Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 49: Chương 49: Mang Thai




Thản Đồ phi thường nôn nóng, y làm sao còn lo lắng tới ca ca hay không ca ca gì nữa, ôm lấy Tô Sách một đường lao về bộ lạc——

Trạng thái hình người không chạy nhanh bằng sư tử, chính là Tô Sách đang hôn mê, căn bản không có khả năng trụ vững trên lưng y trong hình thái kia, y chỉ có thể cố gắng tăng tốc… mau lên, mau lên chút nữa!

Cũng may lần trước đã đi qua một lần, Thản Đồ đối với con đường này cũng quen thuộc hơn, dưới cố sức lao như điên của y, rốt cuộc vẫn lấy tốc độ không kém hơn bình thường bao nhiêu lao vào bộ lạc.

Sau khi ôm Tô Sách vào nằm trong phòng, chuyện đầu tiên chính là chạy tới nhà Tạp Mạch Nhĩ—— đó là nhà có khoảng cách gần đây nhất, nếu Tạp Mạch Nhĩ vẫn chưa trở về, y có thể theo con đường này trực tiếp tới nhà vu y tiếp theo.

Bất quá, y thực may mắn.

Mặc dù trời đã tối đen thật lâu, chính là đèn trong phòng Tạp Mạch Nhĩ đã thắp sáng rực.

Thản Đồ điên cuồng đập cửa, người ra mở cửa chính là Thụy Ân Tư.

Nói thật, lúc nghe thấy có người tới tìm Tạp Mạch Nhĩ, Thụy Ân Tư rất mất hứng.

Từ hôm qua hắn đã thu phục được con mồi mục tiêu, trước lúc trời tối đen đã mang Tạp Mạch Nhĩ về tới bộ lạc. Vừa lúc trong bộ lạc rất ít người, hắn định nhân khoảng thời gian này để Tạp Mạch Nhĩ giới thiệu bộ lạc với mình, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm… Hắn cũng từng nghĩ, nếu ở bên ngoài thì nó chính là thế giới riêng của hai người, chính là Tạp Mạch Nhĩ là vu y, tâm tình nhất định sẽ bị hấp dẫn bởi các loại thảo dược trên đường, đến lúc đó căn bản không có khả năng cùng Tạp Mạch Nhĩ trao đổi, không bằng sớm trở về.

Mà Tạp Mạch Nhĩ tận mắt nhìn thấy sự cường đại của Thụy Ân Tư, còn có những hành động lén lút chăm sóc cùng ngẫu nhiên lãng mạn làm Tạp Mạch Nhĩ càng thêm bối rối vì lời bày tỏ của đối phương, thậm chí tâm tình thực rối loạn… Đương nhiên mục đích cơ bản của Thụy Ân Tư cũng đạt được.

Thụy Ân Tư vốn tưởng đại đa số giống đực phải qua vài ngày nữa mới trở về, căn bản không có ai tới quấy rầy Tạp Mạch Nhĩ, không ngờ mới có một ngày, cư nhiên lại có giống đực nửa đêm chạy tới!

Thật đúng là làm người ta ảo não a…

Bất quá Thụy Ân Tư cũng biết, nếu người bên ngoài lo lắng như vậy khẳng định có chuyện rất quan trọng, vì thế hắn chỉ buồn bực một chút liền nhanh chóng ra mở cửa.

Thản Đồ thoáng chốc vọt vào trong, lớn tiếng kêu: “Tạp Mạch Nhĩ! Ngươi ở đâu? Mau theo ta xem bệnh đi!”

Tạp Mạch Nhĩ đi tới liền thấy gương mặt trướng tới đỏ bừng của Thản Đồ, thậm chí trên trán còn nổi gân xanh—— đây là biểu hiện đã trải qua kịch liệt vận động trong một thời gian rất dài, không khỏi có chút lo lắng nói: “Thản Đồ, ngươi nên nghỉ ngơi một chút…”

Thản Đồ lập tức đánh gãy lời Tạp Mạch Nhĩ: “Tạp Mạch Nhĩ, ta không có thời gian, A Sách xảy ra vấn đề!”

Tạp Mạch Nhĩ đột nhiên cả kinh, lập tức nói: “Sao ngươi không đưa A Sách tới chỗ ta? ! Như vậy dù ta lập tức chạy tới thì cũng có chút chậm trễ a!”

Thản Đồ nắm tay Tạp Mạch Nhĩ muốn kéo hắn về nhà mình, vội vàng nói: “Ta không xác định ngươi có ở nhà hay không, nếu không phải chạy tới nhà Tát Nhã, kia thì quá xa.”

Tát Nhã là vu y ở gần nhất ngoại trừ Tạp Mạch Nhĩ, bởi vì rất ghét bị quấy rầy nên ở một nơi rất hẻo lánh. Hơn nữa hắn hoàn toàn bất đồng với Tạp Mạch Nhĩ ôn nhu, tính cách rất dữ dội, y thích nghiên cứu dược vật nhiều hơn là trị liệu người bệnh, thường xuyên xuất môn một mình—— hắn có thể xem là vu y am hiểu tự bảo hộ chính mình nhất, mặc dù về phương diện trị liệu thua kém Tạp Mạch Nhĩ, nhưng về pha chế độc dược lại hơn Tạp Mạch Nhĩ rất nhiều. Tính tình người này rất tệ, trừ phi thật sự không tìm thấy người, Thản Đồ căn bản sẽ không nghĩ tới người này.

Còn một vu y khác gọi là Tháp Tháp Lý, người này tính cách lại khá cố chấp, trừ phi là vấn đề đặc biệt nghiêm trọng, nếu không hắn không thích ra tay, hơn nữa còn ở rất xa, còn thích bày bố một ít bẫy rập này nọ trước nhà. Nếu Thản Đồ muốn tìm hắn, mang theo Tô Sách sẽ rất bất tiện.

Vì đủ loại nguyên nhân, Thản Đồ cũng chỉ có thể nhất thời nhẫn nại, để Tô Sách ở lại nhà.

Chính là tính tình Tạp Mạch Nhĩ quá ôn hòa, đối với bất cứ ai cũng vô cùng bao dung, mặc khác, quan hệ của Tạp Mạch Nhĩ cùng hai vu y kia rất tốt. Hắn chỉ cảm thấy cá tính bọn họ nơi đặc biệt một chút, lại không hiểu được băn khoăn của Thản Đồ.

Tuy này thật sự cũng là băn khoăn của toàn bộ lạc—— trừ phi Tạp Mạch Nhĩ thật sự không có biện pháp, bọn họ mới tìm tới Tháp Tháp Lý am hiểu trị liệu sinh vật cùng với Tát Nhã an hiểu dùng độc trị độc.

Nói thật, Thản Đồ thấy Tạp Mạch Nhĩ đúng lúc trở về, trong lòng đã sớm không ngừng cảm tạ trời đất.

Vận khí của y quả thật tốt tới không thể tốt hơn…

Tạp Mạch Nhĩ phát hiện Thản Đồ thật sự rất sốt ruột, hắn lập tức hiểu ra, Tô Sách nhất định đã xảy ra vấn đề rất lớn, liền vội vàng bước nhanh hơn.

Lúc này Thụy Ân Tư chạy tới, có chút không hài lòng với động tác hơi thô lỗ của Thản Đồ, chính là miệng lại nói: “Tạp Mạch Nhĩ, thời gian khẩn cấp, ta ôm ngươi chạy đi.”

Thản Đồ vốn cũng chuẩn bị ra ngoài phòng sẽ cõng Tạp Mạch Nhĩ, nghe nói vậy liền lộ ra vẻ mặt cảm kích với Thụy Ân Tư. Mà cảm giác của Tạp Mạch Nhĩ dành cho Thủy Ân Tư lại tốt lên vài phần.

Trong mắt Tạp Mạch Nhĩ, Thụy Ân Tư biểu hiện như vậy đại biểu Thụy Ân Tư thực lý giải cũng thực tôn trọng mình, đặc biệt là một người rất thiện lương. Nhất thời, do dự trong lòng Tạp Mạch Nhĩ càng ít đi nhiều hơn.

Có lẽ thật sự không tệ… Tạp Mạch Nhĩ nghĩ vậy. Cảm giác có người làm bạn cùng chống đỡ tốt lắm.

Sau khi ra ngoài, Thụy Ân Tư ôm lấy Tạp Mạch Nhĩ, vội vàng cùng Thản Đồ chạy về nhà, Thụy Ân Tư đã đi qua một lần, đường đi cũng rất quen thuộc.

Tạp Mạch Nhĩ cầm theo một vài loại dược cùng thuốc mỡ thông thường, trên cơ bản đã đủ để làm bước xử lý đầu tiên, lúc ổn định thì cũng đủ thời gian chạy đi lấy dược vật đúng bệnh hơn.

Thản Đồ một cước đá văng cửa nhà, nhảy lên lầu hai, tiến vào phòng của bọn họ, lúc này Thụy Ân Tư cũng ôm Tạp Mạch Nhĩ nhảy lên. Đi vào, Tạp Mạch Nhĩ liền nhìn thấy Tô Sách hôn mê nằm trên da thú… quả thực, sắc mặt cậu lúc này đã trắng bệch.

Tạp Mạch Nhĩ vội vàng chạy qua, ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy cổ tay Tô Sách—— tư thế tương tự bắt mạch trong trung y, nhưng kì thật hoàn toàn bất đồng, Tạp Mạch Nhĩ không phải chuẩn trị mà là quan sát dòng khí trong cơ thể Tô Sách, từ đó phát hiện vấn đề trong cơ thể cậu.

Biểu tình của Thản Đồ thực khẩn trương, A Sách của y lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại, rốt cuộc là bị gì a? Chính là trên người cậu hoàn toàn không có miệng vết thương a… chẳng lẽ sinh bệnh?

Những vấn đề này y không biết, cũng hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể chờ đợi Tạp Mạch Nhĩ nói ra kết luận.

Cũng may, Tạp Mạch Nhĩ cũng không do dự lâu lắm.

Mới một chốc sau, Tạp Mạch Nhĩ đã đứng dậy, biểu tình ngưng trọng trên mặt khi nãy cũng biến thành vui sướng.

Thản Đồ túm lấy cánh tay Tạp Mạch Nhĩ, vội vàng hỏi: “Tạp Mạch Nhĩ, A Sách, A Sách làm sao vậy?” Bởi vì quá mức lo lắng nên thậm chí ngay cả nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Tạp Mạch nhĩ cười khẽ, nói: “Thản Đồ, ngươi không cần sốt ruột. A Sách chỉ là mang thai mà thôi.”

Nga, không cần sốt ruột, chỉ là mang thai mà thôi…. mang thai? !

Thản Đồ nhất thời ngây dại. Gương mặt lúc trắng lúc đỏ, ngũ quan nhăn nhó thành một đoàn, biểu tình giống như vừa cao hứng lại vừa chưa tan hết lo lắng khi nãy mà trở nên rất kì quái.

Tạp Mạch Nhĩ không để tâm tới sự luống cuống của Thản Đồ, hắn làm vu y nhiều năm như vậy, đã sớm gặp qua rất nhiều biểu tình kinh hỉ phấn chấn của giống đực khi nghe thấy tin tức này. Dạng biểu hiện kì quái gì cũng có, Thản Đồ như thế đã có thể xem là không tồi. Bất quá A Sách quả thật rất may mắn, thú nhân sở dĩ sống lâu như vậy nhưng tộc nhân lại không tính nhiều, trừ bỏ số lượng chết non cùng một số lượng lớn đã qua đời, giống cái khó mang thai cũng là một lí do.

Mà giống như A Sách, vừa kết hôn mấy tháng đã có thể mang thai thật đúng là hiếm có.

Tạp Mạch Nhĩ cũng vì Thản Đồ mà cảm thấy cao hứng.

Thản Đồ sửng sốt một chốc, rốt cục cũng phản ứng lại.

Mang thai… mang thai…

Ý là A Sách sinh ấu tể cho y sao? ?

Trong nháy mắt, cảm xúc mừng như điên thổi quét toàn thân, bất quá y nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tô Sách thì lập tức lấy lại tinh thần.

Lập tức mở miệng hỏi: “Tạp Mạch Nhĩ, nếu chỉ mang thai thôi sao A Sách lại té xỉu?”

Y đã thấy qua rất nhiều giống cái mang thai vẫn sinh hoạt bình thường…

Tạp Mạch Nhĩ lắc đầu, cười nói: “A Sách chỉ là mệt muốn chết rồi, hôm nay vận động nhất định thực kịch liệt đi? Vì thế ấu tể trong bụng có chút không thoải mái. Bất quá rất nhanh sẽ không có việc gì, ấu tể rất khỏe mạnh.”

Trước khi sinh ra không thể tính được số lượng, cũng không biết là giống đực hay giống cái, phải chờ sinh ra mới biết được.

Thản Đồ nghe Tạp Mạch Nhĩ nói vậy mới thở phào.

Chỉ cần không phải A Sách có vấn đề gì là tốt rồi… y bị tình trạng phát sốt của A Sách lần trước dọa hoảng!

Tạp Mạch Nhĩ thấy không còn vấn đề gì, liền lấy ra một gói thuốc có thể bồi bổ cơ thể, phàm là giống cái mệt mỏi, cơ thể suy yếu đều có thể dùng, đương nhiên mang thai cũng được xếp vào.

Thản Đồ thực nghiêm túc cám ơn, sau đó tới hầm lấy một phần xương thú tốt nhất làm thù lao, sau đó mới tạm biệt Tạp Mạch Nhĩ cùng Thụy Ân Tư.

Sau đó, y liền lập tức chạy về phòng, làm bạn với A Sách của y.

Đáng ăn mừng chính là A Sách đại khái cũng nhận ra sự lo lắng cua Thản Đồ, lần này y đợi không bao lâu thì A Sách liền tỉnh.

Thản Đồ thực cao hứng, nhào qua, nhẹ nhàng ôm Tô Sách vào lòng, vui vẻ nói: “A Sách, A Sách, ta rất vui! Ngươi mang thai ấu tể của ta! Qua một năm nữa, nhà của chúng ta sẽ có ấu tể!”

Tô Sách vừa mới tỉnh lại, ý thức vẫn còn chút mơ hồ.

Lúc cậu hôn mê, loáng thoáng cũng cảm nhận được lo âu cùng ân cần của Thản Đồ, vì thế cậu giãy dụa tỉnh lại.

Chính là hiện tại cậu nghe thấy cái gì?

Ấu tể… cậu mang thai ấu tể?

Quả nhiên đã nghe lầm đi…

Cậu là đàn ông địa cầu, căn bản không có công năng mang thai sinh con như giống cái bản thổ a…

Sao lại có thể mang thai chứ?

Vì thế, cậu hơi lắc đầu, thì thào: “Thản Đồ, ngươi đã quên sao, ta không thể sinh đứa nhỏ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.