Thê Khống

Chương 167: Chương 167: Nhấc chân




Editor: Hoàng Nam

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, lại qua nửa tháng nữa, thai của Phương Cẩn Chi rốt cuộc cũng ổn định, ngay cả việc uống thuốc hàng ngày cũng không cần thiết nữa. Cả Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên cùng thở phào nhẹ nhõm. Không chỉ hai người bọn họ mà tất cả người của Ôn quốc công phủ cũng như vậy.

Phương Cẩn Chi lại bắt đầu quay trở lại xử lý những việc tồn đọng lúc trước. Ôn quốc công phủ cũng không có chuyện gì lớn cần nàng xử lý, mọi việc trong phủ Đại thiếu phu nhân cơ bản đã xử lý rất tốt. Chủ yếu Phương Cẩn Chi cho mời Ngô mẫu đến để hỏi về việc kinh doanh của Phương gia.

Vào mỗi dịp lễ mừng năm mới hàng năm, Phương Cẩn Chi thường đi một chuyến về thôn trang, để phát tiền lương cùng quà mừng năm mới cho người làm. Năm nay chưa đến dịp năm mới thì Phương Cẩn Chi đã mang thai, tất cả mọi công việc đều gác lại, nên không thể đi về thôn trang.

Giờ là mười lăm tháng giêng, Phương Cẩn Chi muốn đi thăm thôn trang.

Lục Vô Nghiên không đồng ý.

Phương Cẩn Chi cầm đùi gà trong tay, hậm hực cắn một phát, quay đầu không thèm nhìn Lục Vô Nghiên. Nhưng đại khái động tác quay người của nàng quá mạnh, đùi gà trong tay không biết thế nào rơi vào lòng nàng, văng ra phía chân váy Nhập Trà, cuối cùng rơi xuống đất. Lập tức làm váy của nàng dính một vệt màu nâu của dầu mỡ.

Phương Cẩn Chi lập tức nhíu lông mày, chỉ vào chuồng của Thiểm Thiểm, “Thiểm Thiểm ăn đi!”

Thiểm Thiểm ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi liếc nhìn cái đùi gà trên mặt đất, trong đôi mắt màu xanh biếc xẹt qua một tia ghét bỏ, quay phắt đầu sang chỗ khác.

Phương Cẩn Chi tay nắm thành quả đấm, hù dọa nó: “Không nghe lời, ta đánh cho ngươi một trận.”

Nàng vừa dứt lời, tay đã bị Lục Vô Nghiên nắm chặt.

Phương Cẩn Chi lập tức trợn mắt, tức giận nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên, mất hứng nói: “Được lắm, thiếp vừa mới hù dọa nó một chút, chàng đã khẩn trương như vậy! Thiếp còn không bằng một con mèo!”

“Tiểu tổ tông của ta ơi, nàng càng ngày càng nóng tính đó.” Lục Vô Nghiên cười, mở nắm tay của nàng ra, dùng khăn sạch lau cẩn thẩn từng ngón tay dính mỡ của nàng.

Ý của hắn chính là thấy nàng dùng tay cầm đùi gà, khiến bàn tay nhỏ dính bẩn, nên muốn cầm để lau cho nàng. Tuy nhiên, vì nắm cổ tay của nàng không đúng lúc nên mới bị nàng hiểu lầm như vậy.

“Tính tình của thiếp rất tốt....” Phương Cẩn Chi hạ mí mắt, chột dạ, nhỏ giọng lầm bầm.

“Đúng, đúng, đúng, phu nhân của ta tính tình rất tốt, ôn nhu hiền huệ phải gọi là đệ nhất thiên hạ.” Lục Vô Nghiên kéo tay của nàng lau hồi lâu, ấn đường không khỏi nhíu lại.

Quần áo dính mỡ này muốn lau sạch không dễ dàng chút nào.

Phương Cẩn Chi nắm tay lại, cau mày nói: “Bẩn quá...”

Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn vệt mỡ bẩn dính trên váy của Phương Cẩn Chi, hỏi: “Nàng ăn nữa không?”

“Thiếp ăn còn chưa no!” Phương Cẩn Chi cầm đũa bạc trên bàn, gắp một miếng thịt chim bồ câu thơm, mềm bỏ vào trong miệng.

Thật là thơm! Nàng ăn liền vài miếng!

Cau mày liếc Lục Vô Nghiên, hắn vội vàng lấy cái bát nhỏ, múc một chén canh táo đỏ chưng trứng, dùng thìa đút cho Phương Cẩn Chi, ép nàng uống hết.

“Quá nhiều dầu mỡ sẽ ngấy, nàng uống chút canh cho đỡ ngấy.”

Phương Cẩn Chi uống hai ngụm, liền chê bai, lắc đầu, “Canh này uống không ngon, thiếp muốn uống canh hạt sen ninh mật ong!”

Lục Vô Nghiên lại vội vàng múc một chén nhỏ cho nàng.

Phương Cẩn Chi gần đây ăn rất nhiều, sức ăn của Lục Vô Nghiên cũng không ít, hôm nay nếu so sánh với Phương Cẩn Chi thì sức ăn của hắn không bằng một nửa của Phương Cẩn Chi.

Đợi Phương Cẩn Chi ăn no, Lục Vô Nghiên mới mang bộ y phục mới tới tịnh phòng cho nàng thay.

Phương Cẩn Chi khom người, vừa muốn rửa đôi tay dính đầy dầu mỡ trong chậu, Lục Vô Nghiên vội ngăn lại. Phương Cẩn Chi nhìn hắn khó hiểu.

Lục Vô Nghiên tự mình thử nước, thấy nước đủ độ ấm rồi mới kéo tay Phương Cẩn Chi nhúng vào, cẩn thận rửa tay cho nàng .

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên.

“Vô Nghiên, kiếp trước chàng đã từng làm nha hoàn phải không?”

Lục Vô Nghiên ngước mắt, liếc nhìn nàng, thật sự không muốn nói cho nàng biết, kiếp trước nàng suốt ngày chạy theo sau hắn, hầu hạ hắn như một nha hoàn.

Hắn cười cười, nói: “Hầu hạ phu nhân không cần thầy dạy cũng biết.”

Hắn rút cái khăn bông trên giá, cẩn thận lau khô nước đọng trên tay nàng rồi mới đi cởi y phục cho nàng.

Phương Cẩn Chi nhận thấy Lục Vô Nghiên đã cố gắng chịu đựng cái váy bẩn của nàng từ lâu rồi, nàng kéo vành mắt, vành môi của mình, làm mặt quỷ với Lục Vô Nghiên

Lục Vô Nghiên cười, lắc đầu, cởi váy trên người Phương Cẩn Chi, cầm cái váy đã được chuẩn bị lên, ngồi xổm xuống chân nàng, nói: “Nàng nhấc chân lên đi.”

Phương Cẩn Chi khép mắt, nhìn hắn, từ từ nâng đôi chân dài trắng nõn, mảnh khảnh lên, quét qua đùi Lục Vô Nghiên một cái.

Lục Vô Nghiên lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.

Phương Cẩn Chi làm bộ không nhìn thấy, dùng mu bàn chân tiếp tục hướng lên, nhẹ nhàng đá xuống.

Lục Vô Nghiên sợ nàng bị ngã, vội đỡ nàng, thấy nàng càng ngày càng quá đáng, vừa đỡ nàng, vừa cầm mắt cá chân của nàng, nghiêm mặt, trầm giọng, nói: “Nàng không được nghịch ngợm!”

Phương Cẩn Chi không để ý đến lời của hắn, ngồi chồm hỗm xuống, ôm cổ Lục Vô Nghiên, đặt nụ hôn dài lên môi của hắn.

Lục Vô Nghiên từ từ co rút mấy ngón tay đang nắm ở váy của nàng lại, bất đắc dĩ khe khẽ đẩy nàng ra, thay đổi nét mặt, nhỏ giọng nói: “Nàng đang muốn hành hạ ta đúng không?”

Trong âm thanh mơ hồ mang theo sự đè nén.

Thai nhi trong bụng của nàng chưa đủ ba tháng, hắn không thể đụng vào nàng.

Phương Cẩn Chi cong đôi mắt hình bán nguyệt, cười khúc khích, luồn đôi bàn tay nho nhỏ vào trong vạt áo của Lục Vô Nghiên, nhéo nhéo ngực hắn.

“Phương…Cẩn… Chi . . .”

Lục Vô Nghiên hít một hơi sâu, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Ta đồng ý cho nàng đi thôn trang là được chứ gì!”

Phương Cẩn Chi nhanh chóng cười thật tươi, ôm lấy mặt của Lục Vô Nghiên, hôn bẹp một phát.

“Vô Nghiên nhà thiếp là tốt nhất!” Nàng lại ngoan ngoãn mặc quần, đứng lên, chờ Lục Vô Nghiên buộc dây quần áo cho nàng.

Thật ra thôn trang của Phương gia không coi là quá xa, bây giờ thai nhi của Phương Cẩn Chi đã ổn định, nàng đã ở trong viện một thời gian dài nên thật sự đã buồn bực hết cả người. Lục Vô Nghiên cũng biết điều đó nên cũng không khó khăn với nàng.

Dù sao. . . đứa trẻ trong bụng Phương Cẩn Chi có quan trọng thế nào cũng không thể quan trọng bằng mẹ nó. . .

Huống chi 16 này là ngày lễ đầy tháng của hoàng tử, cũng là ngày lập thái tử. Lúc đó Lục Vô Nghiên sẽ không mang theo Phương Cẩn Chi để bắt nàng phải chịu khổ. Mặc dù Lưu Minh Thứ đã nói Phương Cẩn Chi có thể đi lại bình thường, hắn cũng không có ý định đưa Phương Cẩn Chi vào cung. Chỉ là nếu Lưu Minh Thứ trùng hợp gặp Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi cùng vào cung, thì Lục Vô Nghiên mới quyết định lúc đó đưa Phương Cẩn Chi đi cùng.

Mười sáu tháng giêng này chính là tiệc rượu đầy tháng của hoàng tử, Phương Cẩn Chi muốn đi theo Lục Vô Nghiên tiến cung, cho nên hắn liền quyết định ngày 14 tháng giêng này đi thôn trang, sau đó lưu lại một đêm, sáng sớm ngày thứ hai sẽ chạy về Ôn quốc công phủ.

Lẽ ra Lục Vô Nghiên đi cùng nàng, nhưng chợt nhận được phong mật thư, có chuyện khác phải xử lý nên không thể đi được

Đang ngồi ở trước bàn trang điểm Phương Cẩn Chi chọn một cây trâm vàng cắm lên đầu, nhìn Lục Vô Nghiên qua gương đồng, cười nói: “Chàng còn bận việc của chàng, thiếp sẽ tự đi. Cũng không phải là lần đầu tiên, từ trước đến giờ đều là thiếp tự đi nha.”

Lục Vô Nghiên lúc này mới đồng ý, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy sắc trời âm u trầm, hình như tuyết sắp rơi. Hắn phân phó Nhập Trà chuẩn bị cho Phương Cẩn Chi một chút y phục dày để mặc, lại dặn dò Nhập Trà phải chăm sóc Phương Cẩn Chi thật cẩn thận.

Vào lúc Phương Cẩn Chi đi thôn trang, không chỉ mang theo Nhập Trà, còn mang theo Mễ Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi, cả hai tiểu nha hoàn Yêu Yêu và Chiếu Chiếu cũng đi theo.

Ngô mẫu đã sớm có mặt tại thôn trang chờ Phương Cẩn Chi rồi. Thấy nàng đến vội vàng sai người nghên đón vào trong thôn trang. Các gia đình nông hộ trong thôn trang nhìn thấy Phương Cẩn Chi đến đều hết sức vui mừng.

Từ trước đến nay thôn trang của Phương gia đối xử rất tốt với các gia đình nông hộ này. Bọn họ nhìn thấy Phương Cẩn Chi đến là biết sẽ được phát đồ và tiền lương! Hơn nữa bọn họ đã sớm biết tin Phương Cẩn Chi có thai nên lại càng không ngừng chân thành lên tiếng chúc mừng.

Cách chúc mừng của người nông dân so với con em thế gia trong đại viện nhà cao cửa rộng hoàn toàn khác nhau, nhìn nụ cười trên mặt họ đã cảm thấy lời chúc mừng của họ là phát ra từ nội tâm.

Nghe lời chúc của mọi người, lại nghe họ kể chuyện năm nay được mùa, tâm tình của Phương Cẩn Chi trở nên vui vẻ.

Đến gần tối, quả nhiên tuyết bắt đầu rơi.

Đối với những gia đình giàu có, tuyết rơi chỉ gây cản trở việc đi lại thôi, còn đối với người nông dân mà nói tuyết rơi là báo hiệu một năm được mùa.

Những nông hộ trong thôn trang hết sức vui mừng, các nhà lũ lượt mang đồ ăn đến cho Phương Cẩn Chi. Sức ăn của Phương Cẩn Chi gần đây tăng rất nhiều, các món ăn của nhà nông lại khác lạ nên ăn càng nhiều hơn!

Nhập Trà phân phó Yêu Yêu cùng Chiếu Chiếu đốt lò sưởi trong phòng cho ấm áp, rồi đưa ấm lò sưởi cho Phương Cẩn Chi ủ tay, để tránh cho nàng khỏi bị lạnh .

“Tam thiếu phu nhân, ngày mai còn phải dậy sớm đấy, ngài nghỉ ngơi sớm đi.” Nhập Trà mỉm cười nói.

Phương Cẩn Chi vuốt vuốt bụng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ăn no quá. . .”

Nàng lại đột nhiên hỏi: “Nhập Trà, ngươi có biết đánh cờ không? Đánh cùng ta vài ván đi!”

Nàng vốn chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng không nghĩ Nhập Trà biết đánh cờ, hơn nữa còn là cao thủ. Điều này làm cho Phương Cẩn Chi ngạc nhiên vô cùng.

Dù sao, kỹ năng đánh cờ của Phương Cẩn Chi là do Lục Vô Nghiên dạy. Trên dưới Ôn quốc công phủ ngoại trừ Lục Vô Nghiên ra, người có thể đánh cờ thắng Phương Cẩn Chi cũng không dễ dàng.

Mà bàn cờ trước mặt nàng và Nhập Trà bất phân thắng bại.

Thời điểm Phương Cẩn Chi do dự cầm quân cờ trong tay xem xét nên đi nước nào, ngẩng đầu lên nhìn Nhập Trà đang ngồi đối diện mình. Phương Cẩn Chi không biết rõ tuổi của Nhập Trà, chỉ mang máng biết nàng hơn 20 tuổi, Phương Cẩn Chi không thể không thừa nhận, diện mạo của Nhập Trà so với mấy cô nương Lục gia xinh đẹp hơn hẳn.

Nàng hình như không có người thân, nên sẽ không rời khỏi Thùy Tiêu viện.

Xinh đẹp, thông tuệ, rất giỏi bắt chước, hiểu biết rất nhiều. Nhưng cũng chỉ là một nô tì bên cạnh Lục Vô Nghiên.

“Tam thiếu phu nhân sao không đánh tiếp?” Nhập Trà nâng hàng mi, nét mày, cười nhàn nhạt.

Phương Cẩn Chi thu hồi suy nghĩ, tiếp tục đánh cờ.

Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, đợi đến buổi tối, đã biến thành một cơn bão tuyết.

Một đoàn người chật vật đi trong bão tuyết, một người hắng giọng, kêu: “Thất gia, gió tuyết mạnh quá, phía trước có một thôn trang, chúng ta vào đó tránh bão đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.