Thiên Ý

Chương 43: Chương 43: Huyết Tế Ấn Phong.




Theo xuy đoán của Liễu Thiên thì miếng ngọc này đầu tiên xuất ra từ mỏ khoáng thạch nào đó. Sau đó được nghệ nhân chế tác thành ngọc bội sau đó được một gia tộc lớn sở hữu. Tiếp sau có thể là sảy ra một sự cố gì đó mà miếng ngọc này lại rơi xuống một con suối. Rồi lại được một thôn dân nhặt được. Thôn dân này khi gặp hoàn cảnh khó khăn lại đem bán cho mấy tiệm đồ trang sức. Và cuối cùng nó trở về cái cừa tiệm ngọc thạch hồi sáng Liễu Thiên từng qua và giờ nó đang ở đây – Tiên Lịch thủy lâu này!

Nhưng có một vấn đề Liễu Thiên không được rõ là thời gian. Thời gian giữa các nơi mà miếng ngọc này từng tồn tại cũng không có biểu hiện cụ thể.

Nghĩ vậy Liễu Thiên liền hỏi: “Như vậy làm sao để biết nó tồn tại từ năm nào, và những địa điểm kia là thời nào?”

Vị trung niên kia nghe vậy liền chợn mắt nói: “Cậu nghĩ rằng cái gì cũng có thể biết sao, muốn nhìn ra được thời gian của một vật thì cần có đội ngũ giám định nghiên cứu kỹ càng.”

Liễu Thiên nghe vậy liền gật gật đầu thu miếng ngọc bội lại, như vậy hắn cũng đại khái biết xuất xứ của nó rồi, còn vấn đề thời gian thì không quan trọng nữa.

“Thế tiên sinh có thể dựa vào hình ảnh vừa rồi giám định kỹ hơn cho bọn ta được không?” Liễu Thiên không cần nhưng Đoàn Linh Hiên lại tỏ vẻ sốt ruột hỏi.

Vị trung niên kia vuốt vuốt chòm râu rồi từ từ nói:

“Nhìn vào hình ảnh kia đồng thời nghiên cứu qua chất liệu của miếng ngọc này ta đại khái có thể đoán được vài phần chính sác. Thứ nhất miếng ngọc này tồn tại được hơn một ngàn năm, thứ hai xuất xứ của nó có thể ở vùng Tu Dã sơn mạch phía tây thành Thiên Cơ Môn. Cuỗi cùng là cái phủ đệ xa hoa tưng lưu giữ nó hình như là Triệu gia một trong tam đại gia tộc. Những thứ khác đằng sau thì quá bình thường nên không thể nhận ra được.”

“Nếu miếng ngọc này từng tồn tại trong Triệu gia thì cũng chó chút giá trị, xem ra lần này các ngươi mua Tiên Lịch thủy không uổng phí!” Nói xong vị trung niên kia nhìn lại miếng ngọc bội gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Nhưng ngay sau khi gật gật đầu gã lại nhìn vào trong chậu Tiên Lịch thủy nhẹ nhàng nói: “Hai vạch, hai trăm lượng bạc!”

Liễu Thiên gật đầu nói: “Cứ giám định nốt miếng sắt kia đi rồi ta sẽ tính luôn cả thể!”

Vị trung niên kia tỏ vẻ đồng ý rồi liền quay ra cầm lấy miếng sắt nhỏ của Đoàn Linh Hiên bỏ vào chậu.

Miếng sắt bỏ vào chậu đầu tiên cũng nổi không chịu chìm xuống. Tiên Lịch thủy bắt đầu ngấm vào miếng sắt này.

Ba người Liễu Thiên tập trung chăm chú nhìn, dù sao ảo cảnh cũng chỉ diễn ra rất nhanh nên không ai muốn bỏ nỡ cả.

Năm phút, mười phút rồi đến nửa tiếng trôi qua, ba người Liễu Thiên vẫn há hốc mồm nhìn miếng sắt đang nổi trên mặt Tiên Lịch thủy.

Vị trung niên kia nhíu mày đứng dậy đi vào trong gian buồng bên trong. Hiện tượng này từ trước đến nay chưa từng xảy ra hoặc có thể là lão chưa từng gặp. Chính vì thế lão phải đi vào trong tìm kiếm thông tin liên quan.

Thấy một màn này, hai người Liễu Thiên cũng giật mình nhìn lại mảnh sắt kia. Mảnh sắt một màu nâu đen có chút han rỉ vẫn nổi trên mặt Tiên Lịch thủy. Nhìn đi nhìn lại cũng thấy điểm gì đặc biệt từ miếng sắt này cả.

“Sao muội lại mua nó?” Liễu Thiên liền hiếu kỳ hỏi.

“Muội không biết! Khi đó chỉ thấy hứng thú thì mua thôi nhưng sau này xem xét lại thì thấy nó có vẻ đặc biệt nên mới đem ra tỷ thí cùng đại ca!” Đoàn Linh Hiên hồi tưởng lại nói.

“Đây rồi!” Đúng lúc này vị trung niên râu dài từ bên trong đi ra.

Gã mang ra một quyển sách khá lớn, sau đó để lên bàn rồi chỉ vào một hình vẽ nói: “Chính là Huyết Tế Ấn Phong!”

Nghe vậy hai người Liễu Thiên đều nhìn vào hình vẽ kia.

Hình vẽ mà gã trung niên chỉ vào là hình vẽ về một cục sắt lớn tầm nắm tay, bề ngoài cũng giống như miếng sắt nhỏ kia. Bên cạnh còn có những dòng chữ loằng ngoằng nữa!

“Miếng sắt của tiểu cô nương chính là một vật được người trước dùng Huyết Tế Ấn Phong phong ấn lại. Huyết Tế Ấn Phong này chính là loại phong ấn vô cùng tàn khốc. Nó chính là dùng mạng người hiến tế để phong ấn một đồ vật nào đó, mỗi lần huyết tế không chỉ dùng một người mà phải rất nhiều người.

“ Chính vì vậy nên dị thuật này đã sớm thất truyền và nếu còn thì cũng không ai giám công khai sử dụng nữa.”

Trung niên râu dài nhìn vào miếng sắt đang nổi trên mặt Tiên Lịch thủy liền thở dài nói tiếp.

“Huyết Tế Ấn phong không những dùng Tiên Lịch thủy không được mà mà tất cả mọi biện pháp khác đều là vô nghĩa, dù cao thủ cũng không thể nào mở ra được. Chỉ có người phong ấn mới đặt ra cách mở và mỗi loại Huyết Tế Ấn Phong thì lại có một cách mở khác nhau tuy vào người phong ấn đưa ra.”

“Như vậy miếng sắt này khẳng định là một vật vô cùng quý hiếm?” Đoàn Linh Hiên vui vẻ hỏi.

“Cái gì mà quý hiếm, phải nói là thiên tài địa bảo, thiên chân quý báu, không những thế nó chắc chắn vô cùng nguy hiểm hoặc quan trọng thì người sở hữu nó mới dùng loại phong ấn khinh khủng này để phong ấn!”

Trung niên râu dài dùng vẻ mặt trịnh trọng sau đó lại tỏ vẻ bí mật nói.

“Đã biết là quý hiếm sao lão không lừa chúng ta để có được nó?” Liễu Thiên nghe vậy thì nhíu mày ngạc nhiên hỏi.

“Haha! Ta là ai mà lại đi lừa hai đứa nhóc để lấy một món đồ chứ. Đồng thời cái này cũng chưa chắc đã phải thứ gì tốt, thậm chí còn có thể dẫn đến họa sát thân hay diệt tộc! Mà lại nói nhìn hai người không phải dạng dễ lừa gạt! Vì vậy ta làm sao lại phải tốn công làm gì?!” Trung niên râu dài cười một cái sau đó lại tỏ vẻ thâm sâu nói.

“Vậy là đã xong, chúng ta tính phí thôi!” Liễu Thiên lấy ra hai tờ ngân phiếu nói. Hắn có vẻ không muốn dây dưa thêm ở đây nữa.

“Khoan đã! Thế này đi!” Vị trung niên râu dài liền tỏ vẻ bất đặc dĩ nói:

“Đằng nào miếng sắt này cũng chỉ là phế liệu, nếu hai vị để lại cho bổn tiệm thì tiền dùng Tiên Lịch thủy không cần trả nữa!”

Liễu Thiên cười nhạt một cái sau đó lấy đôi đũa gắp miếng sắt trong chậu ra đưa cho Đoàn Linh Hiên. Tất cả những động tác của hắn đều rất tự nhiên, hắn cứ coi như trung niên kia không tồn tại vậy.

Thấy Liễu Thiên không thèm trả lời gã trung niên kia lại tỏ vẻ nhân nghĩa nói.

“Phải biết rằng ta muốn mua lại cũng chỉ để nghiên cứu trưng bày mà thôi, hai vị mang về cũng không làm được gì cả chi bằng…”

“Không cần nói nhiều, tiền bạc thì có rất nhiều nhưng thứ này dù không có giá trị nhưng trên đời khẳng định rất khó có miếng thứ hai.” Liễu Thiên cắt lời của gã trung niên sau đó liền ra hiệu cho Đoàn Linh Hiên rời khỏi đây.

Hai người vừa đi được vài bước thì gã trung niên kia lại mặc cả: “Thế này đi! Ta mua với giá hai ngàn lạng!”

Liễu Thiên vẫn không có ý muốn quay đầu lại, hắn cầm tay Đoàn Linh Hiên kéo nhanh ra phía cửa rồi rời khỏi căn phòng này.

Vị trung niên kia thấy vậy liền lắc đầu đi vào bàn ngồi xuống lẩm bẩm: “Thôi đi, đằng nào cũng không biết là họa hay phúc cần gì phải cưỡng cầu!”

Hai người lặng lẽ một mạch đi hơn hai dặm đường phố mới dừng lại và lúc này Liễu Thiên vẫn cầm chặt tay Đoàn Linh Hiên.

“Bỏ tay muội ra được chưa?” Đứng giữa đường lớn, Đoàn Linh Hiên mỉm cười hỏi Liễu Thiên.

“À! Quên mất!” Liễu Thiên giật mình thả tay Đoàn Linh Hiên ra ngượng ngạo nói.

“Sao đại ca lại có vẻ vội vàng như gặp ma vậy?” Đoàn Linh Hiên ngạc nhiên hỏi.

“Muội sở hữu một vật chân quý như vậy không đi nhanh sao được. Phải biết rằng gã trung niên kia không có ý cướp đoạt nhưng ở đó tai vách mạch rừng. Một khi tin tức nộ ra sẽ có nhiều kẻ tò mò tìm đến cướp đoạt, vậy sẽ rất nguy hiểm.”

Liễu Thiên tỏ vẻ từng trải nhỏ nhẹ giải thích.

“Mà dù chúng ta có bán đi rồi nhưng để người ngoài biết được chắc chắn sẽ lại tìm chúng ta tra hỏi. Khi đó lại gặp biết bao phiền phức, có khi còn bị giết người diệt khẩu nữa!”

Hắn lại thở dài cùng với gương mặt phiền muộn lo lắng nói:

“Mà ta thì không sao, đằng nào cũng là dị giả sơ cấp, mấy hôm nữa lại về Kỳ Nhân các rồi. Còn muội thì khác dù trong hoàng cung nhưng cũng chỉ là một cung nữ. Như vậy để họ nhớ rõ khuôn mặt chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?!”

“Quan tâm đến mình sao?” Đoàn Linh Hiên tự hỏi sau đó tỏ vẻ cảm kích rồi lại cười nói: “Đại ca yên tâm, ta chắc chắn sẽ không sao! Số ta tốt lắm!”

“Ừm! Thôi nhanh, chúng ta về phòng ta rồi tiếp tục nói chuyện!” Liễu Thiên gật đầu rồi lại thúc dục Đoàn Linh Hiên.

Hai người đi một mạch ra khỏi Xuân Phong quán, hướng về khu biệt viện trong Hoàng cung.

Trong phòng Liễu Thiên, hai người Liễu Thiên ngồi đối diện nhau.

“Món đồ này có thể là rất chân quý nhưng dù sao cũng không dùng được! Muội hãy cất kỹ hoặc vất nó đi, sau đó rồi quên chuyện này đi!” Liễu Thiên bắt đầu dặn dò.

“Cái đó tính sau! Bây giờ phải tính đến vụ cá cược đã!” Đoàn Linh Hiên gần như không cảm thấy vụ việc đang rất nghiêm trọng. Nàng vẫn cười nói như thường.

“Ta thua rồi! Giờ muốn ta thực hiện điều gì thì nói đi!” Liễu Thiên nghe vậy thì cười khổ nói.

Đoàn Linh Hiên mỉm cười sau đó lại trầm tư xuy nghĩ.

“Tạm thời chưa nghĩ ra!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu nói.

“Vậy thôi khi nào nghĩ ra thì nói. Như đã hứa nếu không quá đáng thì chắc chắn ta sẽ thực hiện bằng mọi giá!” Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi tỏ vẻ kiên quyết nói.

“À! Huynh giữ hộ muội miếng sắt này đi!” Đoàn Linh Hiên đưa ra miếng sắt rồi nói.

“Đây chính là yêu cầu của muội?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Không phải! Chỉ là lúc đầu khi chưa giám định muội đã quyết định tặng cho huynh miếng sắt này rồi! Giờ tuy không dùng được nhưng cũng coi như là kỷ niệm đi!” Đoàn Linh Hiên lắc đầu ánh mắt thuần khiết nhìn Liễu Thiên nói.

“Trùng hợp vậy sao! Ta cũng nghĩ đem tặng muội miếng ngọc khi giám định ra đồ tốt nhưng đang tiếc nó không quá quý hiếm!” Liễu Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi hắn lại cầm miếng ngọc nhỏ ra tỏ vẻ thất vọng nói.

“Thật vậy! Thế chúng ta hãy đổi cho nhau đi, muội cũng rất thích miếng ngọc đó!” Đoàn Linh Hiên vui như vớ được vàng nói.

Thế là hai người đổi đồ cho nhau, Liễu Thiên giữ miếng sắt nhỏ kia. Dù sao không biết đó là thứ gì nhưng để Đoàn Linh Hiên cầm hắn cũng không yên tâm.

Sau đó, hai người cứ huynh muội ngọt sớt nói chuyện đến tận mờ tối mới giải tán.

Đoàn Linh Hiên đi ra cửa liền quay lại nhìn Liễu Thiên cười nói: “Hẹn gặp lại!”

“Ừm!” Liễu Thiên cũng gật đầu mỉm cười nói.

Hắn nhìn theo bóng Đoàn Linh Hiên liền có cảm giác mất mát, hắn không hiểu sao lại có cảm giác này. Phải chăng là Đoàn Linh Hiên bỗng nhiên trở thành một người quan trọng của hắn vì thế khi nghĩ đến mấy ngày nữa rời khỏi đây. Khi đó cả đời này rất khó gặp lại được nàng một lần nữa. Đời người đúng là buồn nhiều vui ít!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.