Thế Hôn

Chương 52: Chương 52: Chứng bệnh 2




Lâm Cẩn Dung nhẹ tay nhẹ chân đi qua, nhẹ nhàng vỗ vai Cung ma ma, cười nói: “Ma ma vất vả, sáng tinh mơ đã ở đây sắc thuốc. Ngươi tuổi lớn rồi, việc này bảo Hạ Diệp hoặc là Xuân Nha làm thay đi.”

Cung ma ma bị hù nhảy dựng, mặt trầm xuống, nhưng khi thấy là Lâm Cẩn Dung, lại lộ ra vài phần ý cười: “Đa tạ tiểu thư quan tâm đến lão nô già cả, nhưng hai vị chủ tử đều bị bệnh, thuốc này cần phải để ý độ lửa, lão nô sao dám nhàn hạ?”

Khi nói chuyện, ấm dược sôi lên, Lâm Cẩn Dung tùy tay cầm chiếc đũa lúc trước Cung ma ma đặt cẩn thận bên cạnh ấm thuốc nhấc nắp lên: “Đây là thuốc của phu nhân sao?”

Cung ma ma gắt gao nhìn chằm chằm chiếc đũa trong tay Lâm Cẩn Dung, cười nói: “Không phải, đây là thuốc của lão gia. Thuốc của phu nhân là ấm ở bên cạnh.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi giật mình, Cung ma ma từ trước đến nay đối với Đào thị vô cùng trung thành, trải qua sự tình lần trước lại hận Lâm Tam gia, tại đây dưới tình huống này, bà đối với thuốc của Lâm Tam gia so với của Đào thị còn chú tâm để ý hơn, thật là kỳ quái. Nàng thoáng tự hỏi một lát, nói: “Thủy lão tiên sinh vừa kê đơn thuốc, thật khó cho chỗ này còn có thể kiếm đầy đủ vị. Ta nghĩ có thể phải trở về thành mua thêm.”

Cung ma ma một bên tiếp nhận đũa trong tay Lâm Cẩn Dung, một bên khiêm cung cười: “Đương nhiên không chỉ có nhà chúng ta, đi qua vài dặm đường, là tòa nhà của Lâm Xương gia trong tộc, hàng năm hồi hương, thường xuyên có các loại thuốc để trị phong hàn đau bụng, Thiết quản sự đã đến hiệu thuốc, vừa vặn gặp mặt.”

Lâm Xương gia? Lâm Cẩn Dung lập tức nhớ tới bà con xa trong tộc trong lúc vô ý khiến nàng có chủ ý kiếm tiền đầu tiên: “Gia đình hắn cũng ở ngay gần đây sao?” (ở mấy chap đầu lúc LCD đến thư phòng Lâm lão thái gia để chờ bị phạt thì nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lâm Xương gia và Lâm lão thái gia về vụ mùa)

Cung ma ma thật cẩn thận đậy nắp ấm sắc thuốc của Lâm Tam gia, nói: “Cũng không phải vậy, đợi lát nữa sẽ tiến đến thăm lão gia cùng phu nhân.” Sau đó dùng miệng dỗ tiểu hài tử nói: “Nơi này hun khói lửa nóng, tiểu thư đừng đứng ở đây nữa. Muốn ăn cái gì thì bảo nha hoàn đi nói với Thiết Hòe, ở đây không thể so với ở trong phủ, thiếu thốn nhiều thứ.”

Hai mắt Lâm Cẩn Dung lại nhìn ấm sắc thuốc kia, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không kiêng ăn, tại phòng bếp có gì thì ăn đó. Phu nhân hôm qua ban đêm bị náo loạn, sau đó có ngủ được không?” Đào thị sau khi bị bệnh ngủ không yên, một khi bừng tỉnh rất khó đi vào giấc ngủ, cho nên nàng mới hỏi như vậy.

Cung ma ma cười nói: “Tiểu thư yên tâm đi, phu nhân ban đêm tỉnh dậy, nghe nói Lâm Tam gia chỉ nhiễm phong hàn tầm thường, đã đi ngủ lại được, thật tốt, cũng sắp đến giờ dậy rồi.”

Đang nói, Xuân Nha lại tới nâng đỡ cánh tay Lâm Cẩn Dung cười nói: “Tiểu thư, phu nhân đã tỉnh, nghe thấy thanh âm của người, bảo người vào trong phòng.” Vừa nói vừa cùng Cung ma ma trao đổi ánh mắt, có vẻ rất ngưng trọng.

Lâm Cẩn Dung im lặng đánh giá hai người một hồi, rồi bước vào phòng của Đào thị. Đào thị mặc một kiện áo bông kim lĩnh màu hạnh đào, váy dài mới tinh đỏ sậm, ngồi trước bàn trang điểm được Hạ Diệp giúp đỡ chải đầu, nghe thấy tiếng vang, ôn nhu nói: “A Dung đêm qua ngủ ngon không?”

“Tốt lắm, nương thì sao?” Lâm Cẩn Dung dựa vào ghế ngồi bên cạnh Đào thị, giương mắt đánh giá thần sắc của Đào thị. Đã thấy Đào thị khí sắc rõ ràng so với trước tốt hơn rất nhiều, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt lưu động hồi lâu không thấy quang hoa, quả nhiên không thấy nửa điểm bộ dáng ngủ không ngon giấc, tâm tình rất tốt, so với thời gian tối tăm lúc trước, không khỏi âm thầm sinh kỳ quái.

“Ta tốt lắm.” Đào thị tâm tình tốt cầm hộp trang điểm ra: “Hôm nay có khách đến, A Dung giúp ta chọn châu sai.”

Lâm Cẩn Dung thấy nàng hưng trí, tâm tình cũng thả lỏng được một nửa. Ở trong hộp tìm vài cái, tìm ra một chiếc châu sai, đoan đoan chính chính cắm lên búi tóc của Đào thị, cười nói: “Khi con mới đến, nhìn thấy một chậu sơn trà đang nở rộ ở gần cửa, mẫu thân nếu thích, không bằng bảo Hạ Diệp tỷ tỷ đi chọn một đóa hoa đẹp nhất để cài lên tóc?”

Không đợi Đào thị mở miệng, Hạ Diệp liền cười hì hì buông khung thêu xuống: “Tiểu thư ý kiến hay, hoa sơn trà kia thật sự rất tươi mới.”

Không bao lâu sau, Hạ Diệp mang hoa sơn trà tiến vào, Đào thị nhìn thấy trong lòng cũng vui mừng, tự mình cài lên tóc, ngắm nhìn mình trong gương. Xuân Nha cầm bát sứ tiểu thanh vào, thấp giọng nói: “Phu nhân, uống thuốc.”

Đào thị thu liễm tươi cười, cầm chén thuốc, cúi con ngươi nói: “Còn thuốc của lão gia?”

Xuân Nha nói: “Cũng đã sắc xong, Cung ma ma tự mình đưa qua, đã uống xong.”

Đào thị không lên tiếng nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay đến nửa ngày, rồi ngửa đầu uống cạn chén thuốc.

Lâm Cẩn Dung cầm trà tới để nàng súc miệng: “Phụ thân chắc đã tỉnh, con nên đi trước vấn an.”

Đào thị trầm mặc dùng khăn lụa che miệng, đem nước trà phun vào ống nhổ, thấp giọng nói: “Đi đi.”

Thôn trang này nhỏ, Lâm Tam lão gia sẽ ngụ ở cách vách Đào thị, Lâm Cẩn Dung chỉ cần đi qua cửa hông liền bước vào một cánh cửa khác.

Lúc này sắc trời dĩ nhiên đã sáng rõ, Lâm Tam lão gia trên đầu quấn khăn trắng, ngồi trên tháp bên cạnh cửa sổ, ôm lò sưởi tay, cau mày chọn lựa mứt trong hộp, một bên ăn một bên nói với Cung ma ma: “Thuốc này rất đắng, ta chưa từng thấy thuốc nào đắng như vậy. Ta không uống. Thừa dịp thời tiết đẹp, đợi lát nữa ăn cơm trưa xong ta sẽ trở về nhà.”

Cung ma ma cười gượng: “Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, lão gia thân thể quý giá, hay là nên dưỡng bệnh cho tốt rồi mới trở về. Bằng không phu nhân sao có thể yên tâm?” Ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Cẩn Dung, vội nói: “Tứ tiểu thư tới đúng lúc, nhanh khuyên nhủ lão gia.”

Lâm Cẩn Dung hiểu được Lâm Tam lão gia khi uống thuốc luôn muốn Hoàng di nương dỗ dành, nhân tiện nói: “Phụ thân, bảo dưỡng thân mình mới là điều quan trọng. Trong nhà không lo, Đại biểu ca đã đi trước sẽ trở lại, cữu phụ cũng không gấp gáp, chắc chắn chờ người bảo dưỡng tốt thân mình rồi mới cùng rời đi.”

Lời này nhắc nhở Lâm Tam lão gia, hắn bản thân là gia chủ, Đào Thuận Khâm chưa nhắc tới việc rời đi, hắn sao có thể một mình đi trước. Nghĩ đến đây lạnh lùng tịch mịch, lại không có giai nhân ấm giường thêm hương, không khỏi thở dài một tiếng, dịch người qua tháp, vẻ mặt không thú vị, sai Lâm Cẩn Dung: “Ngươi đi mời cữu phụ ngươi lại đây, nói ta thỉnh hắn chơi cờ.” Cố gắng nói chuyện để Đào Thuận Khâm nhanh trở về Thanh Châu mới được.

“Vâng.” Lâm Cẩn Dung gắt gao theo dõi sắc mặt hắn, thấy hắn trừ bỏ tinh thần có chút uể oải không phấn chấn ra, hết thảy đều bình thường, mới xoay người ra cửa phòng.

Đào Thuận Khâm quả nhiên đáp ứng, tùy ý Lâm Tam lão gia nói bóng nói gió thế nào, không hề đề cập tới khi nào thì rời đi, chỉ đầy mặt tươi cười, nói chuyện trên trời dưới biển.

Lâm Cẩn Dung bồi Đào thị ăn điểm tâm xong đi ra, lại thấy Cung ma ma ngồi xổm trước hỏa lò ra sức sắc thuốc, đối với ấm thuốc kia của Lâm Tam lão gia tỉ mỉ cẩn thận giống như hầu hạ tiểu hài nhi vậy.

Khác thường tất có điều kỳ quái, tuy rằng kiếp trước Lâm Tam lão gia mãi cho đến khi nàng chết vẫn là tai họa nhân gian, nhưng cả đời này dù sao vẫn là phụ thân nàng. Lâm Cẩn Dung ở hành lang đứng hồi lâu, trong lòng cuối cùng bất an, liền phân phó Lệ Chi :“Ngươi đi nói với phòng bếp, buổi tối lại hầm canh gà táo đỏ như đêm qua.” Sau đó một mình một người đi đến bên cạnh Cung ma ma ngồi xổm xuống tiếp nhận chiếc quạt: “Ma ma, ta muốn sắc thuốc, coi như làm tròn chút hiếu đạo.”

Cung ma ma tất nhiên không đáp ứng, đoạt lấy quạt hương bồ trong tay Lâm Cẩn Dung: “Điều này sao có thể? Đây là việc làm của hạ nhân.”

Lâm Cẩn Dung chợt lóe: “Ma ma lời ấy sai rồi, vì mẫu thân phụ thân sắc thuốc, là hiếu đạo nữ nhi nên làm. Ta không biết thì ma ma dạy ta. Nói đến nói đi, đây là dược gì vậy? Ma ma có biết không?” Nói xong lại cầm chiếc đũa trong tay nhấc nắp ấm sắc thuốc của Lâm Tam gia ra.

“Thuốc này nô tỳ không biết, hay là để Thiết Hòe bồi người ra bên ngoài đi dạo? Lúc này thời tiết rất đẹp, là thời điểm để chơi đùa, có thể bắt thóc lép cho chim sẻ ăn.”

Lâm Cẩn Dung không lùi bước, nhìn thẳng Cung ma ma, gằn từng tiếng nói: “Cảnh vật cho dù đẹp, sao có thể so với sức khỏe của phụ thân mẫu thân.” Trước kia nàng không biết rất nhiều việc, không biết quan sát phân tích, hiện tại nàng lại có thể nhìn ra rất nhiều điều khác thường……

Cung ma ma ánh mắt lóe lóe, đắn đo thật lâu, sau đó châm chước nói: “Tiểu thư hiếu thuận. Nhưng phu nhân bị bệnh, Tam tiểu thư sang năm sẽ gả đi, người chưa đính hôn, Thất thiếu gia còn quá nhỏ…… Cữu lão gia cũng không thể đây lâu, sau khi an trí thỏa đáng nơi này sẽ rời đi, cho nên bệnh của Tam lão càng phải nhanh chóng được chữa khỏi, không thể trì hoãn. Người cũng đừng thêm phiền.”

Giải thích này rất hợp tình hợp lý, Tam phòng lúc này không thể thiếu Lâm Tam gia, nếu Cung ma ma đều biết, Đào thị cùng Đào Thuận Khâm không thể không hiểu, Đào thị không thông minh, nhưng Đào Thuận Khâm cũng không ngốc. Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, cuối cùng thu tay về, không hề hỏi nhiều, thấp giọng nói: “Được, ta nghe ma ma, ra ngoài ruộng chơi một lúc.”

Cung ma ma nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng dáng Lâm Cẩn Dung thở dài, tiếp tục trông chừng ấm thuốc kia. Hồi lâu, Xuân Nha đi ra tiếp nhận quạt trong tay bà: “Ma ma đi nghỉ tạm một lúc, bồi phu nhân trò chuyện, ta sẽ thay.”

Cung ma ma nhìn Xuân Nha, Xuân Nha ngầm hiểu gật gật đầu. Cung ma ma bước vào trong phòng của Đào thị, thấy trong tay Đào thị đang cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt lại không đặt trên sách, mà là nhìn chằm chằm vào bìa sách mà ngẩn người.

“Phu nhân?” Cung ma ma rót chén trà đưa qua, ra hiệu với Hạ Diệp, Hạ Diệp chạy nhanh ra bên ngoài, để hai người lại nói chuyện.

Đào thị buông sách, cũng không tiếp nhận chén trà, chỉ cau mày nhìn Cung ma ma thấp giọng nói: “Ngươi nói, thật sự hữu dụng sao?”

Cung ma ma không chút do dự nói: “Cữu lão gia nói hữu dụng, nhất định sẽ không sai. Người cứ thanh thản ổn định dưỡng bệnh là tốt rồi. Lúc trước không phải đã yên tâm sao? Lúc này như thế nào lại lo lắng?”

Đào thị khe khẽ thở dài: “Ta cao hứng qua đi, nhưng mí mắt bên trái vẫn giật giật.”

Cung ma ma nở nụ cười: “Phu nhân, nháy mắt trái là phát tài, về sau, cuộc đời của người cam đoan sẽ vô cùng thuận lợi……” Thấy Đào thị có vẻ bớt lo lắng, liền đè thấp thanh âm nói: “Nô tỳ để ý, Tứ tiểu thư rất thông minh. Nàng luôn nhìn ấm sắc thuốc kia, còn muốn tự tay sắc.”

Đào thị mày nhảy dựng: “Nàng vẫn còn là hài tử, nhìn thấy chúng ta đều bị bệnh, lo lắng mà thôi.” Lời tuy là như thế, nàng vẫn nhịn không được nói: “Ngươi…… phải cẩn thận.”

Cung ma ma bình tĩnh nói: “Người yên tâm.”

Đào thị nhắm mắt, than nhẹ một tiếng. Đào Thuận Khâm nói đúng, nếu nàng rốt cuộc không sinh con được nữa, cũng không còn tinh lực cùng thực lực tranh cãi với Lâm Tam gia, vì ba hài tử, nên hoàn toàn chặt đứt ngọn nguồn, không cần tức giận náo loạn vô ích!

Cách vách truyền đến tiếng la không phục của Lâm Tam lão gia: “Ta đi nhầm bước này, không tính!”

Đào Thuận Khâm vui sướng cười nói: “Muội phu, nước cờ đã đặt xuống, không được hối hận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.