Thất Giới Hậu Truyện

Chương 16: Chương 16: Chương 016




Đinh Vân Nham trừng năm đồ đệ, nghiêm túc nói:

- Nghe sư tổ các con nói, năm nay không khí như vậy vô cùng hiếm thấy, từ trước tới nay đây mới là lần thứ hai xuất hiện ở Đằng Long cốc, vì thế tất cả mọi người đều phải chú ý đến an toàn.

Linh Hoa không vui nói:

- Cả ngày trước giờ đều phải luyện công, vất vả lắm mới đến lễ hội tuyết tan còn không cho chúng con chơi, sư phụ thật hẹp hòi quá.

Đinh Vân Nham quát to:

- Câm miệng, đây là mệnh lệnh của sư tổ, vi sư cũng phải tuân theo.

Linh Hoa bị mắng, lập tức hai mắt đỏ lên, may mà Thiên Lân phát hiện được sớm, kịp thời an ủi Linh Hoa.

Quay đầu lại, Thiên Lân nhìn Đinh Vân Nham hỏi:

- Nếu như đúng là cốc chủ đã nói thì nhất định không bao giờ sai. Nhưng lần thứ nhất xuất hiện loại không khí này là vào lúc nào vậy?

Đinh Vân Nham chần chừ một lúc, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này ta có hỏi qua, cốc chủ dường như không muốn nói đến, chỉ nói là chuyện này đã xảy ra rất lâu trước đây, còn phát sinh một số chuyện bất ngờ, cho nên mới bảo mọi người chú ý đến an toàn.

Thiên Lân ngầm hiếu kỳ nhưng lại không hỏi nhiều, đổi sang chuyện khác;

- Những nơi tụi con đi chơi năm trước cũng chỉ vài nơi, năm nay chúng con cũng không chạy loạn lên nữa, chắc cũng không thành vấn đề phải không?

Đinh Vân Nham nghĩ một lát, đồng ý nói:

- Chỉ cần không vượt ra ngoài phạm vi kia, ta có thể không xem xét đến. Được rồi, không còn nhiều thời gian, chắc đến lúc của tiết mục nổi lửa tiệc tối, tất cả cứ đi chơi vui.

Nói rồi xoay người bỏ đi.

Sau đó, năm đứa Lâm Phàm vây lấy Thiên Lân, tranh nhau cảm kích:

- Thiên Lân, đa tạ ngươi, nếu không chúng ta năm nay không được chơi rồi.

Cười ha hả, Thiên Lân trả lời:

- Không cần phải tạ ơn, chúng ta đều là bằng hữu tốt mà.

Tiết Quân lớn giọng nói:

- Đúng, chúng ta vĩnh viễn là bằng hữu!

Bất ngờ, sáu đôi tay nhỏ nắm chặt lấy nhau, một tình cảm ngây thơ non nớt dâng lên trong lòng bọn chúng.

Buổi tối, lễ hội lửa trại náo nhiệt vô cùng.

Thiên Lân bỏ ý mọi thứ mang nặng trong lòng, bỏ hết tất cả lo lắng và nghĩ ngợi, toàn tâm toàn ý chìm vào khoái lạc cùng chúng bạn.

Thời khắc đó, nó toát ra vẻ ngây thơ thuần phác của một đứa bé tuổi nó phải có, hoàn toàn thể hiện vui sướng trọn vẹn của chính mình, ghi vào ký ức của những đứa trẻ khác.

Tuổi thê vui sướng, hồn nhiên mơ mộng.

Đối với Thiên Lân khác biệt với những đứa trẻ khác, trong đời nó có được bao nhiêu lần nở nụ cười đơn đơn giản giản như vậy?

Không khí náo nhiệt ngập tràn khoái lạc vô cùng vô tận.

Đinh Vân Nham thấy những người dân vui mừng cười nói, vẻ mặt không khỏi cũng hiện lên nụ cười không dứt.

Trước đây, ông cũng đã trải qua kích động, nhưng tu luyện lâu năm lại thêm ảnh hưởng của khí hậu vùng Băng Nguyên đã khiến ông dần dần trầm ngâm đi.

Nhưng càng trầm ngâm, càng thêm khát vọng và ham muốn khó nói đối với lễ tuyết tan.

Gió, nhẹ thổi qua mang theo khí lạnh nhàn nhạt.

Đinh Vân Nham bỏ đi thất vọng, ánh mắt lướt qua năm đồ đệ và Thiên Lân, không khỏi lắc đầu nhè nhẹ.

Lúc này, trong Đằng Long cốc có mấy bóng người bay ra, giây lát đã đến khu vực vui chơi.

Đinh Vân Nham phát hiện ra, lập tức đi nghênh đón, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

- Các sư huynh, các vị sao lại đến rồi?

Số lượng người đến tổng cộng là bốn vị, xem ra đều chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi, y phục đại khái giống nhau.

Bọn họ đều là đồ đệ của cốc chủ Triệu Ngọc Thanh, chính là đại, nhị, tam, ngũ bốn vị sư huynh của Đinh Vân Nham.

Lúc này, đại sư huynh Trương Trọng Quang cười nói:

- Năm trước chúng ta đều đóng cửa bế quan không ra, nhưng năm nay sư phụ lại đột nhiên đến, nói chúng ta bế môn đã lâu không thu hoạch được gì, không bằng theo mọi người vui chơi. Vì thế chúng ta đành phải ra đây hít thở không khí trong lành.

Đinh Vân Nham cười nói:

- Sư phụ chính là sợ bốn sư huynh buồn bực, nên mới bảo các sư huynh đi ra ngoài một chút.

Nhị sư huynh Tiễn Vân Hạc lắc đầu than thở:

- Thật ra đều bởi chúng ta ngu dốt, nhiều năm đã qua mà tu vi không chút tiến triển, sư phụ không đành lòng thấy chúng ta như vậy, mới có ý khai đường cho chúng ta.

Đinh Vân Nham thôi cười, vội vàng nói:

- Sư huynh nói gì vậy, tu vi các sư huynh so với tiểu đệ thật là quá cao. Quả thật ngu dốt là đệ đây.

Tam sư huynh Vương Chí Bằng nói:

- Vân Nham, đệ đừng khiêm nhường nữa, trong sáu đệ tử của sư phụ, đệ là người nhập môn trễ nhất, có thể thành tựu đến mức này cũng rất khó rồi.

Ngũ sư huynh Chu Kiệt cười nói:

- Được rồi, khó có dịp ra ngoài vui chơi, mọi người đừng nói những chuyện cũ quá rồi, cứ phóng túng một chuyến đi.

Đinh Vân Nham mỉm cười tán đồng, theo bốn sư huynh đi chậm trên mặt đất.

Không lâu sau, năm người đến bên đống lửa, Ngũ sư huynh Chu Kiệt vô tình nhìn thấy Thiên Lân, lập tức hô nhẹ một tiếng, hỏi:

- Sư đệ, đứa bé kia là đồ đệ của sư đệ à!

Đinh Vân Nham nhìn theo ánh mắt của Chu Kiệt, thấy đứa bé ông ta chỉ là Thiên Lân, không khỏi lắc đầu đáp:

- Tiểu quỷ này tên là Thiên Lân, hoàn toàn không phải là người Đằng Long cốc, cũng không phải đệ tử của đệ.

Bên cạnh, ba người sư huynh đều nhìn đến Thiên Lân, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc tán thưởng.

Đại sư huynh Trương Trọng Quang nghi hoặc nói:

- Đứa bé này thiên bẩm khó tìm, sư đệ vì sao không thu nó làm đồ đệ?

Đinh Vân Nham cười khổ nói:

- Đệ sao lại không muốn, nhưng tiểu quỷ này tinh quái lắm, nó không thích.

Tam sư huynh Vương Chí Bằng bất ngờ nói:

- Không vui lòng? Đằng Long cốc của chúng ta có thể nói là lịch sử lâu đời nhất trên Băng Nguyên, thực lực mạnh nhất, nó không hài lòng chỗ nào?

Đinh Vân Nham đành nói:

- Ai biết được đây? Dù sao đệ cũng nghe mấy đồ nhi kia nói, cha mẹ Thiên Lân bản lĩnh đều cao cường, dường như không muốn nó gia nhập Đằng Long cốc. Ngoài ra, sư phụ cũng có nhắc qua, không cho phép chúng ta làm khó đứa trẻ này, vì thế …

Nhị sư huynh Tiễn Vân Hạc cau mày nói:

- Theo như những gì đệ nói, đứa trẻ này hẳn có lai lịch lớn lắm. Đáng tiếc, nếu gia nhập vào Đằng Long cốc của chúng ta, tương lai nhất định thành tựu của nó không thể định lượng được.

Đinh Vân Nham không trả lời, những người kia đều chìm vào trầm mặc.

Thiên Lân ngồi bên đống lửa vốn đang rất cao hứng, mấy luồng sóng thăm dò đột nhiên xuất hiện khiến nó cảnh giác.

Quay đầu lại, Thiên Lân liếc mấy cao thủ cách vài trượng, ngầm nói: “Những người này là ai, lẽ nào là cao thủ trong cốc? Không được rồi, ta phải ẩn giấu thực lực, đừng để bọn họ biết được.”

Nghĩ đến đây, Thiên Lân không lộ ra một chút nào cả, chỉ âm thầm thu lại khí thế trên người.

Một lúc sau, Đinh Vân Nham tiến lên, nói với năm đứa Lâm Phàm:

- Đừng ham chơi nữa, đến đây bái kiến mấy vị sư bá đi.

Năm đứa trẻ không vui, nhưng lại không dám chống lại, cùng nhau kéo Thiên Lân đứng lên.

Dẫn sáu đứa trẻ quay về, Đinh Vân Nham hướng về bốn sư huynh lên tiếng:

- Đây là mấy đứa đồ đệ chưa làm được gì của đệ, xin các sư huynh đừng chê cười.

Nói rồi giới thiệu với sáu đứa bé, hai bên nói chuyện với nhau.

Năm đứa Lâm Phàm vừa nghe liền kêu là sư bá, Thiên Lân lại xưng hô với bọn họ là thúc thúc, bá bá.

Giây lát, hai bên đã quen thuộc rồi, Trương Trọng Quang kéo Thiên Lân lại hỏi:

- Con thích vui chơi với mấy đứa này (chỉ bọn Lâm Phàm), vì sao lại không muốn gia nhập Đằng Long cốc, cùng nhau tu luyện cùng nhau vui chơi?

Thiên Lân cúi thấp đầu, nhỏ nhẹ nói:

- Con cũng có nghĩ qua, nhưng con quá ham chơi, sợ không tuân thủ được quy định, cho nên …

Trương Trọng Quang cười đáp:

- Làm môn hạ của Đằng Long cốc quy định cũng không nhiều. Chỉ cần tu vi của con có thành tựu, nhất định sẽ không hạn chế con được.

Thiên Lân ngửng đầu, kinh ngạc nói:

- Quả thật vậy sao? Theo như lời bá bá nói, thế thì cứ mười ngày, hoặc mỗi tháng con đến học một lần, ngoài ra thì không cần đến. Nếu như vậy thì quá tốt rồi.

Trương Trọng Quang đang cười đơ mặt, lúng túng nói:

- Chuyện này đương nhiên không được, người tu đạo quý ở lâu dài, con thỉnh thoảng đi chơi một chút có thể, sao có thể mỗi ngày đều đi chơi được đây?

Thiên Lân chớp mắt, thất vọng nói:

- Như vậy thì đành chịu.

Trương Trọng Quang thấy nó bỏ qua, đang muốn nói tiếp, bên tai lại vang lên lời của Đinh Vân Nham:

- Đại sư huynh, tiểu quỷ này chính là đang cố ý thối thác, huynh đừng lãng phí hơi sức với nó nữa.

Trương Trọng Quang hơi hoài nghi, nghiêng đầu nhìn Đinh Vân Nham, thấy ông ấy vẻ mặt nghiêm túc không hề có chút vui đùa, đành bỏ đi tâm tư, đổi sang chuyện khác:

- Nếu như con không muốn tham gia vào Đằng Long cốc của ta thì cũng đành tùy vào con. Được rồi, các con đi chơi đi.

Thiên Lân cười ha hả, kéo mấy đứa bạn bỏ đi, trong lòng ngầm cười trộm: “Muốn dụ ta gia nhập Đằng Long cốc, ta không phải là đứa ngu ngốc đâu.”

Đưa mắt nhìn theo mấy đứa bé, Trương Trọng Quang than nhẹ:

- Thiên phú như vậy quả thật có phần không nỡ bỏ qua.

Tiễn Vân Hạc nói:

- Sư huynh lần này chẳng phải đã thu được một Từ Tĩnh vào môn hạ sao?

Trương Trọng Quang vừa nghe đến tên Từ Tĩnh, vẻ mặt liền tươi cười, nhỏ nhẹ nói:

- Đứa bé đó đúng là không tệ, tin chắc mấy nữa hẳn có thành tựu.

Vương Chí Bằng cảm thán nói:

- Các vị đều có đồ nhi hợp ý, chỉ suy một mình đệ là môn hạ đơn bạc.

Đinh Vân Nham lên tiếng:

- Tam sư huynh quá khiêm tốn rồi, môn hạ của huynh tuy thu chỉ vài ba đứa, nhưng Huyền Vũ thực lực không yếu.

Vương Chí Bằng cười khổ đáp:

- Huyền Vũ theo ta đã mười năm, so với môn hạ Lâm Phàm của đệ cũng không hơn nhiều lắm. Nếu muốn so với Từ Tĩnh môn hạ của Đại sư huynh, Tuyết Xuân môn hạ của Nhị sư huynh, Phi Hiệp môn hạ của Tứ sư đệ, Tân Nguyệt môn hạ của Ngũ sư đệ thì tuyệt đối không bằng được.

Chu Kiệt nghe vậy, phản bác:

- Tam sư huynh, không nên nói như vậy. Hiện nay, ngoại trừ Từ Tĩnh môn hạ của Đại sư huynh là nổi lên rõ ràng, mấy đứa khác đều còn chưa biết thế nào. Thành tựu ra sao còn phải trông vào kết quả tu luyện sau này, bây giờ cũng không nên vội vàng ra kết luận rồi ở đây than khổ.

Thấy bầu không khí có phần căng thẳng, Đinh Vân Nham vội vàng nói:

- Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa, nói chuyện khác vui vẻ hơn. Lần này Tứ sư huynh đi vào trung thổ, không biết là vì chuyện gì?

Trương Trọng Qung đáp:

- Chuyện này chúng ta cũng không biết rõ lắm, dường như sư phụ phái đệ ấy đi tham gia một lễ hội gì đó, cụ thể thì phải chờ đệ ấy quay về mới biết kết quả.

Tiễn Vân Hạc nói:

- Chuyện này cũng không biết lúc nào sẽ kết thúc, hay là đừng nhắc đến …

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mặt tuyết đóng băng quanh năm, trong thời gian ngắn rất khó tan đi hoàn toàn.

Ở cửa Đằng Long cốc, vài ngàn người dân bình thường lúc sớm đều đang nhảy múa ca hát để chúc mừng nhau.

Thiên Lân cả ngày cùng năm chúng bạn trà trộn vào đó, thỉnh thoảng lại chạy đi tìm Băng Tuyết lão nhân nghe kể chuyện xưa, lúc thì vui đùa trên những đống tuyết.

Cuối cùng, ngày thứ sáu băng tuyết tan hết, để lộ một vùng đất ướt át, ánh mặt trời chiếu lên mặt đất toát ra làn khói xanh nhàn nhạt.

Lúc này, đáy Đằng Long cốc bắt đầu kết băng, những người trước giờ chưa xuất hiện lúc này cũng đã ra khỏi huyệt động, hội tụ ở lối vào cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.