Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1272: Chương 1272: Ăn và sắc đều là tính




Cao thủ đệ nhất đệ nhị Thiên Long Bảng lúc này ở Thiên Nhận Phong xây dựng một thế lực gọi là Đấu Long Tông.

Nghe nói trong thế lực này chẳng những có hai thiên giai luyện đan sư, còn có một thánh giai luyện đan sư, thánh giai luyện đan sư này chính là Đỗ Long đại sư.

Ngoại trừ luyện đan sư ra, nghe nói Đấu Long Tông còn có hai cao thủ ngũ tinh Linh Hoàng trấn thủ.

Ngoại trừ luyện đan sư và cao thủ Linh Hoàng ra, nghe nói tông chủ của Đấu Long Tông còn là một Thần Y sư có y thuật cao siêu.

Mấy tin tức này thoáng cái đã truyền khắp toàn bộ tây đại lục.

Vì tin tức của Đấu Long Tông truyền khắp tây đại lục, cho nên một số người lại chạy tới đầu nhập vào Đấu Long Tông.

Tuy nhiên những người gia nhập Đấu Long Tông đều là linh lực giả có tu vi thấp, đầu nhập vào Đấu Long Tông chỉ là tìm một nơi có thể nương tự mà thôi.

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng không để ý tới những người đến đây đầu nhập.

Bọn họ giao việc tạp vụ bên trong Đấu Long Tông cho hai người Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia xử lý, bản thân thì bắt đầu bế quan tu luyện.

Một lần bế quan này chính là nửa tháng, trong vòng nửa tháng, tu vi linh lực của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đột phá một cấp thành tam tinh Linh Hoàng.

Ban đầu, hai người vẫn muốn tiếp tục tu luyện, chỉ là bị người khác cắt ngang.

Diệp Gia đến đây bẩm báo.

“Vũ Nhi, có một cao thủ tam tinh Linh Hoàng tới tìm nàng, hắn nói hắn nguyện ý ra sức cho Đấu Long Tông, chẳng qua là hi vọng nàng ra tay trị liệu cho nhi tử của hắn, nhi tử của hắn trúng độc, ta đặc biệt kiểm tra qua cho nhi tử của hắn, chỉ biết là người này trúng độc, nhưng không biết người này rốt cuộc trúng độc gì?”

Trong phòng tu luyện, Vân Thiên Vũ chậm rãi mở mắt, nhìn Tiêu Cửu Uyên đối diện nói: “Ta đi ra ngoài một chút, chàng tiếp tục tu luyện hay là cùng ta đi ra ngoài?”

“Cùng đi xem thử đi.”

Tiêu Cửu Uyên thở ra một hơi thật dài, su đó chậm rãi đứng dậy, ban đầu hắn muốn cùng Vũ Nhi một lần hành động đột phá tứ tinh Linh Hoàng, không nghĩ tới lại bị cắt ngang, nếu như thế lại ra ngoài đi dạo vậy.

“Được.” Vân Thiên Vũ cười khẽ, đứng lên cùng Tiêu Cửu Uyên đi ra khỏi phòng tu luyện.

Bên ngoài, Diệp Gia đang chờ nàng, thấy nàng đi ra, Diệp Giap không khỏi mỉm cười.

“Vũ Nhi, nàng đã ra rồi, cao thủ tam tinh Linh Hoàng kia vô cùng sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt, ta thấy tiểu gia hỏa kia mà không được lập tức cứu chữa, chỉ sợ sẽ mất mạng, cho nên mới phải tới gọi nàng.”

Vân Thiên Vũ gật đầu cũng không có không trách nàng: “Nàng dẫn ta qua xem thử đi.”

Diệp Gia gật đầu, dẫn Vân Thiên Vũ một đường đi ra ngoài, sau khi đoàn người ra khỏi Chủ Phong, lại nhìn thấy được bên trong ngọn núi có không ít người, so với sự vắng vẻ lúc trước, hình như hiện tại đã náo nhiệt hơn rất nhiều, chẳng qua là Vân Thiên Vũ nhìn có cảm giác hơi lộn xộn.

Vân Thiên Vũ nhíu mày hỏi Diệp Gia: “Trong thời gian qua có bao nhiêu người tới đầu nhập vào Đấu Long Tông.”

“Tổng cộng có khoảng hơn ba trăm người, tuy nhiên cao thủ có linh lực lại rất ít, phần lớn mọi người đều là tu vi Linh Tướng, trong đó cũng có một phần nhỏ người là cấp bậc Linh Vương, tuy nhiên chính là cấp bậc nhị tinh tam tinh Linh Vương.”

Trong lòng Vân Thiên Vũ có chút thất vọng.

Cấp bậc Linh Tướng, Linh Vương có thể làm được chuyện gì chứ.

Tuy nhiên suy nghĩ một chút cũng hiểu được, những cao thủ linh lực nếu không có lợi ích, làm sao có khả năng sẽ đến đầu nhập vào Đấu Long Tông nho nhỏ của nàng.

Tuy nhiên chuyện này sốt ruột cũng không có cách nào, nàng phải làm từ từ mới được.

Chẳng qua là cục diện lộn xộn trước mặt này vẫn cần phải giải quyết một chút.

Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, tự nhiên nhìn thấy được cách đó không xa có đệ tử tốp năm tốp ba cùng tiến tới, chỉ trỏ bàn tán.

Không ít người không quen biết Vân Thiên Vũ.

Nhìn thấy được như thế một nữ tử khuôn mặt đẹp như hoa xuất hiện, không khỏi hiếu kỳ.

“Không nghĩ tới Đấu Long Tông ta tự nhiên có nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy, không biết nàng là ngọn núi nào.”

“Nếu như ta có thể cùng một ngọn núi với nàng thì tốt rồi, cần gì phải sợ không có gì làm, chỉ là nhìn cũng có thể ăn được ba chén cơm lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.