Thiên Kim Tưởng Môn

Chương 13: Chương 13: Vẻ phong lưu trời sinh




Chu Nhuận Nhuận thấy trong miệng Tưởng Hoa Tằng nói muốn nhìn kỹ, trong tay lại tới vén chăn lên, vội vàng lật người, nằm nghiêng. Cả người mình là thịt, nếu là trải đều ở trên giường, thoạt nhìn khẳng định là một đống cực lớn, vẫn là nằm nghiêng xem ra khá hơn chút.

“Không cần lật tới lật lui, lật thế nào đều là một phân lượng.” Tưởng Hoa Tằng thấy Chu Nhuận Nhuận cố gắng muốn bày một tư thế ngủ xem ra lộ vẻ gầy, rút tay trở về, lấy tay vỗ trán, không đành lòng ngó kỹ nữa, chỉ nhỏ giọng nói: “Mặc dù cả người nàng là thịt, cũng may khung xương không tính lớn, đoán muốn giảm xuống không tính là rất khó.”

Lúc đầu Chu Nhuận Nhuận vẫn còn đang cẩn thận xoay thân thể co bả vai lại, một lòng muốn bày ra tư thế ngủ lộ vẻ gầy, nghe được lời Tưởng Hoa Tằng nói, không khỏi vừa mừng vừa sợ, “Tướng công có cách giảm cân tốt?”

Tưởng Hoa Tằng gật đầu một cái, “Về sau nàng sớm muộn gì theo ta luyện một bộ quyền thuật. Quyền thuật kia là cường thân kiện thể, co rúc lại bắp thịt nhất. Luyện nửa năm tới một năm, những thứ thịt béo trên người nàng săn chặt, không hề lỏng lẻo nữa, tự nhiên nhìn không mập rồi.”

Trước kia Chu Nhuận Nhuận giảm cân đa số là từ ăn kiêng tới tay, một khi thèm ăn không kiêng được, lại trả về tăng lên. Lần này nghe được không cần ăn kiêng ăn uống điều độ, chỉ cần luyện một chút quyền thuật là có thể giảm cân, không khỏi mừng rỡ, thâm tình đưa mắt nhìn Tưởng Hoa Tằng, ngọt ngào hô: “Tướng công!” Tướng công tự mình dạy quyền thuật, vừa có thể giảm cân, còn có thể tăng tiến tình cảm vợ chồng, thật sự là quá tốt!

Lúc này nha đầu hồi môn của Chu Nhuận Nhuận đứng ở ngoài cửa phòng, sốt ruột muốn giậm chân. Trời sắp sáng, cô nương lại còn chưa rời giường, hôm nay còn phải kính trà đấy! Lúc này nàng dâu mập tóm lại phải gặp ba mẹ chồng, trì hoãn cũng không có cách nào tránh khỏi. Nhất thời hạ quyết tâm, chỉ cách cửa hô một tiếng, lại nhắc nhở: “Hôm nay phải kính trà!”

Chu Nhuận Nhuận nghe được tiếng la của nha đầu, lúc này mới vội vã xuống đất, tự mình hơi sửa sang một tý, xoay người lại đi lấy xiêm áo cho Tưởng Hoa Tằng, muốn hầu hạ hắn mặc vào. Tưởng Hoa Tằng chỉ vân vê tay của nàng, cười nói: “Ta tự mình làm là được rồi. Nàng . . . .” Nói rồi, mắt chợt tuần tra ở trên người nàng, không có mặc áo lót bó sát người, nàng đi một bước, thân thể thịt liền rung động một cái, người nhìn mí mắt nhảy. Chuyện này. . . . . .

Chu Nhuận Nhuận bị Tưởng Hoa Tằng vừa nhìn, cũng ý thức được vẫn không thể thư giãn, vội vàng tìm băng ti giáp, trốn đến sau tấm bình phong mặc vào, tròng áo ngoài lên, sửa sang lại mới ra ngoài.

May là dưới sự quyết tâm Chu Nhuận Nhuận sửa sang một lần, đợi đến khi đi ra ngoài kính trà thì thân thể mượt mà của nàng cũng vẫn đưa tới rối loạn tưng bừng. Mọi người trao đổi ánh mắt đến gió thổi không lọt, âm thầm lau mồ hôi. Ngũ Gia đáng thương nhỉ, ngươi một lòng muốn kết hôn với tiên trời, phu nhân lại cưới về cho ngươi một tòa núi thịt. Cuộc sống này làm sao có thể sống đây!

Hạ Viên thấy Chu Nhuận Nhuận ra ngoài, cũng sợ hết hồn, theo nàng nhìn ra, chiều cao của Chu Nhuận Nhuận cao không vượt một mét sáu, thể trọng cũng tuyệt đối vượt qua một trăm sáu mươi cân. Khụ khụ, thật là phân lượng nhé! Cũng may, Tưởng Hoa Tằng lớn lên khôi ngô, hai người đứng chung một chỗ, miễn cưỡng được cho là xứng đôi.

Tưởng lão phu nhân thấy mấy vị tân nương tử đều đi ra kính trà, không khỏi từ ái nhìn sang. Nàng dâu của lão tam lịch sự, nàng dâu của lão tứ linh hoạt, nàng dâu của lão lục dịu dàng, nàng dâu của lão ngũ, ừ, nàng dâu của lão ngũ vững vàng! Đều tốt, đều xứng với cháu trai của chúng ta. Nhất thời kiên cường chống lên tinh thần, cười híp mắt cũng lấy ra đồ trang sức ẩn giấu, thưởng từng cái cho mấy vị tân nương tử.

Bởi vì thấy bốn vị cháu trai không chịu đón dâu đã thành thân toàn bộ, nhân phẩm của các cháu dâu không cần nói, tính tình cũng là tốt, mỗi người nhường nhịn, Tưởng lão phu nhân cực kỳ vui mừng, tinh thần nhiệt tình hình như tốt hơn một chút so với trước. Mọi người âm thầm thở dài một hơi.

Thấy chuyển qua nắng nóng, vào thu, thân thể Tưởng lão phu nhân lại bắt đầu lúc tốt lúc xấu. Thượng Tiệp biết lúc này Tưởng lão phu nhân chỉ tưởng nhớ một chuyện Mạc gia không ai nâng đỡ thôi!

Vừa vặn, Tưởng Trấn ngoài mời một vị phu tử có chút tên tuổi tới phủ dạy bọn Tưởng Huyền. Thượng Tiệp nghĩ tới Mạc Nhược Bằng cũng mười một tuổi rồi, hôm nay chuẩn bị xuất thân từ khoa cử. Chẳng qua trong tộc học Mạc gia rồng rắn lẫn lộn, chỉ sợ không học được học vấn nghiêm chỉnh, bèn đưa tin nói một tiếng với lão gia Mạc gia, hỏi có đưa Mạc Nhược Bằng đến phủ tướng quân cùng đến học đường với đám Tưởng Huyền Tưởng Thanh hay không. Mạc gia lão gia vừa nhận được tin, bèn bảo Mạc phu nhân tự đưa Mạc Nhược Bằng và Mạc Nhược Tuệ đến phủ tướng quân.

Thượng Tiệp thấy Mạc Nhược Tuệ cũng tới, tự nhiên giữ nàng ở lại, cười nói: “Hôm nay bên cạnh đại tức phụ nhị tức phụ có mấy đứa trẻ, tự nhiên không giúp được. Tam nàng dâu tứ nàng dâu lục nàng dâu lại có hỉ, họ cũng không làm việc được. Mỗi lát đến trong miếu, cũng thấy được phu nhân các phủ không phải nàng dâu làm, chính là cháu gái làm, vừa nói vừa cười náo nhiệt. Ta đang lo không có con gái theo bên người ra ra vào vào, Tuệ tỷ nhi đến đây là tốt rồi.”

Mạc phu nhân vốn là cố ý để cho Mạc Nhược Tuệ cũng ở lại phủ tướng quân, nghe được lời Thượng Tiệp nói, tự nhiên thay mặt Mạc Nhược Tuệ đồng ý, lại cười nói: “Nghe được nàng dâu của Hoa Tằng thêu thùa xuất sắc nhất, không thua gì nàng dâu của Hoa An, lúc nhàn rỗi để cho Tuệ tỷ nhi đi theo học một ít.”

Trong một lúc tán gẫu lại hỏi đến lúc nào nàng dâu mấy phòng thì có hỉ, Thượng Tiệp cười nói: “Lúc ấy cưới vào cửa cùng một ngày, trừ nàng dâu Hoa Tằng, ba phòng nàng dâu khác lại như đã hẹn tốt, cùng nhau có hỉ, qua năm liền rối ren.”

“Không phải nàng dâu của Tằng ca phúc thái nhất sao? Theo lý mà nói thì dễ mang thai nhất, thế nào ngược lại. . . . . .”

Thượng Tiệp thấy Mạc phu nhân nói phân nửa lời, bèn cười nói: “Ban đầu ta đúng là nghĩ như vậy, sau đó nghe được Vương thái y nói, quá béo ngược lại không dễ mang thai, thế mới biết bản thân là luôn hiểu lầm. Cũng may, nàng dâu của Hoa Tằng cũng đã gầy xuống rất nhiều, lại hòa thuận với Hoa Tằng. Đứa nhỏ này à cũng sẽ mang thai thôi.”

Họ vừa nói chuyện, Tưởng Bạch chạy vào, phía sau đi theo hai bé con. Một người là Hạ Tín Chi, một người khác lại là cháu gái nhà nương Trần Châu, Trần Uyển Nhược.

Hạ Tín Chi nhỏ hơn Tưởng Bạch ba tháng, từ nhỏ chỉ thích kề cận Tưởng Bạch, đợi đến lúc tới phủ tướng quân học võ, càng thêm thích quấn Tưởng Bạch đối chiêu, cả ngày quay vòng đi theo phía sau nàng. Năm nay Trần Uyển Nhược bảy tuổi, lớn lên có chút giống cô cô Trần Châu, hoạt bát hồn nhiên, cười một tiếng có hai má lúm đồng tiền rất là đáng yêu. Bởi vì thường đến phủ tướng quân đi lại, chẳng biết tại sao cũng thích kề cận Tưởng Bạch cùng nhau chơi đùa. Ba người vừa thấy mặt đã tập hợp thành một đống.

Hôm nay, Tưởng Bạch vốn là nhảy dây ở trong vườn, Hạ Tín Chi và Trần Uyển Nhược đẩy bàn đu dây cho nàng chơi, ngược lại chơi vui vẻ. Chỉ là nghe được Mạc Nhược Tuệ tới, lại vội vã chạy tới gặp, lúc này cười hỏi Mạc phu nhân: “Nghe thấy Tuệ tỷ tỷ tới, sao lại không thấy đâu?”

“Ở trong phòng nói chuyện với lão phu nhân!” Mạc phu nhân thấy Tưởng Bạch dắt Hạ Tín Chi và Trần Uyển Nhược cũng vào trong phòng Tưởng lão phu nhân, không khỏi cười quay sang Thượng Tiệp nói: “Bạch Ca Nhi càng ngày càng anh tuấn rồi, chỉ không biết tương lai tỷ nhi nhà ai có phúc gả cho hắn đây?”

Hiện nay nhìn, Bạch Ca Nhi ngược lại yêu ngấy Tuệ tỷ nhi, chính là hai nhỏ vô tư, nếu có thể định ra hôn sự này vào trước khi lão phu nhân lâm chung. . . . . . Trong bụng Mạc phu nhân suy nghĩ, Tưởng Huyền là trưởng tử, tương lai hôn sự dĩ nhiên phải ngàn chọn vạn chọn, không làm tốt còn phải chỉ hôn, dù như thế nào không tới phiên Tuệ tỷ nhi nhà mình.

Tuy Tưởng Bạch là con thứ, lại lớn lên giống như bé gái, nhưng trong phủ cả đám sủng ái hắn, tương lai luôn có thể mưu cầu một chức vị. Nếu Tuệ tỷ nhi có thể hứa hôn với hắn, hắn tự nhiên dìu dắt Bình ca nhi, cũng có chỗ cực tốt với Mạc gia.

Mạc phu nhân ấp ủ ý định, không dễ chờ đợi trong phòng Tưởng lão phu nhân không có ai, đương nhiên ấp a ấp úng nói một phen.

Tưởng lão phu nhân nghe được lời Mạc phu nhân nói, tuy là mang bệnh nhưng cũng không ngừng được cười, “Ngươi muốn hứa hôn Tuệ tỷ nhi cho Bạch ca nhi?”

“Lão phu nhân, mặc dù hai người bọn họ còn nhỏ, nhưng nhìn sự vui vẻ, hợp nhau, mỗi lần Tuệ tỷ nhi đến, Bạch Ca Nhi cũng yêu ngấy hỏi han nàng. Vì vậy. . . . . .”

“Bạch Ca Nhi và Tuệ tỷ nhi hai đứng một chỗ, ngược lại là kim đồng ngọc nữ.” Tưởng lão phu nhân lại cười lần nữa, chuyện Tiểu Bạch là bé gái không thể thiếu phải tiết lộ trước. Nếu không, nương của Tuệ tỷ nhi còn tưởng rằng mình không quan tâm Mạc gia, rơi xuống tâm tư phản bội không tốt.

Đương lúc Tưởng lão phu nhân châm chước ngôn từ, Mạc Nhược Tuệ vừa vặn tới chỗ Tưởng lão phu nhân tìm Mạc phu nhân, chỉ để cho tiểu nha đầu thiếp thân chờ ở bên ngoài, bản thân vào trong phòng. Nhất thời không thấy nha đầu hầu hạ Tưởng lão phu nhân ở đâu, nàng đang định tự mình vén rèm, bên trong lại truyền đến lời Mạc phu nhân nói, lại tiếp tục nghe được một câu “Hai người bọn họ đứng một chỗ ngược lại là kim đồng ngọc nữ” của Tưởng lão phu nhân. Ngây người một chút, nàng chợt xoay người lui xuống, hoang mang rối loạn tránh về trong phòng của mình, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên “Rầm rầm“.

Lại nói Mạc phu nhân nghe xong Tưởng lão phu nhân, không khỏi há to miệng, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, “Bên ngoài đồn đại đều nói Bạch Ca Nhi giống như bé gái, ta cũng từng vụng trộm nói thầm, không ngờ chính xác là bé gái. Chúng ta lại bị lừa gạt thật là khổ! Chả trách nàng chỉ thích ngấy với Tuệ tỷ nhi hỏi chút chuyện cô nương gia. Ta chỉ nhớ bọn nhỏ không đến mười tuổi, cười cười nói nói cùng một chỗ, một đám tính trẻ con, tự nhiên không muốn ngăn cản. Bạch Ca Nhi lại là bé gái, ngày thường xen lẫn trong đống bé trai, cũng sợ thay đổi tính tình, hiện nay biết thân phận của nàng, để cho nàng ở với Tuệ tỷ nhi thật nhiều, ngược lại bớt căng thẳng.” Nói rồi không nhịn được cười, “Bộ dáng này của Bạch Ca Nhi có thể văn có năng lực, hiểu mưu lược biết thêu hoa, lại là dòng dõi này. Tương lai thay đổi trở về nữ trang, ngưỡng cửa phủ tướng quân này còn không phải bị người cầu hôn đạp hỏng?”

“Mặc dù nuôi nàng ra vẻ bé gái, bởi vì sợ nàng chuyển tính tình, vốn là trói buộc trong phòng không để cho nàng và đám bé trai trộn lẫn cùng một chỗ, chỉ trói buộc quá rồi lại bị bệnh. Sau đó nghe sư phụ nói, muốn mượn dương khí tự nhiên cũng phải học văn luyện võ chung một chỗ với đám bé trai mới ổn thỏa. Vì vậy không còn biện pháp nào, chỉ đành phải để cho nàng ầm ĩ cùng một chỗ với bọn Huyền Ca nhi thôi. Chẳng qua rốt cuộc nương nàng không cam lòng, biến đổi biện pháp gò bó nàng học chút thêu thùa, thời gian này cũng có thể giúp đỡ làm chút thêu thùa. Bản thân nàng nam trang ngồi trong phòng thêu hà bao, cuối cùng sợ bị người nhìn thấy chế nhạo, hiện nay đều là buổi chiều mới đi theo nương nàng học thêu hoa. Ta chỉ sợ nàng chịu đựng hư mắt, nói nhiều lần, nàng lại nói luyện võ từ nhỏ, mắt tốt lắm, buổi chiều chỉ thêu một lát không có gì đáng ngại. Ngươi nhìn cái hà bao trên người ta này, cũng là hôm kia nàng mới thêu xong.” Tưởng lão phu nhân nói, lấy xuống hà bao trên người đưa cho Mạc phu nhân nhìn, cười nói: “Đường may mặc dù thô chút, bản vẽ này lại đẹp, khó được là tấm lòng của nàng.”

Đương lúc Mạc phu nhân nhìn kỹ hà bao mà Tưởng Bạch thêu, Tưởng Bạch lại chạy vào trong phòng Mạc Nhược Tuệ, cười hô: “Tuệ tỷ tỷ, làm sao tỷ tránh trong phòng không đi ra ngoài chơi? Chúng ta đều tìm tỷ đấy!”

“Ta. . . . . .” Mặc dù Mạc Nhược Tuệ mới chín tuổi, đã hơi hiểu chút chuyện, mới vừa lơ đãng nghe được Tưởng lão phu nhân và nương mình nói mấy câu nói, lại là có ý định gả mình cho Tưởng Bạch. Lúc này thấy Tưởng Bạch, làm sao nàng không hoảng, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên, có điều không thốt nên lời.

“Tuệ tỷ tỷ, tỷ không thoải mái sao?” Tưởng Bạch thấy Mạc Nhược Tuệ đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào, phóng qua, đưa tay phải bèn đặt ở trên trán nàng, lại đánh giá không ra có phải là sốt hay không. Nàng lại giơ tay trái đặt ở trên thái dương của mình làm so sánh, cười cợt nói: “Sờ không có chuyện gì mà!”

Khuôn mặt nhỏ của Mạc Nhược Tuệ càng đỏ hơn, kéo tay Tưởng Bạch xuống, bình tĩnh nói: “Ta không sao, mới vừa nãy chạy gấp, trên người có chút nóng.”

“Không có việc gì là tốt rồi!” Tưởng Bạch nói, sáp đến gần ngồi, kéo tay áo của Mạc Nhược Tuệ, ngó kỹ cành hoa quấn quanh thêu trên tay áo.

Mạc Nhược Tuệ luôn xem Tưởng là tiểu đệ đệ, bình thường chơi đùa quen rồi, lúc này tuy có tâm sự, đang muốn kéo tay áo trở về, rồi lại sợ dấu vết của mình quá mức dẫn tới lòng nghi ngờ của Tưởng Bạch, chỉ đành phải ngồi yên mặc cho Tưởng Bạch nhìn hoa thêu trên góc tay áo. Đợi đến khi hốt hoảng trong lòng mạnh mẽ đi qua, nàng mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Bạch. Lại thấy Tưởng Bạch chuyển qua xem túi thơm đeo ngang hông mình, lúc này ngẩng đầu lên, mỉm cười chống lại đôi mắt của mình nói: “Tuệ tỷ tỷ, túi thơm này của tỷ đẹp mắt quá, tặng ta đi!”

Nếu là bình thường, Mạc Nhược Tuệ đã sớm lấy túi thơm xuống đưa tới, lúc này lại do dự, đang muốn từ chối. Lời nói thắt ở đầu lưỡi, nhưng lại không nói ra được, cúi đầu một lúc lâu mới nén ra một câu nói: “Cái này không tính là đặc biệt đẹp, ta thêu một cái đẹp khác tặng cho ngươi!”

“Được đó được đó, ta sẽ chờ túi thơm của Tuệ tỷ tỷ.” Tưởng Bạch cực kỳ vui vẻ, vỗ tay một cái lại định nói cám ơn, nghe được Trần Uyển Nhược nói chuyện ở bên ngoài, không khỏi cất giọng nói: “Uyển Nhược muội muội, chúng ta ở trong phòng nè!”

Mạc Nhược Tuệ đang hối hận nhanh miệng đồng ý thêu một túi thơm cho Tưởng Bạch, đang muốn thu hồi lời nói thì đã không còn kịp nữa. Trong bụng ảo não, lúc này nghe được Tưởng Bạch thân mật kêu Uyển Nhược muội muội, chẳng biết tại sao càng thêm ảo não, nhất thời không sắp xếp rõ suy nghĩ của mình, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Bạch. Thấy một đầu tóc đen bóng mềm mại của hắn chỉ dùng dây nhung đỏ tùy ý thắt, trên người mặc là áo bào cân vạt hoa văn Hồng Liên lớn, ngang hông đeo một khối ngọc cá, trên chân đi một đôi giày đen đáy bảy tầng mây. Lúc ngẩng đầu lên nói chuyện, sóng mắt đa tình, càng nhìn càng đẹp. Tuổi tuy nhỏ, lại không che giấu được dáng vẻ phong lưu trời sanh, nhất thời nhìn ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.