Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 25: Q.2 - Chương 25: Muốn chết!




Một ma pháp sư nếu lúc chiến đấu không thể điều động nguyên tố ma pháp thì cũng chẳng khác gì người bình thường. Nhưng triệu hồi sư lại mạnh hơn người bình thường rất nhiều, triệu hồi sư không chỉ chiến đấu bằng ma pháp mà họ còn có một người bạn cường đại hơn – ma thú khế ước!

Khi đối mặt với địch thủ, vì một nguyên nhân nào đó mà triệu hồi sư không thể sử dụng ma pháp, thì ma thú khế ước cũng có thể được xem là một sức chiến đấu cường đại. Nhưng tình huống của Vân Phong thì khác, mặc dù có Tiểu Hỏa nhưng đối thủ của nàng là hai người. Tiểu Hỏa đang đấu với Duyên Vu, không có cách nào phân thân lo bên này, mà hiện tại nàng không điều động được nguyên tố lực nên sắp phải dùng thân thể để đối kháng với Long tộc cửu cấp!

Vân Phong rõ ràng bị đối xử không công bằng, chỉ cần nàng sơ ý một chút thì sẽ thua.

“KI-A!” Công kích của Tiểu Linh đánh tới, Vân Phong lại né một lần nữa. Nàng biết rõ nếu dùng sức chống lại thì thân thể trình độ lục cấp hiện tại của nàng không thể là đối thủ của Tiểu Linh! Chỉ có thể tiếp tục chật vật tránh né, đầu óc lại nhanh chóng vận chuyển, phải làm sao mới có thể hóa giải cục diện này!

Tiểu Linh thấy Vân Phong né được đòn của mình thì cũng thở phào nhẹ nhõm, ý định ban đầu của nàng cũng không muốn làm Vân Phong bị thương, nhưng hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, nếu không giao ma thú đó cho tiền bối, nàng và Duyên Vu phải tay không trở về, mà nhân loại này vẫn được ở lại đây. Bảo bối trong Long Điện cũng không thể chắp tay dâng cho người khác, đây là ý nghĩ chung của mọi người trong Long tộc.

Cho nên Tiểu Linh bất kể chuyện gì cũng phải đoạt được Nhục Cầu, nhưng vẫn không muốn thương tổn Vân Phong. Trong lòng Tiểu Linh cũng có chút tức giận, nàng giao ra không phải là xong rồi sao, sao phải bướng bỉnh như vậy, thật là xấu tính!

Tiểu Linh liếc nhìn Tiểu Hỏa đang bị Duyên Vu cuốn lấy, trong lòng cũng yên tâm không ít. May mà đối thủ của Vân Phong là nàng, nếu là Duyên Vu thì hắn nhất định sẽ hạ độc thủ.

“Vân Phong, ngươi trốn cái gì, ma pháp của ngươi đâu?” Tiểu Linh thấy Vân Phong không ngừng né tránh, không nhịn được quát to, tựa hồ là nhắc nhở Vân Phong. Thần sắc Vân Phong khẽ biến, tròng mắt đen không khỏi nhìn về phía thiếu niên đang đứng cười quái dị trên không trung.

“Chậc chậc, tiểu nữ oa Long tộc kia, ngươi cứ ngoan ngoãn chiến đấu là được rồi.” Khẩu khí thiếu niên lạnh lùng, tay áo bào nhẹ vung lên, Tiểu Linh cảm thấy công kích sóng âm quen thuộc lại truyền tới đánh mạnh vào cơ thể nàng. (oa: em bé sơ sinh)

“A!” Tiểu Linh thống khổ ôm ngực, sắc mặt trắng bệch. “Tiểu nữ oa, nếu ngươi không ra tay, người chết sẽ là ngươi!” Thanh âm thiếu niên vang vọng trong không gian, thần sắc Tiểu Linh và Vân Phong đều giống nhau. Vân Phong cắn chặt răng, giỏi cho một lão bất tử, bức ép mình đến như vậy!

“Na na, na na kia!” Thân mình nhỏ bé của Nhục Cầu đẩy đẩy má Vân Phong. Mặt Vân Phong tối sầm, một tay xách Nhục Cầu lên, “Ta sẽ không giao ngươi cho lão quái vật đó đâu!” Nhục Cầu mở to mắt sửng sốt, sau đó đôi mắt trong suốt nhìn Vân Phong có ánh sáng lóe lên, thân thể ào ào cọ cọ vào mặt Vân Phong. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong đỏ lên, vung tay một cái ném Nhục Cầu vào trong vòng tay không gian của mình.

Tiểu Linh nhìn động tác của Vân Phong, thấy Nhục Cầu thoáng cái đã biến mất thì không khỏi trừng to hai mắt: “Dung khí không gian? Ngươi có dung khí không gian?”

(*) Dung khí không gian (hay không gian dung khí): là vật chứa đồ có không gian lớn, tương tự như “không gian giới chỉ” (nhẫn trữ vật, nhẫn không gian).

Vân Phong cong môi cười lạnh: “Ta cũng không chỉ có thứ này!”

Tiểu Linh cắn cắn môi, có chút xấu hổ đứng đó, dung khí không gian quý trọng như thế, cho dù là Long tộc cũng chỉ có hơn mười cái. Tiểu Linh cũng không hiểu, vì sao thứ mọi người luôn cho rằng cực kỳ quý trọng, cực kỳ khó cầu thì trong tay Vân Phong đều thành rau cải trắng, mỗi tay nắm một cái.

Bất luận là vũ khí lục tinh, hay là khoáng thạch cao cấp, khoáng thạch cực phẩm, còn có ma thú cũng thế, bây giờ lại có thêm một cái dung khí không gian. Cộng mấy thứ này của Vân Phong lại là đã đủ để phú khả địch quốc rồi! (phú khả địch quốc: giàu ngang với một quốc gia)

“Tiểu nữ oa, ngươi không động thủ là muốn chết sao?” Thanh âm trưởng thành của thiếu niên lại vang lên lần nữa. Thần sắc Tiểu Linh khẽ biến, nắm loan đao trong tay càng chặt, nếu không toàn lực công kích thì người chết sẽ là mình!

“Cạch cạch cạch…” Loan đao không ngừng rung động, ma hạch trên thân loan đao cũng càng tản ra ánh sáng chói mắt. Thiếu niên thấy vậy, khóe môi chậm rãi cong lên, hưng phấn trong mắt càng nhiều. Vân Phong cũng vận lực thân thể, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất để trốn thoát, hiện tại ngoài tránh né ra nàng cũng không còn biện pháp nào khác.

“Vân Phong, xin lỗi, ki-aaaaaaa!” Tiểu Linh cúi đầu nói xong, thân thể cũng đã nhanh như gió tiếp cận Vân Phong, loan đao trong tay lấy một đường cong hoàn mỹ đánh tới. Vân Phong nghiêm mặt, tránh trái tránh phải không ngừng, công kích của Tiểu Linh vẫn liên tục tấn công, vị trí của hai người cũng không ngừng thay đổi. Hai mắt Tiểu Linh trầm xuống, loan đao trong tay đột nhiên vọt ra.

“Xoát xoát xoát!” Loan đao như tự có ý thức, thân đao không ngừng xoay tròn, lực đạo khủng bố có sức sát thương cực lớn. Vân Phong chật vật tránh né, mà loan đao trong không trung lại một lần nữa thay đổi phương hướng tập kích về phía Vân Phong.

“Chết tiệt!” Vân Phong thấp giọng mắng một câu, thân mình sắp rơi xuống lại tránh né rất nhanh, một tay chống xuống đất, một tay dùng lực nhảy lên không trung tránh được công kích lần thứ hai của loan đao. Lúc rơi xuống lần nữa thì đợt công kích thứ ba cũng tới.

Vân Phong căn bản không có thời gian suy xét mà chỉ dựa vào bản năng của cơ thể ngửa ra sau, thân mình gần như kề sát mặt đất, hàn quang trên thân loan đao sượt qua chóp mũi của Vân Phong!

Vân Phong lập tức đứng thẳng dậy lui lại mấy bước. Đúng lúc này đằng sau lại truyền tới một lực đạo mãnh liệt. Vân Phong hơi quay đầu lại thì thấy trường thương trong tay Duyên Vu phóng về phía mình.

“Chủ nhân!” Tiểu Hỏa điên cuồng gầm lên, thân sói đỏ sậm liều mạng chạy tới bên này, Vân Phong tựa hồ đã hiểu chuyện gì nhưng mà quá nhanh, thật sự quá nhanh!

Trong lúc mình không đề phòng thì bị Duyên Vu hung ác đánh lén, Vân Phong biết mình không chết cũng sẽ bị thương nặng. Cảm nhận được khí lực cách mình ngày càng gần, nhưng một giây này như bị kéo dài ra. Ánh mắt Vân Phong nhìn Tiểu Hỏa không muốn sống chạy về phía mình, tâm niệm vừa động, nhẫn khế ước đã xuất hiện trên tay. Tiểu Hỏa như cũng ý thức được, mắt sói ánh lên ngọn lửa phẫn nộ. Vân Phong khẽ cười một tiếng, sau đó Tiểu Hỏa hóa thành một đạo hồng quang bị nhẫn khế ước hút vào, chỉ còn lại một tiếng gầm không cam lòng trong không gian.

Lực đạo tàn nhẫn cũng đồng thời đánh úp lên người Vân Phong, Vân Phong chỉ cảm thấy trong cơ thể mình xảy ra một trận chấn động mạnh mẽ, lục phủ ngũ tạng bị xé rách hoàn toàn trong nháy mắt làm nàng đau đớn đến tận xương. “Tiểu nha đầu!” Tổ tiên lo lắng hét lên trong đầu nàng nhưng Vân Phong không còn khí lực để đáp lại nữa. Thân thể ngày càng đau đớn, hô hấp ngày càng dồn dập, mí mắt cũng ngày càng nặng. Lúc nhắm mắt lại, nàng thấy vẻ mặt Duyên Vu đang vô cùng đắc ý, còn có tiếng cười điên cuồng kia.

“Hahahahahaha!”

Vân Phong ngã xuống đất, sau lưng có một vết thương dài rất sâu, miệng vết thương đang chảy máu ồ ạt, máu lan ra đất nơi Vân Phong nằm nhuộm thành một biển máu đỏ tươi.

“Duyên Vu, ngươi…” Tiểu Linh thấy một màn như vậy, có chút không biết làm sao, nhìn thân thể Vân Phong nằm im không nhúc nhích trên đất, vết thương vẫn không ngừng tràn máu thì hơi choáng váng.

Thiếu niên vẫn quan sát thấy cảnh này thì rốt cuộc cất tiếng cười quái dị, vung tay lên, không gian vô hình bao quanh mọi người vừa rồi lập tức biến mất, thân mình lại xuất hiện bên cạnh Vân Phong, có chút hưng trí nhìn thân thể nàng.

“Tiền bối, Vân Phong đã chết, Nhục Cầu kia hẳn là vẫn ở trên người nàng, ta đến tìm thay tiền bối!” Duyên Vu thu trường thương lại bước nhanh đến cạnh Vân Phong, dưới chân dính một chút máu tươi của nàng. Trong mắt Duyên Vu tản ra sự tham lam nồng đậm, vừa rồi lời Tiểu Linh nói hắn cũng nghe, dung khí không gian, thật sự không nghĩ tới nàng lại có thứ tốt như vậy.

Ánh mắt tham lam của Duyên Vu rất rõ ràng, nếu mình có thể lấy được dung khí không gian này, đồ vật bên trong có thể là rất phong phú. Hahaha, cho ngươi cuồng vọng, cuối cùng cũng không phải bại dưới tay ta sao!

Duyên Vu nghĩ vậy, vẻ mặt lại vô cùng tự đắc, vừa muốn lục soát người Vân Phong thì ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên lại quét tới đây khiến hô hấp Duyên Vu lập tức căng thẳng, lui ra sau vài bước.

“Tiền bối…” Duyên Vu kinh nghi bất định hô một tiếng. Tiểu Linh vẫn đứng ở kia, đôi mắt đẹp vẫn nhìn vào thân thể Vân Phong, nhìn động tác của Duyên Vu thì khinh thường trong lòng, nàng hiện tại đang suy nghĩ phải ăn nói với thiếu chủ như thế nào. (kinh nghi bất định: ngạc nhiên nghi ngờ)

“Long tộc tham lam ta cũng đã được tận mắt chứng kiến rồi, được rồi, các ngươi vào đi.” Con ngươi xám trắng của thiếu niên nhìn chằm chằm Duyên Vu, Duyên Vu bị nhìn mà thân thể căng thẳng, chân không nhúc nhích được. Thiếu niên vung tay lên, vách tường chắn trước đại môn Long Điện liền biến mất. Tiểu Linh và Duyên Vu nhìn nhau, nhất tề chắp tay: “Đa tạ tiền bối.”

Thiếu niên lại cười quái dị một tiếng: “Cảm tạ ta? Hừ, mau cút vào đi.”

Sắc mặt Duyên Vu xấu hổ, có chút không cam lòng liếc nhìn Vân Phong một cái, trên người tiểu nha đầu này nhất định có không ít thứ tốt, vị tiền bối này hình như cũng không phải người cần dung khí không gian, nếu mình lấy thì có làm sao chứ?

“Tiểu tử, lời của ta ngươi không nghe thấy sao?” Thiếu niên nhìn Duyên Vu, Duyên Vu đột nhiên bừng tỉnh, Tiểu Linh tiến lên kéo Duyên Vu lại, “Ngươi thu liễm một chút đi, trong Long Điện thứ gì mà không có chứ?”

Duyên Vu nghe thế mới miễn cưỡng áp chế ý niệm tham lam trong đầu, một lần nữa cùng Tiểu Linh kính cẩn lễ phép bái biệt thiếu niên, lúc này thân ảnh mới chợt lóe, biến mất ở lối vào Long Điện.

Sau khi hai người đi vào, thiếu niên lại vung tay áo lên, không khí xung quanh hơi rung động một chút, vách tưởng vô hình lại xuất hiện lần nữa.

Tất cả đều khôi phục như lúc đầu, thiếu niên lúc này mới chăm chú nhìn Vân Phong, nhìn hồi lâu mà nàng vẫn không có chút động tĩnh nào, không khỏi có chút thất vọng.

Thiếu niên lại kiên nhẫn đợi thêm một lát, cuối cùng cũng mất hứng đứng lên, liếc nhìn Vân Phong, “Nhân loại, chỉ có chút bản sự đó thôi sao? Thật là làm ta thất vọng…” Thiếu niên nói xong, thân ảnh lóe lên, như ảo ảnh mà chậm rãi phiêu tán trong không trung.

Trong không gian này rốt cuộc cũng không còn người nào nữa, ngoại trừ Vân Phong nằm trên đất. Máu dưới thân nàng đã đông lại hoàn toàn, toàn thân thể tựa như một đóa sen máu nở rộ, miệng vết thương dữ tợn sau lưng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy từ từ khép lại, cơ thể cũng tự động cải tạo, ngay cả tổn thương da thịt cũng được chậm rãi chữa trị.

Cuối cùng miệng vết thương trên lưng Vân Phong cũng hoàn toàn biến mất, ngoại trừ quần áo rách nát thì sau lưng vẫn là da thịt bóng loáng như trước, một chút sẹo cũng không có. Vân Phong nằm trên đất, trước ngực đột nhiên nở rộ ánh hào quang chói mắt, chậm rãi bao quanh toàn bộ thân thể Vân Phong.

Một lực lượng vô hình nâng Vân Phong lên, trôi bồng bềnh trên không trung, mà thân thể Vân Phong cũng được lật lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, hơi thở như có như không, ngọc bội trên cổ không ngừng tản ra ánh sáng quang mang rực rỡ, hào quang bao bọc chặt chẽ thân thể Vân Phong như đang lặng lẽ chữa trị.

Một màn thần kỳ như thế chỉ im lặng tiến hành, Vân Phong không biết chuyện gì mà chỉ lặng im nằm đó, khuôn mặt tái nhợt dần khôi phục chút huyết sắc nhưng vẫn yếu ớt như cũ.

Không gian lại rung động một lần nữa, thiếu niên vừa biến mất lại hiện thân, con ngươi xám trắng nhìn một màn trước mắt, vừa tò mò vừa vui mừng: “Haha, thú vị, thật là thú vị.”

“Tiểu nha đầu, con có sao không? Tiểu nha đầu!” Vân Phong chỉ cảm thấy thần hồn phiêu đãng một hồi như muốn rời khỏi thân thể, muốn mở mắt ra nhưng không có khí lực, thanh âm của tổ tiên tựa như vọng lại từ một nơi rất xa, nghe cũng rất mơ hồ.

“Tiểu nha đầu, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!” Thanh âm của tổ tiên từ từ đến gần, Vân Phong cẩn thận nghe, dường như ở sát bên tai mình, trong đầu chỉ có một ý niệm: tỉnh lại!

Mí mắt nặng nề đau xót rốt cuộc cũng miễn cưỡng mở ra, ánh sáng đột nhiên vọt vào, Vân Phong lại nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi thích ứng sau đó mới từ từ mở mắt.

Đây là một căn phòng vô cùng trống trải, Vân Phong hơi hơi ngồi dậy, đưa tay chạm vào vết thương sau lưng theo bản năng, nàng cũng không quên Duyên Vu đã cho nàng một thương. Nhưng tay vừa sờ thì kinh ngạc phát hiện vết thương sau lưng đã phục hồi hoàn toàn! Vân Phong nhìn ngọc bội màu đen trước ngực mình, ngọc bội không hề có động tĩnh gì, nhưng Vân Phong cũng biết vết thương của mình là do pháp trận sinh mệnh trong ngọc bội chữa trị, bằng không lấy tình trạng của mình mà có thể hồi phục hoàn toàn như lúc đầu thì nàng thật sự không dám tin.

“Tiểu nha đầu, ngươi tỉnh rồi à.”

Âm thanh vang lên, thân thể Vân Phong đột nhiên căng thẳng, nhẹ nhàng nhảy lên đứng trên mặt đất, âm thầm cảm nhận năng lượng trong thân thể mình hiện tại. Vân Phong có chút kinh ngạc, thân thể như vừa được cải tạo, từng tế bào trong người đều ẩn chứa năng lượng không giống như trước mà mạnh mẽ hơn rất nhiều.

“Chậc chậc, vận khí thật là tốt mà.” Giọng nói lại vang lên, Vân Phong nhìn lên không trung, trong không gian không có bất kỳ người nào nhưng chỉ chốc lát không khí xảy ra chấn động nhỏ, thiếu niên quỷ dị kia lại xuất hiện trước mặt Vân Phong.

“Đây là đâu?” Vân Phong trầm giọng hỏi, đối với thiếu niên trước mắt nàng rất đề phòng. Đây là một lão quái vật biến thái, đưa ra yêu cầu như vậy còn đẩy mình vào tuyệt cảnh (đường cùng). Nếu không phải ngọc bội đen có pháp trận sinh mệnh thì chỉ sợ mình đã sớm chết rồi.

Thiếu niên không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhìn Vân Phong một lát rồi khinh thường hừ một tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn quá yếu, yếu đến mức ta chỉ dùng đầu ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi.”

Vân Phong không nói gì, im lặng đứng đó. Lão quái vật nói đúng, nàng quá yếu, Duyên Vu chỉ đánh lén sau lưng một cái cũng đã có thể đẩy nàng vào tình thế như vậy, nàng lúc này đứng trước mặt lão quái vật quả thật là chẳng đáng nhắc tới.

“Tiền bối nói đúng, ta thật sự rất yếu.” Vân Phong thành thật chấp nhận sự thật. Thiếu niên ha ha cười: “Ngươi thế nhưng rất tự mình biết mình, so với hai tên kia thì mạnh hơn nhiều.” Thiếu niên nói xong, tay áo màu đen khẽ vung lên, vách tường trong căn phòng trống trải đột nhiên biến hóa, Vân Phong nhìn qua thì kinh ngạc phát hiện hình ảnh Duyên Vu và Tiểu Linh hiện ra trên tường.

“Hai tên ngu xuẩn này cũng có vận khí không tệ, lấy được chút bảo bối.” Thiếu niên mắt lạnh nhìn Duyên Vu và Tiểu Linh, Vân Phong cũng nhìn, thấy thần sắc hai người đều có chút vui sướng, có lẽ cũng tương đối có thu hoạch. Chẳng qua nghe khẩu khí của tiền bối rất khinh thường hai người này, có vẻ không thích họ, chẳng lẽ tiền bối này và Long tộc có thù hận gì, bị nhốt lại trong Long Điện? Vân Phong suy nghĩ rồi sau đó lại phủ định ý nghĩ này, lấy thực lực của hắn, muốn ra ngoài chẳng phải là rất dễ dàng sao. Vân Phong vẫn chưa quên lúc nhắc tới ngọc bài bảo mệnh của Ngao Kim, tiền bối này còn nói một câu: Long tức của Kim tiểu tử này vẫn chưa đủ xem.

Bộ tộc Kim Long – huyết mạch thuần khiết nhất, long tức của Ngao Kim đã tới cấp bậc Tôn giả mà trước mặt hắn vẫn không đủ xem, chẳng lẽ thực lực của hắn đã vượt qua cấp bậc Tôn giả rồi sao?

Vân Phong nghĩ tới đây, nhịp tim bỗng nhanh hơn một chút, ngoài cấp bậc Tôn giả… Nhân loại chưa từng có người vượt qua ngoài cấp bậc này, vị tiền bối này hẳn phải là ma thú mới đúng, thực lực của ma thú đã vượt qua nhân loại nhiều đến vậy sao? Ngoài cấp bậc Tôn giả thì sẽ là thế nào, ngẫm lại thực lực của thiếu niên quái dị này là đủ để tưởng tượng rồi, một cái vẫy tay đã có thể khóa một không gian lại, hơn nữa còn có thể thao túng không gian đó, thậm chí có thể lấy ra tất cả nguyên tố lực! Mình mà chiến đấu với người như vậy căn bản là không có phần trở tay, nàng quả thật quá yếu!

Hình ảnh chiếu trên vách tường đang là cảnh Duyên Vu và Tiểu Linh vẻ mặt hưng phấn tiến lên phía trước. Thiếu niên nhìn hai người họ, con ngươi xám trắng lại lóe lên một tia sáng: “Không thể ngờ được, chúng đã đi được bốn tầng.”

Vân Phong trầm mặc, Long Điện tổng cộng có chín tầng, Tiểu Linh và Duyên Vu có thể đi được bốn tầng cũng coi như không tệ, bảo bối lấy được chắc cũng không ít. Thiếu niên lại cười quái dị một tiếng, hình ảnh vừa rồi chỉ có thể xem không thể nghe lại bỗng nhiên phát ra tiếng.

“Lần này trở về cũng coi như có thứ để ăn nói với Long tộc rồi.” Tiểu Linh nói với Duyên Vu, Duyên Vu cũng nhếch miệng cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì thần sắc lại âm trầm một ít: “Dung khí không gian của Vân Phong kia nói gì cũng phải đoạt được!”

“Duyên Vu, sao ngươi vẫn chưa hết hi vọng? Sự tình đã tới mức này, trở về làm sao ăn nói với thiếu chủ đây?” Tiểu Linh nói lớn, nghĩ tới Vân Phong, trong lòng Tiểu Linh lại phiền muộn, Duyên Vu vẫn chưa thôi ý niệm tham lam trong đầu, thật sự là…

“Đừng giả bộ thanh cao với ta, ta cũng không tin ngươi không hề động tâm với dung khí không gian của nàng ta!” Duyên Vu liếc mắt nhìn Tiểu Linh một cái, mặt Tiểu Linh đỏ lên, “Chuyện này, đây là hai việc khác nhau…”. “Cái gì là hai việc khác nhau, tâm tư của ngươi cũng giống như ta thôi, nếu ta lấy được dung khí không gian kia thì đồ vật bên trong ta với ngươi chia đôi là được.”

Sắc mặt Tiểu Linh lại đỏ lên: “Như vậy sao được chứ!”

Duyên Vu trở mình một cái xem thường: “Ngươi sợ cái gì? Thứ đó chỉ có hai chúng ta lục soát thôi, đồ vật bên trong đương nhiên đều là của ta và ngươi, không cần phải nói cho mấy người trong tộc, như vậy ngươi còn chưa vừa lòng sao? Dung khí không gian kia nhất định có không ít thứ tốt, trình độ phân biệt thật giả thì ta đây vẫn có!”

Tiểu Linh nghe xong, môi rung rung vài cái, Duyên Vu thấy vậy thì nói thêm: “Long tộc chỉ tham vật vô chủ, hiện tại Vân Phong đã chết, đồ vật của nàng đương nhiên cũng vô chủ, chúng ta lấy đi thì có sao, ngươi nếu không muốn thì ta lấy hết cũng tốt.”

“Ta không phải có ý này!” Tiểu Linh vừa nghe lập tức mở miệng phản đối, Duyên Vu cười ha ha: “Một khi đã như vậy thì chúng ta đi thăm dò nhanh chút, tranh thủ đi lên tầng cao để tránh thi thể Vân Phong biến mất. Nếu vị tiền bối kia không ngăn cản thì ta đã sớm lấy rồi. Chúng ta phải nhanh lên!”

Tiểu Linh gật gật đầu, đạo nghĩa trên đời là, chuyện đức trước mắt, nhưng ích kỷ và tham lam vẫn chiếm thượng phong. Vân Phong lạnh lùng nhìn hết thảy nhưng không nói gì. Thiếu niên lại vung tay lên, hình ảnh trên tường biến mất, cặp mắt xám nhìn về phía Vân Phong: “Tiểu nha đầu, ngươi có muốn trả thù không? Chỉ cần ngươi cầu ta thì ta có thể suy nghĩ một chút.”

Vân Phong vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc thiếu niên một cái, ngồi xuống đất: “Bản thân ta cũng muốn cảm ơn tiền bối đã cho ta nhìn rõ bộ mặt thật của những người này, chẳng qua trả thù thì không thể nói được, không phải hai người bọn họ đánh giết ta đều do tiền bối khơi mào sao? Nếu thật muốn trả thù thì phải trả thù tiền bối mới đúng.”

Thiếu niên sửng sốt, thân mình trên không trung đột nhiên bay xuống đến cạnh Vân Phong: “Tiểu nha đầu ngươi mồm mép cũng nhanh nhẹn thật. Hừ! Thiếu chút nữa đã bị ngươi quấn vào rồi.”

Vân Phong cho thiếu niên một nụ cười: “Tiền bối cũng thế, ta cũng suýt nữa bị tiền bối cuốn vào rồi. Tiền bối muốn mượn tay ta giết hai người kia. Kỳ thực không thể so sánh như thế, lấy thực lực của tiền bối, muốn giết hai người đó còn cần mượn tay người khác sao?”

Thiếu niên hơi nheo mắt nhìn Vân Phong, cười quái dị nói: “Tiểu nha đầu quả nhiên không phải người bình thường, có thể cò kè mặc cả trước mặt ta, ngươi vẫn là người đầu tiên.”

Vân Phong cười cười, không nói gì nhiều ngồi đó, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá nơi này. Rốt cuộc đây là đâu? Chẳng lẽ là hang ổ của lão quái vật này?

“Chậc chậc, nể tình ngươi là người đầu tiên, ta sẽ nói cho ngươi biết vài chuyện. Đây là Long Điện, mà vị trí cụ thể thì…”

Thiếu niên nói được một nửa thì dừng, muốn nói lại thôi, vẻ mặt như xem kịch vui. Vân Phong đột nhiên đứng lên: “Tiền bối, đùa giỡn cũng phải có mức độ.”

Thiếu niên lại cười ha ha, thân thể đã dần tiêu tán được một nửa, “Tiểu nha đầu, thật vất vả mới có ngươi đến cho ta đùa giỡn, làm ta cao hứng cũng không thiếu lợi ích cho ngươi đâu.”

Sắc mặt Vân Phong tối sầm, chưa kịp nói gì thì thân ảnh thiếu niên đã hoàn toàn tiêu tán, một vách tường trong phòng đột nhiên mở ra.

“Đến tầng năm rồi!” Thanh âm hưng phấn của Duyên Vu từ sau vách tường truyền đến, Vân Phong vẫn nghiêm mặt đứng tại chỗ, mắng thiếu niên kia vạn lần trong lòng, chơi đùa nàng một lần chưa đủ, còn có lần thứ hai? Chẳng lẽ thật sự phải nghẹn khuất trong này sao?

Vách tường chậm rãi mở ra, Duyên Vu và Tiểu Linh đang hưng phấn kích động đột nhiên nhìn thấy Vân Phong trong phòng thì đều cứng đờ, vẻ mặt Duyên Vu kỳ quái, còn Tiểu Linh run run vươn tay, khó tin chỉ vào Vân Phong.

“Ngươi… Ngươi…”

Vân Phong đối mặt với hai người, môi đỏ mọng khẽ nhếch, “Ta thế nào? Ta chưa chết, hai vị có cảm thấy chút tiếc nuối nào không?” Ban đầu Vân Phong vẫn có một chút hảo cảm với Tiểu Linh, nhưng chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần trước mắt đã chứng minh Hắc Long và Hồng Long đều giống nhau. Dù tộc Hắc Long đối đãi với nàng không tệ, nhưng hành trình vào Long Điện này đã làm Vân Phong chặt đứt toàn bộ tâm tư thân cận với tộc Hắc Long rồi.

“Không chết? Làm sao có thể, rõ ràng ta đã…” Duyên Vu hét lên quái dị, nhìn Vân Phong lông tóc vô thương (không có thương tích), trong lòng Tiểu Linh cảm thấy vừa sợ vừa thẹn. Vân Phong không chết cũng không phải không tốt, chẳng qua quan hệ của bọn họ có chút xấu hổ mà thôi.

Hai tròng mắt Duyên Vu chuyển động, nhanh chóng tìm khắp trong phòng, đột nhiên quát một tiếng: “Vân Phong, mau giao bảo bối Long tộc ra đây!”

Vân Phong vừa nghe thì cười to: “Duyên Vu, ngươi có thể đừng mất mặt như vậy không? Ta khi nào thì cầm bảo bối Long tộc của ngươi, ngươi cũng biết ta chẳng hiếm lạ gì mấy thứ đó.”

Sắc mặt Tiểu Linh và Duyên Vu đều trầm xuống, Duyên Vu cũng cười, trường thương lại xuất hiện trong tay, đầu thương bén nhọn nhắm thẳng vào Vân Phong: “Không lấy? Nếu ngươi không lấy gì thì sao ở đây lại trống rỗng như vậy? Rõ ràng đã bị thương đến như vậy sao ngươi vẫn còn lông tóc vô thương đứng ở đây? Không phải trộm bảo bối thì giải thích như thế nào? Ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí!”

Vân Phong cảm thấy da mặt Duyên Vu vô cùng dày, rõ ràng bịa chuyện lại được hắn nói đúng như thật. Đôi mắt đen của nàng châm chọc nhìn Duyên Vu, “Nói đến cùng là ngươi muốn cướp dung khí không gian của ta rồi chia đều cho cả hai thôi, hà tất phải tỏ ra chính nghĩa như vậy?”

Duyên Vu và Tiểu Linh mặt đều đỏ lên, sao nàng lại biết được? Đây rõ ràng là hai người nói riêng với nhau, sao có thể bị người khác nghe được chứ?

“Bớt nói nhảm đi! Nếu không giao ra thì ngươi để mạng lại đi!” Đã từng hạ độc thủ một lần với Vân Phong rồi nên Duyên Vu cũng không sợ, làm một lần rồi thì lần thứ hai còn phải sợ sao?

Tiểu Linh lúc đầu có chút do dự, nhưng bây giờ Vân Phong đã biết ý định của nàng và Duyên Vu rồi nên Tiểu Linh cũng rút loan đao ra. Vân Phong thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, cũng chậm rãi lấy ma trượng ra, không gian ở đây không bị phong tỏa nữa, nói vậy là lão quái vật kia muốn xem một vở diễn thật sự.

Con ngươi đen của nàng nhìn Duyên Vu và Tiểu Linh, một khi đã như vậy, vừa lúc thử xem trình độ thân thể đã qua cải tạo của mình có lực lượng như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.