Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 53: Chương 53




Chu Kì Nghiêu cúi đầu nhìn long châu đang nóng lên, hắn cau mày, động tác ngừng lại, đứng ở nơi đó, nghĩ nghĩ vẫn là lấy long châu trong cơ thể ra.

Bốn tháng, từ khi Vân Bạch Liệt rời khỏi, hắn vẫn không động vào long châu này, đêm đó hắn muốn cho Vân Bạch Liệt mang long châu này đi, nhưng đối phương cứ như vậy rời đi, nói hắn có thể tùy ý ném đi, nhưng hắn rốt cục không làm như vậy, nhưng cũng không nhìn tới thứ này, hơn nữa lâu như vậy long châu này cũng không có gì khác thường.

Chu Kì Nghiêu cũng liền kìm nén bản thân bỏ qua sự tồn tại của nó, nhưng bốn tháng đã trôi qua, đột nhiên lại nóng lên, Chu Kì Nghiêu cầm một nửa long châu, cũng như là lần đầu tiên hắn nhìn thấy long châu này, hắn nhìn xung quanh long châu hơi hơi lộ ra ánh sáng màu hồng, ban đầu nghĩ sẽ không còn đau nữa nhưng tim lại bị xé nát một lần nữa, đau đến mức làm cho hắn không thể hô hấp.

Nhưng biết rõ không nên suy nghĩ, giờ phút này nhìn xung quanh long châu có ánh sáng màu ngân bạch còn trộn lẫn với ánh sáng màu hồng, cũng giống như đêm đó, rồi lại không quá giống, hắn nhịn không được nghĩ, đột nhiên xuất hiện khác thường, là con rồng kia đã xảy ra chuyện? hay là…..

Con rồng kia hối hận muốn lấy lại long châu này sao?

Chu Kì Nghiêu nắm chặt long châu, hắn càng hy vọng là vế sau, nếu đối phương hối hận, thật sự muốn đòi lại, vậy hắn phải làm như thế nào?

Chu Kì Nghiêu mạnh mẽ đứng lên, đột nhiên gọi Tô Toàn. Tô Toàn vốn đang lo lắng hoàng thượng lại muốn phê chữa tấu chương một đêm sao, cứ như vậy mãi cơ thể làm sao chịu đựng được?

Ngay khi Tô Toàn đang ở ngoài điện sốt ruột không chịu được, chợt nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm của Chu Kì Nghiêu, Tô Toàn lập tức đi vào: “Hoàng thượng? có dặn dò gì sao?” không phải là hoàng thượng muốn đổi ý đó chứ?

Chu Kì Nghiêu đột nhiên nói: “Ngươi đi cầm bát súp lúc trước ngươi nói mang lại đây, còn có, kêu ngự y viết cho trẫm ít thuốc an thần.” khoảng thời gian này hắn nghỉ ngơi không tốt, sợ là bị hoa mắt, lỡ như con rồng kia thật sự trở lại, hắn là vua của một nước không thể thua khí thế được.

Tô Toàn nghe vậy liền sửng sốt, đã rất lâu rồi hắn không nghe thấy hoàng thượng chủ động yêu cầu cái gì, vui vẻ mà khóc, liền liên tục trả lời rồi đi chuẩn bị.

Một ngày tiếp theo, Tô Toàn nhìn thấy tinh thần hoàng thượng không hiểu sao lại phấn chấn, lúc trước còn uể oải như vậy, loại thay đổi này khiến cho Tô Toàn càng ngày càng tin tưởng, rốt cục hoàng thượng đã khôi phục lại.

Chỉ là điều duy nhất làm cho Tô Toàn kỳ quái, chính là sau khi trời tối, hoàng thượng hơi không tập trung, hắn đứng canh ở bên cạnh, mắt nhìn tấu chương trước mặt hoàng thượng mở ra một canh giờ, thậm chí không hề động đậy, đợi một lúc, hoàng thượng trở về tẩm điện, không giống như lúc trước phải thật khuya mới trở về tẩm điện.

Tô Toàn đi theo phía sau Chu Kì Nghiêu, đột nhiên ý thức được cái gì, không phải là….. Vân chủ tử quay về đấy chứ?

Tô Toàn cũng không nhịn được mà kích động, nhưng mà chờ tới sáng sớm hôm sau, đã gần tới giờ vào triều sớm nhưng Chu Kì Nghiêu cũng không đi ra, Tô Toàn nhịn không được gõ cửa, bên trong lại không có thanh âm gì, Tô Toàn lo lắng có phải xảy ra chuyện gì hay không, đánh bạo đẩy cửa vào, chỉ là vừa mới bước vào nhìn qua, liền phát hiện hoàng thượng đã sớm thức dậy, đã đứng dưới một xà nhà, ngửa đầu, nhìn nơi đó, không biết đã đứng bao lâu, Tô Toàn không biết hoàng thượng đang nhìn cái gì, nghĩ rằng chẳng lẽ Vân chủ tử có thể xuất hiện ở chỗ đó sao?

Chắc là động tác của Tô Toàn làm Chu Kì Nghiêu giật mình, mặt hắn không hề thay đổi nhìn qua, liếc mắt một cái nhìn thấy Tô Toàn trong lòng không biết vì sao lại khổ sở, Tô Toàn thấy hoàng thượng cứ nhìn mình như vậy, sau đó hắn nghe hoàng thượng khàn giọng hỏi mình: “Ngươi nói….. hắn còn có trở về hay không?”

Tô Toàn không biết Chu Kì Nghiêu nói hắn là ai, nhưng vô cùng có khả năng là Vân chủ tử, Tô Toàn muốn mở miệng, lại không biết trả lời như thế nào?

Chắc là Chu Kì Nghiêu cũng không cần người khác cho hắn đáp án, mặt hắn không hề thay đổi mặc lên long bào liền đi ra ngoài.

Ngày thứ hai vẫn như cũ như vậy, ngày thứ ba….. tới ngày thứ năm, Tô Toàn rõ ràng cảm giác được tinh thần trên người hoàng thượng dần dần tan đi, một lần nữa lại khôi phục trạng thái lúc trước.

Đêm khuya, Tô Toàn theo thường lệ cùng Chu Kì Nghiêu về Dưỡng Tâm điện, động tác của Chu Kì Nghiêu rất chậm, từ từ đi về phía trước, nếu không phải Tô Toàn hầu hạ bên người chắc là sẽ không nhận ra hoàng thượng khác thường, hắn càng ngày càng trầm mặc, không dám tùy ý mở miệng, đột nhiên hắn có chút giận Vận chủ tử, sao có thể nhẫn tâm như vậy? nói đi là đi….. nhưng hắn làm nô tài, những lời này hắn không dám nói, cũng không thể nói ra.

Ngay khi Tô Toàn nhìn Chu Kì Nghiêu bước vào tẩm điện, hắn giống như ngày xưa muốn rời khỏi, đột nhiên bị Chu Kì Nghiêu gọi lại, “Cho người mang hai bình rượu cống phẩm tới đây cho ta.”

Tô Toàn muốn mở miệng khuyên, nhưng nghĩ tới hoàng thượng uống rượu có lẽ sẽ ngủ được một giấc tốt. Tô Toàn khẽ cắn môi cho người đi nâng, nghĩ tới tửu lượng của hoàng thượng, liền cho nâng nhiều một ít.

Sau khi Chu Kì Nghiêu đuổi mọi người đi, nhấc lên long bào tùy ý ngồi xuống sàn nhà, trực tiếp mở ra một bình rượu cống phẩm, nâng lên ngửa đầu uống cạn, chắc là hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, chắc là Chu Kì Nghiêu muốn chuốc say mình, liền cứ như vậy uống hết một vò, lại nhấc lên một vò khác, sau khi uống hề hai bình rượu, hắn rốt cục cảm giác trước mắt đều mơ màng không rõ, hắn dựa vào long tháp, cánh tay chống lên một chân, mặt không hề thay đổi nhìn phía trước, rất lâu không hề nói chuyện.

Hắn cứ ngồi như vậy, không biết qua bao lâu, cảm giác say đã đến chào, hắn ngủ khi nào cũng không hề biết.

Mà ngay khi Chu Kì Nghiêu say xỉn, trên xà nhà cách đó không xa, một ánh sáng bạc chợt lóe lên, một tiểu ngân long từ nơi đó thò đầu ra, ngồi chồm hổm ở chỗ kia, nhìn Chu Kì Nghiêu say không biết gì, mắt thú hồng hồng, hắn vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, cho tới khi xác định được Chu Kì Nghiêu đã ngủ, tiểu ngân long mới từ trên xà nhà xuống dưới, chạy lạch bạch tới gần, chỉ là chờ bước tới gần, lại chậm lại.

Vân Bạch Liệt nghĩ lần gặp mặt lúc trước đã là lần cuối cùng, nhưng hắn không nghĩ tới mình thế nhưng lại có trứng rồng, có hứa hẹn nửa năm với con rồng yêu kia, hắn vẫn không nhịn được trở về một chuyến, ít nhất….. để cho hai quả trứng rồng này gặp mặt một người cha khác của chúng, gặp một lần cũng tốt, nếu sau này hắn có thể may mắn còn sống, hắn sẽ trở về tìm Chu Kì Nghiêu, nhưng nếu hắn chết…. vậy để cho Chu Kì Nghiêu đưa hắn về long cung.

Vân Bạch Liệt tới gần rồi lại không dám tiến lên, cho tới khi đi tới trước mặt, rồi đột nhiên hòa thành hình người, ở trước mặt Chu Kì Nghiêu ngồi chồm hổm, nhìn khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong trong gang tấc, hắn nhịn không được vươn tay.

Khi thật sự đụng vào lại ngừng lại, Vân Bạch Liệt cách khoảng không vẽ lại khuôn mặt Chu Kì Nghiêu, cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm tay Chu Kì Nghiêu buông xuống ở một bên, đặt trên bụng mình, nơi đó vẫn không có thay đổi gì, thậm chí hắn không cảm thấy khác thường gì, nếu không phải con rồng yêu kia không cần lừa hắn, hắn thậm chí hoài nghi chuyện này có thật sự xảy ra hay không.

Nhưng hắn vẫn đến đây, không biết có thật không nhưng vẫn muốn cho trứng rồng gặp mặt Chu Kì Nghiêu một lần, hoặc là hắn muốn tìm một cái cớ để gặp mặt một lần.

Lòng bàn tay Chu Kì Nghiêu đặt trên bụng hắn, lòng bàn tay ấm áp khiến hắn muốn cầm thêm một lần nữa, ngay khi Vân Bạch Liệt muốn buông tay ra, đột nhiên cảm giác được hơi thở của Chu Kì Nghiêu không ổn định, thân thể hắn cứng đờ, sau đó liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu mở mắt, Vân Bạch Liệt sợ tới mức nhanh chóng rời đi, nhưng rồi được giữ chặt lại.

Chu Kì Nghiêu kéo mạnh một cái, Vân Bạch Liệt nghiêng người, thiếu chút nữa là đè lên người Chu Kì Nghiêu, hắn vươn tay ra cản, chống bên cạnh long tháp, mà tay còn lại bị Chu Kì Nghiêu giữ, chờ Vân Bạch Liệt sợ hãi nhìn vào đôi mắt say lờ đờ của Chu Kì Nghiêu, tầm mắt Chu Kì Nghiêu rốt cục tập trung trên người hắn, đột nhiên vươn tay sờ sờ: “ngươi rốt cục đã trở lại?”

Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu như vậy, đột nhiên trong lòng chua xót, Chu Kì Nghiêu sợ là còn say, nếu không đối phương tuyệt đối sẽ không hòa nhã với hắn như vậy.

Quả nhiên, thanh âm Chu Kì Nghiêu càng nhẹ, Chu Kì Nghiêu dùng bàn tay vuốt ve mặt hắn, bởi vì uống rượu mà nhiệt độ cơ thể đối phương cực cao, khi đụng vào mặt lạnh lẽo của Vân Bạch Liệt, nhịn không được tới gần một chút, “Sao lại vẫn lãnh như vậy, trẫm sưởi ấm cho ngươi được không? Ngươi xem ngươi, vẫn là không thể rời khỏi trẫm được, ngươi đã đi một trăm hai mươi lăm ngày rồi, trẫm đang đợi ngươi trở về giải thích với trẫm, chỉ cần ngươi giải thích, trẫm sẽ tha thứ cho ngươi. Ngươi nói, ngươi cố ý chọc giận trẫm đúng không? Trong lòng ngươi cũng có trẫm đúng không?”

Giọng nói lẩm bẩm mơ hồ gần trong gang tấc, tiếng nói Vân Bạch Liệt nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe thì thầm: “Phải….. cho nên ngươi phải chăm sóc bản thân.”

Lúc trước còn không cho hắn uống, hiện giờ lại tự mình uống vui vẻ như vậy, nhưng sao cứ nhìn vào lại khiến người ta buồn như vậy?

Chu Kì Nghiêu nhìn hắn, đột nhiên vươn tay ôm lấy hắn, chỉ là quá say, liền đè hắn xuống, Chu Kì Nghiêu lắc lắc đầu, liền dựa đầu nhìn Vân Bạch Liệt, “….. quả nhiên vẫn là nằm mơ, vẫn là trong mộng tốt hơn, ngươi ngoan như vậy, sẽ không làm cho trẫm đau lòng, làm cho trẫm…. khó chịu.”

Theo tiếng nói càng ngày càng nhỏ, Chu Kì Nghiêu rốt cục vẫn không chống đỡ được lại say tới hôn mê bất tỉnh, chỉ là nghiêng đầu, lại vừa vặn nằm bên cạnh Vân Bạch Liệt, hắn cảm nhận hơi ấm từ trên người Chu Kì Nghiêu truyền tới, lát sau nâng tay lên lau mắt, đôi mắt hồng hồng, rồi mới quay đầu đi, đặt một nụ hôn lên khóe môi Chu Kì Nghiêu, cuối cùng hắn vẫn biến trở về tiểu ngân long từ dưới người Chu Kì Nghiêu thoát ra.

Chỉ là nhìn Chu Kì Nghiêu nằm ở nới đó, Vân Bạch Liệt muốn đưa hắn lên long tháp, nhưng sợ hắn tỉnh lại sẽ phát hiện, rốt cuộc vẫn là không làm như vậy.

Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu, vẫn là xoay người, vì phòng ngừa bản thân hối hận, mà không dám quay đầu lại, nhảy lên xà nhà, chỉ là trước khi rời đi, làm bể một vò rượu, xoảng một tiếng khiến Tô Toàn ở bên ngoài giật mình, hắn vội vàng đi tới.

Nhìn thấy Chu Kì Nghiêu nằm ở nơi đó, nhanh chóng chạy qua đem người nâng lên, nhưng không thể di chuyển Chu Kì Nghiêu, chỉ có thể lay lay Chu Kì Nghiêu, không biết lay bao lâu, Chu Kì Nghiêu mở mắt ra, nhìn thấy Tô Toàn, ánh mắt tỉnh táo không ít, hắn xoa xoa lông mày, hắn vừa mới có một giấc mộng, mơ thấy ngốc tử kia trở lại…..

Nhưng cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, hắn loạng choạng đứng lên, chính là lúc này, long châu trong cơ thể lại cực kỳ nóng, động tác đi về phía hậu điện của hắn hơi dừng lại, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, xoay người nhảy lên xà nhà.

Chờ nhìn thấy xà nhà trong góc phòng, hắn nhìn qua, khi nhìn vào thứ không màu không vị mà hắn đã trải trên xà nhà, nhìn kỹ còn có mấy dấu móng vuốt ở bên trên, Chu Kì Nghiêu đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn vết móng vuốt kia nghiến răng nghiến lợi: “Vân, Bạch, Liệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.