Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 184: Chương 184: Bị Bỏ Rơi Trên Đường




“Không không không không!” An Sơ Hạ liên tục xua tay: “Là quá cao đúng không? Anh có lầm hay không? Anh cho nữ giúp việc trước một ngày mười vạn tiền lương sao? Anh chẳng phải là cao hứng đến điên rồi sao? Anh nghĩ lương của nữ giúp việc là bao nhiêu, cho tôi giống vậy được rồi.”

Cô cũng không phải là kẻ quá tham lam, một chút vậy... được rồi. Có điều cô chưa bao giờ quá đáng, không làm việc cô không lấy tiền lương, cô cũng sẽ không vay người khác bao nhiêu thì vay anh ta bấy nhiêu. Tuy rằng thiếu tiền, thế nhưng nguyên tắc căn bản để làm người thì vẫn không thể quên.

Ừm!

Không sai, cô là người chú trọng nguyên tắc phi thường.

Nghiêm túc nhìn An Sơ Hạ một chút: “Vậy thì một ngày mười ngàn đi, hoặc là cô tự định.” Đối với anh ta mà nói, tiền chính là vật ngoài thân, bao nhiêu chỉ là một khái niệm về con số thôi.

Thật sự mà nói, An Sơ Hạ không thể lừa gạt một đứa trẻ trong sáng, mẹ từ nhỏ đã giáo dục cô, làm người phải có bản lĩnh đối mặt với lương tâm của mình...

”Vậy thì một ngày năm ngàn.” Cô tươi cười: “Boss đại nhân thân mến, sau đó có chuyện gì thì gọi tôi đến làm, ngài cũng có thể tuỳ ý sai khiến tôi!”

Nhưng không lừa gạt một điểm, lạm phát ở trên thế giới thì không thể không có. Không đúng, người khác tàn nhẫn một chút, cô ngay cả mình đều không nuôi nổi, lương tâm cái gì, ít nhất trước tiên phải xứng đáng với mình mới đúng. Cô đều có thể tưởng tượng đến, chính mình cầm tiền ở tại trong phòng của chính mình, ừm... quả là cuộc sống hạnh phúc.

”Một ngày năm ngàn, cô muốn ngần ấy sao?” Lăng Hàn Vũ khóe miệng uốn cong:“Những cô gái dễ dụ nhất cũng chính là những cô gái phiền toái nhất. Tôi sẽ mở thẻ, đến lúc sẽ chuyển lương đến tấm thẻ kia, xuống xe đi.”

”Xuống xe?” Cô trợn mắt lên: “BOSS đại nhân, nơi này chính là đường lớn, hơn nữa tôi không quen biết ai ở đây. Anh nói thế nào cũng phải đưa tôi về đến nhà chứ? Không phải là không cẩn thận sao? Anh như thế để trả thù tôi sao? Còn nữa, anh đối với tôi tốt như vậy, nguyên nhân là bởi vì người bà nội sao?”

Bà nội... Vừa nghe đến hai chữ này, Lăng Hàn Vũ sắc mặt lập tức âm trầm một chút: “Xuống xe!” Tiếp theo bên này cửa xe An Sơ Hạ bị anh đưa tay mở ra, ngay sau đó phần eo có một nguồn sức mạnh truyền đến, cô bị 'miễn cưỡng đẩy xuống xe'. Nếu như không phải cô phản ứng nhanh, thu lại chân đứng lên, nói không chắc liền ngã ra mất.

Ngay sau đó cũng cảm giác được một cơn gió thổi qua, Lăng Hàn Vũ với chiếc xe thể thao đã biến mất khỏi tầm mắt của cô. Bỗng nhiên trợn mắt lên mới ý thức lại đây cô là bị: nhét vào trên đường cái.

Ặc!

Quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, có Hàn Thất Lục biến thái như vậy, bạn bè của anh - Lăng Hàn vũ cũng không tốt hơn chỗ nào!

”BOSS! Anh không thể bỏ lại tôi!” Cô hô to một tiếng, kết quả mọi người bên cạnh đi ngang qua đều nhìn chăm chú vào cô.Cô là người rất giỏi giấu đi tính cách thật của mình, có lúc bản thân cô còn cảm giác mình là thục nữ, thế nhưng một đời lên khí thì... Mẹ nó thục nữ! Thục nữ cũng vứt hết! Kỳ thực có thể nói, thục nữ của cô tất cả đều là học từ mẹ, nhưng bản chất cô chính là Thập Ác Bất Xá!

Người qua đường nhìn cô một chút, cúi đầu rồi đi. Sờ sờ váy mới phát hiện chính mình đã quên cầm theo túi, trên người không có một đồng cũng không có điện thoại di động. Có duy nhất một điều: dây chuyền đáng giá không ít tiền còn bị chủ nhà trọ đoạt đi.Vậy đại khái gọi là họa vô đơn chí? Có điều không biết Lăng Hàn Vũ, cái tên kia nói lương còn có thể sẽ không cho cô, hẳn là sẽ chứ? Bằng không cô sẽ không liên tục gọi 'BOSS' đại nhân rồi! Ai da ai da! An Sơ Hạ ôm đầu, đỡ lấy cái trán, lúc này làm sao để có tiền, thiệt là!

Thẳng thắn mà nói.... đường lớn nên cứ vẫy taxi ngồi rồi về Hàn gia trả tiền đi!

Hay là...

Không được không được! Cô không có đạo cụ gì trên người, ở trên đường mà luyện Taekwondo không chỉ là là vấn đề tiền nữa, nói không chừng còn có thể bị: được mang tới bệnh viện tâm thần!

Khoảng chừng: đi dạo loanh quanh, tự hỏi nên làm gì để về Hàn gia. Ngay vào lúc này, đi ngang qua hai nữ sinh ăn mặc mini skirt màu đỏ.

”Làm gì nhất định phải gọi tớ vào ngày hôm nay chứ? Không biết tớ còn phải học Piano sao?” Cô gái một bên nhìn trong tay cái gương nhỏ để trang điểm, vừa đi vừa nói với cô gái bên cạnh.

Một cô gái khác lắc đầu một cái, túm lấy tay cô gái kia nghiêm túc nói: “Ngày hôm nay là thứ bảy, Atlantis mỗi thứ bảy đều sẽ tổ chức Kê Vĩ Tửu, bỏ lỡ ngày hôm nay, thứ hai chắc chắn sẽ bị người khác khinh bỉ nói OUT!”

Sau đó An Sơ Hạ không có nghe lọt, chỉ là nghe được ' Atlantis ' vài chữ. Thật quen tai... Nghĩ trong đầu một hồi, đột nhiên nhớ tới Tiêu Minh Lạc nói “ Tớ đi Atlantis, Hàn Thất Lục nhất định lại đang uống rượu ở đó.'

Hàn Thất Lục, Atlantis, quán bar! Đúng rồi! Giương mắt lén lút liếc hai cô gái kia một chút, khóe miệng cô cong lên, đi mau về phía trước vài bước đi tới trước mặt họ: “Hai vị tỷ tỷ xinh đẹp.”

Hai nữ sinh bị cô gọi là tỷ tỷ xinh đẹp, trong lòng tự nhiên sẽ không tức giận, chỉ là vênh váo tự đắc nhìn An Sơ Hạ một chút. Cô gái đang trang điểm mở miệng trước hỏi: “ Cô là ai? Hai người chúng tôi quen cô sao?”

Con ngươi đảo một vòng, cô nói rằng: “Hai vị tỷ tỷ đương nhiên sẽ không quen tôi, loại con nhà nghèo. Tôi chỉ là... Muốn đi Atlantis để mở rộngbtaafm mắt thôi. Bởi vì trường học chúng tôi không có tiền vào nơi đó, vì lẽ đó tôi liền...” Nói tới chỗ này, cô cũng không tiếp tục nói, hai người trong lòng lập tức đều hiểu cái gì rồi. Miệng này cô gái nhỏ này nói là muốn bọn họ dẫn cô tiến vào Atlantis mở mang.

Thấy bọn họ tựa hồ là đang suy nghĩ có muốn hay không dẫn cô đi, An Sơ Hạ hướng đầu lên, mang theo nghi hoặc mà hỏi: “Lẽ nào hai vị tỷ tỷ cũng không thể mang tôi đi? Tôi còn tưởng rằng hai vị có thể mang tôi đi... Quên đi, tôi sẽ đi tìm những người tỷ tỷ xinh đẹp có năng lực khác.”

”Này! Ai nói chúng tôi không thể mang cô đi vào? Chúng tôi chỉ là đang xem cô có phải là tên lừa đảo. Nhìn cô một thân hàng hiệu, cũng không như là một người nghèo.” Một nữ sinh khác cẩn thận nói rằng.

Lúc này cái người hoá trang mới chú ý tới An Sơ Hạ. Trên người rõ ràng đều là hàng hiệu, bất kể là trên người áo màu trắng hay thắt lưng áo cánh, hay váy ngắn với đường viền hoa màu đen, tất cả đều là bản limited quốc tế hàng hiệu:“Đúng! Rõ ràng đều là bản limited! Tôi vừa rồi còn không chú ý.”

An Sơ Hạ không lộ ra vẻ gì nói: “Hai vị tỷ tỷ gặp nhiều hàng hiệu như vậy, làm sao tôi đem đống quần áo, váy đều nhận thức thành hàng hiệu được vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.