Thiên La Địa Võng

Chương 52: Chương 52




“Cậu đang ở đây nói bậy bạ gì đó a, Đồ Quang cùng tớ không có… ” Tần Lam Gia trừng lớn hai mắt giải thích.

“Cậu lại dám gạt tôi! ” Đàm Lăng Việt quát to một tiếng cắt lời hắn, giống như không biết nên làm sao phát tiết cái tức giận này, bực bội khó chịu. Tần Lam Gia muốn mở miệng, Đàm Lăng Việt lại không cho hắn giải thích, “Lần trước cũng như vậy, tại sao lúc tôi không nhìn thấy cậu, cậu liền cùng y trộn chung một chỗ! Đừng cho là tôi không biết tâm tư Đồ Quang đối với cậu, cậu dám nói cậu cùng Đồ Quang cái gì cũng không xảy ra?”.

“Thật không có cái gì… ” Tần Lam Gia mệt mỏi nói.

“Cậu muốn tôi làm sao tin tưởng? ” Đàm Lăng Việt hầm hầm nắm tay đập một phát lên ghế sô pha.

Tần Lam Gia vốn buồn ngủ lại mệt mỏi, đang êm đẹp lại bị hỏi tội, dù là tượng đất cũng không còn kiên nhẫn, thật sự không có tinh lực ứng phó Đàm Lăng Việt cố tình gây sự.

“Cậu nói có thì có đi, tớ hảo mệt, tớ muốn đi ngủ, có lời gì sau này hãy nói.”

Đàm Lăng Việt kéo Tần Lam Gia muốn đi vào phòng ngủ lại, sắc mặt âm trầm sắp chảy ra nước.

“Thế nào, hiện tại cậu lại thừa nhận? Mệt mỏi? Sáng sớm làm gì mà mệt mỏi? Cậu còn dám nói không có gì? Để cho tên đó hôn, để cho tên đó thượng cậu có phải hay không?” Đàm Lăng Việt giận điên lên, không lựa lời cả giận nói.

Tần Lam Gia chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, trong nháy mắt bị tức giận xông váng cả đầu, đợi đến lúc thanh tỉnh lại, quả đấm của mình đã chào hỏi lên trên mặt Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt quay đầu, khóe miệng rách da, vẻ mặt buồn bã thê lương nhìn Tần Lam Gia.

Tần Lam Gia đem tay đau để sau lưng, có chút hối hận vì sự lỗ mãng của mình. Bất quá Đàm Lăng Việt như vậy thật sự không giải thích được, nói cùng Đồ Quang không có gì hắn không tin lại tức giận, thừa nhận có thì y càng điên hơn, không biết y rốt cuộc muốn làm gì?

“Đàm Lăng Việt, tôi thật sự mệt chết được, không tâm tình cùng cậu nháo. ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ mở miệng nói, “Rồi hãy nói tôi muốn thế nào cũng cùng cậu không có quan hệ, cậu chẳng lẽ muốn trông coi tôi cả đời?”

Đàm Lăng Việt không nói lời nào, nhưng cũng không đồng ý, chẳng qua là quật cường mím chặt môi, yên lặng nhìn hắn.

Tần Lam Gia ngồi vào ghế sô pha, thở dài một hơi: “Lăng Việt, cậu không phải là đang kết hôn sao. Cậu bây giờ đem Từ Hinh gạt qua một bên, nàng sẽ sinh khí.”

“Bởi vì tớ phải kết hôn, cho nên cậu nhất định phải rời khỏi sao? ” Đàm Lăng Việt không cam lòng mở miệng, “Tại sao không thể giống như trước ở lại bên cạnh tớ, tớ nói rồi mặc kệ xảy ra chuyện gì, cậu cũng là người quan trọng nhất, cho dù tớ kết hôn cũng sẽ không thay đổi. Chúng ta cả đời là huynh đệ tốt nhất, như vậy không được sao?”

Tần Lam Gia vuốt đầu ngón tay của mình, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ: “Lăng Việt, cậu rốt cuộc là thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu, tớ không thể hiểu nỗi. Cậu hẳn đã sớm biết tớ thích cậu đi, rốt cuộc trong mắt cậu, tình cảmcủa tớ là cái gì đây? Bởi vì tớ thích nam nhân, cho nên không bình thường, không nên ở dưới ban ngày ban mặt nhắc tới?

Cậu biết rất rõ lại luôn làm như không có chuyện này, cậu cho dù nói tớ ghê tởm tớ cũng có thể hiểu, nhưng thái độ của cậu không thay đổi, tớ thật sự không hiểu cậu a. Cậu thật sự là bạn tốt, hảo huynh đệ, có thể làm huynh đệ của cậu, chính là tớ không thể thờ ơ mà nhìn cậu kết hôn. Tớ từ lúc mười bốn tuổi đã bắt đầu thích cậu rồi, đến bây giờ mới biết một nửa nhân sinh của mình đều đặt trên người cậu. Cậu không thể đáp lại tình cảm của tớ, tớ có thể hiểu, dù sao cậu cũng là người bình thường. Chính là cậu cũng đừng tìm tớ về, coi như là đối với tớ thương hại, để tớ đi đi. Lăng Việt, tớ sẽ không cả đời ẩn núp cậu, đợi bản thân nghĩ thông suốt, tớ liền trở về, đến lúc đó có thể làm bằng hữu tốt nhất của cậu, như vậy không tốt sao?”

Đàm Lăng Việt đôi môi gần như cứng ngắc, hồi lâu mới thấp giọng mở miệng nói: “Cậu sẽ cùng Đồ Quang ở một chỗ sao?”

“Có lẽ, dù sao tớ nhất định sẽ tìm một người thật lòng cùng nhau đi qua nửa đời sau. ” Tần Lam Gia hơi mỉm cười nói, “Bất quá đại khái chỉ có thể là nam nhân, cậu không nên có thành kiến a.”

Vốn định phá vỡ không khí lúng túng giữa hai người, Tần Lam Gia tự cho mình là một người dễ dàng chuyển chủ đề, không nghĩ tới sắc mặt Đàm Lăng Việt chỉ có ủ dột tệ hơn, không có chuyển biến gì tốt đẹp.

“Tớ không cho phép. ” Đàm Lăng Việt mở miệng, cũng là mấy chữ bá đạo vô lý như vậy, “Tớ không cho phép cậu cùng nam nhân khác ở chung một chỗ!”

Nụ cười trên mặt Tần Lam Gia cứng ngắc lại chốc lát, hắn không muốn cùng Đàm Lăng Việt cãi nhau, dù sao cũng sẽ không có kết quả, lai tiếp tục nói: “Tớ nói lung tung, có lẽ là nữ nhân. Tớ cũng không phải là trời sinh như vậy, lúc sơ trung cũng cảm thấy nữ sinh ngồi cùng bàn rất khả ái…”

“Nữ nhân cũng không được, người nào cũng không được! ” Đàm Lăng Việt cắn răng nói, đột nhiên lấn thân lại, nắm lấy cổ tay Tần Lam Gia.

“Lăng Việt, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Đừng có nháo vô lý nữa, có được hay không, tớ thật sự mệt chết đi. ” Tần Lam Gia cũng không biết như thế nào ứng phó y, khẽ dùng sức muốn lấy cánh tay của mình về.

Đàm Lăng Việt gia tăng khí lực, không cho hắn tránh thoát: “Lam Gia, cậu là của tớ, là của tớ! Tớ không cho phép người khác chạm vào cậu, bất luận kẻ nào cũng không được! Có phải hay không tớ không ở cùng cậu sẽ cùng người khác ở chung một chỗ? Hảo, tớ không kết hôn, tớ với cậu ở chung một chỗ, cả đời cùng cậu ở chung một chỗ! Như vậy cậu liền chỉ thuộc về tớ, như vậy tớ liền có tư cách quản cậu!”

Tần Lam Gia giật mình mở to mắt, miệng mở rộng lại nhất thời nói không ra lời.

“Cậu trả lời tớ a, nói cậu nguyện ý Lam Gia! ” Đàm Lăng Việt nửa bắt buộc nửa khẩn cầu nói, từ phía dưới ngẩng đầu lên nhìn, trên khuôn mặt mang theo vẻ nôn nóng, nhìn qua có chút đáng thương.

Tần Lam Gia mấp máy môi: “Lăng Việt, cậu đừng như vậy…”

“Hay là cậu hiện tại thích Đồ Quang hơn?” Đàm Lăng Việt cả giận nói.

“Cùng Đồ Quang không có quan hệ, cậu căn bản là nhất thời xúc động, cậu hiểu rõ mình đang nói cái gì không? ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ nói, “Cậu là đồng tình tớ sao? Tớ không cần. Tớ rời đi chỉ là muốn yên lặng một chút, tớ sẽ trở về, cậu không cần cảm thấy tớ đang uy hiếp cậu.”

“Vậy cậu đồng tình tớ có được hay không. ” Đàm Lăng Việt cắn chặc đôi môi khô rách, “Lam Gia, cậu từ nhỏ chính là người của tớ, tớ không thể nhẫn nhịn được bất luận kẻ nào đem cậu cướp đi! Ở lại bên cạnh tớ, dù muốn tớ làm cái gì cũng được, không cần rời đi tớ, không cần thích người khác. ” Đàm Lăng Việt đem mặt chôn ở trên đùi Tần Lam Gia, thanh âm ngày càng thấp còn mang theo một tia nức nở.

Một phen tỏ tình như vậy Tần Lam Gia hoàn toàn không nghĩ tới, ngoài dự định của mình rằng việc mình rời đi sẽ làm cho Đàm Lăng Việt thống khổ như vậy. Đàm Lăng Việt nói chữ yêu không ra lời, lại đối với hắn có ý muốn độc chiếm cực đoan, đây rốt cuộc là dạng tình cảm gì, Tần Lam Gia cảm thấy mê man, có thể ngay cả Đàm Lăng Việt cũng không rõ.

“Bởi vì tớ ở bên cạnh cậu thời gian quá lâu, tớ rời đi cậu mới thấy không quen. ” Tần Lam Gia khổ sở nghĩ một đằng nói một nẻo…, hắn chẳng qua là không muốn Đàm Lăng Việt vì xúc động nhất thời làm ra chuyện ngày sau sẽ phải hối hận. “Tớ chỉ theo cậu mười mấy năm, sau này sẽ còn có người làm bạn cùng cậu thời gian dài hơn, cậu sớm muộn gì cũng sẽ quen. ” hắn vừa nói vừa đưa tay khẽ đặt trên mái tóc Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt lắc đầu, giống như hài tử cố chấp, nắm chặt tay Tần Lam Gia: “Ở chung một chỗ thời gian dài ngắn căn bản không có ý nghĩa, không có ai so với cậu quan trọng hơn. Tớ sớm đã nói như vậy, tại sao các người ai cũng không tin? Tớ lúc còn là một bãi bùn lầy cũng chỉ có cậu quan tâm, chỉ bằng cái này, ai cũng không thay thế được cậu! Tớ đời này ghét nhất người khác đối với tớ vung tay múa chân, chính là cậu biết tớ sợ nhất chuyện gì không? Tớ sợ cậu không để ý tới tớ, sợ cậu không quan tâm tớ.”

Thân thể cao lớn co rúc ở bên chân mình, câu nói vừa rồi bản thân mình cho tới bây giờ không hề lường trước được, Tần Lam Gia hoàn toàn không nghĩ tới, Đàm Lăng Việt đối với mình lệ thuộc sâu sắc như vậy.

“Nếu có bất kỳ nam nhân nữ nhân nào ở trong lòng cậu có địa vị vượt qua tớ, tớ sẽ muốn giết họ. ” Đàm Lăng Việt ngẩng đầu, ghen tỵ đến hai mắt đỏ bừng nhìn Tần Lam Gia.

Tần Lam Gia ngẩn ra, bị Đàm Lăng Việt làm cho đầu óc đảo loạn lại nhớ tới vấn đề ban đầu.

“Chính là, cậu bị hồ đồ sao. Nếu chỉ bởi vì như vậy mà cùng tớ ở chung một chỗ, khẳng định cậu sẽ phải hối hận. Tớ là nam nhân a, cậu sẽ hôn tớ ư, cậu sẽ muốn cùng tớ ân ái sao? Nếu như cậu không làm được —— “

“Ai nói tớ không được?! ” Đàm Lăng Việt tức giận cắt lời Tần Lam Gia…, chợt đứng dậy đem Tần Lam Gia đẩy ngã ở trên ghế sô pha.

Khuôn mặt dựa sát đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, Tần Lam Gia yên lặng nhìn Đàm Lăng Việt, không tự chủ nín thở.

Hắn rất khẩn trương, chỉ là Đàm Lăng Việt so với hắn càng khẩn trương hơn, hai người cách nhau một tầng quần áo, hắn dường như có thể cảm nhận được tiết tấu trái tim Đàm Lăng Việt đang cuồng loạn.

Trước kia cũng không phải là không có lúc thân mật như vậy, chẳng qua là khi đó căn bản không mang theo bất kỳ tình sắc nào, chỉ là đơn thuần mà muốn hôn.

Vừa nghĩ tới hành động tiếp theo đại biểu ý nghĩa và hành động ám chỉ, chưa bao giờ cảm giác xấu hổ lại trong nháy mắt lại lan ra toàn thân.

Đàm Lăng Việt nhìn Tần Lam Gia thật lâu, lâu đến mức Tần Lam Gia cho rằng y đã hối hận, Đàm Lăng Việt lại đột nhiên cúi đầu xuống, có chút chậm chạp đem môi nhẹ in lên môi của hắn.

Có một chút chần chờ cùng một chút dò xét, mềm nhẹ như lông vũ quét qua. Tần Lam Gia đột nhiên sợ Đàm Lăng Việt sau khi thử qua mới cảm thấy không thể tiếp nhận, nói như vậy mình thật quá thật đáng buồn. Thân thể bị ngăn chặn hơi động một chút, muốn giãy dụa, Đàm Lăng Việt lại dùng khí lực ngăn cản hắn động đậy, không cho hắn chạy trốn, thử dò xét vươn ra đầu lưỡi, mở ra hàm răng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.