Cốc Chẩn chợt sang sảng ngâm: "Sư dữ thương thục hiền? Tứ dữ hồi thục phú? Đa thiều cùng ô sa, giai bị tử viết ngộ".

Đám văn sĩ nghe vậy lặng người ra, bốn câu thơ này nói rõ ràng: Làm thầy và kinh doanh buôn bán thì ai tốt hơn, trước tiên là xem ở Tử Cống và Nhan Hồi ai giầu có hơn, Tử Cống giầu hơn cả vương hầu, còn Nhan hồi thì chết vì nghèo, nhưng biết bao nhiêu người đọc sách xưa nay, đều bị sự bình luận của Khổng Tử về hai người ấy lừa gạt, rơi vào cảnh ngèo túng chán nản.

Đám văn sĩ lúc đầu ngẩn cả người, tiếp đó liền tức giận, tới tấp mắng: "Sỉ nhục thánh hiền, sỉ nhục thánh hiền".

Cốc Chẩn cười nói: "Các người nói ta sỉ nhục thánh hiền, vậy thử hỏi cả đời của Nhan Hồi từng làm được cái gì? Ngoại trừ đọc sách thì là luận đạo, với gia đình chẳng không có tác dụng gì, với quốc gia thì không có ích chi, kiếm được cái danh tiếng Á Thánh cũng chẳng có tích sự gì, khi chết đến quan tài cũng không có. Còn Tử Cống đi sứ bốn nước, trước sau giữ Lỗ, loạn Tề, phá Ngô, cường Tấn rồi bá Việt, đến nỗi trong vòng mười năm, đại thế của năm nước này có sự thay đổi rõ rệt. Y là thương nhân thì sao chứ? Sau khi Khổng Tử chết, chẳng phải là y bỏ tiền ra lo liệu hậu sự sao? Hoàng đế lão nhi tất nhiên hi vong các ngươi đều làm Nhan Hồi, mọi người đều an bần lạc đạo, còn ngài thì tiêu diêu khoái lạc; nhưng nếu như ai ai cũng giống như Tử Cống, hắc hắc, giang sơn của ngài khó ngồi rồi".

Y chỉ tất cả đám văn sĩ, cười nói: "Các ngươi đám người đọc sách này, không phải thường nói thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc 2 sao ? Đủ thấy miệng thì đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng trong lòng chẳng phải nghĩ đến tiền, đến mĩ nhân sao. Nếu các ngươi ai thật sự có thể học nghèo như Nhan Hồi, khi chết đến quan tài cũng không có thì ta bội phục. Tiền mà thương nhân kiếm tuy không sạch sẽ cho lắm, nhưng so với đám quan lại thối tha tham ô thì còn sạch sẽ hơn ngàn vạn lần".

Đám văn sĩ bị phản bác đến nỗi cứng lưỡi, chỉ biết liên hồi mắng: "Hoang đường, hoang đường".

Nhưng Cốc Chẩn không đoái hoài, kêu: "Tiểu nhị, qua đây". Tên tiểu nhị đó thông minh cơ linh, hắn thấy khí thế của Cốc Chẩn liền biết là bất phàm, nghe Cốc Chẩn biện luận với đám văn sĩ một cách thú vị, ở bên cạnh không kìm được cười trộm, vừa nghe thấy Cốc Chẩn gọi, vội đáp: "Tiểu gia phân phó điều gì?".

Cốc Chẩn nói: "Có giấy mực không?" Tên tiểu nhị đó cười nói: "Có, có", lập tức bưng lại. Đám văn sĩ trước đó bị Cốc Chẩn phản bác, trong lòng cáu giận, một tên cười lạnh nói: "Tên này lẽ nào lại muốn làm vài bài thơ ? Nếu như làm ra, nhất định là thối không thể ngửi được".

Cốc Chẩn cười nói: "Thơ của lão tử chưa làm ra thì đã nghe thấy hai tiếng rắm thối rồi, tuy rằng thối không thể ngửi nổi, nhưng gia gia độ lượng, có thối hơn đi nữa cũng vui vẻ tiếp nhận". Rồi không thèm để ý ánh mắt phẫn nộ của đám văn sĩ, chấm đầy mực đen, viết trên giấy: "Trên đường khốn đốn, ngân lượng thiếu thốn . Viết xong ký tên lên trên, giao cho tên tiểu nhị kia, cười nói:

"Ngươi cầm cái này đến phủ của Ngô Lãng Nhuyệt đường Trạng Nguyên thành Hải Ninh, đưa cho lão Chung coi cửa, rồi tìm y lấy hai mươi lạng bạc, làm phí đưa thư".

Tên tiểu nhị đó nghe Cốc Chẩn nói vậy, trợn mắt há miệng, lắp bắp nói: "Ngài... ngài nói Ngô Lãng Nguyệt... há không phải Ngô đại quan nhân sao ?". Cốc Chẩn cười nói:

"Thì ra y bây giờ gọi là quan nhân. Không sai, chính là hắn". Tên tiểu nhị đó sững người, rồi lại hỏi: "Nhưng... nhưng y làm sao lại có thể đưa ngân lượng cho tiểu nhân?". Cốc Chẩn cười nói: "Nếu như ngươi chê ít, lấy thêm là được, trong khoảng một trăm lạng đều không có vấn đề gì cả".

Tên tiểu nhị nghe đến nỗi choáng váng, buột miệng nói: "Hai mươi lạng vào tay thì không tồi rồi. Đủ... đủ để tiểu nhân mở một tiểu điếm rồi".

Mấy tên văn sĩ kia nghe Cốc Chẩn nói vậy, một tên cười lạnh nói: "Tên tiểu nhị ngươi không chịu yên bổn phận, lại nghe lời xui của tên giang hồ lừa đảo này, đến khi bị lừa ăn mắng, đừng có hối hận".

Tên tiểu nhị đó bất giác trở lên do dự. Cốc Chẩn cười nói: "Chỉ đưa một tờ giấy, chứ có phải đi cướp pháp trường đâu. Tiểu nhị, ngươi không ngại cược một ván, nếu như cược đúng thì được mấy chục lạng bạc trắng, nếu như cược sai, chẳng qua cũng chỉ bị người nhà họ Ngô lườm vài cái, cũng chẳng thiệt t hòi gì cả".

Tên tiểu nhị đó cười nói: "Tiểu gia nói đúng". Lập tức hai tay bưng tờ giấy đó lên, nhè nhẹ thổi khô mực, sau đó chân như cưỡi gió, nhanh chóng chạy đi.

Cốc Chẩn liếc đám văn sĩ một cái, cười nói: "Các ngươi muốn giúp ta đi đưa giấy không ? Sĩ nông công thương thì sĩ tử đứng đầu, các vị là người đọc sách thì phí đưa thư này cũng gấp bội".

Mấy tên văn sĩ đó tức giận vô cùng, một tên quát: "Ngươi ăn nói thật là bữa bãi, trước thì nhục mạ thánh hiền, sau lại nhạo báng bọn ta, cẩn thận ta cáo đến quan phủ, trị ngươi tội khinh nhờn văn nhân".

Cốc Chẩn làm ra vẻ ngãng tai, hỏi: "Ngươi dám nói lại một lần nữa, trị ta tội gì?". Người ấy huyết khí dâng trào, lớn tiếng nói: "Sao không dám nói. Trị ngươi tội khinh nhờn văn nhân".

Cốc Chẩn cười nói: "Nói rất hay, mọi người đều nghe thấy rồi". Tên ấy cười lạnh hỏi:

"Nghe thấy rồi thì sao?".

"Cái tội này của ngươi có thể nói là kiếm lạ kỳ quặc". Cốc Chẩn cười cười, thong thả nói: "Ba mươi quyển, bốn trăm sáu mươi điều của Đại Minh Luật, điều nào ta cũng có thể đọc ra được, chỉ là chưa từng nghe nói tội khinh nhờn văn nhân. Quyển mười một Hình Luật của Đại Minh Luật, trong đó có mạ lị bát điều, cũng chỉ có con không mắng chửi cha mẹ, vợ không mắng chửi chồng, thần không mắng chửi quân, nhưng không có nói lão bách tính không được mắng chủi thánh hiền, mắng chử thư sinh, Đại Minh Luật là do thái tổ hoàng để định ra, chẳng lẽ các vị còn cao minh hơn hơn thái tổ hoàng đế, định ra cái tội khinh nhờn văn nhân".

Mây tên văn sĩ đó vừa mới nghe thấy lời này, sắc mặt đều tái xám, cái tội xuyên tạc Đại Minh Luật này nặng như thái sơn áp đỉnh, bất luận là ai cũng không thể gánh vác nổi. Bọn chúng vốn cho rằng, tên thanh niên trọc đầu này chẳng qua là một bách tính bình thường, chỉ cần khiêng quan phủ ra, tùy ý bịa đặt một tội danh, thì có thể dễ dàng áp chế. Không ngờ hôm này mệnh phùng thái tuế, gặp phải một tụng sư (thầy kiện) hàng đầu, không những có tài ăn nói sắc nhọn mà còn tinh thông luật pháp, ngược lại đội cho bọn chúng một cái tội đủ để tịch thu gia tai, chu di cửu tộc.

Cốc Chẩn thấy đám văn sĩ thần sắc kinh hoàng, hai mắt nhìn chòng chọc vào cửa cầu thang. Trong lòng cười thầm nhưng miệng thì quát lớn: "Người trên lầu đều nghe rồi nhé, mấy người này xuyên tạc Đại Minh Luật, tội không thể tha. Chưởng quầy, những người này ngươi đều quen biết sao ? Ghi hết tên họ của bọn chúng lại, nếu như lừa dối, ta sẽ cáo lên quan phủ, trị ngươi tội thông đồng bao che".

Lúc này chưởng quầy của Quan Hải Lâu nghe thấy huyên náo, sớm đã chạy lên, nghe Cốc Chẩn nói thế vậy, trong lòng kêu khổ, không biết làm gì. Mấy tên văn sĩ toàn thân run rẩy, một tên trong đó nhát gan yếu ớt, trong lúc kinh hoàng đã ngất đi.

Cốc Chẩn còn định làm ầm ỹ, nhưng Lục Tiệm không đành lòng, nói: "Cốc Chẩn, thôi đi, tội gì chỉ vì vài lời đàm tiếu mà hại người".

Cốc Chẩn trừng mắt nhìn y, cười lạnh nói: "Ngươi chỉ biết mềm lòng thôi". Nói rồi quay về hướng mấy tên văn sĩ quát lớn: "Coi như các ngươi gặp may, ta nể mặt vị Lục gia này, tha cho các ngươi một lần, còn không mau đến cám ơn Lục gia".

Mấy tên văn sĩ chuyển buồn thành vui, cũng không buồn quan tâm đến thể diện gì, xôn xao đứng dậy, khom người vái chào Lục Tiệm, miệng thì gọi Lục gia. Luc Tiệm đỏ mặt tía tai, vội vàng đứng dậy hoàn lễ.

Cốc Chẩn ha hả cười lớn, vung tay một cái, hét lớn: "Cút hết đi cho ta". Đám văn sĩ nào dám nhiều lời, vội vàng thanh toán tiền rồi xuống lầu.

Cốc Chẩn cười nói: "Đám hủ nho này vừa đi, trong lầu quả thật ít đi ba phần chua thối, nhiều thêm bảy phần thanh tịnh". Lục Tiệm thở dài nói: "Chẳng trách nào người của Đông Đảo đều sợ người, ngươi chốn chốn đều muốn tranh cái được thua, ai mà chẳng sợ?". Cốc Chẩn nghiêm sắc mặt: "Ta với người khác đều phải tranh được thua, duy chỉ có ngươi thì ta không tranh".

Lục Tiệm lắc đầu cười khổ. Cốc Chẩn đạm nhiên nói: "Ngươi không tin thì thôi, ta nói lời là giữ lời".

Ngồi được một lúc, chợt nghe thấy tiếng chân thình thịch bước lên lầu, là tên tiểu nhị đi đưa mảnh giấy kia quay về, chỉ thấy y khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt phát sáng, tay bưng một bọc, thở hồng hộc chạy đến trước bàn, nói:

"Tiểu gia, thủ đoạn của tiểugia thật là lợi hại".

Cốc Chẩn cười nói: "Kiếm được bao nhiêu ngân lượng?". Tên tiểu nhị mở bọc ra, đều là từng thỏi từng thỏi ngân lượng chỉnh tề, thở dốc nói: "Hai trăm lượng, tiểu nhân vốn chỉ muốn hai mươi lượng, ai ngờ Chung lão coi cửa đưa mảnh giấy vào, quay lại liền nói: Lão gia nói, ngươi làm việc cho Cốc gia, chỉ đưa hai mươi lượng, thì quá hổ thẹn, ít nhất cũng phải đưa hai trăm lượng mới đủ bày tỏ tấm lòng . Còn nói, mọi thứ Cốc gia cần, Ngô đại quan nhân sau khi chuẩn bị xọng, tự mình mang đến". Y không kìm được hưng phấn, nói xong mấy câu này, cả người gần như mềm nhũn đi.

Cốc Chẩn cười cười, nói: "Thu bọc vải lạ đi, cẩn thận bạc quá sáng, chọc vào mặt người khác". Tiểu nhị đưa mắt nhìn đi, quả nhiên thấy mọi người trên lầu trợn mắt nhìn mình, con ngươi giống như muốn rớt ra ngoài, trong lòng kinh hãi, vội vàng gói bọc bạc lại, nhưng không rời đi. Cốc Chẩn cười nói: "Thế nào ? Còn chê ít sao?".

Tên tiểu nhị đó bỗng nhiên đặt túi bạc xuống, quỳ đánh bịch một cái, lớn tiếng nói:

"Tiểu nhận thà không cần chỗ bạc này, cũng nguyện đi theo Cốc gia, nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối". Hắn gần ba mươi tuổi, nhưng lại quỳ xuống kêu Cốc gia với người thiếu niên trẻ tuổi Cốc Chẩn, mọi người trong lầu đều lộ ra vẻ khinh bỉ.

Cốc Chẩn mỉm cười nói: "Tên tiểu nhị ngươi, tính toán cũng rất tinh tế, nếu như hôm nay bỏ qua ta, chẳng qua chỉ có thể kiếm được hai trăm lượng bạc; nhưng nếu như lôi kéo một chút xíu quan hệ với ta, sau này kiếm được không chỉ là chút này".

Tên tiểu nhị đó bị Cốc Chẩn vạch rõ tâm cơ, ngượng ngùng đáp: "Cốc gia thần toán, chút tư tâm này của tiểu nhân không thể qua mặt được ngài".

Cốc Chẩn gật đầu nói: "Đạo kinh doanh, một là huệ nhãn biết người, ngươi không sợ người khác chế nhạo, vì ta mà ra sức, đó là ngươi có nhãn quang; hai là ở tự thân thẳng thắn ngay thật, lời nói lúc nãy của ngươi, đủ thấy ngươi không phải là loại người lấp liếm giả dối; ba là ở bỏ nhỏ cầu to, quyết đoán kịp thời, ngươi có thể không bị hai trăm lạng bạc che mờ con mắt, đủ thấy nhãn quang sâu rộng. Nội ba điểm này, để người làm tiểu nhị của tửu lâu, cũng thật là oan uổng. Được, lấy văn phòng tứ bảo lại đây.

Tên tiểu nhị đó vui mùng, vội bưng bút mực lại, Cốc Chẩn nói: "Ngươi tên là gì ?". Tên tiểu nhị đó nói: "Tiểu nhân họ Trần tên Song Đắc".

Cốc Chẩn khen: "Hay cho cái tên nhất cử song đắc". Y múa bút như bay, xoàn xoạt viết đầy một trang giấy, nói: "Ta có việc bên người, trước tiên tiến cử ngươi đến chỗ của Ngô Lãng Nguyệt, vẫn bắt đầu từ người hầu làm đi, ngươi có làm hay không ?"

Trần Song Đắc cười nói: "Cho dù Cốc gia kêu tiểu nhân làm ăn mày, tiểu nhân cũng làm". Cốc Chẩn cười nhẹ, đưa thư tiến cử vào tay hắn, Trần Song Đắc như nhặt được bảo vật, hai tay bất giác nhè nhẹ run rẩy.

Cốc Chẩn nói: "Hai trăm lạng bạc kia, ngươi cả thư lẫn bạc đưa cho Ngô Lãng Nguyệt". Trần Song Đắc cũng là người cơ linh, biết rõ hành động giả lại bạc là để lấy lòng tin, lập tức gật đầu liên tiếp.

Cốc Chẩn nheo mắt nhìn lên bầu trời, cười nói: "Thời gian cũng không sớm, Lục Tiệm, chúng ta đánh một ván Song Lục3". Lục Tiệm lắc đầu đáp: "Ta không biết chơi". Cốc Chẩn cười nói: "Cái này không lao tâm khổ tứ và tốn thời gian như cờ vây cờ tướng, mà toàn là ở vận may, chơi một ván là biết".

Trần Song Đắc không đợi y nói, sớm đã bưng bàn cờ lại, Cốc Chẩn biểu diễn, nói:

"Quân đen là của ta, quân trắng là của ngươi, đều là mười năm quân. Chúng ta ném xí ngầu trước, nếu như ném được một điểm, quân cờ đi một bước, nếu như ném được hai điểm, thì đi hai bước, mười năm quân cờ của ai qua được đường biên của đối phương thì coi như thắng".

Lục Tiệm nhìn một cái, quả nhiên dễ chơi, hai người lập tức đánh cờ, quên cả thời gian, cho đến khi khách trên lầu đều đi hết, hoa đăng vừa thắp, chợt nghe tiếng vó ngựa như sấm dưới lầu, giống như có vô số binh mã đến, Lục Tiệm trong lòng kinh ngạc, chau mày lại, Cốc Chẩn vẫn chuyên chú vào bàn cờ, mí mắt cũng không động đậy.

Lại nghe thấy bước chân nhỏ nhẹ rời rạc, nhịp nhàng đều đặn. Trong khoảnh khắc, cửa cầu thang thắp đế bạc nến hồng. Ánh nến soi rọi mười hai nữ tử tuyệt sắc, áo hoa rực rỡ, ánh mắt như nước mùa thu, bước chân như phụng múa, tay trắng thon thon bưng hộp thức ăn đỏ hồng, trong chớp mắt bày ra một bàn thịnh yến tuyệt phẩm; chỉ thấy vòi voi vây cá mập, óc khỉ bướu lạc đà, cá Chim cá Tầm, tôm to như rồng, chân giò hun khói đỏ như son, ngao sò ngâm trong rượu như sắc đào mùa xuân; đũa làm bằng ngà voi có khảm vàng, đỉnh rồng đốt xạ hương, trăm quả tươi ngon, mùi thơm tràn ngập tửu lâu, mâm ngọc tròn như trăng, chuông ngọc kỳ xảo như ngọn núi nhỏ.

Bày tiệc xong, một nữ tử tuyệt sắc chầm chậm lên trước, vái chào một lượt, cười nói:

"Ngô đại quan nhân ở dưới lầu, chưa được Cốc gia gọi cho nên không dám tự ý lên. Đại quan nhân nhờ tiểu nữ chuyên lời cho Cốc gia, xe ngựa đã chuẩn bị đầy đủ. Ngựa bốn con, đều là danh câu Đại Lương; xe một cỗ, được chạm khắc bằng trầm hương An Nam, trong xe có vạn lượng hoàng kim, mười hộc minh châu; mười bộ y sam, đều làm bằng tơ lụa của Tô Châu, do đại sư Lưu Hương Sơn của Thiên Y Phường ở kinh thành tự tay may; mười tám vò rượu ngon trăm năm gồm sáu vò Hoa Điêu của Thiệu Hưng, sáu vò Mao Đài của Quý Châu, sáu vò Trúc Diệp Thanh của Xuyên Trung. Còn như những nữ tử ở đây, Cốc gia có thể chọn bất kỳ sáu người để làm thị tỳ.

Lục Tiệm nghe thấy kinh hãi trong lòng. Chợt nghe Cốc Chẩn cười: "Lục Tiệm, ngươi thua rồi . Lục Tiệm định thần nhìn lại, các quân cờ của Cốc Chẩn đều đã qua đường biên.

Cốc Chẩn hoan hỉ nói: "Tốt, chơi thêm ván nữa". Y miệng thì nói, tay cầm xí ngầu, nhìn cũng không nhìn nữ tử kia, nữ tử đó vẫn mỉm cười, không một chút gấp rút.

Lục Tiệm trong lòng nghi hoặc, kiên nhẫn chơi thêm một ván, ván cờ này chơi hết ba tuần hương thời gian, là Lục Tiệm thắng.

Cốc Chẩn đẩy bàn cờ sang một bên cười lớn, chuyển mắt nhìn nữ tử kia, ôn hòa nói:

"Mỹ nhân, nàng đứng vậy không thấy mệt sao?". Nữ tử kia cười nói: "Có thể hầu cờ cho Cốc gia, cho dù đứng thêm một ngày tì nữ cũng không cảm thấy mệt".

Cốc Chẩn cười cười, gật đầu nói: "Nói cho Ngô Lãng Nguyệt, xe ngựa lưu lại, áo quần và mỹ tử lưu lại, hoàng kim minh châu thì mang về, để lại cho ta ba mươi lạng bạc, tạm thời làm lộ phí, còn như mỹ nữ và thức ăn, tất cả đều không cần. Trần Song Đắc!".

Trần Song Đắc sớm đã ngẩn cả người, nghe Cốc Chẩn gọi, vội vàng trả lời. Cốc Chẩn nói: "Ngươi kêu nhà bếp nướng cho bon ta hai chiếc bánh tráng, nấu hai bát mì sợi, năm cân thịt bò, rồi ra xe ngựa lấy hai vò Hoa Điêu lên".

Nàng nữ tử tuyệt sắc kia cũng không kinh ngạc, nghe thấy câu này, chỉ cười cười, gọi đám nữ tử còn lại thu dọn bàn tiệc, rồi đi xuống lầu.

Qua một lúc, nàng nữ tử kia lại lả lướt lên lầu, thi lễ nói: "Ngô Đại Quan nhân vô cùng muốn gặp mặt Cốc gia, không biết ý của Cốc gia như thế nào ?".

Cốc Chẩn húp mì xoàn xoạt, vung tay nói: "Hôm nay không được, để hôm khác rồi nói". Sắc diện của nàng nữ tử kia bất giác khó coi, ngần ngừ một lúc rồi mới xuống lầu. Tiếp đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa dưới lầu nhanh như gió đi khói.

Lục Tiệm than: "Cốc Chẩn, ngươi làm như vậy cũng thật bất cận nhân tình. Người ta đối với ngươi cung kính, lại tặng cho ngươi nhiều đồ như vậy, còn ngươi đến gặp mặt cũng không gặp".

Cốc Chẩn uống cạn một bát rượu, cười nói: "Lục Tiệm, ngươi nhìn những việc này tựa hồ có vẻ không kinh ngạc?". Lục Tiệm lắc đầu nói: "Ta thấy nhiều việc lạ cho nên cũng chẳng lạ".

Cốc Chẩn nói: "Hay cho thấy nhiều việc lạ nên không lạ", lại uống thêm một bát rượu nữa rồi lau đi vết rượu trên khóe miệng, cười nói: "Ngươi không biết đây thôi. Bốn năm trước, Ngô Lãng Nguyệt là người hầu của ta, còn bây giờ là một nhân vật lợi hại, chỉ cần y giậm chân một cái, ba châu tám phủ mười sáu huyện đều chấn động. Loại cậy của khinh người này, giảo hoạt vô cùng. Hai năm nay ta bị giam trong ngục sâu, bọn chúng không có người quản thúc, giống như mãnh hổ thoát khỏi lồng, như giao long thoát khỏi xích, không biết làm ra bao nhiêu việc vô liêm sỉ. Ngươi tưởng rằng đồ của bọn chúng dễ ăn, dễ dùng sao? Hắn đưa cho ngươi vạn lượng hoàng kim, số hoàng kim mà hắn nuốt ít nhất cũng có ba vạn; y cho ngươi mười hộc minh châu, sô minh châu mà y giữ ít nhất cũng có tám hộc. Còn như mỹ nữ giai nhân, danh câu hương xa, y sam rực rỡ, sơn hào hải vị, đều là những thứ làm cho người ta điên đảo thần hồn, mụ mẫm đầu óc, một khi ngươi lún vào trong, há còn công phu thanh toán với y sao ?".

Y dừng lại, cười cười rồi nói tiếp: "Ngô Lãng Nguyệt đối xử tốt với ta, muốn gặp mặt ta, chẳng lẽ bởi vì lão tử dễ nhìn sao ? Hắc hắc, chỉ bởi vì nếu như ta gặp hắn, thì có nghĩa là không trách cứ sai lầm đã qua; ta không gặp hắn, vậy thì hắn rắc rồi lớn rồi. Nhưng, ta thu xe ngựa, mỹ tửu của y, cũng có nghĩa là, việc trước kia tuy rằng không phải là bỏ qua hết, nhưng có thể nhẹ nhàng phát lạc. Cho dù như vậy, đêm nay Ngô đại quan nhân cũng khó ngủ rồi".

Trần Song Đắc không nén được thở dài, nói: "Cốc gia tuy ít tuổi, nhưng lại nhìn việc đời thông sốt như vậy".

Cốc Chẩn cười nói: "Đó chỉ là bởi vì loại người như Ngô Lãng Nguyệt, dẫu rằng giầu có, nhưng trong tay có tiền, trong lòng cũng có tiền; chỉ có ta là trong tay có tiền, còn trong lòng thì không có tiền. Trong lòng có tiền, dễ bị đồng tiền sai khiến, làm nô lệ cho đồng tiền; trong lòng không có tiền, thì tiền là nô lệ của mình, có thể chế ngự tiền trong thiên hạ".

Trần Song Đắc nghe đến xuất thần, lẩm bẩm nói: "Trong tay có tiền, trong lòng không có tiền".

Cốc Chẩn lắc đầu nói: "Song Đắc, cho dù ngươi nghe được câu này nhưng cũng không thể làm được. Năm ta chín tuổi đã nghe người khác nói rồi, nhưng mãi đến nửa năm trước mới thông ngộ đạo lý này".

Lục Tiệm nghĩ thầm: "Nửa năm trước, không phải y còn trong Cửu U Tuyệt Ngục sao ?". Lại nghe Trần Song Đắc hinh hích cười nói: "Vậy vị Lục gia này, có tiền hay không có tiền?".

Cốc Chẩn nhìn Lục Tiệm một cái, cười nói: "Mũi của ta rất thính, chỉ cần trên thân người có mùi tiền, bất luận là trên tay hay là trong lòng, ta đều có thể ngửi ra, duy chỉ trên người vị Lục gia này, một chút mùi tiền cũng không ngửi thấy. Đủ thấy y trong tay không có tiền, trong lòng cũng không có tiền". Lục Tiệm bật cười nói: "Câu này có lý, ta vốn không có lấy một đồng, là một kẻ khố rách áo ôm".

Cốc Chẩn lắc đầu nói: "Kẻ khố rách áo ôm như ngươi cũng không phải dễ làm. Phú khả địch quốc dễ dàng, nhưng cùng khả địch quốc thì khó. Tuy ta chế giễu Khổng Tử Nhan Hồi, nhưng những bậc thánh hiền này, nghèo hèn không thay đổi, giầu có không phóng đãng, uy vũ không thể khuất phục được, cũng là bậc thầy của trăm đời hoàng đế, được một người còn hơn được một nước, đó gọi là cùng khả địch quốc".

Lục Tiệm còn chưa kịp đáp lời, chợt nghe một giọng nói già nua từ dưới lầu vang lên:

"Hay cho cùng khả địch quốc, cháu ngoan vào ngục mấy năm, quả nhiên hiểu biết nhiều hơn".

Ánh mắt của Cốc Chẩn hơi biến đổi, rồi bỗng nhiên cười: "Doanh gia gia, thâm canh bán dạ, người không ở nhà đếm tiền, đến đây để làm gì ?".

"Đừng nhắc đến chữ tiền". Lão nhân kia hềnh hệch cười nói, "Chút của nả của gia gia ngươi không phải không biết, còn không đủ nhét kẽ răng cho ngươi kìa".

Lão nhân vừa nói vừa bước lên lầu, tựa hồ già yếu vô lực, cứ đi ba bước lại nghỉ. Cốc Chẩn mỉm cười nói: "Doanh gia gia đến thật là nhanh, ta còn cho rằng người đến đầu tiên là Cửu Biến Long Vương , không ngờ rùa đen bò còn nhanh hơn rồng".

"Cháu ngoan". Lão nhân kia ha hả cười, "Tuy ngươi đoạt hồng mao chiến thuyền của Diệp Phạn, nhưng cho dù thuyền có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng chim bay trên trời. Ngươi thoát khỏi ngục đảo ngày thứ nhất, thì ngày thứ hai gia gia đã nhận được truyền thư. Mọi người canh giữ ở bờ biển, thử vận may. Chỉ là gia gia may mắn hơn, ở gần đây. Ngươi tìm Ngô Lãng Nguyệt, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù ta có thật sự là một con rùa đen, cũng nghe thấy được".

Trong tiếng trò truyện, từ cửa cầu thang xuất hiện một lão nhân tám chín mươi tuổi, áo hoa tóc vàng, lông mi dài rủ xuống, lưng cong như một chiếc cung, tay chống một cây trượng bằng trúc mầu xanh, nhởn nhơ tiến lại.

Cốc Chẩn cười nói: "Song Đắc, còn không dọn chỗ cho Doanh gia gia". Trần Song Đắc vô cùng tinh nhanh, không đợi y lên tiếng đã bưng một chiếc ghế dựa lại, đặt trước bàn. Cốc Chẩn lại nói: "Song Đắc, nơi này không có việc của ngươi, ngươi lui xuống đi".

Trần Song Đắc dạ một tiếng, vừa đinh xuống lầu thì lão nhân tóc vàng kia ha hả cười nói: "Hắn là người hầu mà cháu ngoan mới thu nhận sao? Quả nhiên tinh khôn, lại đây, gia gia thưởng người một đồng tiền". Nói xong chậm rì rì thò tay vào trong lòng, moi ra một đồng tiền đồng có sắc xanh.

Trần Song Đắc đang định vươn tay nhận, bỗng Cốc Chẩn nhíu ngược mày, nghiêm giọng quát: "Doanh Vạn Thành, ngươi còn muốn tiền không?".

Lão nhân tóc vàng ngẩn người một lát, thu lại đồng tiền đồng, cười nói:

"Muốn, sao mà không muốn chứ?". Trần Song Đắc không hề biết rằng bản thân vừa mới đi một vòng trước Quỷ Môn Quan, vươn tay ra một nửa, lấy làm miễm cưỡng vô cùng, chợt nghe Cốc Chẩn cười nói: "Song Đắc, vị tiền bối này chọc ngươi chơi thôi, còn không mau lui xuống".

Doanh Vạn Thành nghe Cốc Chẩn nói, đôi mắt vẩn đục già nua chợt lóe lên một tia sắc nhọn, đưa mắt nhìn đi, bỗng thấy Lục Tiệm thở ra một hơi dài, toàn thân thả lỏng, bất giác thầm kinh ngạc: "Tên tiểu tử này có lai lịch như thế nào, lại có thể nhìn ra sát khí của lão phu".

Trầm ngâm một lúc, lão ngồi xuống cười nói: "Cháu ngoan, bản lĩnh của ngươi thật là lợi hại, Cửu u Tuyệt Ngục cũng không giam được ngươi, giống như một câu nói, gọi là cái gì nhỉ, đúng rồi, cá muối sống lại. Ha ha, nếu như không phải gia gia ta, thiên hạ lại có chuyện náo nhiệt để xem rồi".

Cốc Chẩn cười nói: "Câu này của Doanh gia gia, có ý là xơi chắc ta rồi?".

"Không có quạt Ba Tiêu, dám qua Hỏa Diệm Sơn sao?". Doanh Vạn Thành hềnh hệch cười nói: "Nếu như ngươi có hận, thì hận bản thân ngươi không chuyên tâm luyện võ. Nếu ngươi có một nửa bản lãnh của Cốc Thần Thông, thì bộ xương già này của gia gia, há dám tự đưa đến cổng để bị bẻ gẫy sao ?"

Cốc Chẩn nói: "Thần thông Quy Kính của Doanh gia gia, ta trước nay vẫn bội phục, nhớ năm xưa khi ta thử tuổi 4...". Còn chưa nói hết câu, Doanh Vạn Thành đã hừ lạnh một tiếng, chặn lời: "Chuyện đã qua nhiều năm, còn có gì để mà nói chứ ?".

Cốc Chẩn cười nói: "Việc thú vị như vậy, bằng hữu của ta còn chưa nghe qua kìa. Lục Tiệm, ngươi có muốn nghe không". Lục Tiệm cười đáp: "Chuyện hồi nhỏ của ngươi sao? Kể ra nghe xem". Doanh Vạn Thành hừ một tiếng, khuôn mặt già nua u ám.

Cốc Chẩn uống một bát rượu, thong thả cười nói: "Khi đó ta mới sinh ra chưa được bao lâu, cha ta vứt nhiều đồ vật cho ta chộp, nói là chộp được cái gì, sau này nhất định có duyên với đồ vật đó, ví như cầm bút thì học văn, cầm đao thì học võ. Nhưng vị Doanh gia gia này lại biết một bản lĩnh lợi hại, có tên là Quy Kính , không những có thể đoán được tâm tư của đối thủ, mà đến tâm tư cua trẻ con, y cũng có thể đoán được. Khi ấy y đánh cuộc với cha ta, nói ta nhất định chộp bàn tính, vật cược là một trăm lượng hoàng kim, có đúng vậy không, Doanh gia gia?"

Doanh Vạn Thành bực tức, nói: "Vậy thì sao, chẳng lẽ ngươi không chộp bàn tính sao?" Cốc Chẩn cười nói: "Ta có chộp bàn tính, cho nên nói thần thông Quy Kính của Doanh gia gia, không phải là khoác lác. Nhưng mà, một trăm lượng hoàng kim là ai thắng?".

Cơ mặt của Doanh Vạn Thành co rút một lúc, lộ ra vẻ đau lòng, cáu giận nói:

"Là cha ngươi thắng".

Cốc Chẩn cười nói: "Lục Tiệm, ngươi đoán xem, tại sao rõ ràng là Doanh gia gia đoán trúng bàn tính, nhưng lại thua cuộc?". Lục Tiệm ng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.