Thầy Giáo Hot Boy

Chương 23: Chương 23: Đừng Lo, Anh Sẽ Bảo Vệ Em!




Chương 23. Đừng Lo, Anh sẽ bảo vệ em!

Cũng như mọi ngày, Bảo Khang đi về nhà sau giờ học. Hôm nay do xe hư nên cậu ta phải đi bộ. Mặc dù vậy, cậu ta cũng chẳng hề phiền hà, tự an ủi lòng coi như tập thể dục. Đang đi qua đoạn đường vắng người, Bảo Khang trong lòng cảm thấy bất an, dường như linh cảm được sắp có chuyện xảy đến. Đi gần hết đoạn đường Bảo Khang giật mình hoảng sợ. Một tên đầu gấu mà dạo này đang nổi như cồn vì những chuyện ác mà hắn ta đã làm trong trường: Nguyễn Hải Duy. Hắn là một đại ca khét tiếng chuyên đi phá rối, kiếm chuyện với người khác. A! Quả thật không xong cho cậu rồi. Hắn ta sẽ không tha cho cậu như những người khác đâu. Bảo Khang mặt mũi tái xanh, giọng nói từ tốn, run sợ: “Anh… anh… có… chuyện gì à?”

Hắn nhướng mày, xăn tay áo, lên giọng: “Mày cũng biết danh tao rồi chứ hả?”

Hành động vừa rồi cũng đủ làm Bảo Khang cảm thấy muốn đứt thở, quả tim đập càng lúc càng dồn dập. Hắn với gương mặt hổ báo tiến tới trông dữ tợn, Bảo Khang với gương mặt thỏ con lùi sau trông rụt rè. Hắn bước tới một bước, cậu ta lùi xuống một bước. Tình thế chẳng nghiêng về phía cậu.

“Tha cho em đi anh ơi! Em… em sợ lắm… Anh muốn gì em… cũng chịu hết.” Bảo Khang cùng cách, quỳ ngay xuống đường, van xin sự tha thứ, nước mắt đầm đìa.

“Tha cho mày ư?”

Bốp!

Vừa nói xong, hắn liền tát vào mặt cậu một cái rõ mạnh, rõ đau, giọng khinh bỉ: “Đúng là hèn! Chơi với mày không thú vị tí nào, nhưng hôm nay tao chán có mày làm thú vui cũng tốt. Lâu lâu đổi khẩu vị.”

Bảo Khang khóc từng tiếng nấc đầy đau đớn. Nước mắt chảy dài, ướt cả đôi tay đang ôm cái chỗ vừa bị tát. In hằng năm ngón tay đỏ rát! Cậu ta im lặng chịu đựng trước những hành động bạo lực của hắn ta: đấm, đá, tát. Cái đau trong người cậu tê tái đến tận xương tủy, cậu ngã xuống đất. Trong thâm tâm cậu mặc dù rất muốn kháng cự, nhưng biết tự lượng sức mình, có chống cự cũng chỉ làm hắn thêm mạnh tay mà thôi.

“Cho mày chừa nè!”

Giọng hắn cười thật nhạo báng, tự đắc. Sau đó hắn ngừng lại, một chân vẫn còn đặt trên ngực của Khang đang nằm dài trên đường:

-Mày có muốn tạo tha cho mày không?

Bảo Khang đến lúc này thì chỉ còn biết đồng ý để bảo toàn tính mạng: “A… đau quá! Muốn...-” Đau đớn, hết sức lực.

Hắn nghe xong câu trả lời liền cho đá cho cậu thêm một cước nữa, giận dữ: “Mày nói chuyện cọc lóc với anh à? Gan lắm. Muốn tha thì mày phải làm chó bò quanh ta năm vòng và bắt chước sủa tiếng chó. Đồng ý không?”

Bảo Khang giật mình trước yêu cầu của hắn. Không ngờ hắn ta mất nhân tính tới vậy. Cậu chỉ muốn mau thoát khỏi cảnh đau đớn này, lưỡng lự: “Em…” Giọng nói vẫn không giấu được run rẩy.

“Không cần phải hứa!”

Hắn và Bảo Khang nhìn về phía người đàn ông với gương mặt vô cùng hình sự cứng như sắt đá.

“Thầy!” Bảo Khang gọi tha thiết trong tình thế vô cùng khốn khó.

Thì ra đó là thầy Minh Huy. Anh ta đã nghe được những gì mà thằng ranh Duy Hải vừa nói.

“Em không cần hứa đâu Bảo Khang! Có thầy đây rồi, em không việc gì phải sợ.”

Lời anh ta vừa nói thật dứt khoát, đem đến cho Bảo Khang một niềm tin vững chắc, một chỗ tựa an toàn. Ánh mắt Bảo Khang nhìn Minh Huy lúc này đang biểu cảm trông thật đáng sợ!

“Em tên Duy Hải lớp 12D7 phải không? Nghe tên em đã lâu giờ mới gặp. Thầy đã gọi cho công an rồi, em cứ yên tâm họ sẽ làm việc với em sớm thôi.”

Không hiểu sao cường độ của giọng anh ta lúc này mạnh mẽ hơn hẳn, cứng rắn hơn hẳn, đanh thép hơn hẳn. Chẳng trách sao mà Duy Hải đại ca mà còn sợ. Hắn chạy nhanh thoát khỏi nơi đây nhưng chắc chắn trong lòng đang thầm chửi rủa.

Minh Huy quay qua nhìn Bảo Khang. Bộ dạng của cậu lúc này trong thật thảm. Anh ta tiến gần Bảo Khang đẩy người cậu vào trong lòng mình, tay vỗ vỗ lên lưng cậu an ủi: “Đừng khóc nữa,bây giờ thì không sao rồi. Mà em sao không chạy trốn hay kháng cự lại? Ngốc quá đi!”

Hành động và lời nói của Minh Huy như chạm vào trái tim cậu, làm cậu cảm thấy được an ủi phần nào.

“Cảm ơn thầy nhiều lắm!” Bảo Khang không ngừng khóc.

“Nín đi, đừng sợ nữa!”

Minh Huy lấy tay lau nước mắt còn ướt trên mi mắt Khang, gương mặt toát lên vẻ lo lắng đầy cảm tình.

“Lần sau có gặp chuyện tương tự thì cứ gọi thầy nhé! Thầy sẽ đến giúp em.”

Bảo Khang tự trách mình mới hôm trước còn trút giận vô cớ vào một người tốt bụng như thầy. Thầy Minh Huy chẳng khác nào người hùng của cậu bây giờ.

“Thầy ơi, có phải trên đời luôn có những người như vậy không? Cuộc đời thật bất công và chẳng có chuyện gì tốt lành cả!”

“Không hoàn toàn, đừng quá bi oan! Thầy đưa em về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.