Thiên Tống

Chương 118: Chương 118: Chương 107: Bắt giặc (2)




Dung Phi lắc đầu:

"Theo ta được biết, thì dù có khóc tê tâm liệt phế thế nào cũng ko đả động nổi hoàng thượng, hoa thạch cương vẫn như thế. Sau khi bớt đi thuế phú ngoài định mức, thì cuộc sống của bách tính cũng tàm tạm ."

"Tàm tạm cái con khỉ."

Gã đàn ông căm phẫn nói:

"Ngươi là nói đến tám trăm dặm bến nước nhà ta đó hả? Nói là thái thượng hoàng thu, chúng ta còn tưởng rằng đổi hoàng đế thì có thể trả lại cho chúng ta. Không ngờ vẫn là một con khỉ. Đi hái một đài sen, bán được ba đồng tiền, thì phải đóng một đồng thuế. Các ngươi nói xem. Ăn cái gì chứ? Càng đáng giận hơn là, một vài tên quan khỉ gió ở cái châu này còn muốn tăng thêm thuế nước nữa. Một lần con thuyền chạm nước thì cần một trăm đồng.

Nơi này vận khí không tốt, cá không đánh bắt được, còn phải thêm tiền vào. Cam Tín hỏi:

"Vậy nếu không có tiền thì sao?"

"Nhỏ thì bắt lại, ép người trong nhà ngươi kiếm tiền cho ngươi trả nợ, lớn thì trực tiếp đem thuyền của ngươi sung công."

Âu Dương nói:

"Chuyện này ngươi phải đến tìm Hoàng Gia báo, để họ giúp ngươi nói một chút. "

"Việc mà đương kim hoàng thượng ghét thấy nhất là đi***, ta vừa đi đến cửa nhỏ thì liền không cho ta vào. Bảo ta đến cái chỗ gì đó để tiếp đãi. Lão tử tới để nói chuyện, không phải tới để vay tiền, ta lật tung cả cái bàn này ngay tại chỗ."

Âu Dương cười tủm tỉm và hỏi:

"Đập người ta rồi?"

"Haha, đập được hai người, còn có một người là cái cô tổng biên gì đó, bị dọa tới mức hét toáng lên, khiến ta cũng bị dọa cho nhảy dựng lên."

Âu Dương uống một ngụm rượu rồi nhàn nhạt hỏi:

"Tên họ Giang đang ở vùng lân cận?"

"Ngươi?"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhân lúc tên hán tử kia đang kinh ngạc, Âu Dương liền kéo chiếc ghế băng dài mà Cam Tín đang ngồi, quay một vòng rồi chuyển mình nện chiếc ghế lên lưng của tên hán tử.

Nhưng mà một nện này lại khiến cho Âu Dương kinh hãi.

Chiếc băng ghế đã bị nên cho gãy đôi, nhưng tên hán tử kia chỉ bị đánh cho rơi cái bịch xuống đất.

Gã đàn ông giận dữ:

"Tên điểu nhân nhà ngươi, lão tử"

" Tên đả thương người khác, làm loạn trật tự trị an của địa phương. Đánh mười trượng, tạm giam giữ ba hôm!"

Âu Dương cởi áo khoác chuẩn bị ứng chiến.

Gã đàn ông quát hỏi:

"Ngươi chính là tri huyện Âu Dương ngự ở vùng này."

Không ngờ gã đàn ông này vừa nói xong vội xua tay:

"Ta không đánh với ngươi, ngươi là một vị quan tốt."

"Ngươi đả thương người khác, nếu như để ngươi đi rồi, thì ta không còn là một vị quan tốt nữa."

"Ngươi thật sự muốn đánh?"

"Có thể chơi đùa một chút."

"Vậy thì ta không khách khí nữa."

Một nắm đấm như cái bát lớn trực tiếp lao tới, Âu Dương nghiêng mình qua một bên né đòn, mũi chân đá vào đầu gối của gã đàn ông.

Gã đàn ông không tự giác quỳ trên mặt đất.

Âu Dương thuận thế chuyển mình vặn tay của gã.

Không ngờ gã đàn ông này trời sinh đã có sức mạnh ghê gớm, trong hoàn cảnh bất lợi quét ngang cánh tay, lướt về phía Âu Dương, Âu Dương thụt lùi mấy bước, thân hình loạng choạng.

Thật là không dễ để đối phó.

Âu Dương chủ động tấn công, bắt lấy cánh tay đang ra quyền của gã, nắm chặt bả vai và dùng chân gạt qua để quất ngã gã. Không ngờ gã tuy có sức mạnh ghê gớm, nhưng đối với chuyện đánh nhau cũng rất thành thạo, gã trở tay tóm lấy ót của Âu Dương, hai người cùng nhau ngã sấp.

Trên mặt đất, gã xoay người dùng chân đạp một cái, nhưng Âu Dương đã lăn đi sớm một bước.

Thịt bắp quá rắn chắc, sức lực của mình không có cách nào đánh một đòn nặng vào cơ quan nội tạng của hắn.

Âu Dương xông đến, dùng chân kẹp gã đàn ông ngã xuống đất.

Đây không phải đòn kẹp chân ở trong điện ảnh, mà là võ thuật trong thực chiến vật lộn đích thực của Trung Quốc.

Hai chân kẹp lấy cẳng chân, sau đó dùng lực của cơ thể mà quật đối phương với thời gian ngắn nhất, mạnh mẽ tấn công kẻ địch.

Chiêu này nằm ngoài sở liệu của gã đàn ông.

Chân vẫn còn đang bị vướng víu.

Một đấm của gã đàn ông hướng về mặt của Âu Dương, không ngờ Âu Dương đối với võ thuật đã quá nhuần nhuyễn tới mức không thể nhuẫn nhuyễn hơn, đúng vào lúc nắm đấm kia giơ lên, khủy tay trái của gã đã bị tấn công, Âu Dương hung hăng phá vỡ nắm đấm đang ở trước mặt mình. Đòn này khiến gã đàn ông vô cùng đau đớn, không nhịn được phải rên lên một tiếng.

Gã còn muốn vùng lên lần nữa, nhưng không ngờ Âu Dương đã vọt lên đá một chân vào đáy chậu của gã.

Sau đó Âu Dương rất thong thả nâng lên cánh tay bị đau của gã và nói:

"Đả thương người khác, phá hoại tài sản, còn ra sức chống cự."

Âu Dương thở hổn hển, đứng dậy nói tiếp:

"Phạt tiền như thông lệ, hoặc là lao động công ích một trăm mười hai ngày."

"Ya!"

Gã đàn ông chẳng thèm để ý đến Âu Dương, bắp thịt toàn thân bạo xuất, sau đó hét lớn:

"Mở."

Chỉ nghe một tiếng "ba", đôi tay đang bị giữ được gã đàn ông này mạnh mẽ giành lại.

Không phải chứ?

Âu Dương đổ mồ hôi, đồ củ chuối, có làm bừa thì cũng không mang theo chiêu trò như vậy chứ.

Tận mắt nhìn thấy gã đàn ông lại muốn tấn công, mà sức lực của mình thì đã dùng hết cả rồi.

Chỉ có thể đợi ăn đòn mà thôi.

"Mũi tên đuôi phượng."

Ở một trăm mét ngoài, một mũi tên lao tới với tốc độ chóng mặt.

Âu Dương vừa nhìn thấy liền vô cùng vui sướng, Bạch Liên và Triển Minh đang cưỡi ngựa đến.

Mũi tên kia là do Bạch Liên bắn ra.

Chỉ có điều, mũi tên này tuy có đủ cường độ, nhưng phương hướng thì... Trong lòng Âu Dương bấn loạn.

Một bên chiếc bàn đã ngăn cản được sự lao đến của mũi tên.

Mũi tên cắm ở trên bàn, nhập sâu ba phần vào gỗ, đầu mũi tên chỉ cách đầu của Âu Dương vài tấc.

Tim Âu Dương đập dồn dập, liên quân nhỡ tay làm bị thương người khác cũng không mang theo sự hung ác như thế này.

Bạch Liên vã mồ hôi hột.

Vội thu cung về.

Gã đàn ông thấy vậy chẳng hiểu gì hết cả.

Trong lúc ngẩn người, Triển minh đã phi ngựa với tốc độ như bay tới.

Hắn rút đao ra khỏi vỏ và nói:

"Xem đao của ta đây.!"

Một đao nghiêng mình chém về phía gã đàn ông.

Gã đàn ông vội tránh qua bên trái một bước.

Không ngờ đao kia như có linh khí, mũi đao lập tức quẹo qua bên trái, cánh tay của gã đàn ông bị rạch một vết thương dài.

Lại qua hai chiêu nữa, gã đàn ông tuy khỏe mạnh nhưng vẫn phải chịu thiệt thòi vì không hề có vũ khí trên tay. Thêm vào đó là tên tuổi của Triển Minh chẳng phải là được thổi phồng lên, nên chỉ sau vài đao, mũi đao đã kề trên cổ của gã đàn ông.

Bạch Liên nhanh chóng trói gã ta lại, thừa cơ đánh cho gã một cái rõ mạnh.

Sau đó mới thì thào hỏi:

"Đại nhân, người không sao chứ?"

"Theo quy định về quản lí khí giới, ở nơi tập trung đông người cấm sử dụng cung tên."

Sắc mặt Âu Dương tối sầm, hắn nói tiếp:

"May mà mũi tên này hướng về phía ta, chứ nếu như bay về phía bọn họ thì phải làm sao đây hả?"

"Bạch Liên sai rồi."

Bạch Liên cúi đầu nhận lỗi. Bây giờ mọi người đều rất khôn ngoan, dũng cảm nhận lỗi thì xử phạt sẽ được giảm nhẹ đi một chút.

"Thôi bỏ đi, Cam Tín giúp mọi người thanh toán để an ủi họ, tặng mỗi người nửa bình rượu. Tất cả mọi chi phí trừ vào bổng lộc của Bạch Liên."

"Vâng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.