[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh

Chương 18: Chương 18: Con muốn tách hộ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bà nội Tô gào tiếp: “Con trai bất hiếu, tôi chỉ có mấy quả trứng gà đó thôi mà nó cũng trộm mất!... Nhà người ta đều là con trai hiếu thuận mẹ ruột, còn đây thì ngay cả một miếng đồ ăn tôi cũng chưa ăn được, đã bị nó trộm mất!... Bò ra từ trong dạ của tôi, có vợ liền quên mất người mẹ ruột này, nó còn muốn để cho tôi sống nữa hay không…”

Lục Tư Hoa nghe xong, khuôn mặt bị tức đến đỏ bừng.

Tô Cần đứng đó không biết phải làm sao, hoảng hốt nói: “Mẹ, con…”

“Bà nội, con biết ai đã trộm trứng gà!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Tô Kiến Quốc.

Tô Vãn Vãn nhìn sang, anh cả đi ra ngoài lúc nào? Trong phòng loạn thế này, cô bé cũng không để ý đến.

Lời của Tô Kiến Quốc khiến mọi người đều nhìn về hướng cậu nhóc, đến bà nội Tô cũng ngừng khóc.

Tô Cần nói: “Kiến Quốc, con biết là ai sao?”

“Con biết, vừa nãy con đã đi điều tra chuyện này.” Trứng gà không phải do họ trộm, nhưng trứng gà của bà nội bị mất chứng tỏ có người trộm đi, có thể là ai được chứ?

Thật ra vấn đề này không khó đoán, không phải nhà thằng Hai thì là nhà thằng Cả, mà trong nhà thằng Cả, ai là người có khả năng ăn vụng nhất?

Ba nói rồi, bên phía bác gái có bà nội theo sát, bác gái không cần ăn trộm cũng có thể được ăn ngon, vậy chỉ còn lại bác cả và anh họ Kiến Hoành, còn có cả nhóm các chị Đại Nha. Những người có thể loại trừ đầu tiên chính là nhóm của chị Đại Nha. Chị Đại Nha đã 18 tuổi, cũng đã đính ước với người ta, sắp kết hôn rồi, chị ấy không thể nào làm ra chuyện này được. Chị Nhị Nha cũng đã đính hôn, chị Tam Nha cũng sẽ không làm ra cái chuyện này. Bác cả là người lớn, không đến mức chỉ vì chút đồ ăn mà đi làm dăm ba cái chuyện trộm gà trộm chó, vậy chỉ còn lại một người, đó chính là anh họ Tô Kiến Hoành.

Cậu nhóc nhân lúc hỗn loạn liền chạy trốn ra ngoài, đi tìm anh họ, quả nhiên nhìn thấy cậu ta đang trốn trong một góc, trứng gà đã được cậu ta bỏ hết vào bụng rồi, vỏ trứng rải rác đầy dưới đất, còn chưa kịp vứt đi thì bị Tô Kiến Quốc bắt ngay tại trận.

“Anh, là ai?” Tô Kiến Binh hỏi cậu nhóc, hai mắt dường như đã nổi tia lửa giận dữ.

Tính tình Kiến Binh nóng nảy, trái ngược với Kiến Quốc có tính nhẫn nại. Hai con mắt cậu bé trợn to, trong con mắt hừng hực những ngọn lửa căm phẫn. Gia đình nhà con trai thứ Hai bị áp lực của nhà con trai Cả và phòng trên làm cho thở không ra hơi, ba mẹ lại hiếu thuận, lúc nào cũng kêu họ nhịn, nhịn, nhịn!

Việc này phải nhịn đến bao giờ? Nhịn cho tới khi mấy anh em họ lớn lên? Nhịn tới lúc em gái kết hôn? Ba mẹ già đi? Hay ông bà qua đời?

Cậu bé nhịn không nổi!

Tô Kiến Quốc xách Tô Kiến Hoành vào trong, đừng chỉ thấy cậu nhóc chỉ mới có mười tuổi, nhỏ hơn Tô Kiến Hoành hai tuổi, nhưng khi cậu nhóc xách Tô Kiến Hoành đi vào, trong lúc nhất thời lại làm cho cậu ta không thể phản kháng lại.

Tô Kiến Binh nhìn thấy anh cả xách Tô Kiến Hoành bước vào, lúc này còn có điều gì không rõ, cậu bé xông lên phía trước, nắm chặt nắm đấm, quát: “Hóa ra là anh, đã ăn trộm trứng gà lại còn vu oan cho bọn em, tâm địa thật độc ác!”

Tuy dáng người Kiến Binh nhỏ con, nhưng nắm đấm rất cứng, đánh lên người thì rất là đau. Tô Kiến Hoành hét lên một tiếng “A uiii”.

Tô Đại Lực tiến lên ngăn cậu bé lại: “Kiến Binh, con làm gì vậy! Đây là anh trai của con đấy!”

Con mắt của Kiến Binh đã đỏ ngầu lên: “Con không có loại anh trai này!” Cậu bé là trẻ con, vốn không biết kìm nén cơn giận, nay lại vì Tô Kiến Hoành ăn trộm trứng gà, suýt chút nữa hại mẹ của cậu bé, sao cậu bé có thể không giận được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.