Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 102: Chương 102: Lễ trưởng thành




Chuông báo di động vang lên, Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền từ trên giường nhảy bắn lên.

Cậu ta lưu loát bò xuống giường, vọt tới bên cạnh bệ rửa tay đi rửa mặt. Âm thanh lách ca lách cách rầm rầm kia nhất thời liền đánh thức ba vị nam sinh khác ngủ cùng trong ký túc xá.

Trình Húc he hé ánh mắt, sờ sờ di động nhìn xem, mới có 6 giờ sáng, trong miệng cậu ta khẽ nguyền rủa một tiếng, quơ lấy gối đầu liền hung hăng ném tới cái người đang ở bên cạnh bệ rửa tay kia.

“Cậu nổi điên cái gì vậy! Hiện tại mới mấy giờ!”

Lộ Vân Phàm miệng đầy bọt kem đánh răng, đá một cước vào cái gối đầu trên đất, cũng không để ý đến cậu ta, ngược lại rung đùi đắc ý hừ giọng bắt đầu ca hát.

“A a a a!” Trình Húc muốn phát điên lên rồi, kéo qua buồn bực kéochiếc chăn mỏng trùm đến trên đầu, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lại cảm thấy nóng không chịu được, dứt khoát cũng đi xuống giường, đi vào toilet.

Lộ Vân Phàm lại giành trước một bước chen vào trong toilet: “Thật xin lỗi! Tớ đi tắm rửa trước.”

Trình Húc thấy cánh cửa trước mắt đột nhiên khép lại, choáng váng, tiếp theo liền “Rầm rầm rầm” vừa đạp lên cửa, vừa kêu gào: “Lộ Vân Phàm, cái đồ khốn kiếp nhà cậu! Ông đây muốn đi vệ sinh!”

Trong toilet truyền ra tiếng nước, còn kèm theo tiếng ca hát của người nào đó rõ to: “Nhiệt tình của ta! Giống như một trận lửa! Thiêu đốt toàn bộ sa mạc…”

“Đồ quỷ sứ!” Trình Húc đá một cước vào cửa, một lần nữa lăn về trên giường, điều chỉnh chiếc quạt điện nhỏ nơi cuối giường lên số lớn nhất. Chính là, gió nóng thổi vù vù, căn bản là không thể ngăn được sự nóng nực của độ tuổi thanh xuân trong tháng 6.

Sau khi tụ hội cùng với Hứa Lạc Phong ở bên phòng ngủ cách vách, ba người cùng nhau đi xuống lầu. Lộ Vân Phàm tinh thần sảng khoái, trên mặt lộ ý cười không thôi, trên đường đi đều toát ra có chút vui vẻ. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comHứa Lạc Phong liếc mắt nhìn bạn mình, nhỏ giọng hỏi Trình Húc: “Nó uống lộn thuốc à?”

Trình Húc lắc đầu: “Từ tối hôm qua là bắt đầu cứ như vậy suôt, phấn khởi giống như được đi lên trời rồi.”

“Một lát nữa còn phải tham gia cuộc thi đó, cậu ta sẽ không đến trường để mà thi thi hát hò đấy chứ.”

“Không chừng... Bất quá người này cho dù thế nào cũng chẳng sợ cái gì hết, chắc cũng sẽ không thể sợ cuộc thi này...”

“...”

Lộ Vân Phàm đi ở phía trước, nghe thấy giọng nói thì thầm của hai người phía sau, liền quay đầu lại hỏi: “Đang tán gẫu cái gì đấy?”

“Không có gì.” Trình Húc cười cười, đi lên vỗ một cái vào lưng của Lộ Vân Phàm, “Buổi tối uống rượu với nhau chứ?”

“Không được.” Lộ Vân Phàm không dễ dàng phát giác mình hơi cười một chút, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

“Có hoạt động sao?”

“Hắc hắc.”

“Nhóc con chết tiệt! Điển hình của kẻ trọng sắc khinh bạn!” Trình Húc không chút khách khí chào hỏi một chút vào sau ót của Lộ Vân Phàm, chợt nghe thấy từ ven đường truyền tới một giọng nữ mềm mại: “Lộ Vân Phàm.”

Ba người theo tiếng gọi nhìn lại, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn Hồ Đan Ny đang ôm sách vở đứng ở ven đường. Cô gái mặc một cái áo đầm màu tím nhạt, mái tóc mềm mại được uốn sấy buông thả ở trên vai, duyên dáng yêu kiều, nụ cười duyên dáng.

Hồ Đan Ny đi đến trước mặt Lộ Vân Phàm, hướng về phía Hứa Lạc Phong cùng Trình Húc gật gật đầu, đột nhiên lấy từ trong đống sách vở ra một cái bẹt cái hộp nhỏ đưa tới trước mặt Lộ Vân Phàm: “Tặng cho anh, sinh nhật vui vẻ.”

Lộ Vân Phàm cúi đầu nhìn cái hộp này, nói: “Thực xin lỗi, tôi không thể nhận được.”

Sắc mặt Hồ Đan Ny thay đổi, gò má đỏ bừng: “Chỉ là món quà nhỏ, không đáng giá bao tiền.”

Tay của cô vẫn cứ giơ ra như thế, vẫn không nhúc nhích.

Lộ Vân Phàm lắc đầu: “Thực xin lỗi, thật sự là anh không có thể nào nhận được, bạn gái của anh sẽ bị mất hứng.”

Nói đến mấy từ “Bạn gái của anh” kia, diⓔnđànⓛêquýđⓞn trong giọng điệu của Lộ Vân Phàm bất giác mang theo một chút kiêu ngạo. Hồ Đan Ny xấu hổ cực kỳ, vành mắt liền đỏ lên, mắt thấy nước mắt sắp rớt xuống đến nơi.

Trình Húc túm tay Lộ Vân Phàm lên tiếp nhận hộp quà. Lộ Vân Phàm nhíu mày nhìn lại bạn mình, Trình Húc nói: “Ai nha, bạn học người ta tặng cho cậu quà sinh nhật cũng là có ý tốt, mọi người một hồi cùng là bạn học, cậu không nên làm trái với tâm ý của người ta ý chứ sao.”

Ngón tay Lộ Vân Phàm cầm chiếc hộp quà, ấp úng nói: “Cảm ơn.”

Hồ Đan Ny cảm kích liếc mắt nhìn Trình Húc một cái, lại trừng ánh mắt mang đầy vẻ oán giận nhìn Lộ Vân Phàm một cái, rồi sau đó quay đầu bỏ chạy.

Trình Húc lắc đầu: “Ai... Lại làm tổn thương một thiếu nữ với trai tim ngây thơ mất rồi.”

Lộ Vân Phàm trừng mắt: “Ai bảo cậu đưa ra cái chủ ý ngu ngốc như vậy!”

Trình Húc cười ha ha: “Thủ đoạn là ác liệt một chút, bất quá có hiệu quả là được! Cậu còn phải cám ơn tớ đó!”

Nghe xong lời nói này của Trình Húc, Lộ Vân Phàm có chút đỏ mặt, cong khóe miệng lên cười cười. Trình Húc nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Lộ Vân Phàm, trong lòng vui vẻ không thể tả đượ. Cậu ta cầm lấy hộp quà trên tay Lộ Vân Phàm, quơ quơ hỏi: “Cái gì trong này vậy nhỉ?”

“Cho cậu đó, tôi không cần.” Lộ Vân Phàm tiếp tục đi.

“Tôi đây cũng không cần, tiểu cô nương nhà người ta đưa tặng cho cậu.” Trình Húc đánh giá cái hộp, “Có thể là sách không?”

“Sách là cái chắc.”

Trình Húc mở ra vừa thấy, hóa ra là một chiếc đồng hồ máy cơ kiểu nam hiệu Tissot, giá xem chừng phải đến hơn hai nghìn đồng. Cậu ta líu lưỡi không thôi: “Thế này mà còn không đáng tiền hay sao!”

Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt vẫn như trước, không hề thay đổi.

Trình Húc cầm chiếc đồng hồ trên tay ném vào trên tay Hứa Lạc Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn luôn trầm mặc không nói: “ Này, Lộ thiếu không cần.”

Hứa Lạc Phong cười lạnh: “Không cần thì hãy vứt đi!”

Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn bọn họ một cái, nói: “Các cậu trước cầm giúp tôi một chút, đợi lát nữa về phòng ngủ để ở đó, thi xong tôi còn có việc mất rồi, không trở về phòng ngủ được.”

“...”

Trong trường thi oi bức không chịu nổi, đám sinh viên người người đều ở múa bút thành văn, bắt đầu làm để có thể kịp thời gian nộp bài thi. Giáo viên giám thị còn chưa có phản ứng kịp, thì có một người liền đứng lên xông lên bục giảng, nhẹ nhàng đặt bài kiểm tra lên trên bàn giáo viên. Lộ Vân Phàm nhét tất cả giấy bút vào trong chiếc ba lô hai quai, nhìn về hướng giáo viên cười cười sau đó liền chạy ra khỏi phòng học, từ đầu tới đuôi không quá một phút đồng hồ.

Trong trường thi, Trình Húc ngẩng đầu cùng Hứa Lạc Phong liếc mắt nhìn nhau, ở trong lòng hai người đồng loạt mắng: “Cầm thú!”

An Hồng thi xong cùng Từ Mạt Mạt cùng đi ra khỏi khu giảng đường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được ở đằng kia có một chàng trai trẻ người cao dong dỏng, đang đứng ở dưới ánh mặt trời.

Lộ Vân Phàm ăn mặc đơn giản, chiếc áo T-shirt màu trắng phối hợp với chiếc quần jeans, trên đôi chân đi một đôi giày chơi bóng, khuôn mặt sớm đã đầy mồ hôi.

An Hồng nheo nheo mắt nghênh đón ánh mặt trời, chào hỏi Từ Mạt Mạt một câu liền đi đến phía Lộ Vân Phàm đang đứng.

“Cậu cũng không biết tìm chỗ râm mát mà trốn nắng, không sợ phơi nắng như vậy bị tróc da hay sao.” An Hồng lấy giấy ăn lau những giọt mồ hôi trên mặt Lộ Vân Phàm. Chàng trai trẻ cười đến thật vui vẻ, liền cầm lấy tay An Hồng một phen: “Tôi mới đứng không bao lâu. Chúng ta đi thôi, cậu có muốn trở lại phòng ngủ một chuyến hay không?”

“Không cần đâu.” An Hồng lắc đầu cười, Lộ Vân Phàm lặng lẽ đánh giá chiếc túi đeo chéo của An Hồng một chút, không nói nữa, dắt tay cô đi về hướng cổng trường.

Chỉ một lát sau, lòng bàn tay của hai người đều ra đầy mồ hôi, nhưng mà bọn họ lại chỉ cảm thấy ngọt ngào. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, nhưng lại cũng không cảm thấy chán ghét cảm giác dinh dính nhơn nhớt trên tay này chút nào, ngược lại, lại khiến cho đáy lòng người nào đó từng hồi từng hồi tê dại. Đi ở dưới ánh mặt trời mãnh liệt, An Hồng nhìn hai cái bóng dưới chân hai người bị ánh nắng mạnh mẽ chiếu rọi phơi ra rõ ràng, lại quay đầu nhìn sang người ở bên cạnh. Gương mặt chàng trai trẻ lúc này đỏ hồng mồ hôi đầy đầu, trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt.

Hôm nay là ngày thứ chín sau khi hai người bọn họ xác định quan hệ, đúng là sinh nhật Lộ Vân Phàm tròn mười tám tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.