Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 137: Chương 137: Chương 124




Bệnh chứng tử cung dính liền.

Sau khi Hạ Thính Ngưng bắt mạch xong được ra một cái kết luận như vậy. Kinh nguyệt qua thiếu, hạ bộ đau bụng hơn nữa vô sinh, những thứ này đều là bệnh trạng tử cung dính liền.

Nghe Dung Cẩn nói, năm đó khi nhị thẩm sinh nở hung hiểm vạn phần, hậu sản xuất huyết nhiều, nói vậy chính là khi đó không có xử lý tốt mà tổn thương bên trong tử cung, cho nên nhiều năm qua luôn luôn không thể lại có thai.

Hạ Thính Ngưng vươn tay xốc chăn lên đắp lại cẩn thận, trên mặt mang theo cười nhẹ nhàn nhạt.

Nhưng mà cũng may nhị thẩm chưa mất kinh, cái này thuyết minh thành tử cung cũng không có hoàn toàn dính liền, vẫn là có thể uống thuốc chữa khỏi. Nếu xuất hiện tình huống hoàn toàn dính liền, vậy thì nàng thật liền muốn đau đầu, dù sao ở cổ đại, nàng muốn lên thế nào đi tìm cái thầy thuốc phụ khoa mổ cho nhị thẩm nha, càng miễn bàn còn có giải phẫu bị nhiễm trùng các loại vấn đề.

Bách Lí Thiên Phù đứng ở một bên, gặp Hạ Thính Ngưng dựa sát, khẩn trương hỏi “Đại tẩu, nương của muội thế nào?”

“Hoàn hảo, là khi sinh muội rơi xuống ốm đau, ta đi viết một phương thuốc, muội sai hạ nhân đến phòng thuốc bốc thuốc là được.” Hạ Thính Ngưng vừa nói vừa đứng dậy đi đến trước bàn học, cầm bút liền viết xuống liên tiếp tên thuốc cùng phân lượng.

Đem phương thuốc đưa cho Bách Lí Thiên Phù, chỉ nghe được nàng hỏi “Đại tẩu, bệnh của nương muội, có thể trị được không?” Nàng cũng là có chút hương vị gấp đến độ loạn chạy chữa.

Từ lúc còn nhỏ đến bây giờ, Bách Lí Thiên Phù chỉ biết, chính mình sinh ra mang đến bao nhiêu thương hại cho phụ mẫu. Bởi vì nàng sinh ra, mẫu thân không bao giờ có thể sinh dục nữa, thế mà nàng cố tình lại là cái nữ hài tử, phụ thân không muốn nạp thiếp, truyền thừa hương khói đến đời này của nàng, liền đã chặt đứt.

Nhưng phụ mẫu chưa bao giờ trách nàng, ngược lại đem nàng đau sủng ở tại trong lòng bàn tay. Phụ thân cũng cả ngày nhắc tới, chính bản thân mình có nữ nhi, cả đời này của ông lại thế nào cũng đều được. Nàng nghe được không khỏi xót xa, thẳng hận chính mình vì sao không phải thân nam nhi. Nếu như nàng là nam hài, như vậy chuyện mẫu thân không thể sinh dục, cũng liền không sao. Mẫu thân cũng không cần tránh ở phía sau người, vụng trộm rơi lệ.

Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng cười “Nếu nương của muội tin được đại tẩu, vậy thì bệnh này liền có thể trị, nếu như không tin được, sợ sẽ là không thể trị.” Dù sao dù cho thuốc, nhưng không có bệnh nhân tích cực phối hợp, đó cũng là uổng công.

Bách Lí Thiên Phù nghe vậy vẻ mặt như có đăm chiêu.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười, tiếp tục nói “Sai hạ nhân đi bốc thuốc đi, ba mươi thang thuốc muốn ăn một tháng, mỗi ngày một thang thuốc phân ba lần dùng. Biện pháp nấu thuốc ta đều viết ở bên trên, dựa theo đó mà làm là được.”

Nói xong liền hướng bên giường đi đến, Hạ Thính Ngưng đi đến mép giường ngồi xuống, nhẹ giọng nói “Nhị thẩm, chất tức đã mở phương thuốc, ngài cần phải nhớ đúng hạn uống thuốc, ngày sau, nhị thẩm luôn có một ngày được đền bù mong muốn.”

Dứt lời cũng không đợi đối phương đáp lời, liền đứng dậy đi rồi. Chỉ để lại nhị phu nhân kinh ngạc nằm ở trên giường.

Hạ Thính Ngưng từ biệt Bách Lí Thiên Phù, cự tuyệt ý tốt của nàng muốn đưa ra cửa. Mang theo một đám tỳ nữ đi tới Tố viên.

Phòng trong Tĩnh vương phi nghe được tỳ nữ thông báo, cũng kinh ngạc nói “Ngưng Nhi trước cơm trưa không phải mới đến qua sao? Lúc này sao lại đi tới đây?”

Lý ma ma trầm ngâm nói “Chắc là có chuyện gì đi, bằng không thế tử phi lại như thế nào đến đây một chuyến.”

Tĩnh vương phi nghe vậy cũng thấy có lý, vội đối với tỳ nữ thông truyền nói “Mau, đi đem thế tử phi mời vào đến.” Nhưng đừng là Cẩn Nhi ra chuyện gì nha.e

Dưới sự cung nghênh của tỳ nữ, Hạ Thính Ngưng chân thành bước vào trong phòng, hướng Tĩnh vương phi ngồi ngay ngắn trên ghế làm cái lễ.

Tĩnh vương phi vội hỏi “Mau đứng lên, Ngưng Nhi, lúc này con sẽ tới, hay là thân mình Cẩn Nhi lại không thoải mái?”

Hạ Thính Ngưng ngẩn ra, vội lắc đầu nói “Không phải, nương hiểu lầm. Thân mình của phu quân rất tốt, nhi tức lúc này sẽ tới, là có chuyện quan trọng khác.”

Tĩnh vương phi nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thoải mái hỏi “Đó là chuyện gì?”

Hạ Thính Ngưng hơi hơi há mồm, đem chuyện bắt mạch cho nhị phu nhán đều kể hết ra.

Tĩnh vương phi nghe xong cả kinh, theo sau lại là vui vẻ, vội vàng đứng dậy nói “Con của ta, con nói là sự thật sao?” Bệnh kia của nhị đệ muội của bà thật sự có thể trị sao?

Hạ Thính Ngưng cười asm áp nói “Nhi tức tất nhiên là không dám lừa gạt nương, chính là, nương cũng biết, nhị thẩm cũng không biết được y thuật của nhi tức như thế nào, con sợ bà ấy thuốc chưa uống xong, lại trước mất tin tưởng. Cho nên đi tới đây xin nương đi nói rõ cùng nhị thẩm.”

Dù sao nàng tuổi này, hiểu được y thuật đã đủ làm cho người ta kinh ngạc. Lại nghĩ muốn để nhị thẩm tin tưởng chính mình có thể trị tốt bệnh vô sinh nhiều năm qua của bà ấy, nghĩ như thế nào đều cảm thấy mơ hồ thật sự, vẫn là để bà bà đi qua nói tốt. Có Dung Cẩn là ví dụ, nói vậy nhị thẩm hẳn là có thể phối hợp uống thuốc đầy đủ đúng giờ.

Tĩnh vương phi vội vàng gật đầu nói “Tốt tốt tốt, cái này không thành vấn đề, đợi lát nữa nương liền đi đến Hinh viên một chuyến, chỉ cần thân mình nhị thẩm con tốt lên, thuận lợi hoài đứa nhỏ. Vậy ngày sau phụ vương của con cũng không lại nói khác, cả gia đình này, cuối cùng có thể cùng nhau trải qua những ngày tốt đẹp hoàn mỹ.”

Tĩnh vương phi nói xong liền trước che miệng ha ha cười lên. Nhi tức này của bà, thật đúng là cái phúc tinh. Từ lúc gả vào, trong phủ này việc vui cứ một cọc lại đến một cọc.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy chính là đạm cười không nói, nàng trước kia liền nghe Dung Cẩn đề cập qua, bởi vì vấn đề nhị thẩm không thể lại sinh dục, công công cũng không thiếu ép nhị thúc nạp thiếp. Chẳng qua nhị thúc mặc dù thập phần kính trọng công công, nhưng trên chuyện này lại ảo thật sự, thế nào cũng không chịu nhả ra, thà rằng vô tử chăm sóc thân nhân trước lúc lâm chung, cũng tuyệt đối không nạp thiếp.

Đồng dạng, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Dung Cẩn hi vọng nàng có thể trị tốt cho nhị thẩm.

Hạ Thính Ngưng khẽ mỉm cười nói “Vậy việc này liền giao cho mẫu thân, nhi tức khai phương thuốc nhưng là muốn ăn liền mấy tháng, cần phải không thể để nhị thẩm chặt đứt dược.”

Chỉ cần nhị thẩm uống xong thuốc một cái đợt trị liệu, vậy thân mình sẽ có dấu hiệu chuyển biến tốt rõ ràng, cứ như vậy, nàng cũng không cần lại lo lắng vấn đề tiếp theo.

Tĩnh vương phi mặt mày hớn hở nói “Được, nương đi qua cùng nhị thẩm của con nói nói, nhất định không cho nàng chặt đứt dược. Ngưng Nhi, phương thuốc này, muốn ăn bao lâu mới có thể tốt nhất?”

Hạ Thính Ngưng thoáng trầm ngâm nói “Điều này muốn xem tình huống thân thể của nhị thẩm mà định rồi, con đánh giá, sợ là muốn dùng trên nửa năm mới có thể tốt. Mỗi tháng con sẽ đi qua bắt mạch cho nhị thẩm nhìn xem tình huống.”

Tuy rằng tử cung không có hoàn toàn dính liền, nhưng nơi này lại không có thiết bị khoa học kỹ thuật hiện đại, nàng cũng không có biện pháp biết tonhf huống tử cung của nhị thẩm, cụ thể đến cùng dính liền tới trình độ nào. Chỉ có thể chọn dùng trả lời bảo thủ nhất.

Tĩnh vương phi âm thầm gật đầu nói “Nửa năm nha, cũng thế, nhiều năm như vậy đều chờ được, còn sợ chính là nửa năm sao.” Chẳng qua, bà cau mày tiếp tục nói “Nhị thẩm con năm nay đã là ba mươi rồi, sau khi chữa khỏi thân mình, còn có thể hoài thượng sao?”

Hạ Thính Ngưng đạm cười nói “Vấn đề này không lớn, bình thường là sau ba mươi lăm tuổi, muốn hoài thượng mới có chút khó khăn, nhưng mà không phải không có khả năng. Đó là bốn mươi tuổi sinh con, cũng có khối người. Nhị thẩm hiện thời mới ba mươi, điều dưỡng cái nửa năm sau lại muốn đứa nhỏ, cũng vẫn là tới kịp.”

Nữ nhân là ở sau ba mươi lăm tuổi, công năng sinh dục mới có thể giảm xuống. Cho nên ở trước tuổi này muốn đứa nhỏ, đều là không có vấn đề gì lớn.

Tĩnh vương phi nghe xong có thế này cười nói “Vậy thì tốt rồi, buổi tối nương lại nói với phụ vương con một tiếng, đỡ phải ông ấy không biết tình huống, còn nói chút cái gì biến thành nhị thẩm con thương tâm.”

Tuy rằng sau lần trước, vương gia liền không nhắc lại chuyện muốn nhị đệ nạp thiếp, đối xử với nhị đệ muội cũng so trước kia hòa nhã rất nhiều. Nhưng đến cùng vẫn là phòng cho chắc ăn, hạ một liều thuốc mạnh cho ông ấy, triệt để nghỉ ngơi tâm tư kia là được.

Hạ Thính Ngưng nghe xong chính là khóe môi loan loan cười yếu ớt, lại cùng Tĩnh vương phi nhiều lời nói mấy câu, lúc này mang theo tỳ nữ cáo lui, một đường về tới Thanh Lan viên.

Sau khi vào nhà, Hạ Thính Ngưng tất nhiên là không thể thiếu cùng Bách Lí Dung Cẩn nói việc này.

Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cũng lộ ra một chút cười yếu ớt, ôm Hạ Thính Ngưng nói “Cũng là có thể trị, ta đây liền yên tâm.”

Hạ Thính Ngưng mặt mày cong cong nói “Ta đã khai phương thuốc tốt nhất, chỉ cần nhị thẩm có thể dùng liên tục không gián đoạn, chắc chắn sẽ tốt lên. Đến lúc đó hoài thượng đứa nhỏ, phụ vương cũng không thể nói.”

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng ôm nhanh Hạ Thính Ngưng, chỉ cảm thấy trong lòng ôn ôn mềm yếu, giống như muốn hòa tan vậy. Hắn cả đời này là có nhiều may mắn, mới có thể cưới đến nàng.

Đưa tay thoáng buông lỏng ra chút, Bách Lí Dung Cẩn thiển thanh nói “Đêm mai ta sẽ không về phủ, nàng nhớ phải sớm đi ngủ.”

Không trở về phủ? Hạ Thính Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu nói “Là có cái gì chuyện quan trọng sao?” Thành thân lâu như vậy, vẫn là lần đầu nghe nói hắn không trở về trong phủ ngủ.

Bách Lí Dung Cẩn vẻ mặt nhu hòa nói “Tri phủ Nam Lâm đã bị giam đến kinh, đêm mai ta sẽ đi thẩm vấn một phen, hỏi xem bạc tu kiến phòng lũ bị tham ô đến cùng giấu nơi nào. Tri phủ Nam Lâm này cũng giảo hoạt thật sự, thiếu chút nữa liền để hắn chạy thoát.”

Hạ Thính Ngưng kinh ngạc nói “Thế nào, quan sai cũng thiếu chút bắt không được hắn ta?”

Bách Lí Dung Cẩn nhàn nhạt nói “Hắn nghe tin muốn trốn đi, suốt đêm thu thập vàng bạc đồ dùng, không đi quan đạo, ngược lại vòng lên núi. Chính là hắn không nghĩ tới, nơi đó sớm đã có người ở xin đợi hắn.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy nhất thời đến hứng thú, nháy mắt hỏi “Sao lại thế này nha? Chàng nói cho ta nghe tỉ mỉ đi.”

Bách Lí Dung Cẩn bất đắc dĩ ôm nàng ngồi xuống, ôm nàng nói “Ngọn núi kia là một trong những đường lui của hắn ta, nhóm ám vệ điều tra tình huống trở về, nhắc tới ngọn núi này bởi vì có mãnh thú xuất hiện, cho nên bị phong cấm, không cho bất luận kẻ nào lên núi. Chính là việc này tới kỳ quái, ta liền ở lâu cái tâm nhãn, bố trí vây bắt lại, cũng làm cho người ta canh giữ ở dưới núi này. Nếu không có bộ hạ của ta theo dõi tri phủ Nam Lâm kia, nhưng lại không biết dưới chân núi bị mở một cái thông đạo, cao đến đường sông bên kia. Nếu thực sự để đối phương lên thuyền đào tẩu, sợ sẽ khí mà bắt trở lại.”

Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu nói “Dung Cẩn, làm sao chàng xác định ngọn núi kia có vấn đề.” Người bình thường hướng tới là sẽ không chú ý tới điều này.

Bách Lí Dung Cẩn cười nhẹ “Từ lúc tra án kiện này, ta liền đã tưởng phải ngăn chặn đường đi của hắn ta, để tránh hắn nghe tin trốn đi. Ta xem qua bản đồ phụ cận Nam Lâm, biết được tất cả các con đường có thể đi ra bên ngoài, mà ngọn núi này lúc trước luôn luôn vô sự, là hai năm trước kia tri phủ Nam Lâm tự mình hạ lệnh phong sơn (cấm lên núi), ta lại tra xét địa hình phụ cận ngọn núi kia, biết chỗ kia có một đường sông. Cẩn thận mới làm cho người ta canh giữ.”

Hạ Thính Ngưng mím môi nhẹ cười lắng nghe, chẳng trách hoàng thượng tổng yếu đem sự tình giao cho Dung Cẩn.

Lúc này, Vãn Ngọc đẩy cửa vào nhà, cười yếu ớt nói “Thế tử, thế tử phi, nên truyền bữa tối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.