Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 152: Chương 152: Hồi mười tám (2)




Tạng Cẩu cũng chẳng vừa. Nó vỗ hai chưởng xuống đất, mượn phản chấn đứng thẳng người dậy.

Lúc cô bé Thanh Hằng vào bếp, thì chỗ đó đã trở thành một mớ hỗn độn. Đầu Tạng Cẩu dính bết cả trứng với nước, còn má Phiêu Hương thì trắng bệch những bột.

Cô bé bèn cười, bảo:

“ Cô lớn, cậu lớn thích vần nhau thì vào buồng riêng mà làm. Cớ sao lại làm dưới này? Nhỡ ai thấy thì sao? ”

Sau câu nói ấy trong bếp còn xảy ra bao nhiêu chuyện rùm beng, thì chỉ có ba đứa nhóc biết với nhau. Song có thể chắc chắn một điều, Hồ Phiêu Hương đã tung cú đá cuối cùng đặt dấu chấm hết cho tất cả lùm xùm.

Còn cô bé đá vào đâu mà khiến Tạng Cẩu nằm co ro một góc nhà? Đấy lại là một chuyện chỉ có ba đứa chúng nó biết với nhau.

Thì ra…

Hôm ấy Lại Bố Y cho người đến bắt cô gái họ Trương, phá tanh bành cả đại sảnh. Trong nhà chỉ có Thanh Hằng chạy ra ngăn cản, làm sao chống nổi lũ gia đinh sức dài vai rộng?

Đến khi cô bé được lay tỉnh, thì phát hiện chỗ da thịt tím tái vì máu bầm đã khỏi hẳn, cái lưỡi vốn bị liệt bấy lâu cũng đột nhiên bình thường lại. Lúc bật ra được âm thanh, bản thân cô cũng chẳng ngờ nổi.

Tạng Cẩu, Phiêu Hương nhìn nhau…

Mặt đứa nào đứa nấy nhăn nhó như khỉ ăn ớt.

“ Lẽ nào là hắn?? ”

Mới nhắc thôi, mà hình ảnh Lý Bân lúc nào cũng nhìn đời bằng con mắt chán trường và cái giọng than thở treo thường trực trên miệng hiện lên trong óc bọn nó.

“ Không thể nào. Tên đó lúc nào cũng ra cái vẻ than trời trách đất, làm như mình là nhân tài sinh chẳng hợp thời như Lí Nam Đế, Mai Hắc Đế không bằng. ”

Tạng Cẩu cũng gật đầu.

Hiển nhiên nó cũng chẳng có cảm tình gì với cái tên Lý Bân ấy cả.

Thầy nó vẫn dạy, muốn giỏi thứ gì, trước hết phải biết nhận mình còn kém. Bằng không, trong đầu lúc nào cũng đinh ninh mình đã giỏi, vô hình trung khiến người ta mất đi động lực phấn đấu. Chung quy thành tựu sẽ có hạn.

Mà Lý Bân, chẳng hiểu vì sao, lúc nào nó cũng có cảm giác y coi thường hết mọi người, ai cũng nhìn bằng nửa con mắt.

Hồ Phiêu Hương nhìn Tạng Cẩu, rồi rỉ tai:

“ Mình cứ đến hỏi y một chuyến, biết đâu lại tìm hiểu được cái gì. ”

Thằng bé đáp:

“ Mấy ngày nay, hết chuyện bí ẩn này lại nối tiếp chuyện kì lạ kia. Tớ cứ có cảm giác mình đang chơi trò giải đố với ông trưởng làng, cứ đáp được một câu là lại ra một câu khó hơn vậy. ”

Biết thằng nhóc này đã nhớ nhanh, lại còn nhớ dai, nên cô bé cũng chỉ đành kéo tay nó chạy. Hi vọng, một lát nữa tra hỏi Lý Bân sẽ biết thêm được gì đó khiến Tạng Cẩu thôi nghĩ linh tinh.

Hai đứa băng qua đại sảnh từ lâu đã lịm ánh đèn, đến phòng chứa củi.

Trước đó ít lâu…

Hồ Nguyên Trừng nhìn bóng cây đèn, ngọn lửa lay lắt chiếu lên gương mặt. Nay chàng trông đã góc cạnh, có nét gì đó phảng phất như gió mưa, lại na ná bụi đường. Da dẻ đã không còn trắng bóc như trứng gà, song nét nho nhã thư sinh thì không giảm bớt.

“ Thiền sư quả thực là rồng ẩn trong mây, cọp vờn giữa núi. Mới đó đã đi khuất rồi. ”

Hồ Quý Li nói:

“ Bài thuốc giải độc thiền sư để lại, mai con và ta ra ngoài thị tập mua dược liệu về sắc cho con bé. Khổ thân. Tí tuổi đầu… ai lại nỡ dùng Ngũ Tuyệt độc lên người nó chứ? ”

“ Cha… Ngũ Tuyệt độc này đáng sợ lắm sao? Có phải dùng ngũ độc rắn bò cạp rết cóc nhện để bào chế? ”

Hồ Nguyên Trừng không khỏi thấy tò mò.

Rốt cuộc là thứ độc gì, mà đến Tuệ Tĩnh thiền sư cũng phải nói: Trong thiên hạ chỉ có một người giải được, đến ông cũng không hoá giải nổi hoàn toàn độc lực.

Hồ Quý Li trầm giọng:

“ Cha cũng chỉ nghe người ta rỉ tai nhau lúc đi chinh chiến. Sở dĩ gọi là ngũ tuyệt, vì nó tuân theo nguyên tắc vật cực tất phản. Năm nguyên liệu của nó là linh chi, nhân sâm ở đất Nam ta, hà thủ ô, tuyết liên trên dãy Ngũ Lĩnh nay thuộc Đại Minh và mật gấu rừng Chiêm Thành. Đấy đều là vật đại bổ, nhưng bào chế bằng phương pháp độc môn, sẽ thành kịch độc đáng sợ.

Trước tiên, đôi mắt sẽ dần dần không phân biệt được màu sắc.

Sau đó, cái lưỡi không biết thế nào là đắng cay mặn ngọt, rồi câm luôn.

Thứ ba, mũi ngửi không ra thơm thối.

Thứ tư, xuất hiện tiếng lạ văng vẳng bên tai.

Cuối cùng, da mất hết cảm giác nóng lạnh ngứa ngáy. Độc này không giết người, nhưng thử hỏi một người mà ngũ giác đều rối loạn, sống được bao lâu?? Chỉ sợ sau một hai tháng, là mất hết thú vui trên đời chẳng thiết sống nữa. ”

Hồ Nguyên Trừng ho khan, giọng đã nghe nghèn nghẹt. Xem chừng vẫn chưa dám tin vào điều mình vừa nghe.

“ Không giết người ta, mà khiến người ta không muốn sống. Không cần tra tấn thể xác, lại hành hạ tâm can. Thứ độc này đúng là ác ôn. ”

Chàng lại nhớ đến lúc gặp nhau lần đầu, cô bé Thanh Hằng không phân biệt được màu chiến bào của mình. Đến khi tái ngộ, thì đã hoá câm.

Bà già kia muốn cô bé theo chàng sang đất bắc, phải chăng là nuôi một tia hi vọng mong manh mọi người sẽ gặp được Tuệ Tĩnh thiền sư, cháu bà ta sẽ được ông ra tay cứu chữa?

Lúc hai đứa nhóc tìm đến chỗ họ Lại tính sổ, Lý Bân đã toan chuồn thẳng. Nào ngờ mới ra đến cửa, đã gặp ngay hai cha con Hồ Nguyên Trừng về nhà.

Hai người họ thấy bọn nhóc hành xử khác lạ, nên sinh nghi.

Lý Bân thấy người đến, chột dạ, bèn giở ngay ngón đấm bốc mèo cào chẳng hiểu học ở đâu ra. Kết quả của việc múa rìu qua mắt thợ đã quá rõ ràng.

Hồ Quý Li tống cho một đấm, làm y nổ cả đom đóm mắt, lăn đùng ngã ngửa ra xỉu. Thế nên giờ mới bị nhốt trong phòng củi.

Tạng Cẩu nhìn Phiêu Hương một cái, rồi mới đẩy khẽ cánh cửa, vào phòng.

Thiếu vắng ánh đèn dầu khiến phòng chứa củi càng thêm lạnh lẽo và trống trải. Trên đống rơm gần đó, Lý Bân đang nằm co ro, run cầm cập vì rét. Có thể thấy từng đầu ngón tay đang tím tái lại, hơi thở hoá khói tràn ra khỏi khoé miệng.

Tạng Cẩu bước đến, vỗ một cái vào đầu vai Lý Bân. Y vốn chỉ ngủ được chập chà chập chờn vì rét, nay bị vỗ một cái liền bừng tỉnh. Thấy thằng bé, lập tức nhớ lại chuyện hồi chiều nó in đầu quyền xuống sàn, thế là hoảng hồn lên ba chân bốn cẳng bò lóp ngóp ra góc nhà.

Tạng Cẩu thấy y như vậy, không khỏi nghĩ tới việc ngày trước thầy nó cải trang thành Lý Bân đến thử thách ba đứa, trong lòng lẫn lộn niềm vui nỗi buồn.

Hồ Phiêu Hương thì che miệng cười, nụ cười bị giấu đi bởi bàn tay ấy vẫn thường khiến Tạng Cẩu nổi hết da gà da vịt lên.

Bình

“ Lý đại nhân, ngài vẫn khoẻ đấy chứ? ”

“ Ý… ý mày là gì? ”

Lý Bân đáp, lắp bắp. Trông y có vẻ chột dạ.

Y có điều gì không muốn người ta biết ư?

Tạng Cẩu nghĩ thầm. Nhưng nó không chõ mũi vào. Người ta vẫn nói con gái nhạy cảm, cảm tính hơn trong hai giới. Thế nhưng giữa hai đứa, nó lại là đứa hay hành động theo cảm xúc hơn. Đến lạ…

Hồ Phiêu Hương nhún vai:

“ Còn phải hỏi sao, hả ngài tướng quân? Ba tên thích khách bay khỏi điện Thái Hoà bằng một thứ kì quặc. Chà. Hình như ngài đây cũng có sở thích chế tạo những thứ tương tự phải không? ”

Quả vậy…

Ở trong cung mấy ngày, nhưng chúng nó nghe được không ít tiếng xấu của Lý Bân. Nào là làm cái thứ nước hoa gì đó, khiến cung nữ nổi mẩn ngứa ngáy khắp người. Nào là làm ra cái xà phòng, nghe đâu đun từ mỡ, mùi hôi khắm khú không ngửi nổi.

Thế nên, Hồ Phiêu Hương đoán ngay, cái thứ dù lượn kia cũng là thành quả của hắn.

Mà sự thực cũng gần giống thế…

Có một hôm, “ Lý công công ” giả tìm đến chỗ Lý Bân, lân la làm quen. Trước là lão tỏ ra coi trọng những sáng chế của gã, chép miệng tỏ vẻ đáng tiếc cho một nhân tài sinh nhầm thời. Rượu được mấy tuần, lão lại kể lể phận làm thái giám cả đời phải ru rú trong cung, chỉ ước rằng giá có một ngày được như cánh chim, bay lượn tự do một lúc thôi cũng mãn nguyện.

Lý Bân tuy là nhiều tính xấu, nhưng cũng được cái nghĩa khí. Thành ra bèn vẽ cho Lý công công một bản vẽ “ dù lượn ”.

Tất nhiên, khi Lý công công giả đưa bản vẽ đó cho bọn Tửu Thôn, Hổ Hùng Quỷ lập tức phát hiện thứ này căn bản quá sơ sài, hầu như chỉ là một gợi ý. Nếu dựng theo đúng bản vẽ, căn bản là đống rác.

Song hắn cũng chỉ cần đúng một cái gợi ý rất nhỏ đó.

Cuối cùng dù lượn thành hình, tam quỷ vào cung hành thích không thành, đoạn tung mình bay khỏi hoàng cung trước ánh mắt ngỡ ngàng của nhiều người.

Mà Lý Bân, hay tin Lý công công hành thích Vĩnh Lạc thì chân tay rã rời ra vì sợ. Thám thính một ngày thì nghe tin thích khách dám lên thẳng điện Thái Hoà, hành thích Chu Đệ thêm một lần, rồi dùng chính phát minh “ của gã ” để đào thoát.

Lý Bân càng nghe càng hãi, vội vội vàng vàng tìm cách lẩn khỏi kinh thành lánh nạn, rồi mới báo cho thân nhân ở quê nhà.

Đúng lúc đi ngang qua phủ đệ đổ nát của đám Hồ Nguyên Trừng thì gặp vệ binh túa ra sục sạo thích khách. Có tật giật mình, y bèn chui bừa vào cái phủ đệ không gài cửa nẻo để náu mình một lúc.

Lý Bân thấy Tạng Cẩu bẻ tay rôm rốp, thì khai rằng:

“ Ta đi ngang qua đây, thấy chỗ này như vừa bị cướp, bèn đi vào xem có ai thương tích gì không để còn tri hô người ta cứu giúp. Nào ngờ bị kẻ nào đấy ra tay ám toán, bất tỉnh nhân sự. Lúc vừa tỉnh lại thì bị tên quái thai nhà ngươi, chưa kịp đi thì lại gặp hay cha con nhà kia! Đấy! Chuyện chỉ có như vậy thôi! ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.