Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 6: Chương 6: Miệng còn hôi sữa




Trong viện còn đang giằng co, một nha hoàn thanh tú thở hồng hộc chạy vào, đến trước mặt Lương Diệp Thu liền cúi đầu sau đó nói: "Thiếu gia, phu nhân nói, muốn người cùng tam tiểu thư đến đại sảnh xử lý việc này"

Lương Diệp Thu ngơ ngác mở miệng: "Nương cũng đã biết?"

Nha hoàn nhắc nhở hắn: "Lão gia đã ở đại sảnh thưởng trà"

Lương Diệp Thu buồn bực nhíu mày, quay đầu về phía Lạc Phượng Hề, đôi mắt mang theo tia phức tạp, lạnh lùng nói: "Đi"

Lạc Phượng Hề chỉnh lại y phục, cười nói: "Đợi ta một chút, ta muốn chải đầu"

Lương Diệp Thu ngẩn ngơ, nữ tử trước mắt hai núm đồng tiền sinh động, dưới ánh mặt trời sáng lạn, đúng là xinh đẹp rạng rỡ! Hắn tựa hồ chưa nhìn thấy nàng cười thoải mái như vậy

Lạc Phượng Hề đưa mắt dịch chuyển trên người Hạ Đào, khóe môi khẽ cong: "Hạ Đào, còn không giúp ta chải đầu!"

Vừa rồi Hạ Đào luôn gọi mình là nô tỳ, việc chải đầu này dĩ nhiên là do nàng ta làm mới đúng

Ai... Than nhẹ một tiếng, nàng quả nhiên xuyên đến cổ đại rồi

Hạ Đào bọc chăn quanh mình, run rẩy theo sát Lạc Phượng Hề đi vào, Lạc Phượng Hề đóng cửa lại, thản nhiên phân phó: "Trước mặc quần áo vào đi!"

Còn chính mình chạy về phía gương đồng

May mà đã chuẩn bị tâm lý trước, nhìn mình trong gương, Lạc Phượng Hề vẫn nhịn không được thở nhẹ ra tiếng, đưa tay vội vã che miệng lại

Trong gương là một tiểu cô nương gầy yếu mười hai mười ba tuổi, kiếp trước nàng được mệnh danh là "Xà mỹ nhân" Gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, thế như hiện tại mau biến hóa thành một tiểu hài tử miệng còn hôi sữa!

Tuy rằng, người trong gương cũng có đủ tiêu chuẩn, da thịt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo thanh thú, đã hiện ra phong tình, thân thể như vậy thật không phải là thói quen của nàng

Bộ ngực bằng phẳng, vòng eo mảnh khảnh rốt cuộc cũng tìm không thấy nửa phần bóng dáng ngày xưa

Lạc Phượng Hề tò mò sờ đông sờ tây trên thân thể của mình, lúc này Hạ Đào sắc mặt trắng bệch đã đi ra

"Tiểu thư, nô tỳ giúp người chải đầu"

Lạc Phượng Hề nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, đoan trang ngồi xuống

Xuyên thấu qua gương đồng, nàng đánh giá Hạ Đào, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân hình đã nảy nở, uyển chuyển thướt tha, tư thái xinh đẹp

Hạ Đào lướt nhẹ năm ngón tay, xuyên qua tóc nàng, giúp nàng búi tóc bên trái, phía trước rũ xuống giọt pha lên, phía sau tết tóc cho nàng

Hoàn toàn là kiểu tóc của tiểu hài tử! Lạc Phượng Hề từ đầu đến cuối không nói gì, bởi vì nàng căn bản không có gì để nói

Hạ Đào thu tay lại, sau đó đột nhiên quỳ xuống, liên tục cúi đầu

"Tiểu thư, người nhất định phải cứu nô tỳ! Nô tỳ bị đại thiếu gia hãm hại..."

Hạ Đào khóc không thành tiếng

Lạc Phượng Hề không vội vàng kêu nàng đứng dậy, mà trầm giọng nói: "Ngươi có thể nói ra kẻ chủ mưu, tất nhiên là lấy công chuộc tội, đợi lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì ta cũng không thể biết được, nhưng cũng sẽ không xử ngươi tội chết!"

Hạ Đào liên tục gật đầu, trong lòng kinh ngạc, tam tiểu thư có thể nói có trật tự như vậy sao? Hiện tại tiểu thư ăn nói như vậy, xem ra so với nàng còn có phần lợi hại hơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.