Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 102: Chương 102: Tín nhiệm




Kẻ dã man ngang ngược kia đã đi, Tiêu Ngư cũng không ngủ tiếp, đứng dậy để Xuân Hiểu Xuân Trà hầu hạ thay xiêm y rửa mặt.

Sử dụng hết đồ ăn sáng, Xuân Hiểu lập tức nói chuyện của cô mẫu cho nàng biết, không khác với chuyện nàng biết trước kia là bao, hiền lương thục đức, tha thứ rộng lượng, thay Đế Vương quản lý hậu cung gọn gàng ngay ngắn, càng bởi vì xinh đẹp được cưng chiều nhất hậu cung...

Tiêu Ngư cầm tượng gỗ cá chép được chạm trỗ hơi kém được lấy từ trên Đa Bảo Các xuống, cầm trong tay thưởng thức. Nghe Xuân Hiểu bẩm báo, Tiêu Ngư khẽ gật đầu một cái, nói: “Ừm, ta đã biết.” Thế nhưng Tiêu Ngư cũng hiểu, đã ở trong thâm cung, không có khả năng thân ở trong bùn mà không nhiễm hơi bùn, không dính chút chuyện bẩn thiểu. Hiện tại chuyện gì cũng điều tra không được, ngược lại làm nàng có thể chắc chắn cô mẫu của nàng có thủ đoạn.

Nhẹ nhàng bỏ tượng gỗ lên lại.

Tiêu Ngư giương mắt, nói với Xuân Hiểu: “Em đi theo ta đến Thọ Ninh Cung.”

“Thế nhưng mà.” Xuân Hiểu nhìn về phía Tiêu Ngư, thận trọng nói: “Bên chỗ Hoàng Thượng...”

Đó là bởi vì lúc trước nàng không biết vì sao Tiết Chiến không thích cô mẫu nàng như thế, còn tưởng rằng y không muốn nàng có bất kỳ liên quan gì đến hoàng thất tiền triều. Nhưng hôm nay y cũng đã nói cho nàng biết. Y không thích cô mẫu của nàng, là bởi vì năm đó cô mẫu nàng đã từng hại y và mẹ của y. Tất cả chuyện này đều được thông suốt rồi.

Xuân Hiểu cùng với Tiêu Ngư đến Thọ Ninh Cung.

Ngay ở giữa phía trên chính điện còn treo bấm biển “Kính Tu Nội Tắc”, chính là bút tích của Hi Hòa đế ngày xưa. (Kính: tôn kính, kính trọng; tu: viết, chỉnh lý, chỉnh sửa; nội: bên trong; tắc: phép tắc, quy tắc=> Tôn kính quy tắc viết bên trong)

Đêm đó Tiêu Ngư vào cung Triệu Dục lập tức băng hà, hậu cung không tranh thủ tình cảm, thời gian trôi qua bình tĩnh mà không thú vị, nàng cũng thường xuyên mang theo Triệu Hoằng tới nơi này nói chuyện với cô mẫu. Mà Triệu Dục càng là đứa con ngoan, những gì tốt nhất đều cho cô mẫu của nàng, ngói vàng lưu ly, gạch vàng trải đất, mà cô mẫu của nàng không có gì ngoài hoa phục áo đẹp, còn thích kỳ hoa dị thảo.

Dù hiện tại Thọ Ninh Cung đã rách nát, nhưng ngày xưa tráng lệ, vẫn có thể nhìn ra được.

Sau đó Tiêu Ngư tiến vào tẩm cung.

Trên giường hiện đầy mạng nhện, mà màn gấm phú quý hoa nở kia cũng bị phủ một lớp bụi dày, Tiêu Ngư nhìn từng cái, ánh mắt rơi vào bên trên Đa Bảo Các trên tường phía nam.

Lúc trước phản quân công thành, sau khi vào Hoàng Cung, đốt giết cướp đoạt, tất nhiên đồ quý của Thọ Ninh Cung cũng bị cướp sạch không còn gì.

Trên mặt đất có ném đồ sứ bị vỡ và y phục rách nát, Tiêu Ngư đứng ở trước Đa Bảo Các, có mấy hộp gỗ tốt nhất cũng đã bị mở ra, châu báu đồ trang sức bên trong đã sớm không thấy, lưu lại nhiều nhất, đều là một ít tranh chữ. Người tập võ phần lớn chỉ biết vàng bạc châu báu đáng tiền, mấy cái tranh chữ này lại không thích cầm.

Tiêu Ngư đưa tay mở một hộp gỗ tử đàn, lớp bụi bay lên có chút sặc mũi, Xuân Hiểu bước lên phía trước nói: “Nương nương, vẫn là để nô tỳ làm.” Nàng đi đến trước mặt Tiêu Ngư, móc khăn ra lau hộp gỗ, sau khi mở ra, bên trong có mấy bức tranh chữ, có mấy bức đã bị mở ra bị chút tổn hại, mà mấy bức bị đè ở phía sau, vẫn còn tốt không chút tổn hại.

Tiêu Ngư muốn mở ra xem.

Bức thứ nhất là《Nguyệt hạ bạc chu đồ》của Đới Tiến.

Bức thứ hai là《Khê sơn thu sắc đồ》của Thẩm Chu.

Bức thứ ba...

Tiêu Ngư cầm mở tranh cuộn ra, thấy phía trên là một nữ tử mặc cung trang gấm sa màu hoa Ngọc Lan, gương mặt dịu dàng, trong tay còn ôm một đứa trẻ. Cũng không phải là học giả tiếng tăm đương thời làm ra... Tiêu Ngư nhìn thấy ở chỗ lạc khoản đề hai chữ “Tuyên Dịch”, bỗng sửng sốt.

Đây là tên chữ của Hi Hòa đế.

Tranh này chính là Hi Hòa đế tự mình vẽ, nhưng nữ tử trong tranh lại không phải cô mẫu của nàng, như vậy... Tiêu Ngư tỉ mỉ xem xét tường tận người được vẽ bên trong, luôn cảm thấy đã gặp qua ở đâu đó.

Sau đó nghe Xuân Hiểu bên cạnh lẩm bẩm nói: “Đây không phải là...”

Tiêu Ngư cũng lập tức nghĩ tới, người trong bức họa kia giống ai! Là Tiết thị di mẫu (dì) của Tiết Chiến.

Hi Hòa đế tự ý vẽ, bút pháp bức tranh này tinh tế tỉ mỉ, sinh động như thật, mặt mày đều vẽ đến cực kỳ sinh động. Lại nghĩ tới, lúc trước ở Thọ Ninh Cung Tiết thị đã nói những lời kia, hiển nhiên lúc trước có chút khúc mắc với cô mẫu của nàng... Nếu lúc trước Tiết thị từng là người cung trong, như vậy người trong bức họa kia, chẳng lẽ chính là Tiết thị? Tiêu Ngư suy nghĩ thật lâu, ánh mắt lại rơi vào đứa bé trong tay nữ tử trong tranh, nhìn thời gian ở chỗ lạc khoản, xác nhận đã vẽ từ hai mươi lăm năm trước.

Gần như trong tích tắc, tay đang nắm bức tranh của Tiêu Ngư nắm chặt lại, bỗng nghĩ tới một ít chuyện.

Tiết Chiến nói, mẫu thân y là bị cô mẫu của nàng hại chết, cô mẫu của nàng còn muốn hại y, y may mắn mới trốn được một kiếp.

Nhưng sau khi cô mẫu của nàng xuất giá thì lập tức vào cung làm hậu, sao lại kết thù với người ta? Mà lại ngay cả đứa bé cũng không buông tha.

Trừ khi...

Trừ khi người bà muốn hại, là hoàng tử.

...

Hôm nay Đế Vương ở lại Phượng Tảo Cung dùng cơm trưa. Cá Trích chiên xốp giòn, tôm nướng lột vỏ, chân giò Ô Long, thịt cua nấu quả bồ đề, canh cá. Lúc trước Tiêu Ngư đi theo Tiết Chiến bị chút ảnh hưởng, không yêu cầu cao với đồ ăn, chi phí lúc này lại bắt đầu phô trương. Tiêu Ngư cầm lấy chén nhỏ sứ Thanh Hoa, xới một chén cơm.

Tiết Chiến lại nâng đũa lên, gắp cho nàng một miếng thịt mỡ, nói: “Ăn nhiều chút.”

Tay đang cầm đũa bạc của Tiêu Ngư dừng lại, giương mắt nhìn y, sau đó gắp thịt mỡ lên, bỏ vào trong chén của y, nói: “Vẫn là người ăn đi.”

Tiết Chiến nhíu mày lại: “Không thích ăn?”

Nào có cô nương nào thích ăn thịt mỡ chứ? Cũng không biết được sao y lại cho rằng nàng thích ăn nữa? Tiêu Ngư gật gật đầu: “Ừm.”

Tiết Chiến ho nhẹ một tiếng, gắp thịt mỡ đưa vào trong miệng, nói với nàng: “Vậy chọn món nàng thích ăn và món nàng không thích ăn ra, trẫm sẽ ăn giúp nàng.”

Tiêu Ngư nhịn không được có chút muốn cười, ánh mắt rơi vào trên mặt của y, khóe miệng hơi vểnh lên. Đường đường là bậc Đế Vương, lại luân lạc tới ăn đồ ăn thừa, sợ là nói ra cũng không ai tin nhỉ?

Nhìn thấy nàng cười, Tiết Chiến cũng vui vẻ, ăn một chén xong thì lấy chén thứ hai, mà còn nói với nàng: “Lần nam chinh này, trẫm dự định cho phụ thân nàng làm chủ soái...” (nam chinh: đánh xuống phía nam)

Hậu cung không được can dự vào triều chính, Tiêu Ngư luôn nhớ kỹ. Chỉ là dù nàng không nhúng tay vào, thì chuyện của triều đình cũng hoặc nhiều hoặc ít biết một chút. Lần trước bình định Tây Bắc, cũng là phụ thân nàng đi, chỉ là khi đó do Hoắc Đình làm phó tướng, mà lần này xuất chinh, lại tuyệt đối tín nhiệm phụ thân nàng, ngay cả Hoắc Đình cũng không cùng xuất chinh, tất cả binh quyền đều giao cho phụ thân của nàng.

Bàn tay đang nắm đũa của Tiêu Ngư khép lại thật chặt.

Nàng nhìn nam nhân trước mặt, biết mặc dù y thô lỗ lỗ mãng, lại không phải người Hán thôn nhỏ bình thường có thể tùy ý lường gạt, y có sách lược và khả năng của y. Tiêu Ngư há to miệng, nhỏ giọng nói: “Chàng tin tưởng phụ thân thiếp như vậy, chàng không sợ, không sợ...” Không sợ phụ thân nàng có dị tâm, không sợ phụ thân nàng làm hại đế vị của y bất ổn sao.

Tiết Chiến cười khẽ, nhìn mắt của nàng, nói: “Trẫm sợ chứ, đương nhiên trẫm sợ...” Y dừng lại, nhỏ giọng nói, “Thế nhưng Niên Niên à, trẫm càng sợ nàng rời khỏi ta hơn.”

Lúc trước y quyết tuyệt từng chữ một nói không thể xem nàng nặng hơn giang sơn được, thật ra chính là gạt người. Ngày xưa trong lòng y, quả thật giang sơn đứng đầu, nhưng bây giờ... Cầm hai giang sơn tới đổi vợ con của y, y cũng không đổi.

Tiết Chiến gằn từng chữ: “Trẫm đã tin tưởng nàng rồi, thì sẽ tin tưởng thân nhân của nàng, lại nói... Lấy năng lực của trẫm, giang sơn này, trẫm có thể đoạt được lần thứ nhất thì cũng sẽ đoạt lại được lần thứ hai.”

Có lẽ không có nữ nhân nào không thích nghe như vậy cả. Tiêu Ngư nói: “Ngài hãy yên tâm.”

Nàng đã hỏi như vậy, đã nói lên tuyệt đối tin tưởng y.

...

Rời khỏi Phượng Tảo Cung, Hà Triêu Ân đi đến bên cạnh y, thấp giọng nói: “Hôm nay nương nương đi Thọ Ninh Cung...” Sau đó đưa bức chân dung được Tiêu Ngư tìm được ở Thọ Ninh Cung cho y. Tiết Chiến nhận bức tranh, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó mặt không thay đổi ném bức tranh cho Hà Triêu Ân.

Hà Triêu Ân đón bức tranh, đi theo bước chân mạnh mẽ của Đế Vương, lại nói: “Tiêu đại nhân đã chờ ở Ngự Hoa Viên lâu ngày, Hoàng Thượng người xem...”

Tiêu Hoài ư. Tiết Chiến dừng lại, đi đến Ngự Hoa Viên.

Trong đình Bích Phù của Ngự Hoa Viên, Tiêu Hoài mặc bộ quan phục màu đỏ thêu hoa văn sư tử, đứng thẳng người ở trong đình chờ Đế Vương.

Ngày mùa thu sảng khoái, chờ đợi ở đây đã lâu, trà đã đổi hai ba lần, mới thấy cách đó không xa, Đế Vương tuổi trẻ ung dung đi vào trong đình. Gương mặt của Tiêu Hoài trầm ổn, bước lên phía trước chắp tay hành lễ: “Thần Tiêu Hoài, tham kiến Hoàng Thượng.”

Tiết Chiến thản nhiên nói: “Tiêu ái khanh không cần đa lễ.”

Đế Vương vén bào ngồi xuống, bộ dạng tùy ý, có thái giám bưng trà tới, y cầm chén trà uống một ngụm, sau đó xoa nhẹ lên mép chén trà, giương mắt nhìn Tiêu Hoài trước mặt. Bỗng nói: “Lần nam chinh này, làm phiền Tiêu ái khanh rồi.”

Bộ dạng Tiêu Hoài phục tùng, vội nói: “Đây là chức trách của vi thần, Hoàng Thượng tín nhiệm vi thần, mới là vinh hạnh của vi thần.”

Tiết Chiến cười, sau đó lại nói: “Ngày xưa trẫm thường xuyên nghe được chiến công lừng lẫy của Tiêu ái khanh, cũng rất ngưỡng mộ ái khanh, ngày phá thành, trẫm cố ý hạ lệnh tạm thời không động đến Tiêu gia. Tiêu Hoài, bây giờ trẫm đối xử với ái khanh như thế nào, trong lòng ái khanh hẳn đã rõ ràng rồi chứ?”

Y đặt chén trà lên trên bàn, đứng dậy nói: “Thật lâu trước đó, trẫm vẫn muốn luận bàn với khanh, hôm nay trẫm không muốn đàm luận bất cứ chính vụ gì với khanh, muốn khanh tới đây, là muốn khanh đánh một trận với trẫm, khanh thấy thế nào?”

Tiêu Hoài là quân nhân, có lẽ muốn nói thẳng trực tiếp vào vấn đề, oán hận của ông với tân đế vốn đã lâu, bây giờ nghe y đưa ra yêu cầu này, tất nhiên là chắp tay hành lễ, thái độ kính cẩn nghe theo, nói: “Thần tuân chỉ.”

Ngoài đình Bích Phù chính là một chỗ trống. Đế Vương cởi long bào, tùy ý ném xuống đất, mà Tiêu Hoài đứng đối diện cũng không nhanh không chậm cởi quan bào, giao cho tiểu thái giám bên cạnh.

Người xung quanh thối lui, chỉ còn lại quân thần hai người, đôi mắt đen của Tiêu Hoài nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt này, nghĩ đến ngày xưa nữ nhi khuất nhục vào cung hầu hạ cho vua, bỗng trở nên lạnh thấu xương.

Tiết Chiến mở miệng nói: “Không cần xem trẫm là vua, cứ lấy ra bản lĩnh của mình, nếu không dùng hết toàn lực, trẫm sẽ trị tội khanh.”

Lúc nói chuyện, cú đánh cũng lập tức quét về phía Tiêu Hoài. Tiêu Hoài cảnh giác, tất nhiên lập tức nghiêng thân thể tránh đi, cũng bắt đầu động thủ, bắt đầu vật lộn với Tiết Chiến.

Tiết Chiến tuổi trẻ thân thể cường tráng, oai hùng bất phàm, Tiêu Hoài trải qua trăm trận, lúc mới bắt đầu, nhất thời không phân thắng bại. Chỉ là Tiêu Hoài cảm nhận được chiêu thức của Đế Vương này mạnh mẽ sắc bén, nếu không có lý do thân phận, ông sẽ tán thưởng y. Vị Đế Vương này cũng không phải theo chủ nghĩa bề ngoài, ngược lại là tài năng luyện võ khó gặp. Thời gian dần trôi qua, mặc dù hai người chưa phân thắng bại, nhưng kinh nghiệm của Tiêu Hoài phong phú, tất nhiên là có thể cảm giác được thật ra bản thân đã rơi vào thế hạ phong...

Cánh tay cường tráng chồng lên nhau, hai người giằng co, tiến tới gần.

Tiêu Hoài chợt nghe được Đế Vương nói bên tai: “Phủ Hộ Quốc Công tự xưng là đời đời trung lương, không biết Tiêu đại nhân có còn nhớ đến chuyện giết hoàng tử của hơn hai mười năm trước hay không.”

Sắc mặt của Tiêu Hoài bỗng thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Đế Vương, lại bởi vì nhất thời sơ sẩy, phần bụng bị chịu một quyền. Thân thể của ông không tự chủ lui về sau, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, há mồm thở dốc, ngẩng đầu nhìn y, thấy ánh mắt của Đế Vương hung ác, giống như hổ báo trong rừng.

Giết hại hoàng tử... Tiêu Hoài đương nhiên biết.

Chỉ là lúc trước làm gia chủ không phải là Tiêu Hoài mà là Tiêu Viễn Sơn - phụ thân của ông.

Trước khi Hi Hòa Đế đăng cơ có một thứ tử, là do cung tỳ thiếp thân hầu hạ từ nhỏ sinh ra, mà cung tỳ kia, trước khi trong nhà xuống dốc, cũng là nữ tử rất có tài, lúc Hi Hòa Đế còn trẻ, đã sớm chiều ở chung với nàng, đã có chút tình cảm. Sau đó muội muội của ông Tiêu hậu vào cung, thì lặng lẽ loại bỏ cung tỳ kia, còn để Tiêu Viễn Sơn diệt tận gốc, khử đứa bé kia. Tiêu Hoài vô ý phá vỡ chuyện này, ông luôn quang minh lỗi lạc, không ngờ rằng phụ thân và muội muội sẽ làm chuyện như vậy? Nên cầu tình ở trước mặt phụ thân, tha cho tiểu hoàng tử một con đường sống.

Tiêu Hoài bỗng nghĩ tới điều gì đó, con mắt trợn to, nhìn về phía Tiết Chiến, thấy y lại muốn đánh thêm một quyền nữa, ông lập tức ngăn lại. Nhìn vào mắt y, nói: “Ngài là...”

Lồng ngực của Tiết Chiến chập trùng lên xuống, nhìn Tiêu Hoài, hai cánh tay cường tráng có lực giữ lấy ông, làm ông không thể động đậy.

Sau đó mới nói: “Hôm nay khanh đã thua ở trẫm trong tay, trẫm sẽ không tha khi khanh lại có hai lòng.”

“... Tiêu Hoài, năm đó Tiêu Viễn Sơn hại trẫm lưu lạc bên ngoài, bây giờ trẫm muốn khanh trung thành với trẫm, đồng thời để nữ nhi của Tiêu Hoài khanh sinh con dưỡng cái cho trẫm, bầu bạn cả đời với trẫm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.