Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 14: Chương 14: Hương Vị Hấp Dẫn




Tô Sách cùng Thản Đồ yên lặng nhìn nhau một hồi, Thản Đồ nhìn sắc mặt người trong lòng, cảm thấy thực thỏa mãn, mà Tô Sách thì không biết nói gì cho phải.

“A.” Thản Đồ đột nhiên nhớ ra: “A Sách, ngươi ngủ một hồi đi.” Nói xong, y chất những tấm da thú trên mặt đất lại với nhau tạo thành một cái giường nhỏ, sau đó thật cẩn thận đẩy Tô Sách ngã lên đó.

Vừa rồi không đề cập tới còn không cảm thấy, giờ nằm xuống, Tô Sách quả thực cảm thấy có chút mệt mỏi: “Vậy ngươi…”

Thản Đồ lộ ra nụ cười tươi rói sáng lạn: “Ta đi làm chút gì cho ngươi ăn!” Sau đó y nhảy dựng lên, theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Da thú dưới thân có hơi cứng, tuy đã bị cọ rửa qua nhưng vẫn có cảm giác đâm vào cơ thể. Tô Sách liếc mắt nhìn theo bóng dáng Thản Đồ rời đi, thay ‘hàng dệt tốt nhất’ trong bộ lạc, xúc cảm có điểm giống tơ lụa, mặc vào thực thoải mái.

Bởi vì những thứ gặp ở đây, vô luận là thực vật hay dụng cụ đều vô cùng cứng rắn nên Tô Sách vốn còn tưởng mình sẽ không quen, nhưng theo độ mềm mại của chất liệu may mặc xem ra, ít nhất không cần lo lắng về phương diện này.

Nghĩ nghĩ, Tô Sách vẫn đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, phía dưới người cao to kia đang chạy tới chạy lui, không ngừng chuyển đồ đặc ra khoảng đất trống ngoài phòng, thậm chí còn dựng một cái giá, đang dùng dây thừng buộc chặt.

Đây là vì mình mà bận rộn sao… Lẳng lặng nhìn một chốc, Tô Sách khẽ thì thầm.

Sau đó cậu xoay người, trả khăn tắm lên phía trên da thú, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Cậu cần thừa dịp này mà hảo hảo sắp xếp lại suy nghĩ…

ô Sách bị mùi thơm của canh thịt đánh thức.

Cảm giác tầm nhìn rõ ràng sau khi tỉnh lại quả thực phi thường tuyệt vời, nhưng cũng không quen—— Tô Sách đưa tay qua bên cạnh sờ sờ, lại sờ trúng khoảng không.

Hiện giờ đang ở thế giới khác a… Bởi vì khó có dịp không phải ngủ ngoài trời nên thiếu chút nữa làm Tô Sách có ảo giác mình đã trở về nhà, bất quá không phải.

Chống tay, Tô Sách ngồi dậy, theo ánh sáng bên ngoài chiếu vào, ước chừng lúc này đã là buổi chiều, có lẽ đã gần chạng vạng.

…Thản Đồ đâu?

Thở dài, Tô Sách đi tới bên cửa sổ—— nói là cửa sổ, kì thực không khác ban công là mấy đi, chẳng qua không có phần kéo dài ra mà thôi. Tạo hình cùng cửa sổ sát đất rất tương tự, nhưng so với cửa sổ sát đất thì cao hơn khoảng nửa thân người.

Mùi thịt từ bên dưới truyền tới, trên cái giá Thản Đồ dựng trước khi cậu ngủ đang treo một cái nồi lớn, đường kính khoảng một thước, bên trong không biết là thứ gì đang lục đục quay cuồng, Thản Đồ đứng bên cạnh nồi, cầm một cái muôi gỗ quấy thứ trong nồi.

Tô Sách đi ra phía cửa lầu…. tuy là cửa nhưng lại không hề có cầu thang.

Thản Đồ là một người đàn ông độc thân, mà giống cái không phải bầu bạn cũng không đến nhà giống đực, vì thế, nhà của y vốn không cần thứ gọi là cầu thang kia—— giống đực có được sức mạnh cường đại tùy tiện có thể nhảy lên nhảy xuống trong khoảng cách mấy thước này.

Chính là Tô Sách không làm được.

Trầm mặc một chốc, Tô Sách vẫn đi tới bên cạnh cửa sổ, ngồi đó nhìn Thản Đồ bận rộn, thuận tiện cũng đánh giá những thứ khác mà y mang ra.

Tỷ như trừ bỏ chén bát, bên kia còn có một đống xương trắng mới bị róc thịt, còn chưa rửa sạch.

Mà khoảng đất trống vốn bằng phẳng lại đột nhiên xuất hiện một hàng rào mới cáu cao cỡ hai thước, dùng dây thừng buộc lại rất chặt, thoạt nhìn phi thường vững chắc.

Thản Đồ sợ mình không an toàn đi… Tầm mắt Tô Sách lại trở về bóng dáng cao to của thú nhân.

Ở thế giới thuộc về cậu, bản thân cậu lại không làm người ta thích, trừ bỏ học trưởng căn bản không có kết giao bằng hữu, cha mẹ nuôi cũng rời đi quá sớm, đã rất nhiều năm Tô Sách không cảm nhận được tình cảm ấm áp như vậy… Giống như cậu chỉ cần lộ ra một chút ‘cần’—— hoặc căn bản chỉ là đối phương cảm thấy cậu ‘cần’ thì sẽ lập tức vô cùng vui sướng đi làm.

Có lẽ vì nhìn quá chuyên chú, Thản Đồ sau khi quấy vài cái đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Sách đang nhìn mình thì lập tức lộ ra nụ cười thật tươi.

Thực ngốc…

Khóe miệng Tô Sách hơi cong lên một chút, sau đó cậu phát hiện Thản Đồ ngây dại, muôi gỗ cũng rơi vào trong nồi, nước canh bắn lên tay làm Thản Đồ giật bắn.

Thực bất cẩn… Tô Sách không khỏi đỡ bệ cửa sổ, nhíu mi, tiếp đó liền thấy Thản Đồ gãi gãi đầu, lại lộ ra một nụ cười ngây ngô: “A Sách, ngươi đói bụng chưa?”

Tô Sách nhìn y: “….Ngươi không cần sốt ruột.”

Thản Đồ nhìn Tô Sách lại càng cười ngốc hơn: “Kia A Sách chờ một chút, lát nữa ta lên đỡ ngươi xuống.”

Sau đó động tác của Thản Đồ rõ ràng nhanh hơn một chút, bất quá hình sống lưng cũng căng thẳng thêm một ít đi?

Tô Sách ngồi trên lầu nhìn y vội đến vội đi, cảm thấy tâm tình thật bình tĩnh.

Kỳ thực cuộc sống thế này tốt lắm.

Qua khoảng hơn mười phút, Thản Đồ vớt muôi lên đặt vào một cái chén, sau đó hơi ngồi chồm hổm, ‘vèo’ một tiếng đã vọt lên lầu hai, trực tiếp chạy tới bên cạnh Tô Sách.

Tô Sách đưa tay vén những lọn tóc bị gió thổi loạn, đứng lên, đi tới cửa lầu. Thản Đồ cười hắc hắc một chút, cũng đi qua, đưa tay vững vàng ôm lấy cậu. Tô Sách nắm lấy cánh tay Thản Đồ, mặc y mang mình nhảy xuống—— tuy loại tư thế này mất mặt một chút, nhưng thực lực không đủ cũng không có biện pháp nào.

Xuống tới dưới lầu, Tô Sách vỗ nhẹ cánh tay Thản Đồ, Thản Đồ có chút không cam lòng thả người.

Tô Sách ho nhẹ một tiếng, nói: “Chỗ ngươi… có cây thang không?”

Thản Đồ đầu tiên muốn lắc đầu, nhưng sau đó lại lập tức gật đầu: “Có.” Y sẽ làm một cái.

Tô Sách nói: “…Kia có thể lấy ra không? Cao thấp như vậy thật không tiện.” Cậu nhìn thấy Thản Đồ gật đầu xong thì xoay người đi tới bên ngồi, cầm lấy muôi gỗ—— hơi nặng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể thừa nhận—— sau đó Tô Sách quay đầu lại: “Chén ở đâu? Ta múc canh ra.”

Thản Đồ nhìn thấy Tô Sách, lại ngẩn người.

Tơ của hồng tàm là tài liệu quần áo hiếm có nhất trong bộ lạc, hơn nữa rất ít giống cái có tay nghề kéo tơ cùng bện, vì thế thành phẩm phải dùng rất nhiều xương cốt trân quý mới đổi được. Bất quá y phục này sau khi mặc lên người có cảm giác không hề nặng nề, hơn nữa đây cũng là hàng dệt mềm mại nhất trên Khảm Đạt đại lục—— này cũng là nguyên nhân làm Tô Sách cảm thấy có thể thích ứng.

Tô Sách thay một thân y phục trắng tinh, ống tay áo cùng ống quần chỉ có phân nữa, vừa bao tới khuỷu tay cùng đầu gối, hơi rộng một chút, bất quá vì cổ áo không lớn nên không sụp xuống, chỉ là có chút trống, thoạt nhìn cậu lại càng gầy hơn một chút.

Chỉ là ở trong này mới vậy, chứ lúc còn ở địa cầu, dáng người của Tô Sách tuyệt đối nằm trong tiêu chuẩn nam nhân bình thường, là trạng thái thon dài khỏe mạnh, như trong mắt người vạm vỡ như Thản Đồ thì lại rất ‘nhỏ bé’… Giống cái trong bộ lạc trừ bỏ ấu tể, phần lớn đều cường tráng hơn cậu.

Hơn nữa nói thế nào đây… Tô Sách làm quản lí một thời gian dài nên trên người luôn có một luồng khí rất ngay thẳng, hơn nữa bản thân cậu vốn đã có loại ‘khí chất’ nghiêm túc.

Thản Đồ cho tới giờ chưa từng thấy qua giống cái như vậy, có lẽ y bị khí chất này của Tô Sách thu hút, cứ vậy mà nhất kiến chung tình.

Đương nhiên, gặp thêm vài lần vẫn đều chung tình.

Giống cái mềm mại trắng nõn, giống như mỗi tấc hương vị đều hấp dẫn y.

Thản Đồ ngừng thở, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Tô Sách, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Sau đó thật vất vả bị tiếng gọi của Tô Sách đánh thức, ánh mắt lại chuyển tới làn da cánh tay vì hoạt động mà lộ ra thêm một chút, nơi có dấu vết đỏ sẫm, lại nhìn kĩ một chút thì trên chân cũng có.

Vì thế Thản Đồ bất chấp thứ khác, vội vàng hỏi: “A Sách, ngươi bị thương sao?” Nói xong y lập tức chạy tới, cầm lấy tay cậu muốn chạm một chút, nhưng lại sợ làm cậu đau mà không dám.

Tô Sách kì thật không có cảm giác gì, nhưng khi cậu cúi đầu xem mới phát hiện, quả nhiên có một mảng đỏ. Cậu nghĩ nghĩ, hẳn là lúc ngủ bị da thú cào phải. Tuy đã lót khăn tắm nhưng ngủ lâu cũng bị xê dịch một chút, cũng không phải tình huống gì nghiêm trọng.

Chính là Thản Đồ lại giống như lâm phải đại địch.

“Thực xin lỗi… A Sách.” Thản Đồ gục đầu, giọng nói tràn ngập đau lòng: “Ta không chăm sóc tốt ngươi.”

Tô Sách không biết nói gì, cậu cảm thấy này không phải vấn đề của Thản Đồ, do dự một chút, sau đó đưa tay vỗ vỗ cánh tay y: “…Không phải lỗi của ngươi.”

…A Sách thật ôn nhu. Thản Đồ cảm thấy mình lại càng thích Tô Sách hơn.

Tô Sách còn nói: “Được rồi, ta hơi đói, ngươi có bát không? Ta múc canh.”

Thản Đồ biết Tô Sách dùng phương pháp này để an ủi mình, để mình không cần suy sụp, hơn nữa một chút cũng không trách cứ. Y luôn vụng về như vậy, ngay cả chuyện lấy lòng người theo đuổi cũng làm hỏng, chính là A Sách vẫn nguyện ý ở cùng một chỗ với y.

Càng lúc càng thích A Sách rồi, làm sao bây giờ… Nếu cuối cùng không thể cùng A Sách ở một chỗ, y nhất định sẽ phi thường phi thường khổ sở, khổ sở đến muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.