[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh

Chương 4: Chương 4: Hôn sự của Tống Tri Uyển. (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tống Minh Châu kịp thời phản ứng lời này, đang muốn dạy dỗ Tống Tri Uyển, liền bị bà nội cắt lời.

“Được rồi, con cũng sớm trở về đi, ta cũng không muốn ăn cơm cùng con.”

Đây là đuổi khách.

Tống Minh Châu mang một bụng tức, nếu mình không phải vì cái nhà này, cũng vì nhà mẹ Tống gia, cô tội gì phải làm kẻ phản nhiện.

Ai có thể gọi Tiết Dược Tiến...

Tống Minh Châu nhổ ra một bãi nước bọt, chuyện này không thể cứ để như vậy nếu là Tống Tri Uyển không cưới người đó, thì gặp nạn chính là gia đình cô, lúc này, cô nắm tay bà nội.

“Mẹ, chuyện này mẹ cân nhắc thật kỹ, những gì nên nói, con cũng đã nói hết rồi, tốt nhất mẹ nên cân nhắc cho tôt, còn lại con cũng không nói gì thêm nữa, mấy ngày nữa con lại tới, lúc đó chúng ta lại nói thêm một chút.”

Bà nội rút tay ra, nén giận để cho Lưu Mẫn tiễn khách.

Đưa người đi, thức ăn cũng nguội, bà nội để Lưu Mẫu hâm lại, hai vợ chồng Tống An Thanh buổi tối mới trở về, ngoài ra hai đứa trẻ cũng ở nội trú, vì vậy, cơm tối cũng chỉ có bà nội và Tống Tri Uyển.

Bà nội vẫn là không yên tâm về Tống Tri Uyển, định cùng cô trò chuyện một chút.

Lúc mưới vừa lên lầu, nhìn thấy Tống Tri Uyển đứng ở cửa phòng, hốc mắt đỏ lên nhìn bà.

Dáng vẻ đáng thương của cô, làm bà nội đau lòng, bà cho là Tống Tri Uyển không muốn kết hôn, an ủi: “Không sao Uyển Uyển, có bà nội ở đây, đừng ai nghĩ đến việc quyết định hôn sự của con.”

Tống Tri Uyển không nhịn được trốn vào trong ngực bà nội, nhỏ giọng sụt sùi khóc.

Hai mươi năm.

Kiếp trước sống cực khổ hai mươi năm, lúc gặp lại bà nội, đã là một tấm hình trắng đen.

Hôm nay gặp lại bà nội, Tống Tri Uyển quả thật không khống chế được tâm tư của mình.

Cô khóc như một đứa trẻ, ôm bà nội không buông, giọng nói nghẹn ngào: “Bà nội, cháu thật sự rất nhớ bà.”

Bà nội cũng thấy kỳ lạ, Tống Tri Uyển lại phản ứng mạnh như vậy, có thể từ trước đến giờ bà yêu thương cháu gái, cái gì cũng không hỏi, vỗ về nhẹ phần lưng của Tống Tri Uyển, dịu dàng hiền từ.

Khóc thật lâu, Tống Tri Uyển mới dừng lại, có chút ngại ngùng từ từ buông ra, tính luôn tuổi tác của kiếp trước, mình cũng không nhỏ, kết quả trước mặt trưởng bối, lại thành một đứa trẻ.

Bà nội cũng không cười nhạo cô, lau đi nước mắt của cô, dịu dàng nói: “Uyển Uyển, buồn cái gì, gia đình cháu ở đây, không lấy chồng cũng được, còn những lời cô cháu nói, cháu đừng quan tâm, những chuyện này, còn bà nội ở đây, dù gì cũng còn anh cháu, tóm lại không đến lượt cháu lo nghĩ.”

Tống Tri Uyển không lên tiếng.

Cô không thể không lo lắng.

Gia cảnh gia đình, chính là vấn đề lớn nhất bây giờ, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào gia đình cô, cô không phải là không biết.

Kiếp trước đắc tội với Tiết gia gặp vấn đề, chẳng qua là một nguyên nhân trong đó, cũng không những Tiết gia, chẳng lẽ không có những người khác sao, Tống Tri Uyển biết rõ từ này về sau giống như đi trên tấm băng mỏng.

Nếu như muốn giữ được người nhà không chịu khổ.

Từ bây giờ cô phải lên kế hoạch, đi trên con đường mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.