Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 45: Chương 45: Thăng Cấp




Liên Kỳ Quang cũng không phải tự đại, đối với cậu mà nói, thế giới này hoàn toàn xe lạ, cậu không biết ngay một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, hiện giờ, cậu quá yếu. Cho dù có khôi phục lại thực lực trước kia, nhưng đã tự mình kiến thức thực lực bậc không của Hạ Hầu Thiệu Huyền, Liên Kỳ Quang không rõ trên thế giới lạ lẫm này ẩn giấu bao nhiêu cao thủ như Hạ Hầu Thiệu Huyền, cậu chỉ biết, mình phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa.

Ước chiến với Khả Dĩnh đã gần kề, kinh nghiệm đời trước cùng tinh hạch trong không gian làm Liên Kỳ Quang mơ hồ cảm giác mình sắp đột phá.

Thầm hiểu mình hiện giờ cần một nơi thực yên tĩnh. Người đầu tiên Liên Kỳ Quang nghĩ tới là viện trưởng Khanh Mộc Vanh.

Khanh Mộc Vanh cũng coi là bạn thâm giao, không nói hai lời, trực tiếp gọi Kim An Kỳ xin nghỉ, tiếp đó dẫn Liên Kỳ Quang tới phòng riêng của mình trong học viện, sau khi để lại đầy đủ dịch dinh dưỡng liền rời đi.

Liên Kỳ Quang cũng không biết mình ngây người ở đó bao lâu, năng lượng trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, cậu không thể dừng lại, cũng không dám dừng lại. Chỉ cẩn một thoáng mất tập trung, sức mạnh kia sẽ mất khống chế mà xé toạt thân thể, gây ra cơn đau đớn tê tâm liệt phế. Loại cảm giác này làm Liên Kỳ Quang có chút khẩn trương, đời trước, chưa từng xuất hiện tình huống này, chẳng lẽ, xuất hiện sự cố gì đó?

Lúc hoảng hốt, Liên Kỳ Quang giống như trở về đời trước. Trong khu chạy nạn dơ bẩn hỗn độn, cậu bé nhỏ gầy ngồi xổm dưới đất, ngơ ngác nhìn người phụ nữ nằm trên tấm ván gỗ, gương mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề mang theo mờ mịt cùng vô thố.

Liên Kỳ Quang lơ lửng trên không trung, lãnh tĩnh nhìn một màn kia, lồng ngực có chút nhói đau.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hết tối, lại sáng, sau đó lại tối. Cậu bé vẫn như cũ duy trì bộ dáng đó, ngơ ngác nhìn người phụ nữ trên tấm ván, nhưng bà ta, thủy chung không hề mở mắt.

Sau đó, một đám nam nhân mặc quần áo giống nhau tiến vào căn phòng nhỏ, trừ bỏ tấm ván gỗ dưới thân người phụ nữ thì chẳng còn gì khác, hùng hùng hổ hổ nhét người phụ nữ vào trong một cái túi to, tiếp đó giống như khi tới, vội vàng rời đi, hệt như sợ bị cái gì đó lây nhiễm.

Trong căn phòng tối đen, tĩnh lặng đến mức có thể làm người ta hỏng mất. Không có ánh mặt trời, không có âm thanh, giống như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Cậu bé ngồi dưới đất, cuộn thân mình khô gầy, ngơ ngác nhìn tấm ván gỗ trống rỗng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một giọt nước mắt chậm rãi theo khóe mắt cậu bé chảy xuống, rất nhanh, tiếng khóc vang vọng trong căn phòng nhỏ u ám. Kinh hoảng, vô thố, còn có tuyệt vọng với tương lai.

Liên Kỳ Quang lơ lững trong không trung, mặt không biến sắc nhìn cậu bé co thành một đoàn gào khóc. Cậu đưa tay, muốn chạm vào thân thể cậu bé, chính là lại bị một lực mạnh bắn ngược trở lại.

Liên Kỳ Quang mím môi, trầm mặc rụt tay lại. Lồng ngực đau đớn làm cậu hít thở không thông, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua khóe mắt cay xè, nhưng mà, chỉ là một mảnh khô khốc.

Năm đó, người quan trọng nhất trong sinh mệnh cậu, cũng là ánh mặt trời duy nhất đã mãi mãi rời xa cậu. Cậu, vĩnh viễn bị giam cầm trong bóng tối.

‘Mẹ…”

Một tiếng thì thào trầm thấp chậm rãi tản ra, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.



Trong phòng, Liên Kỳ Quang hai mắt vốn nhắm chặt, vẻ mặt ẩn nhẫn, đột nhiên mở bừng mắt. Một mạt sáng trắng chợt lóe. Nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, Liên Kỳ Quang trầm mặc hồi lâu, chậm rãi tìm lại ý thức.

Mặt không chút biến sắc cúi đầu, trầm mặt nhìn đôi tay mình.

‘Hệ mộc bậc nhân cấp hai.’

‘Hệ hỏa cùng hệ băng, bậc sĩ cấp bảy.’

※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※

Ngày Liên Kỳ Quang cùng Khả Dĩnh ước chiến đã tới, sáng sớm, đã có người lục đục tiến vào sân huấn luyện, tốp năm tốp ba giành trước những vị trí tốt nhất, trò chuyện vui vẻ.

Đối với trận tỉ thí hôm nay, không ai xem trọng Liên Kỳ Quang, những lời xì xầm đều tỏ vẻ khinh thường cùng xem nhẹ Liên Kỳ Quang.

“Khô Mộc đâu? Sao còn chưa tới?” Khuynh Y đứng ở lối vào sân huấn luyện trông mòn con mắt, vẻ mặt lo lắng.

“Không phải chạy trốn rồi đi?” Phong Thanh Dương lười nhác tựa vào tường, nhàn nhã chơi game.

“Sẽ không, Khô Mộc không phải người như thế.” Mễ Tiểu Bảo trừng mắt nhìn Phong Thanh Dương, kiên định mở miệng.

Phong Thanh Dương liếc mắt xùy một tiếng, tiếp đó không phản ứng tới Mễ Tiểu Bảo, bất quá, ánh mắt lại lén lút chú ý hướng tiến vào sân huấn luyện, ngay cả game bị over cũng không phát hiện.

“Cậu ta không tới cũng tốt.” Lam Kỳ mở miệng: “Khả Dĩnh cố ý đối địch, này là chuyện mọi người đều biết, nếu hai bọn họ thật sự giao thủ, Khả Dĩnh nói không chừng sẽ hạ độc thủ, dù sao trên sân huấn luyện, cho phép xảy ra ngoài ý muốn.”

“Nếu thật là vậy thì tốt biết bao.” Khuynh Y hừ lạnh: “Cái tên kia tự đại như vậy, sao có thể lâm trận bỏ chạy.”

“Chậc.” Phong Thanh Dương cũng không còn tâm tư chơi game, dứt khoát nhét vào túi, nhào tới túm lấy cổ Mễ Tiểu Bảo: “Nhóc Cừu Ly Mạch kia lại chết ở đâu rồi? Tính ra cũng gần hai tháng rồi không thấy cậu ta.”

“Ai biết tên đáng ghét kia chạy đi đâu a.” Khuynh Y bĩu môi: “Cả ngày thần thần bí bí, mỗi lần ở cùng một chỗ với cậu ta tôi đều cảm thấy rợn hết da gà.”

“Nếu Ly Mạch ở thì tốt rồi.” Lam Kỳ thấp giọng nói: “Nếu cậu ta ở, Khả Dĩnh nhất định không dám chạy tới ban nhất khiêu khích.”

Lời Lam Kỳ vừa nói làm mọi người nhất thời trầm mặc, đúng vậy, nếu Lam Kỳ ở, cậu ta mạnh như vậy, nhất định có thể giải quyết phiền toái này.

※※※ cảnh tượng phân cách tuyến ※※※

“Quý học trưởng.” Nhìn thấy Quý Sĩ Lâm, ánh mắt Khả Dĩnh sáng ngời, vui vẻ chạy qua, nũng nịu kêu.

“Khả Dĩnh học muội?” Làm như vừa mới phát hiện Khả Dĩnh, Quý Sĩ Lâm có chút kinh ngạc.

“Học trưởng, sao anh lại ở trong này?”

“Nghe nói hôm nay học muội phải tỷ thí nên đặc biệt tới cổ vũ.” Quý Sĩ Lâm tươi cười, ôm hòa nhìn cô gái.

“Học trưởng…” Khả Dĩnh đỏ mặt, thẹn thùng cúi thấp đầu.

Nhìn bộ dáng cúi đầu ngượng ngùng vò vò góc áo của Khả Dĩnh, trong mắt Quý Sĩ Lâm xẹt qua một mạt chán ghét, nhưng rất nhanh liền dấu đi: “Nghe nói đối thủ của em hôm nay là Liên Kỳ Quang của hệ cứu viện?”

“Dạ, chính là phế vật kia.” Nói tới Liên Kỳ Quang, thẹn thùng trên mặt Khả Dĩnh tán đi, thay thế là tràn đầy xem thường.

“Liên Kỳ Quang a.” Gương mặt ôn hòa của Quý Sĩ Lâm chậm rãi nổi lên một mạt bất đắc dĩ cùng thương tiếc: “Học muội, tuy anh biết nói vậy không tốt, nhưng anh thực hi vọng em có thể nương tay một chút, dù sao Liên Kỳ Quang trước kia cũng từng…”

“A?” Khả Dĩnh ngây ngốc, kinh ngạc nhìn Quý Sĩ Lâm, giống như không tin được những gì mình nghe thấy.

“Học muội, có thể chứ?” Quý Sĩ Lâm ôn hòa nhìn Khả Dĩnh, nhíu nhíu mày, ba phần sầu, bảy phần khó xử. Giống như đang cố nén khuất nhục, hướng người ta cầu tình.

“Học trưởng, anh đừng như vậy, em đáp ứng, em sẽ nương tay.” Khả Dĩnh nắm lấy tay Quý Sĩ Lâm, vẻ mặt đau lòng cam đoan.

“Vậy thực cám ơn học muội.” Mày Quý Sĩ Lâm hơn dãn ra, một mạt tươi cười ôn nhu lại có chút miễn cưỡng gợi lên bên khóe môi.

“Sẽ không, vì học trưởng, em cam tâm tình nguyện.” Khả Dĩnh kiên định gật gật đầu, nhưng lúc cúi đầu thì nào còn nửa phần ôn nhu săn sóc? Chỉ thực âm trầm cùng dữ tợn.

‘Liên Kỳ Quang! Liên Kỳ Quang! ! ! Vốn tao chỉ tính toán phế mày nhưng vẫn chừa lại tánh mạng, chính là mày không nên làm học trưởng nhớ kỹ mày, thậm chí còn thay mày cầu tình! Tao phải giết chết mày! Học trưởng, anh ấy chỉ có thể là của tao! ! !’

Nhìn Khả Dĩnh cúi đầu, Quý Sĩ Lâm lén lút rút lại bàn tay bị Khả Dĩnh nắm lấy, sắc mặt trở nên chán ghét, một mạt ngoan lệ xẹt nhanh qua ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.