Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 69: Chương 69: Truy Tìm Trận Nhãn




Không ai dám phản kháng, ai cũng có thể nhìn thấy sát ý trong mắt đệ tử áo trắng, tuyệt đại đa số đệ tử đều cảm thấy trong lòng phát lạnh, thầm nghĩ tận lực đi chậm thêm một chút, không nên là người dẫn đầu.

Thế nhưng Diệp Vân hít sâu một hơi, mắt sáng lên, sau đó liền bước nhanh hơn, đi đến vị trí gần nhất, phía sau của Dương Thanh Phong.

“Dương sư huynh, tại hạ Diệp Vân, không biết có thể hỏi sư huynh mấy vấn đề được không?” Diệp Vân cố ý hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi.

Trong mắt Dương Thanh Phong lóe lên ánh sáng mãnh liệt, thế nhưng sau khi nghe được hai chữ Diệp Vân thì lông mày hắn hơi nhíu lại, chẳng qua chỉ là lạnh lùng quay người lại, trầm giọng nói: “Việc gì?”

“Hoa Vận bí tàng khổng lồ trong miệng của Âu Dương phong chủ, phải cả bốn nhà liên thủ mới có thể mở ra, nhất định không phải là bí tàng bình thường. Sao lại không phái cao thủ tông môn đến đây, vì sao nhất định phải phái những đệ tử chưa đến Luyện Khí cảnh chúng ta tham gia?” Diệp Vân hít một hơi thật sâu, bất động thanh sắc hỏi.

“Xem ra ngươi chính là người mà Thất trưởng lão nhắc đến, dựa vào mặt mũi của người, ta cũng không làm khó ngươi, mặc dù là cửu tử nhất sinh, nhưng ta xem ra ngươi vẫn còn có khả năng còn sống mà đi ra.” Dương Thanh Phong giống như nhìn thấu hắn, lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Nhưng bây giờ bí tàng đã mở ra, nói cho ngươi biết cũng không sao. Hoa Vận bí tàng này chính là phần mộ của một đại tu sĩ Kim Đan, trong đó có cất giấu một lượng lớn thiên tài địa bảo và bí pháp tu tiên, có lẽ còn có cả bảo vật chân chính tồn tại. Nhưng mà, Hoa Vận bí tàng này cũng không chỉ có một tầng, có chính xác bao nhiêu tầng thì ta cũng không biết, thế nhưng tầng ngoài cùng thì đệ tử có tu vi từ Luyện Khí Cảnh trở lên thì không thể nào vào được.”

Lông mày Diệp Vân chợt nhảy lên một cái, nói: “Vì sao vậy?”

“Trong tầng thứ nhất bị bố trí một tầng cấm chế thần kỳ, chỉ có đệ tử có tu vi Luyện Khí Cảnh trở xuống mới có thể tiến vào, mà nếu tu vi đã đạt đến Luyện Khí Cảnh thì không thể nào tiến vào được nữa, nếu mà cố ý xông vào thì linh hồn ngươi sẽ trực tiếp tiêu tan. Nếu không, các ngươi cho rằng tông môn vì sao lại phải phái các ngươi đến đây? Đồng dạng là đệ tử ngoại môn, những đệ tử hắc bào kia chắc chắn có tiềm lực và tu vi cao hơn các ngươi, như vậy tác dụng cũng sẽ lớn hơn nhiều.” Thực ra Dương Thanh Phong cũng không có gì kiêu căng, thân là nội môn cao thủ Luyện Khí tầng sáu Chân Cương Cảnh, hắn cũng không phải trả lời những câu hỏi của Diệp Vân làm gì.

“Thì ra là thế, đa tạ sư huynh chỉ điểm.” Diệp Vân khom người thi lễ một cái, thế nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có cảm giác không đơn giản như vậy.

“Việc này cũng chính là việc ta cần nói cho các ngươi biết, cho dù ngươi không hỏi thì ta cũng sẽ nói với các ngươi một chút. Đã như vậy thì ta cũng đơn giản nói cho các ngươi một chút.” Dương Thanh Phong nhìn hắn một cái, sau đó mặt không mang chút cảm xúc nào, xoay người lại.

Một trăm tên đệ tử Thiên Chúc Phong cũng liền dừng lại.

Dương Thanh Phong đem những lời vừa nói thuật lại một lần nữa, sau đó nhìn mọi người, chậm rãi nói: “Lần này tiến vào Hoa Vận bí tàng, nhiệm vụ của các ngươi là tìm ra trận nhãn, sau đó phá nó đi, chỉ cần có thể phá hủy tầng thứ nhất thì đệ tử Luyện Khí cảnh có thể đi vào. Cho nên nhiệm vụ lần này của các ngươi vô cùng trọng yếu. Việc liên quan đến vinh quang và lợi ích của tông môn, nếu có thể phá giải trận nhãn, các ngươi sau khi trở về thì sẽ chính là đệ tử trọng điểm bồi dưỡng của Thiên Kiếm Tông ta, tiền đồ vô lượng.”

“Hoa Vận bí tàng này chính là mộ địa của Kim Đan đại tu sĩ, trong đó thiên tài địa bảo, công pháp bí tịch nhiều không kể xiết. Cao tầng tông môn đưa ra quyết định, chỉ cần các ngươi có thể phá giải cấm chế của trận nhãn thì bất cứ bảo vật gì các ngươi đoạt được, đều sẽ thuộc về các ngươi, không cần giao nộp lên, hơn nữa tông môn còn sẽ ban thưởng hậu hĩnh, so với những điều các ngươi nghe được tại Thiên Chúc Phong còn nhiều hơn nữa.” Dương Thanh Phong nhìn chúng đệ tử, tiếp tục nói.

Nghe được giọng điệu như vậy thì rất nhiều ánh mắt đệ tử ngoại môn ánh mắt lập lòe, hàn ý trong lòng biến mất, trái lại trở nên nóng như lửa đốt.

Dương Thanh Phong cũng không nói tiếp gì nữa, tiếp tục xoay người dẫn đường.

Diệp Vân và Đoàn Thần Phong nhìn nhau, bước chân từ từ chậm dần, tụt xuống phía sau của đội ngũ.

“Bảo vật tầng thứ nhất thuộc hết về chúng ta, sau khi phá tan cấm chế thì sẽ nhận được phần thưởng nhiều hơn nữa, ngươi cảm thấy có khả năng sao?” Đoàn Thần Phong thay đổi dáng vẻ ngu xuẩn lúc trước, nhẹ giọng cười lạnh, nói.

“Khen thưởng càng phong phú thì nguy hiểm càng nhiều mà thôi.” Diệp Vân nhìn hắn một cái, nói: “Chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi.”

“Ngươi nói xem hai ta có thể đối phó với một tên đệ tử áo trắng hay không?”

Đoàn Thần Phong thu lại vẻ cười nhạt, nhưng bất động thanh sắc, nhẹ giọng nói với Diệp Vân một câu như vậy.

Ánh mắt Diệp Vân kịch liệt lóe lên, nhìn Đoàn Thần Phong một chút, cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục bước tới.

Dưới sự hướng dẫn của Dương Thanh Phong, đệ tử Thiên Chúc Phong rất nhanh đã đi đến bên dưới Hoa Vận bí tàng.

Diệp Vân lúc này mới phát hiện, Hoa Vận bí tàng to lớn đến mức nào, đứng bên dưới giống như là một con kiến hôi bé nhỏ mà thôi.

Vừa rồi, ở khoảng cách mười dặm nhìn lại, chẳng qua cũng chỉ thấy phần mộ địa này thực sự to lớn mà thôi, dù vậy thì cũng không cảm thấy kinh hãi cho lắm. Thế nhưng bây giờ, sau khi đến gần thì mới chân chính cảm nhận được, phần mộ của Kim Đan tu sĩ này to lớn như thế nào, đúng là vượt qua sự tưởng tượng.

Tường ngoài của Hoa Vận bí tàng được xây dựng từ ngọc thạch trắng tinh, tỏa ra ánh sáng long lanh, trong lúc mơ hồ còn có thể cảm thấy dường như có ánh sáng tím mờ đang lưu chuyển, đứng gần bên nhìn lại, đúng thật là xa hoa.

Mộ địa cao chừng trăm trượng, như một nửa quả cầu thủy tinh trong suốt chụp xuống mặt đất, bao phủ phạm vi hơn mười dặm vào bên trong.

Tại bên ngoài mộ địa, Diệp Vân thấy có một thông đạo, sâu không thấy đáy. Lối đi như vậy tổng cộng có mười hai cái, mà lối đi này của đệ tử Thiên Chúc Phong, phía trên có khắc một thanh trường kiếm màu tím.

Đám Diệp Vân đứng dưới mộ địa tỏa ra ánh sáng long lanh, mơ hồ có một luồng uy áp khó có thể diễn tả bằng lời từ trên trời giáng xuống. Luồng uy áp này không hề giống với sự hùng hổ dọa người của đám Lan trưởng lão, khiến cho người ta sợ hãi, mà luồng uy áp này có chút nhu hòa, giống như gió xuân hiu hiu, khiến cho từng người đều cảm thấy trong lòng bình thản.

Thế nhưng, dưới luồng uy áp này, có thể sẽ là một tòa mộ địa có tràn ngập cấm chế, trận pháp, nguy cơ tứ bề.

“Các ngươi sẽ tiến vào từ đây. Không gian trong đó tự thành một thể, không giống với những gì các ngươi thấy đâu.” Dương Thanh Phong chỉ vào thông đạo tối đen, trầm giọng nói.

Ngoại trừ Diệp Vân và một số ít người, đa số đệ tử ngoại môn của tất cả các ngọn núi đều nóng lòng muốn thử, trong mắt tràn đầy chờ mong.

“Sau khi vào đó thì nhất định phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, không cần phải sợ, cũng không cần nôn nóng. Chỉ cần tìm thấy trận nhãn, phá hỏng nó là các ngươi có thể đi ra ngoài. Thực ra, nếu như thuận lợi thì khó khăn trong đó hẳn không quá lớn, chẳng qua là bên trong có một chút cơ quan ngầm nguy hiểm mà thôi, các ngươi cẩn thận một chút là được.” Dương Thanh Phong thản nhiên nói, bộ dáng vô cùng hời hợt.

“Đa tạ Dương sư huynh nhắc nhở.” Chúng đệ tử đồng thời khom người, trong lòng cảm kích vô cùng.

Nếu quả thật như lời của Dương Thanh Phong nói, có chút ít khó khăn thì cần gì phải hư sư động chúng như vậy, vội vội vã vã tuyển chọn ra năm trăm tên đệ tử ngoại môn đến đây phá mắt trận. Nếu như cũng chỉ có một chút cơ quan ngầm nguy hiểm, vậy thì ngay tại tầng đầu, tu sĩ Kim Đan cần gì phải hạn chế tu vi dưới Luyện Khí Cảnh chứ.

Huống chi nói đến việc phá trận nhãn, ngay cả phương pháp phá như thế nào cũng không nói rõ, nói không chừng, Thiên Kiếm Tông đối với những trận nhãn này cũng không biết là nó như thế nào.

Diệp Vân mặc dù cũng theo chúng đệ tử hành lễ, thế nhưng sâu trong mắt lại âm trầm thêm mấy phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.