Thiên Hạ 2

Chương 174: Q.6 - Chương 174: Mùa Xuân đi săn Thiên Sơn (Hạ)






Bầu trời đang lớt phớt mưa phùn, nơi doanh đóng trú trở thành một đống hỗn độn, lều trại bị hất tung, bát bồn bị đập nát, khắp nơi vứt đầy dính đầy quần áo lầy lội và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, nơi nào cũng có thể thấy được vết máu tươi loang lỗ, một đội kỵ binh quân Đường giương cung bạt kiếm, tách đám Người Sa Đà và người Cát La Lộc ra.

Người Sa Đà và người Cát La Lộc trợn mắt nhìn nhau thù hận, bọn họ rút kiếm chấp đao, đằng đằng sát khí, mười mấy người người bị thương nằm trong vũng máu thống khổ mà rên rỉ.

Lúc này, một viên quân Đường hô lớn: “Lý tướng quân tới rồi!”

Chỉ thấy một đội kỵ binh nhanh như điện chớp mà đến, Lý Khánh An mang khỏi mặc giáp, mặt trầm như nước, hắn cưỡi ngựa dẫn đầu xông đến, gầm lên một tiếng nói: “Ai dám cả san ở ngay tại Bắc Đình của động võ!”

Sa Đà hiệp hộ Cốt Đột Chi cuống quít nói: “Sứ quân, thật ra không là chúng tôi vô lễ, là người Cát La Lộc giết chó săn của chúng tôi trước, còn nhục mạ người Sa Đà chúng tôi là chó.”

Lý Khánh An ánh mắt lạnh lùng nhìn sang người Cát La Lộc, Cát La Lộc đại vương tử Mưu Thích La Đa hừ một tiếng thật mạnh, ngạo mạn ngoảnh đầu đi nơi khác, nhị vương tử Tư Hàn vội vàng tiến lên khom người nói: “Là người Sa Đà xâm nhập vào bãi cô của Cát La Lộc chúng tôi, giết người của bộ tộc chúng tôi trước, chúng tôi đã đè nén lắm rồi.”

Cốt Đột Chi giận dữ, chỉ trích: “Tám năm trước giết người Sa Đà chúng tôi, cướp phụ nữ, con trẻ của người Sa Đà chúng tôi, thủ lĩnh Sa Đà chính là chết dưới đao của các người, chẳng lẽ các người đã quên rồi sao?”

Mưu Thích La Đa nổi giận, mắng to: “Chó Sa Đà, tám năm trước đã dễ dãi cho các ngươi quá, lần này ta phải diệt sạch bọn người cho hả.”

“Câm mồm!”

Lý Khánh An sầm lên một tiếng, hắn phóng ngựa tiến lên, dùng roi ngựa chỉ vào hai bên người Hồ nói: “Các ngươi có gì mối hiềm khích gì ta mặc kệ, từ hôm nay trở đi, người Sa Đà và người Cát La Lộc ai dám sinh sự nữa, thì là miệt thị Đại Đường ta, ta sẽ phát binh thảo phạt ngay.”

Hắn lại mệnh lệnh thủ hạ: “Đem bọn họ tách ra đóng quân, không được tới gần nhau.”

Người Sa Đà và người Cát La Lộc đều im lặng hết, Lý Khánh An lại nhìn thoáng qua đại vương tử Mưu Thích La Đa, thấy hắn đầy vẻ khinh miệt, không khỏi âm thầm cười nhạt một tiếng, lại nói: “Ta lặp lại lần nữa, từ hôm nay trở đi, không được gây chuyện lần nữa, đừng xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai, không tin thì hãy thử một lần xem.”

Nói xong, hắn liền quay đầu ngựa nhắm hướng Bắc Đình thành phi nước đại mà đi, không hề hỏi đến điều gì nữa, Mưu Thích Tư Hàn nhìn theo bóng dáng của Lý Khánh An, đôi mày nhăn thành một đống, hắn dường như nghĩ đến có cái gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không nói rõ ra được.

Ngay lúc hai bên người Hồ đang đánh nhau đó, Tây Châu đô đốc Triệu Đình Ngọc đi tới phủ của Trình Thiên Lý, Triệu Đình Ngọc ước chừng ba mươi lăm sáu tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng bóc, có cái mũi dài quặp như mũi chim ưng, Triệu Đình Ngọc nguyên là tướng quân Kim ngô vệ, năm Thiên Bảo thứ năm điều đến Bắc Đình, ở Trường An hắn thuộc phe Khánh Vương, sau khi Trình Thiên Lý tranh đoạt chức An Tây Tiết độ sứ thất bại, cũng trở thành người của phe Khánh Vương, chính vì vậy nguyên nhân này, hai người qua lại với nhau rất gần gũi, sau này bèn phát triển thành quan hệ thông gia, đệ đệ của Triệu Đình Ngọc lấy con gái của Trình Thiên Lý.

Do việc thông gia cưới hỏi được tổ chức tại quê nhà, cho nên rất ít người ở Bắc Đình biết chuyện này, chỉ có người làm quan đã lâu như Dương Phụng Xa, mới từ trong các loại công văn qua lại đó phát hiện được các dấu vết này.

Lần này Triệu Đình Ngọc đến Bắc Đình, thật không phải vì cuộc đi săn vào mùa xuân này, mà là lấy cớ này, tìm đến Trình Thiên Lý thương lượng bước tiếp theo của phương án.

Xem từ vẻ bên ngoài, thì mâu thuẫn của Bắc Đình hình như là mâu thuẫn của Trình Thiên Lý và Lý Khánh An, trên thực tế, Trình Thiên Lý cũng không có quyền lực gì, nhất là không có quân quyền, cho nên mâu thuẫn thực sự của Bắc Đình là mâu thuẫn giữa ba đô đốc nắm quyền. Y Châu đô đốc Hàn Chí đã tỏ vẻ chấp nhận sự lãnh đạo của Lý Khánh An, có thể bỏ qua, mâu thuẫn thực sự, chính là mâu thuẫn giữa Triệu Đình Ngọc và Lý Khánh An, quân Thiên Sơn của Triệu Đình Ngọc có năm nghìn người, là một đội quân lực lượng dũng mãnh, đó cũng là điểm mà hắn dám đối kháng với Lý Khánh An.

Hắn là đại diện lợi ích của Khánh Vương ở Bắc Đình, sự đối kháng của hắn với Lý Khánh An, trên thực tế chính là một sự đối kháng của Khánh Vương và Thái tử.

Lần này hắn dẫn dắt năm trăm thân binh đến Đình Châu, đóng quân trong quân doanh độc lập ở bên ngoài Kim Mãn huyện, năm trăm thân binh lúc nào cũng không rời xa bên cạnh hắn, cảnh giác dị thường, đại quân ở Tây Châu của hắn cũng giao cho tâm phúc ái tướng là Long Tiềm Phi thống lĩnh, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng điều không được quân Thiên Sơn.

Trong thư phòng, Trình Thiên Lý vẻ mặt nghiêm trọng, một phong thơ đặt ở trước mặt hắn, là bức thư do đích thân Khánh Vương viết, trong thư nêu rõ ra, yêu cầu bọn họ tiếp tục đối kháng với Lý Khánh An, cũng trấn an bọn họ, hắn đã ở trước mặt Thánh Thượng tranh thủ một chức tiết độ phó sứ, về phần chức danh này là cho Trình Thiên Lý hay là Triệu Đình ngọc, thì trong thư không có nêu rõ.

“Nghe nói Hàn Chí đã đầu phục Lý Khánh An.” Thật lâu sau, Trình Thiên Lý nói với một giọng khàn khàn.

So với mấy năm trước, Trình Thiên Lý đã già nua đi rất nhiều, hắn năm nay mới bốn mươi lăm tuổi, tóc đã trắng hơn phân nửa, vận làm quan của hắn quả thật không được tốt lắm. Ở An Tây thì đấu với Cao Tiên Chi, Cao Tiên Chi thăng tiến rồi, hắn nghĩ tận các biện pháp, không tiếc nương nhờ Khánh Vương, mới như nguyện mà được điều đến Bắc Đình, nhậm chức phó đô hộ, Khánh Vương cũng đã từng hứa với hắn, về sau hắn sẽ trở thành đô hộ của Bắc Đình.

Hắn ngày ngày trông mong, không ngờ rằng cuối cùng điều trông mong được lại là Lý Khánh An làm chủ Bắc Đình, hắn chịu một cú sốc rất nặng, chỉ vừa đúng một tháng, mà tóc đã bạc trắng rồi, Lý Khánh An đến chủ chính Bắc Đình hơn một tháng này, hắn gần như chuyện gì cũng đều chẳng quan tâm hỏi han tới nữa, cả ngày sa vào trong tửu sắc, sức khỏe cũng suy nhược đi rất nhiều.

Triệu Đình Ngọc thẳng lưng hẳn lên, hắn liếc nhìn Trình Thiên Lý một cái, thấy hắn cả người toát ra một mùi rượu nồng nặc, ánh mắt sợ sệt lờ đờ, trong lòng không khỏi rất bất mãn, liền lạnh lùng nói: “Ngươi cho là Hàn Chí thật sự nương nhờ Lý Khánh An sao? Hắn cũng giống như chúng ta, không muốn cho Lý Khánh An đụng vào quân Y ngô của hắn, chẳng qua là hắn biết che đậy tốt hơn một chút thôi, người thật sự nương nhờ Lý Khánh An, là Dương Phụng Xa, không biết là ngươi làm như thế nào ấy, nắm được chứng cớ của hắn trong tay, mà lại khống chế không được hắn.”

Triệu Đình Ngọc nói chuyện không khách sáo chút nào, không vì Trình Thiên Lý là nhạc phụ của đệ đệ hắn mà tỏ ra khiêm tốn, trên thực tế, Tây Châu đô đốc của hắn là từ tam phẩm hàm. Phó đô hộ của Trình Thiên Lý chẳng qua chỉ là chính tứ phẩm, còn thấp hơn hắn nửa cấp, trong phe của Khánh Vương, địa vị của hắn cũng cao hơn Trình Thiên Lý.

Trình Thiên Lý có chút bẽ mặt, chịu không nổi hắn khẽ mắng một tiếng: “Ngươi biết cái đếch gì, Lý Khánh An là ngự sử trung thừa, có quyền giám sát, nếu hắn không điều tra, những thử chứng cớ của Dương Phụng Xa chẳng là cái thá gì cả.”

“Nhưng ngươi quá sa đọa rồi.”

Triệu Đình Ngọc dùng ngón tay gõ thật mạnh xuống bàn: “Hãy nhìn ngươi bộ dạng của ngươi hiện giờ xem, ngươi là phó phó đô hộ Bắc Đình, cho dù không có quân quyền, nhưng việc quân hộ lương thực thì ngươi có thể quản rồi chứ! Nhưng ngươi cái gì cũng đều bỏ mặc hết, ngươi làm cho điện hạ thất vọng lắm rồi.”

“Ta thật sự quá mệt mỏi, ta cảm thấy là chúng ta có thể đấu không lại hắn.”

Thân thể suy yếu ăn mòn ý chí của Trình Thiên Lý, niềm tin của hắn ngày một mắt dần hãn, hắn thở dài, chán nản nói: “Thánh Thượng không những cho hắn quân quyền, lại còn cho hắn cả quyền giám sát, thậm chí đến doanh điền sử cũng cho hắn nốt, tập hợp tất cả quân chính đại quyền trong một người hắn, hắn muốn tóm cổ ta còn không dễ dàng sao! Ngươi còn đỡ, có quân đội có thể dựa vào, ta thì có cái gì chứ?”

“Không thể nói như vậy được, ngươi là người của Khánh Vương điện hạ, là vì ích lợi Khánh Vương mà tranh đấu, ngươi lo lắng quá nhiều cho chính mình rồi, trình đô hộ, ngươi cũng đừng quên, ngươi đã từng thề độc trước mặt Khánh Vương đấy.”

Nghĩ đến việc đã từng thề độc trước mặt Khánh Vương, Trình Thiên Lý cả người không khỏi rùng mình một cái, thật lâu sau, hắn cố lấy lại tỉnh táo nói: “Thế bây giờ chúng ta nên làm gì?”

“Cái gì cũng đừng làm, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thư nhậm chức của triều đình đến đây thôi, chỉ cần chúng ta cũng có thể lấy được chức tiết độ phó sứ, vậy thì sẽ hoàn toàn không sợ hắn nữa rồi.”

“Nhưng mà, hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”

Triệu Đình Ngọc lạnh lùng cười nói: “Hắn hiện giờ đang bị sự mâu thuẫn của người Cát La Lộc và người Sa Đà làm cho sứt đầu mẻ trán đấy! Nào có tâm tư để ý đến chúng ta. Sau khi xuân săn này kết thúc, ta lập tức quay về Tây Châu, ngươi phải tĩnh tâm lại đấy, không được đắm chìm trong tửu sắc nữa.”

“Xuân săn!” Trình Thiên Lý thở dài một tiếng: “Đi săn thú thật ra cũng không tồi.”

Chương 174: Mùa Xuân Đi Săn Thiên Sơn (Hạ-2) 0O0

Xuân săn là hoạt động thư giãn truyền thống của quan chức ở Bắc Đình, vào tháng ba tháng tư hàng năm, cảnh xuân tươi đẹp, cao thủ về cưỡi ngựa bắn cung ở Bắc Đình cùng tụ hợp tại Thiên Sơn, dùng việc đi săn để so tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung.

Khu vực săn bắn nằm ở phía nam của huyện Luân Đài, cũng chính là vùng Ô Lỗ Mộc Tề ngày nay(Ô Lỗ Mộc Tề, là thủ phủ khu tự trị Tân Cương, cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tiếng Duy Ngô Nhĩ đọc là Urumchi), nơi này là phía bắc Thiên Sơn, rừng cây rậm rạp, rất nhiều sông ngòi, thảo nguyên màu mỡ, có rất đông động vật hoang dại, lang, hùm, cừu a-ga(Ovis anrnion), nguyên linh (linh dương Tây Tạng), mã lộc (hươu đỏ), hồ ly, nga hầu linh(còn gọi là linh dương) vân vân, năm đó Lý Khánh An chính là ở bên kia Thiên Sơn bắt được một con hắc báo, tấm da hắc báo đó đến nay vẫn còn treo tại gian ngoài thư phòng của Lý Lâm Phổ.

Vào lúc giữa trưa, đội ngũ săn bắn rầm rộ xuất hiện trên thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, bởi vì số người quá đông, đội ngũ săn bắn liền chia làm ba đội, ba vị đô đốc mỗi người dẫn dắt một đội. Phân bố tại khu săn bắt rộng lớn đến ba bốn trăm dặm, quân Hàn Hải của Lý Khánh An dẫn theo Sa Đà và Cát La Lộc, cùng với Bắc Đình văn võ quan lớn và dũng sĩ của ba huyện Đình Châu, ước chừng hơn 800 người, trên trời chim ưng đi săn lượn lờ chung quanh, chó săn sủa vang, ngựa phi nước đại, trong phút chốc hơn ngàn kỵ binh cuốn qua đồng bằng.

“Lão phu tán gẫu phát thiếu niên cuồng, tả khiên hoàng, hữu kình thương, cẩm mạo điêu cừu, ngàn kỵ cuốn bình cương.”

(Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng

Dắt chó vàng

Khiền ưng xanh

Mũ gấm áo chồn

Ngàn kỵ phóng non bằng)(đây là một câu thơ trích trong bài Giang thành tử - Đi săn ở Mặt Châu của Tô Thức - còn gọi là Tô Đông Pha)

Lý Khánh An sảng khoái cười to, hắn cưỡi một con ngựa Cao Xương cao to, hùng tráng màu nâu, tay cầm cung liệt hòa. Phóng như bay xông lên một ngọn đồi cao, phía sau có mấy trăm kỵ mã phóng theo.

Trên đồi núi gió bắc phần phật, một con chim ưng săn mồi thu cánh hạ xuống, đậu trên đầu vai hắn, Lý Khánh An dõi mắt trông về phía xa. Phía trước là rừng cây rậm rạp, phía bắc là thảo nguyên mênh mông vô bờ bến, một con sông như dải ngọc uốn lượn chảy xuôi phía trên thảo nguyên, chảy thẳng xuống Đình Hải cách đó trăm dặm.

Thủ lĩnh Sa Đà là Cốt Đột Chi chạy như bay lên trước, cao giọng cười nói: “Nghe danh thần tiễn vô song của Lý Sứ quân đã lâu, có thể cho chúng tôi đây mở rộng tầm mắt không?”

Phần lớn bọn quan viên Bắc Đình đều chỉ nghe nói Lý Khánh An là An Tây đệ nhất tiễn, nhưng chưa từng thấy hắn thể hiện qua tài bắn cung của mình, nghe vậy cũng đồng loạt tán thành.

“Sứ quân, bắn một phát đi!”

Lý Khánh An cũng không chối từ, liền vui vẻ nói: “Thôi được, vậy ta đành bêu xấu trước mọi người vậy.”

Hắn rút ra một chiếc tên dài có khắc tên của hắn, ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu, đúng lúc này, trên bầu trời phía rừng rậm xa xa bay lên mấy con diều hâu, đang lượn lờ hướng bên này bay tới, đó là chim ưng đi săn đã xâm nhập địa bàn của chúng nó, bọn chúng bay đến để đuổi đi.

Dẫn đầu là một con hùng ưng to lớn. Sải cánh có thể tới chừng năm thước, hình thể so với tất cả chim ưng săn mồi đều lớn hơn nhiều.

“Đây là ưng vương!” Vài tên ưng nô đều kích động đến nổi la lên.

Hùng ưng giống như bị kẻ xâm lấn vô lễ chọc giận, nó giương cánh từ trên đỉnh đầu kẻ xâm lấn rít gió bay qua, gây nên một loạt tiếng kêu kinh ngạc, Mưu Thích La Đa chán nản buông cung tiền, hắn muốn bắn hạ con ưng vương này, tiếc rằng tốc độ quá nhanh, hắn nắm bắt không được tiêu điểm, không chỉ có hắn, tất cả dũng sĩ đều lộ ra vẻ thất vọng, con ưng vương này không có khả năng bị tên chinh phục.

Lý Khánh An không có giơ cung, mà là co rút lại con ngươi quan sát đứa con kiêu ngạo của trời này, đây là một con chim ưng vừa mới trường thành, mỏ nhọn hoắc mà gấp khúc, có bộ lông màu xám tro, các móng vuốt nhọn và sắc rất ư mạnh mẽ.

Hắn đã động lòng rồi, cũng giống như kỵ binh yêu ngựa tốt, tướng lĩnh ở biên cương đối với chim ưng đều có một mối khao khát đặc biệt, chim ưng cũng là một biểu trưng cho thân phận địa vị, có thể thu ưng vương làm binh, đó cũng là một ước mơ của Lý Khánh An.

Hắn chậm rãi kéo căng dây cung, hắn biết, ưng vương sẽ còn trở lại để khoe ra uy lực, quả nhiên, ưng vương bay lượn ở trên không trung, các con chim ưng thợ săn đều đồng loạt bay tản ra bốn phía xa xa, chúng nó e sợ khí thế của chim ưng vương này.

Ưng vương cất lên một tiếng kêu sắc nhọn kéo dài, giống như phát ra tiếng hoan hô của sự chiến thắng, nó lại một lần nữa bay lượn xuống, từ trên núi thét gào mà qua, ngay lúc nó xẹt qua trong nháy mắt đó, mũi tên dài mạnh mẽ của Lý Khánh An lao vút ra, giống như một tia chớp, hướng ưng vương ập tới.

Chỉ nghe một tiếng rên rỉ, thân thể ưng vương đột nhiên trầm xuống, thân nó không ngừng rơi xuống, lượn lờ như một chiếc lông chim từ trên không trung rồi rớt xuống, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, gần như mỗi người đều thấy cả rồi, trên cánh của ưng vương cắm một chiếc tên dài, nó cố ý muốn bay trở về rừng rậm, nhưng nó đã không còn sức lực nữa rồi.

Ưng vương kêu lên một tiếng đau khổ, cuối cùng rơi xuống thảo nguyên cách đó ba trăm bước, những con chó săn vừa sủa vừa lao tới hướng của ưng vương, Lý Khánh An phóng ngựa bay đi, lớn tiếng quát: “Tránh ra, không được đụng đến nó!”

Hắn giương cung bắn tên, tên như lưu tinh, lát sau, mấy con chó săn đã lao đến bên ưng vương lần lượt bị bắn chết, bọn chó săn khiếp đảm quá, vừa hú vang vừa đồng loạt hướng tứ phía bỏ chạy.

Lý Khánh An xuống ngựa, chậm rãi đến gần chim ưng vương này, hùng ưng hai mắt đỏ như máu, căm tức nhìn hắn, trong miệng phát ra từng đợt hú bi phẫn thê lương, nó muốn lao về phía con người đã bắn hạ nó, nhưng nó đã không còn sức nữa.

“Tướng quân, chim ưng vương này giao cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân có thể huấn luyện nó.”

Ưng nô Mạnh Ngũ Lang trong mắt lóe ra vẻ kích động khát khao, Lý Khánh An gật gật đầu: “Hãy chữa lành vết thương cho nó, con chim ưng này ta muốn đích thân huấn luyện nó.”

Mạnh Ngũ Lang quăng ra chiến lưới nhỏ, trùm lấy ưng vương lại, cẩn thận bắt lấy nó, giơ lên thật cao, trên núi đồi lập tức vang lên tiếng hoan hô vang dội.

Lúc này, từ phương xa con ngựa chạy như bay mà đến, kỵ binh ở trên ngựa lớn tiếng bẩm báo: “Tướng quân, phía trước cách đây ba mươi dặm có đàn linh dương, có đến ngàn con.”

“Tốt!”

Lý Khánh An xoay người lên ngựa, lấy ra một chiếc còi hiệu ra sức thổi lên, tiếng còi hiệu trầm thấp vang vọng khắp đất trời, đó là hiệu lệnh xuất phát đi săn, cung dài của hắn chỉ về phía đông, các kỵ binh hò hét lên một tiếng, từ trên núi rít gió lao xuống, đi theo Lý Khánh An nhắm hướng đông bay nhanh mà đi.

Đây là mấy đàn linh dương sinh sống tại phía bắc Thiên Sơn đã qua nhiều đời, có hơn một ngàn con, mùa xuân là mùa sinh sôi nảy nở của chúng nó, bọn chúng đang tụ tập ở bên bờ sông uống nước, bỗng nhiên, xa xa thấp thoáng truyền đến tiếng chó sủa làm kinh động đến chúng nó, bọn chúng cảnh giác ngẩng đầu lên, đồng loạt hướng về phía rừng rậm chạy đi.

Nhưng đã quá chậm rồi, một đội kỵ binh từ ven rừng rậm sáp đến, cắt đứt đường lui của bọn nó, ngay sau đó bốn phương tám hướng đều có kỵ binh vây quanh, đoạn tuyệt tất cả các ngõ mà chúng có thể tháo chạy, kỵ binh bắt đầu không ngừng thu nhỏ lại vòng vây, đàn linh dương hoảng sợ tháo chạy ra bốn phía.

Cuộc vây săn thảm thiết bắt đầu rồi, kỵ binh vừa quát vừa xông đến gần đàn linh dương, tên bay như vũ bão phóng tới, không ngừng có linh dương trúng tên ngã xuống đất, theo đó cuộc săn bắn chính thức mở ra, đội ngũ vốn có ban đầu dần dần tách ra cả, các kỵ binh đều tự vây trận, hưng phấn mà giương cung đắp tên, bắn về phía đàn linh dương đáng thương, tiếng quát tháo, tiếng vó ngựa ồn ào, chó săn cắn xé bọt nước văng khắp nơi.

Đúng lúc này, trong đoàn kỵ binh bỗng nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết, thủ lĩnh Sa Đà, cốt Đột Chi từ trên lưng ngựa rớt xuống. Phía sau lưng hắn bị cắm một mũi tên lang nha.

Biến cố đột ngột đó làm mọi người sợ ngây người, cuộc săn bắn dần dần yên lặng trở lại, bỗng nhiên, mười mấy kỵ binh Sa Đà điên cuồng hét lên đánh về phía Mưu Thích La Đa, Mưu Thích La Đa sắc mặt xanh mét, tay cầm cung tên, trên mặt còn chưa tiêu tan nụ cười ranh mãnh, hắn rốt cục cũng bắt được cơ hội rồi.

Người Cát La Lộc đều xúm lại, rút đao giận dữ hướng về phía nhóm người Sa Đà đang xông đến, trong mắt Lý Khánh An hiện lên một tia cười nhạt, cung dài của hắn vung lên, mấy trăm quân Đường chạy như bay mà lên, tách nhóm người Sa Đà và người Cát La Lộc sắp bùng nổ xung đột ra.

Sự việc ngoài ý muốn của loài người đã cứu lấy đàn linh dương, mấy trăm con linh dương bắt lấy thời cơ, trốn vào bên trong rừng rậm.

Lý Khánh An giục ngựa tiến lên, cốt Đột Chi đã được quân y cứu lên rồi, dù cho hắn đã tránh kịp lúc, nhưng tên của Mưu Thích La Đa vẫn bắn trúng phía sau lưng hắn, làm sinh mạng hắn bị đe dọa.

“Lập tức quay về nơi đóng chân!”

Lý Khánh An lạnh lùng quét mắt về phía hai tộc Hồ một cái, nói: “Xem ra, ta nhất định phải thay các ngươi thanh toán nợ cũ rồi.”

Chương 174: Mùa Xuân Đi Săn Thiên Sơn (Hạ-3) 0O0

Trong một chiếc lều lớn màu trắng, mười mấy người Cát La Lộc và người Sa Đà ngồi đối mặt nhau, hận cũ cộng thêm thù mới, niềm thù hận trong mắt bọn họ phụt ra, cốt Đột Chi vì trọng thương không thể đến tham gia cuộc giảng hòa này, do con trai hắn là Chu Tà Tận Trung đến thay, chu Tà Tận Trung tay cầm chuôi đao, khớp xương vặn đến kêu lên “răng rắc!” Hận không thể một đao chặt đầu của Mưu Thích La Đa xuống, lịch sử sao lại giống y như thế, tám năm trước, tổ phụ của hắn cũng bị trọng thương dưới mũi tên của tù trưởng Cát La Lộc là Mưu Thích Hắc Sơn, ba tháng sau bèn mắt, tám năm sau. Phụ thân hắn lại bị thương nặng dưới mũi tên của con trai Mưu Thích Hắc Sơn. Phụ thân có thể sống nổi hay không, vẫn còn chưa biết được, mối huyết hải thâm thù của người Sa Đà với người Cát La Lộc chỉ có thể dùng máu mà rửa.

Mưu Thích La Đa không chút bận tâm, hắn vốn không có lòng dạ nào mà tới tham gia cuộc xuân săn chó má này, hắn toàn tâm toàn ý muốn giết đến đồng cỏ Kim Sơn, chỉ muốn bầm thây Người Sa Đà chết tiệt ra trăm mảnh, nhưng mũi tên hôm nay thành công, mới làm hắn cảm thấy không uổng chuyến đi Bắc Đình lần này.

Mưu Thích Tư Hàn bên cạnh hắn thì lại lo lắng vô cùng, sự việc mà hắn vẫn thấp thoáng cảm thấy không được ổn, vừa rồi đột nhiên nghĩ thông suốt rồi, là đồng cỏ Kim Sơn, đồng cỏ Kim Sơn vẫn còn trong tay người Sa Đà, nhưng Lý Khánh An lại nói ai xảy tội ở đây bèn xuất binh đánh kẻ đó, thế đồng cỏ Kim Sơn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ người Cát La Lộc không thể lấy lại nó sao?

Lúc này, Lý Khánh An mở miệng nói: “Cát La Lộc và Sa Đà vốn đều cùng một bộ tộc, hôm nay lại gây ra sự thù sâu như biển thế này, làm cho bổn tướng quân khó xử quá!”

“Sứ quân!” Chu Tà Tận Trung vừa muốn mở miệng nói chuyện, Lý Khánh An lại khoát tay chặn hắn lại.

“Vì sự hòa thuận, yên tĩnh của Bắc Đình, bổn tướng quân quyết định điều đình cho hai tộc các ngươi, ta tận lực cố gắng làm cho công bằng công chính, nhưng có một câu nói xấu ta muốn nói ra trước, thật ra hôm trước ta cũng đã nói qua. Sau khi ta đưa ra quyết định rồi, không cho phép bất cứ bộ tộc nào gây sự nữa, nếu không chính là bất kính với Đại Đường, ta sẽ phát binh thảo phạt ngay, các ngươi có nghe thấy không?”

Lý Khánh An nhìn bọn họ một lượt, hắn nói với Chu Tà Tận Trung: “Bên Sa Đà hãy tỏ thái độ trước đi!”

Chu Tà Tận Trung trước đó đã được phụ thân dặn dò, hắn vội vàng nói: “Sa Đà sẽ phục tùng theo lệnh của Sứ quân.”

“Còn Cát La Lộc?” Ánh mắt Lý Khánh An nhìn thoáng qua, nhìn vào Mưu Thích La Đa nói.

Mưu Thích Tư Hàn vội vã muốn mở miệng, nhưng Mưu Thích La Đa hung hãn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi không có tư cách đại biểu cho Cát La Lộc để nói chuyện.”

Mưu Thích Tư Hàn lập tức câm luôn, Mưu Thích La Đa xoay cổ mấy cái. Ồm Ồm nói: “Thái độ của Cát La Lộc chúng tôi rất đơn giản, nếu Lý tướng quân xử trí công bằng, chúng ta phục tùng, nếu Lý tướng quân xừ trí không công bằng, thì thứ cho chúng tôi không thể chấp nhận.”

Lời nói ngạo nghễ đó của hắn, làm cho các quan lớn Bắc Đình bên cạnh Lý Khánh An, người nào người nấy sa sầm mặt xuống. Dương Phụng Xa và giám quân Vương Đình Phương nhìn nhau. Dương Phụng Xa hừ một tiếng nói: “Phụ thân ngươi Hắc Sơn cũng là ý này sao?”

“Dương đô hộ, nếu phụ thân đã phái ta đến, thì ta đây có toàn quyền đại diện cho Cát La Lộc.”

“Vậy được rồi! Bây giờ ta sẽ đến điều đình.”

Lý Khánh An đứng lên, nói với Chu Tà Tận Trung trước: “Theo ta được biết, lần này mâu thuẫn trở nên gay gắt, là do người Sa Đà tấn công Cát La Lộc trước mà gây ra, ta muốn biết. Sa Đà tại sao lại tấn công người Cát La Lộc?”

“Hồi bẩm tướng quân, tám năm trước, Bắc Đình gặp trận bão tuyết lớn, tổ phụ ta đi tìm người Cát La Lộc khẩn xin, mong bọn họ xem là người cùng tông tộc với nhau mà cho phép người Sa Đà chúng tôi tránh đông tại đồng cỏ Kim Sơn, vốn dĩ đồng cô Kim Sơn cũng không phải là sở hữu của người Cát La Lộc, chỉ là bị bọn họ chiếm đoạt mà có, tổ phụ ta cũng vì xuất phát từ lòng tôn trọng mới tìm bọn họ, không ngờ bọn họ không những chỉ cự tuyệt, mà còn thừa dịp người Sa Đà không để phòng, mà quy mô vây giết, tổ phụ ta chết dưới tên của bọn họ, hơn năm trăm người du mục Sa Đà bị giết, một ngàn ba trăm người phụ nữ và trẻ em Sa Đà bị cướp đi, bao gồm cả mẫu thân của ta, mối huyết hải thâm thù này, chúng tôi đã đợi tám năm rồi.”

Lý Khánh An gật gật đầu, lại hỏi Mưu Thích La Đa: “Lời nói của người Sa Đà, các ngươi có ý khác không?”

Mưu Thích La Đa khùng khục cười to: “Đúng vậy, người Sa Đà nói không sai chút nào, tám năm trước ta đã giết mấy trăm tên Sa Đà cẩu, đoạt lấy phụ nữ của bọn nó, chúng ta chơi thỏa thích rồi, bèn bán cho người Hồi Hột, việc này có xá chỉ đâu, trên thảo nguyên vốn là kẻ mạnh sẽ làm vương, bọn người Sa Đà giết người Cát La Lộc, ta cũng đành chịu, ta sẽ không giống bọn đàn bà đi tìm người đến phân xử điều giải, ta sẽ phản công lại mà giết tận người Sa Đà, có bản lĩnh, người Sa Đà hãy giết sạch chúng ta, đây cũng là nguyên nhân chúng tôi tôn sùng lang sói, muốn sinh tồn trên thảo nguyên, chính là xem ai là kẻ mạnh hơn.”

Lý luận lang sói trắng trợn của Mưu Thích La Đa gây nên một loạt những tiếng hừ mạnh. Vương Đình Phương nhướng mày, nhỏ giọng nói với Dương Phụng Xa: “Người này tất sẽ xảy mầm tại họa cho người Cát La Lộc.”

Mưu Thích Tư Hàn rất khẩn trương, ra sức đá đại ca một cước, thấp giọng trách cứ: “Đại ca làm sao lại có thể nói như vậy được!”

“Cẩu tạp chủng, ngươi câm miệng cho ta!”

Mưu Thích La Đa không chút lưu tình mở miệng mắng chửi ầm lên. Sắc mặt Mưu Thích Tư Hàn soạt một cái trở nên trắng bệch, hắn cúi đầu, trong mắt vụt lóe qua một tia oán độc.

Lý Khánh An xem thấy cả, hắn không lộ vẻ gì tiếp tục nói: “Nếu mối thù hận của hai bên đã không thể tiêu trừ được, ta đây cũng chỉ có thể dùng sức mạnh để cưỡng chế mà thôi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, không cho phép hai nhà các ngươi tự trả thù nhau nữa, hai vị thủ lĩnh liên tiếp của người Sa Đà bị thương, các phụ nữ và trẻ em bị đoạt, cho dù các ngươi có hận đến đâu đi chăng nữa, ta cũng không cho phép các ngươi trả thù nữa, còn người Cát La Lộc, không được trả thù người Sa Đà nữa, hai nhà từ đây dừng tay, ta lặp lại lần cuối cùng, ai dám động thủ lần nữa, chính là bất kính với Đại Đường, đừng trách ta xuất binh chinh phạt.”

Nói xong, hắn vẫy tay một cái, hai viên thân binh khiêng ra một cái bàn, trên bàn bày đặt một tờ khế ước được viết bằng tiếng Đột Quyết, Lý Khánh An một tay chỉ Chu Tà Tận Trung nói: “Nói miệng không bằng cớ, viết biên nhận làm chứng, các ngươi ký tên trước đi!”

Chu Tà Tận Trung không biết dùng bút, hắn cắn ngón tay cái một miếng, ở bên dưới phần người Sa Đà ấn một dấu tay.

“Đến các ngươi rồi.”

Hai viên thân binh lại đem cái bàn khiêng tới chỗ trước mặt Mưu Thích La Đa, Mưu Thích La Đa cầm lấy khế ước nhìn nửa ngày, Mưu Thích Tư Hàn bên cạnh nhịn không được nói: “Đồng cỏ Kim Sơn thì sao?”

Mưu Thích La Đa cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn ngẩng đầu lên giận dữ hét: “Thế đồng cỏ Kim Sơn của chúng tôi thì sao?”

Lý Khánh An lạnh lùng nói: “Đồng cỏ Kim Sơn cũng thôi, các ngươi giết thủ lĩnh người Sa Đà, chơi phụ nữ của bọn họ cũng thôi, đó đã đều là chuyện quá khứ rồi. Ân ân oán oán của các ngươi trong quá khứ ta mặc kệ, ta chỉ quản về sau, không cho phép bất kỳ bên nào các ngươi động binh đao lần nữa.”

Chu Tà Tận Trung mừng rỡ, ý của Lý Khánh An chính là thừa nhận hiện trạng, đồng cỏ Kim Sơn màu mỡ mấy trăm dặm đó thuộc về sở hữu của người Sa Đà.

“Nói chó má thứ mẹ ngươi!”

Mưu Thích La Đa giận tím mặt. Xé nát tờ khế ước, đá ngã lăn cái bàn, lớn bước quay đi, những người Cát La Lộc còn lại cuống quít đi theo sau hắn, chỉ để lại Mưu Thích Tư Hàn một người ở lại trong lều, Mưu Thích Tư Hàn thở dài một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Lý Khánh An vẫn nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, lúc này mới lạnh lùng nói với các quan lớn Bắc Đình: “Các ngươi cũng thấy rồi, ta có lòng thay bọn họ giải hòa, nhưng người Cát La Lộc không cảm kích, nhất định phải bức ta động võ.”

Hắn quát lớn một tiếng: “Người đâu!”

Lập tức đi lên mấy viên binh sĩ, Lý Khánh An lập tức hạ lệnh: “Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, lệnh Y Châu đô đốc Hàn Chí, tây Châu đô đốc Triệu Đình Ngọc mau chóng tới gặp ta.”

Trình Thiên Lý bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy đại sự không ổn rồi, trước mắt hắn biến thành một mảng màu đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.