Thiên Ý

Chương 18: Chương 18: Ngũ hành nguyên tố.




Liễu Thiên hai mắt chăm chú, hắn lại dục: “Nói tiếp đi, các hệ trong ngũ hành đó.”

Hà Minh nhìn thấy vẻ chăm chú của hai người không thể không tiếp tục.

“Hệ kim và thủy thì ta cũng đã nói qua rồi! Hệ Hỏa là một hệ có dị thuật dễ tu nhất nhưng lại đa dạng nhất. Hệ hỏa có sức sát thương cao, dùng công kích làm chủ đạo, những dị chiêu của hệ này đa số dùng để công. Đồng thời nó cũng có một số tác dụng khác trong đó tiêu biểu chính là luyện dược. Dược sư chính là nhưng người chuyên tu hệ hỏa.

“Hệ hỏa tu luyện thì đơn giản nhưng để đạt đến cực điểm thì lại khó hơn các hệ khác. Cái này cũng chỉ là sách nói còn khó thế nào thì ta cũng chịu, ta cũng chưa luyện được loại dị thuật nào!” Hà Minh lúc này nói xong thì không chờ hai tên kia hỏi xoáy mà trực tiếp giải thích.

“Không sao! Sang hệ khác đi!” Tằng Nhất nói.

“Tiếp là hệ thổ, dị thuật hệ này mang tính trung hòa, nhưng vẫn nghiêng về thủ nhiều hơn. Hệ thổ nếu đọ cứng rắn không bằng kim, nhu mềm linh động không bằng thủy, sát thương không bằng hỏa, kỳ bí không bằng mộc. Nhưng hệ thổ có một đặc điểm ưu việt đó là khi đạt đến đẳng cấp cao thì nó có thể khắc chế đa số các loại dị thuật khác.”

“Cao cấp thì lợi hại ở điểm gì? Chẳng nhẽ phun ra cả một núi đất về phía đối thủ?” Liễu Thiên nghi hoặc, hắn cảm thấy hệ thổ này thật yếu.

Tằng Nhất liền nói: “Cái này cũng không nhất định, mỗi người có một cách sử dụng khác nhau, thổ hệ không có nghĩa là phải dùng đất.”

“Cũng đúng!” Liễu Thiên lại quay sang hỏi Hà Minh: “Thế hệ mộc kỳ bí ở chỗ nào?”

Hà Minh lại uống một ngụm ước rồi đáp: “Ngũ hành đều là vật chết chỉ mộc là vật sống! Các ngươi nghĩ xem nó có đặc biệt không?”

Cả hai người Liễu Thiên ngồi xuy tư một hồi. Quả nhiên đúng như vậy, trong ngũ hành mọi nguyên tố đều là vật chết, hay nói cách khác chính là chúng không thể tự sinh trưởng được. Riêng chỉ có mộc hệ lại khác, nó tồn tại ở hai dạng là sống và chết. Sống chính là cây cối thực vật, chết chính là các loại gỗ.

Nhưng nếu dị thuật mà thi chiển ra gỗ thì đúng là vô dụng, chỉ có thể là cây cối mới có thể có sức mạnh to lớn mà thôi.

Hà Minh lại nói: “Hệ mộc này thực chất không phải ai cũng có thể luyện được, điều kiện của nó còn khó hơn cả hệ kim, muốn bắt đầu tu luyện dị thuật loại này thỉ phải đạt đến Hoành Không cảnh hoặc ngươi phải luyện một bố công pháp đặc biệt.”

“Hoành Không cảnh! Đùa chứ khi đó thì mấy cây cối liệu còn ăn thua không?” Liễu Thiên cảm thấy khó hiểu liền hỏi.

“Cái này thì không dõ ta cũng chỉ đọc sách mà thôi!” Hà Minh lắc đầu nói.

Tằng Nhất chuyển qua chủ đề khác: “Thôi biết thế là được rồi, học cái gì cũng phải từ từ. Trước tiên hãy cứ lo xong chín tháng này đi đã, những thứ đó từ từ học tập là được!”

Chiều đến, bây giờ tầm ba giờ chiều, nắng vàng trải khắp muôn nơi, bao gồm cả cung chữ Càn.

Lúc này, Liễu Thiên cùng những đồng môn đang đứng tấn bên một góc sân. Nói là góc sân nhưng cái sân tập này rộng tầm một ha nên chỗ góc này cũng rất rộng. Hai mươi đệ tử đứng tản ra mà cũng chưa chiếm hết một phần ba góc sân này.

Hai mươi người có nam có nữ đều đang đứng tấn, đây là bài tập thể lực cuối cùng. Họ vừa trải qua các bài tập vận động như cử tạ, chống đẩy, gập bụng, đứng lên ngồi xuống,…nói chúng là nhiều kiểu tập luyện thể lực. Cuối cùng vẫn là đứng tấn.

Liễu Thiên mồ hôi nhễ nhại đứng ở giữa hàng, hắn rất mệt nhưng vẫn cố gắng. Hắn cảm thấy cách tập luyện thể lực ở đây khá giống với thế giới hiện đại, có điều hơi khác là cường độ có phần hơi quá. Với sức của cơ thể gày yếu này thì hắn không chịu nổi.

Hắn khi này vừa tập vừa nghĩ lại những thông tin vừa biết được qua vị trưởng lão huấn luyện vừa phổ biến hồi đầu chiều. Hắn nghĩ như vậy sẽ làm hắn quên đi mệt mỏi lúc này.

Trong chiến đấu của dị giả có phân chia ra làm ba loại là chiến đấu thân thể, nguyên thần và linh hồn. Tuy chia ra như vậy nhưng khi chiến đấu bằng thân thể hay thể thuật thì vẫn cần có nguyên thần vận hành, linh hồn điều khiển. Khi dùng nguyên thần chiến đấu thì vẫn phải cần thân thể để thi triển, linh hồn điều khiển. Khi chiến đấu bằng linh hồn hay thần niệm thì cũng cần có thân thể và nguyên thần hỗ trợ.

Ba thứ được chia ra nhưng lại liên quan chặt chẽ với nhau, dù là trong dạng chiến đấu nào thì cũng phải có cả hai thứ còn lại.

Chiến đấu bằng thân thể hay thể thuật thì chủ yếu là dùng thân thể công kích, các đòn công kích sẽ là các loại võ công quyền cước, hay các loại vũ khí. Ở trường hợp này nguyên thần nội thể mà không phát ra bên ngoài.

Chiến đấu nguyên thần là vận dụng nguyên thần thi triển ra lực công kích về đối phương. Công kích bằng nguyên thần có thể là dùng dị thuật hoặc là không. Dùng dị thuật thì biến đổi nguyên thần thành các dạng khác để thay đổi tính chất công kích. Không dùng dị thuật chính là ép nguyên thần ra bên ngoài rồi đánh về đối thủ, dùng chính nguyên thần căn bản không cần biến hóa gì cả mà công kích đối thủ theo dạng như quyền kình, kiếm khí căn nguyên,…

Chiến đấu linh hồn hay thần thức là dạng chiến đấu trừu tượng nhất, nó chính là mặt ý trí của mỗi người. Linh hồn là nhưng thứ sơ khai của con người, nó được gièn luyện qua từng sự kiện trong cuộc đời của mỗi người. Linh hồn một người khi sinh ra là như nhau nhưng qua quá trình luyện tập thì linh hồn dần tăng tiến. Linh hồn hay thần thức tăng tiến theo cường độ của ý trí và thể chất.

Khi đột phá cảnh giới thì ý trí của người đó cũng tăng lên và thể chất cũng tăng lên, vì vậy lực lượng linh hồn này cũng phụ thuộc vào tu vi. Linh hồn công kích là thứ rất khó học được, số bị tịch của nó cũng rất ít. Dạng chiến đấu này cũng rất hiếm gặp, bởi vì chỉ cần dùng một vài lần công kích linh hồn thì đã làm cho người sử dụng mất hết khí lực và không đủ minh mẫn để thi triển các dạng tấn công khác.

Ba dạng chiến đấu tuy phân ra nhưng lại có quan hệ phụ thuộc lẫn nhau, nhưng trong đó linh hồn vẫn là quan trọng nhất vì nó điều khiển cả hai dạng chiến đấu kia.

Ngoại môn đệ tử như Liễu Thiên thì chỉ luyện tập dạng thể thuật là chính. Trong thể thuật thì bước đầu chính là thể lực.

Nhưng xem biểu hiện thì hắn không tốt về mặt thể thuật này cho lắm.

Đứng tấn được nửa tiếng, trong hai mươi người chỉ còn lại mười một người, chín người không chịu được thì tám người là nữ, Liễu Thiên vào nữa là chín.

Liễu Thiên mồ hôi đầm đìa, hắn ngồi nghỉ cùng đám nữ đệ tử nhìn mấy người kia tiếp tục đứng tấn. Những người còn lại đều đang tiếp tục đứng tấn, trong đội này xem ra không có tên nào yếu đuối như Liễu Thiên.

Nhưng hắn đã cố hết sức nhưng không thể chịu lâu hơn được nữa, may là hắn còn không có thua một nữ đệ tử nào, nếu không thì đúng là mất mặt.

“Tên này yếu quá! Gia tộc hắn không biết rằng một xuất vào đây quý như thế nào sao?” Nữ chấp sự trong chi nhìn Liễu Thiên bất mãn nói.

“Hắn dù sao cũng đã cố gắng hết sức! Xem ra hắn cũng có ý trí phấn đấu!” Vị đại chấp sự nhìn Liễu Thiên đánh giá.

“Nhưng bằng vào hắn thì chắc chắn sẽ bị loại sớm mà thôi!” Nữ chấp sự kia lại nói.

“Cái này còn chưa chắc! Tu đạo ý trí quyết định tất cả chứ không phải ngộ tính.”

Vị đại chấp sự kia lại nói: “Như ta trước kia cũng là một người có tư chất hơn người nhưng cuối cùng cũng chỉ làm được chức chấp sự này, trong khi đồng lứa của ta là Huỳnh Nhất Phong thì sao?”

“Huỳnh Nhất Phong, một trong cửu tinh ư?” Một vị quản sự bên cạnh ngạc nhiên hỏi.

Vị đại chấp sự gật đầu nói: “Trước kia Huỳnh Nhất Phong cũng rất kém cỏi nhưng hắn không ngừng lỗ lực để vươn lên, chính vì vậy ta so với hắn mới có xa cách như vậy!”

Vị đại chấp sự này thở dài nói: “Đời người không ai biết trước được điều gì! Phải biết đặt tầm mắt lên cao mới có thể không hối hận.”

Lão đây chính là phiền não về bản thân mình trước kia không biết phấn đấu. Trước kia não cũng là một trong những nhân tài nhưng khi đó lão chỉ nghĩ luyện tập rồi thành một trưởng lão là được rồi. Tuy ngày cũng luyện tập như bao người khác nhưng lại không biết cố gắng hơn mà chỉ luyện tập theo mức phổ thông.

Khi đó tiến cảnh về các mặt của lão vẫn trong loại ưu nhưng càng dần về sau khi lên cảnh giới cao và ý trí của não lười nhác dần. Khi phải đưa ra những quyết định quan trọng trong tu luyện thì lão lại liên tục chọn những biện pháp an toàn. Mà những người khác lại trọn những biện pháp mạo hiểm, quên mình vì tu luyện.

Và kết quả cuối cùng não không thể tiến xa hơn trên con đường tu luyện. Trong khi một trong những đồng lứa của lão lại đi đến được một cái đích quá xa so với lão.

Chính vì thế khi này, lão thấy Liễu Thiên cố gắng hết sức thì cũng rất hài lòng nhưng lão cũng cho rằng tỷ lệ để Liễu Thiên có thể thành nội môn đệ tử là quá thấp. Vì kể cả Huỳnh Nhất Phong khi xưa cũng không có khởi điểm kém như Liễu Thiên!

Ý trí thì lớn nhưng cũng phải có một khởi đầu tạm được nhưng đằng này Liễu Thiên mọi mặt đều yếu kém, ngay cả thời gian cũng không ủng hộ hắn nên ít ai có thể tin hắn trong ba năm có thể thành nội môn đệ tử được.



Một canh giờ nhanh chóng trôi qua và những người đứng tấn được đến lúc này chỉ còn lại ba người, trong đó có cả Tằng Nhất và Hà Minh và một tên thiếu niên to lớn khác nữa.

Kết quả này đã làm cho Liễu Thiên cảm thấy tự ti khi đứng cùng hai người Tằng Nhất, Hà Minh. Nhưng cũng rất nhanh cảm giác này biến mất vì hắn biết đây chỉ là khởi đầu mà thôi, hắn biết mình giờ mới bắt đầu tu luyện.

Vị đại chấp sự kia tuyên bố kết thúc thúc tập riêng, ba người hoàn thành huấn luyện tốt nhất mỗi người được thưởng một lọ Linh cao.

Như đã biết ở Linh cơ cảnh thì không thể hấp thụ linh thạch để tăng tốc độ tu luyện. Như vậy muốn tăng tốc độ tu luyện thì phải dùng một số loại linh dược, dược phẩm hỗ trợ. Linh cao chính là một dạng dược phẩm hỗ trợ tu luyện.

Tu luyện gồm ba công đoạn, Linh cao chính là kích thích công đoạn đầu tiên là hấp thụ linh khí. Khi bôi Linh cao lên toàn cơ thể sẽ làm cả cơ thể thư thái, các lỗ chân lông giãn ra hết cỡ, khi này chính là điều kiện vô cùng tốt để tu luyện hấp thụ linh khí.

Cầm Linh cao, Hà Minh và Tằng Nhất khẽ mỉm cười, tuy cái này không quá quý giá nhưng chỉ một buổi đã được một lọ thì đúng là quá tốt. Phải biết trợ cấp một tháng mà gia tộc hai người cung cấp cũng không có nhiều, trong đó cũng chỉ có năm lọ linh cao mà thôi.

Gia nhập Kỳ Nhân các thì mỗi xuất các gia tộc đều phải nộp linh thạch theo năm. Mà có ba mức để mỗi gia tộc nộp linh thạch là hạ cấp, trung cấp và cao cấp. Tùy theo cấp độ của học phí mà lượng trợ cấp hàng tháng của từng đệ tử là khác nhau.

Đồng thời chia mức học phí này chỉ tạo nên khác biết trong trợ cấp tụ luyện hàng tháng mà thôi còn các mặt khác thì đều bình đẳng như nhau.

Một số trường hợp có thiên phú đã chúng tuyển và được đào tạo từ các vùng địa phương lên thì hoàn toàn được tông môn hỗ trợ ở mức học phí hạ cấp. Người nhà của những đệ tử này không cần phải đóng góp gì cả nhưng những đệ tử này lại có rất nhiều dàng buộc bởi ba điều thệ ước.

Nghe thì có vẻ phân biệt giàu nghèo nhưng đây cũng là một giải pháp hợp lí. Nhìn thì tiêu cực nhưng như vậy sẽ tạo tiền đề cho những môn đồ nghèo phấn đấu. Đồng thời cũng tạo điều kiện cho những gia tộc có tài lực lớn bồi dưỡng nhân tài của mình.

Ở đây để tử ngoại môn mỗi năm chỉ được về thăm nhà một tháng, mà khi thường người nhà cũng không được tự tiện đến thăm. Đây chính là quy củ để tạo nên một môi trường tách biệt để gièn luyện. Chính vì thế việc cung ứng cho con cháu tu luyện của những gia tộc trở thành vấn đề.

Như vậy lại có những người tự hỏi tại sao lúc đi lại không đưa cho con cháu mình đủ lượng cung ứng của một năm luôn? Nguyên nhân là những ngoại môn đệ tử đa số đều rất nhỏ tuổi nên tính tình còn bồng bột, nếu đưa nhiều tài nguyên thì rất dễ dẫn đến lạm dụng gây lên hậu quả không tốt. Một số trường hợp lại vì quá nhiều tài nguyên mà bị đồng môn cướp giết. Người xưa có câu thất phu vô tội, hoài bích kì tội.

Chính vì vậy ngoại môn đệ tử sẽ được tông môn phát trợ cấp theo tháng và sẽ chia làm ba mức như trên.

Tông môn chia ra làm ba mức có thể phù hợp với mọi gia tộc và các giai cấp đệ tử trong từng gia tộc, muốn cung ứng nhiều thì nộp nhiều linh thạch, ít thì nộp ít, cứ theo ba mức mà nộp.

Sau đó, trong năm học, tông môn sẽ dựa theo mức linh thạch mà gia tộc nộp vào là hạ cấp, trung cấp, hay cao cấp để tiến hành phát trợ cấp tương ứng theo tháng.

Mà trợ cấp này không phải là linh thạch mà là các loại dược phẩm dược liệu, các loại tài liệu hỗ trợ tu luyện.

Khi này, thấy phần thưởng là một nọ Linh cao tất cả những đệ tử khác đều sáng mắt lên, ai đấy đều tiếc nuối vì đã không cố gắng hơn. Liễu Thiên thì chỉ biết cười khổ, với khả năng của hắn thì không thể đạt được thứ tốt như vậy.

Sau khi kết thúc tập riêng của từng chi thì tất cả lại tập hợp trung lại một chỗ. Hai trăm người đứng làm mười nhóm, phía trước mỗi nhóm là bốn vị chấp sự. Tất cả những chấp sự cùng đệ tử đều tập trung nhìn về một trung niên cao lớn đứng trước họ. Đây chính là ngoại môn trưởng lão chịu trách nhiệm huấn luyện của cung chữ Càn.

Vị trưởng lão kia nhìn một lượt rồi gật đầu nói: “Các ngươi đã luyện tập một chút thể lực rồi! Sau đây sẽ ta sẽ giới thiệu kỹ hơn về dạng chiến đấu thể thuật. Chúng ta chỉ tu luyện dạng này mà thôi, hai dạng kia đều phải đạt đến Khai Minh cảnh mới tính tiếp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.