Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 232: Chương 232: Đại ca ký danh




"Đại ca!" Hai người này lại dám gọi thẳng là đại ca. Diệp Vân chết lặng, thiếu chút nữa té đập đầu xuống đất.

Rõ ràng khi nãy hai người này còn định đánh chết hắn, nhưng thấy đánh không lại, thì thẳng thừng gọi một tiếng đại ca. Lũ ác bá này kỳ vậy? Ác bá không phải là lừa gạt, xưng bá khắp nơi, hống hách lộng hành sao? Lẽ ra phải là chịu thua thiệt một tí thì nói xằng nói bậy rồi, chửi chán chê rồi bỏ đi tìm huynh đệ tỷ muội lợi hại hơn đến báo thù chứ?

Kiểu ác bá như huynh đệ béo gầy, có thật là ác bá không?

Diệp Vân không để ý đến bọn họ mà nhìn khắp bốn phía, hắn thấy hai gã đệ tử đang kinh ngạc lấp ló đằng xa.

"Hai ngươi lại đây." Diệp Vân vẫy tay về phía bọn họ.

Hai người không ngờ Diệp Vân lại gọi họ qua, nhưng họ chỉ thoáng sửng sốt, rồi vội vàng lắc đầu không ngớt, sau đó xoay người bỏ chạy, trong nháy mắt đã chạy mất dạng.

Diệp Vân câm nín, hai kẻ này làm chuyện hại đời con gái nhà ai mà hắn gọi lại không dám qua trả lời, còn bỏ chạy thật nhanh nữa.

"Đại ca, người đừng gọi nữa. Không ai dám cùng người nói chuyện đâu, trừ khi bọn đệ cho phép." Thằng Béo bỗng lên tiếng.

"Đúng vậy! Đại ca tuổi còn trẻ mà thực lực đã mạnh mẽ như thế, vậy mới có tư cách làm đại ca của bọn đệ." Thằng Gầy gật đầu nói.

"Phải rồi! Sau này bọn đệ đã có đại ca. Có xảy ra chuyện thì có đại ca chống đỡ, có lợi ích thì đại ca chắc chắn phải nhớ bọn đệ." Thằng Béo nghiêm túc gật đầu.

"Anh Béo, sao lại nói hết những lời trong lòng ra như thế?" Thằng Gầy bó tay.

Diệp Vân cũng bó tay theo. Hai người này rõ ràng là hai kẻ dở hơi, ác bá chỗ nào chứ!

"Hai người các ngươi tới đây, nói cho ta nghe tại sao lại lũng đoạn chợ mua này vậy?" Diệp Vân hừ một tiếng, đối với hai kẻ dở hơi này, đánh thì thương mà vương lại tội.

"Lũng đoạn chợ mua bán? Chuyện này cũng chưa từng có. Thật ra chợ mua bán có quy tắc hết cả mà bọn đệ cũng chưa từng mua giá thấp bán giá cao, cũng chưa từng ép người khác bán giá thấp cho mình." Thằng Gầy sững sờ nhướng mày.

"Đúng đấy! Thông thường bọn đệ đều ra tay cướp lấy, cướp được rồi thì bỏ chạy, chỉ cần chạy lần này, đội Chấp Pháp lần tới cũng không làm gì được bọn đệ." Thằng Béo vênh mặt đắc ý.

"Cướp?" Diệp Vân giật mình, chợ mua bán có thể cướp à? Trong quy định không phải đã viết ai dám lừa gạt, cướp bóc thì sẽ bị đuổi vĩnh viễn khỏi chợ mua bán, thậm chí tông môn có thể can thiệp, trực tiếp phế bỏ tu vi, đuổi xuống núi sao?

"Không không, không phải cướp mà là mượn." Thằng Gầy vội vàng giải thích.

Diệp Vân mặt tối sầm. Mượn không phải là cướp, còn giải thích cái gì?!

"Vậy các ngươi còn làm những chuyện xấu gì nữa?"

Thằng Béo với Thằng Gầy nhìn nhau, cau mày nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, rồi đồng thanh đáp: "Hình như hết rồi."

"Hết thật không?"

"Hết thật!"

Lúc này, một bóng người mang theo vẻ mặt tươi cười đang từ phía sau đi tới.

"Diệp huynh đệ, vừa mới chia tay đã lại gặp mặt. Ta còn không nghĩ ra ở chợ mua bán ai lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hóa ra là ngươi với hai đứa ngốc béo gầy đây, cũng có thế hiểu được." Bạch Hiền Hành nhẹ nhàng xếp chiếc quạt trên tay, chậm rãi đi tới.

"Hóa ra là Bạch huynh. Tới thật đúng lúc... ngươi nói xem, hai người này bình thường làm gì ở chợ mua bán vậy." Diệp Vân nhướng mắt, nhếch miệng cười.

"Diệp huynh đệ nói hai người bọn họ sao? Hai người này điên điên khùng khùng, ỷ có thế lực chống lưng, khiến cho chợ mua bán rối loạn thành ra thế này đây. Mấy người bọn ta không so đo cùng bọn nó, nên cũng không quản." Bạch Hiền Hành đi tới trước Diệp Vân, quan sát hai huynh đệ béo gầy.

"Này, quân tử bạch. Ngươi không được nói lung tung, coi chừng ta gọi người đánh ngươi giờ!" Thằng Béo nghe vậy thì nóng nảy quát lớn.

"Ta nói lung tung sao? Hai kẻ gia hỏa nhà ngươi, cứ nửa tháng lại tới chợ mua bán "mượn" ít đồ. Sau đó còn đập phá các quầy hàng buôn bán của những đệ tử kia gần nát hết. Chợ giao dịch đã thành nơi bẩn thỉu xấu xa, ta nói đúng chưa?" Bạch Hiền Hành hừ một tiếng, xem ra hắn cũng không e ngại huynh đệ béo gầy.

"Đều là mượn rồi trả sau mà. Về phần những kẻ không có mắt kia, bọn ta đều kêu nhường đường nhưng mà chúng nó luôn có đứa không nghe lời, đều muốn cản đường đi của ta. Quân tử Bạch ngươi cũng biết ta hơi béo, chiếm chỗ khá lớn. Hai bên nếu có quá nhiều người thì phải chen chúc, đi đứng khó khắn lắm." Thằng Béo lớn tiếng giải thích.

Diệp Vân chết lặng. Hóa ra hai người này lũng đoạn chợ mua bán bằng cách này đây. "Mượn" đồ thì thôi lại còn ra tay đập đồ, chính là chuột chạy qua đường hay bởi vì bối cảnh quá mức cường đại nên không ai dám trêu chọc bọn hắn?

"Các ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?" Diệp Vân đột nhiên mở miệng hỏi.

Huynh đệ béo gầy sửng sốt, lắc đầu cùng kêu lên : "Chưa hề giết người, một người cũng chưa từng giết."

"Đúng thế! Ta với Thằng Gầy bản tính lương thiện, trong yếu ngoài mềm, làm sao có thể giết người. Huống chi vẫn phải tuân thủ quy định của tông môn, sao dám tùy tiện giết người chứ." Thằng Béo gào to kêu oan.

"Vậy vừa rồi các ngươi hô đánh kêu giết , nếu không phải tu vi ta cao hơn các ngươi một chút, chẳng phải đã bị các ngươi giết rồi sao?" Giọng Diệp Vân lạnh như băng.

"Không có, không có chuyện đó đâu, bọn đệ chỉ quen miệng, tối đa là đả thương người, chứ chưa bao giờ gết người." Thằng Gầy biện minh.

Bạch Hiền Hành gật đầu nói: "Diệp huynh đệ, nói thế cũng oan uổng cho chúng lắm. Bọn chúng tuy hoành hành ngang ngược, thường xuyên "mượn" đồ không trả nhưng cũng không đến mức nói giết là giết. Bình thường cũng hầu như không dám đánh người quá nặng. Dù sao chợ mua bán vẫn thuộc phạm vi Thiên Kiếm Tông, sao lại không có quy củ cho được."

"Ồ, thì ra là thế." Diệp Vân gật. Tuy đôi dở hơi này đáng giận thật nhưng kỳ thật họ cũng làm chuyện gì quá đáng.

"Chẳng qua chúng đã gây cho chợ mua bán thành nơi bẩn thỉu xấu xa, Diệp huynh đệ ra tay dạy dỗ bọn hắn một tý thì thật không thể tốt hơn được nữa. Phải rồi, hai người này là cháu trai của Thi Trưởng lão ở Thiên Thần Phong, cho nên ngày thường bá đạo đến thế nào cũng không có người dám oán hận nửa lời." Bạch Hiền Hành chậm rãi nói.

Diệp Vân nhíu mày. Hắn vốn định bỏ qua chuyện này, không muốn so đo với kẻ dở hơi, nhưng nghe được tin hai người là cháu trai Thi trưởng lão thì vẻ mặt hắn lập tức đổi thành khó chịu.

"Quân tử Bạch nhà ngươi đừng nói lung tung nữa. Hiện giờ bọn ta đang rất nghiêm túc bái đại ca." Thằng Béo nóng nảy la to.

"Đúng đấy, nếu vì ngươi mà bọn ta không bái được đại ca, nhất định ngươi sẽ không có cách nào sống nổi ở chợ mua bán này đâu." Thằng Gầy gật gật đầu, bộ mặt đầy tức giận.

Diệp Vân nhíu mày. Vốn trong lòng hắn đang dâng lên một cỗ tức giận, đột nhiên nghe hai người nói những lời "rất nghiêm túc bái đại ca" thì cơn tức cũng vơi bớt phần nào.

Đột nhiên, hắn cảm thấy Thi trưởng lão thật đáng thương. Cũng có thể hiểu tại sao Thi trưởng lão mặc kệ hai người này, đầu óc như thế, cùng dở hơi như thế, mỗi ngày đều thật đáng xấu hổ!

"Được rồi! Các ngươi trở về đi. Sau này không được hô mưa gọi gió ở chợ mua bán nữa, cũng không được tùy tiện "mượn" đồ của người khác." Diệp Vân xua tay, quay người bỏ đi.

Huynh đệ béo gầy ngẩn người nhìn nhau, rồi vội nhào đến ngăn trước mặt Diệp Vân.

"Đại ca, có phải người không nhận bọn đệ làm tiểu đệ?" Thằng Béo tiến lên trước, nhăn mày hỏi.

"Hình như đại ca còn không nói muốn nhận bọn đệ làm tiểu đệ đó." Thằng Gầy cau mày đáp.

Diệp Vân liếc nhìn hai người, nói: "Muốn làm tiểu đệ của ta nào có dễ như vậy. Ngươi cho rằng ai bái ta làm đại ca ta cũng chấp nhận sao?"

Thằng Béo sững sờ. "Không thể nào, huynh đệ bọn đệ thiên phú khác thường, kinh tài tuyệt diễm, có thực lực lẫn bối cảnh, chỉ mỗi tội hơi béo hơi và gầy một chút. Thế nhưng mặt mũi cũng khá bảnh, đại ca người còn muốn tiểu đệ như thế nào nữa đây?"

"Đúng vậy, đại ca, ngươi phải hiểu, lỡ cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau đâu. Lúc đó ngươi đừng hối hận nha." Thằng Gầy gật đầu nói.

Cả mặt Diệp Vân tối sầm, hai tên này đúng là kẻ dở hơi, nếu là kẻ làm việc ngang ngược như tên đáng ghét Minh Tư Dật thì thôi, nhưng rõ ràng là hai tên ngu si, trong đầu toàn bã đậu, đôi co với hai tên đần cũng chẳng được gì?

"Được rồi. Các ngươi đi đi. Ta sẽ không thu các ngươi làm tiểu đệ, thật mất mặt!" Mặt Diệp Vân sa sầm.

"Đại ca, lời này của ngươi làm bọn đệ đau lòng quá đi mất. Rõ ràng chê bọn đệ làm mất mặt người. Đến đây Quân tử Bạch! Ngươi nói coi, huynh đệ bọn đệ có làm đại ca mất mặt hay không?" Thằng Béo sửng sờ, rồi nhảy dựng lên, than thở.

Bạch Hiền Hành cười lớn, đáp: "Huynh đệ các ngươi thiên phú dị bẩm, cốt cách thanh cao. Mà không đúng, cốt cách kỳ lạ, sao có thể làm mất mặt được. Ta thấy Diệp huynh đệ có thể trở thành đại ca của các ngươi hẳn kiếp trước đã tu được phúc phận."

"Há há, Quân tử Bạch, biết ngươi nhiều năm như vậy mới nghe được những lời lọt tai này nha. Và nó cũng là lời thật thà nhất ta từng được nghe." Thằng Béo vênh vang cười hả hê.

"Anh béo, lời quân tử Bạch đây hình như có chút ý châm chọc." Thằng Gầy kéo ống tay áo Thằng Béo, thấp giọng nói thầm.

Bạch Hiền Hành nghiêm mặt nói :"Sao có thể? Chẳng lẽ thiên phú của hai vị không đủ khác thường, cốt cách chưa đủ kỳ lạ? Ai có thể làm tiểu đệ của các ngươi đã là phúc phận lớn lao, còn muốn trở thành đại ca của các ngươi thì tu thân tích đức một, hai đời làm sao với tới được?"

Thằng Gầy nghe xong, nghệch mặt ra suy nghĩ một chút: "Lời này cũng không sai!"

"Đại ca, ngươi còn suy nghĩ gì nữa? Quân tử Bạch, ngay cả ngụy quân tử như hắn cũng phải thốt ra lời thật." Thằng Béo cản đường Diệp Vân, rồi liếc nhìn Bạch Hiền Hành, nói tiếp: "Đợi lúc ngươi thu bọn đệ làm tiểu đệ, bọn đệ sẽ thu quân tử Bạch làm tiểu đệ, coi bộ hắn cũng là người có phúc phận."

"Không sai, không sai!" Thằng Gầy cạnh bên phụ họa.

Đến lượt mặt Bạch Hiền Hành tối sầm lại, câm nín. Không ngờ chỉ có vài câu mà đem mình lôi vào câu chuyện.

Diệp Vân cười nhẹ. Nhìn thấy hai kẻ dở hơi kia lại tưởng tượng ra gương mặt Thi trưởng lão, cười cười gật đầu nói: "Thôi được, ta tạm thời thu nhận các ngươi làm tiểu đệ ký danh."

"Tiểu đệ ký danh là gì?" Thằng Béo ngạc nhiên, tò mò hỏi lại.

"Nếu các ngươi không nghe lời, ta sẽ không nhận các ngươi làm tiểu đệ, đồng thời đuổi đi." Diệp Vân nghiêm trang nói.

"Người suy nghĩ nhiều rồi đại ca. Tất cả như quân tử Bạch đã nói, người có thể trở thành đại ca của bọn đệ, đó là do phúc phận mấy đời. Không cần ký danh đâu, bọn đệ cả đời này là tiểu đệ của ngươi rồi." Thằng Gầy cười to đáp lời.

"Không sai. Trừ phi sau hai năm nếu bọn đệ đánh bại người thì bọn đệ cũng sẽ không nhận người làm đại ca." Thằng Béo nghiêm túc gật đầu. Bỗng nhiên hắn nhíu mày nói: "Gầy à, nếu đến lúc đó đôi ta đánh bại được đại ca thì phải làm sao? Nếu không hiện tại đôi ta cứ bái hắn làm đại ca ký danh trước đi?"

"Có lý! Như thế khá tốt, hai ta cũng dễ dàng nắm chủ động." Thằng Gầy suy nghĩ một lát, cười gật đầu.

Diệp Vân chết lặng, hai kẻ dở hơi này cũng quá thú vị rồi. Có hai tên tiểu đệ như vậy, trên con đường tu luyện sắp tới có lẽ cũng không ít niềm vui.

"Được rồi! Các ngươi quỳ xuống bái đại ca đi nào!" Diệp Vân thản nhiên nói.

Hai người nhìn nhau, trên mặt không giấu được vẻ mừng rỡ, đồng thời vội quỳ một chân trên đất.

"Huynh đệ bọn đệ xin bái kiến đại ca!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.