Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 149: Chương 149: Đối với tôi mà nói, không đáng để nhắc tới




Thẩm Thanh Ngọc nhìn Lâm Mai Phương trước mắt, không khỏi hơi nhíu mày lại: “Cô Lâm tìm tôi có việc à?”

“Có thể cho tôi năm phút không?”

Lâm Mai Phương từ trong thang máy đi tới, chỉ hành lang sau lưng Thẩm Thanh Ngọc, ra hiệu đến nơi đó.

Thẩm Thanh Ngọc đứng thẳng vai, quay người đi đến cuối hành lang.

“Thẩm Thanh Ngọc, tôi rất xin lỗi chuyện của em gái tôi hôm qua, tôi cũng không biết vì sao nó lại nói láo, bây giờ ảnh hưởng của chuyện này đã vượt qua khống chế của tôi, đêm qua bởi vì chuyện này mà ông cụ Bạc bị tức giận đến phải vào bệnh viện.”

Lâm Mai Phương nói đến đây, nhìn Thẩm Thanh Ngọc ngừng lại.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ta, khẽ mỉm cười: “Cô Lâm muốn nói gì?”

Phản ứng của Thẩm Thanh Ngọc khiến Lâm Mai Phương không bắt được chủ ý, nhưng cô ta cũng biết, chuyện này ngoại trừ để Thẩm Thanh Ngọc tự mình xóa bỏ Weibo dàn xếp ổn thỏa, cũng không có cách xử lý tốt hơn.

“Mai Chi nói dối là sự thật, tôi không phủ nhận sự thật này, nhưng hiện tại cũng coi như nói dối vì bản thân mà bỏ qua, hôm qua suýt chút nó đã mất mạng, con bé làm việc ngốc, cũng có trách nhiệm của người làm chị như tôi. Tôi nói tiếng xin lỗi cô ở đây, Thẩm Thanh Ngọc.”

Lâm Mai Phương nói xong, thật sự lui ra phía sau, cúi đầu nói một tiếng “Thật xin lỗi“.

Thẩm Thanh Ngọc và Lâm Mai Phương làm chị em dâu hơn ba năm, đây là lần đầu tiên thấy cô ta “Ăn nói khép nép” trước mặt mình.

Chậc, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Thẩm Thanh Ngọc mím môi, không mở miệng nói bất kỳ câu gì.

“Chờ hai ngày nữa nó xuất viện, tôi sẽ đích thân dẫn Mai Chi đến nhà giải thích với cô.”

Lâm Mai Phương nói đến đây, lại ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, hình như chờ Thẩm Thanh Ngọc mở miệng.

Không thể không nói, chiêu “Lấy lui làm tiến” này của Lâm Mai Phương vẫn khiến Thẩm Thanh Ngọc nổi lên sự tò mò: “Cho nên hôm nay cô Lâm tới chỉ vì nói xin lỗi tôi sao?”

“Đúng là hôm nay tôi thành tâm tới giải thích với cô, Thẩm Thanh Ngọc. Nhưng tôi cũng có một chuyện cầu xin, chuyện bây giờ đã truyền bá ồn ào rộng rãi trên mạng, người xem trò vui mãi không chê có nhiều hotsearch. Chuyện lần này, chúng ta đều bị người ta coi như trò cười. Tôi cũng biết bởi vì cô còn yêu Bạc Minh Thành, cô mới có thể không nuốt trôi cục tức này, nhưng bây giờ ầm ĩ thành dạng này, đối với cô và Bạc Minh Thành hợp lại cũng không có chỗ tốt, ông cụ Bạc bị tức giận vào bệnh viện, cô cảm thấy nhà họ Bạc còn để cô trở về sao?”

“Chúng ta tự mình hoà giải đi, cô xóa weibo khỏi hotseach, tôi sẽ để Mai Chi tự mình đến xin lỗi cô.”

Nghe xong Lâm Mai Phương nói lời nói này, Thẩm Thanh Ngọc trực tiếp cười: “Cô nói nhiều như vậy, đơn giản chính là cảm thấy tôi muốn phục hôn với Bạc Minh Thành, nhưng nếu như tôi không muốn phục hôn với Bạc Minh Thành, vậy những câu cô nói, đối với tôi mà nói, không đáng để nhắc tới.”

Sắc mặt Lâm Mai Phương cứng lại, nhưng rất nhanh, cô ta kịp phản ứng, khẽ hít một hơi, Lâm Mai Phương mở miệng lần nữa: “Được, xem như tôi hiểu lầm cô rồi. Vậy chúng tôi xin lỗi, cô có thể giơ cao đánh khẽ thả cho chúng tôi một con đường sống không? Bây giờ cảm xúc của Mai Chi vô cùng không ổn định, có thể cô không biết năm đó nó vì cứu Bạc Minh Thành, cho nên mới biến thành người thực vật nằm trên giường bệnh gần năm năm. Năm đó trước khi nó vào phòng giải phẫu, Bạc Minh Thành đã từng đồng ý, sẽ lấy nó, nhưng hôm nay nó tỉnh lại về nước, phát hiện cô từng làm bà Bạc, mới có thể trong lúc nhất thời nghĩ sai, nói dối vu oan cho cô.”

Nói đến đây, nét mặt Lâm Mai Phương lại thay đổi một chút: “Lại nói, năm đó Bạc Minh Thành vì sao cưới cô, tôi nghĩ hẳn là cô rất rõ ràng. Chuyện đã qua, hiện tại cô và Bạc Minh Thành cũng đã ly hôn, cô không cần thiết lại vì những chuyện này bị vây ở quá khứ không thể thoát ra. Mai Chi làm sai, nhưng bác sĩ nói, con bé có bệnh trầm cảm, hi vọng cô có thể hiểu cho nỗi lo lắng của một người làm chị như tôi.”

Cô ta nói xong, nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, hiển nhiên đang đợi đáp án của Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Lâm Mai Phương trực tiếp nở nụ cười, mặt mày cô hơi động, ánh mắt đảo qua điện thoại trên tay cô ta: “Cô Lâm vì em gái, khó khi nói nhiều lời chân thành với tôi như vậy, quả thật tình chị em sâu nặng làm cho tôi hơi cảm động.”

Thẩm Thanh Ngọc nói xong, trực tiếp đi qua cướp điện thoại trên tay cô ta: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô không có bật ghi âm điện thoại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.