Thần Y Thánh Thủ

Chương 166: Chương 166: Cả hai bên cùng bị thương một cách kì quái




Khi Mễ Tuyết giãy ra khỏi người Trương Dương, Trương Dương không ngờ lại không thể nắm được cô.

Điều này trước đây với Trương Dương mà nói là chuyện gần như không thể xảy ra. Xảy ra chuyện như thế này cho thấy cơ thể hắn đang rất yếu rồi.

-Em đợi anh một chút!

Mễ Tuyết không quay đầu lại mà cứ chạy thẳng xuống phía dưới. Trương Dương ở phía trên bất lực lắc đầu đầu cười. Hắn thật sự không thể đợi ở đây.

Còn Mễ Tuyết chạy xuống đó làm gì, Trương Dương không cần đoán cũng có thể biết, nhất định là không biết tự lượng sức mình đi tìm cái con cáo đuôi chồn kia rồi. Hắn hơi hối hận chuyện đã nói cho cô biết cách giải loại độc này. Theo Trương Dương đoán thì cô không phải đang đi tìm thuốc giải mà đang tự đi chịu chết.

Ngay đến hắn còn không đối phó được với con cáo đuôi chồn thì một trăm Mễ Tuyết cũng không phải đối thủ của nó.

Trương Dương gượng người dậy. Chuyện trúng độc thì khỏi phải nói, bây giờ cơ thể Trương Dương rất yếu, còn không bằng cả Mễ Tuyết. Hắn chỉ có thể liêu xiêu đi xuống một cách chậm rãi.

Hắn muốn đuổi theo Mễ Tuyết, nói cho cô biết rằng mình hắn chết là đủ rồi, không cần đến hai người cùng phải chết.

Chỗ vách núi này không có bất kì dấu hiệu nào là từng được con người khai phá đến. Chắc là vì khó đi, chỗ này lại rất dốc nên người của Tạ gia cũng chưa từng hỏi đến.

Trương Dương gọi ở phía sau, Mễ Tuyết càng chạy nhanh. Tốc độ của cô bây giờ còn nhanh hơn cả Trương Dương.

Không gọi được Mễ Tuyết, Trương Dương cũng không cố gọi nữa, chỉ có thể chầm chậm bước theo sau, cẩn thận đi xuống phía dưới.

Hắn không muốn trúng độc mà chết, hay ngã nhào xuống vách núi mà chết. Ít nhất trước khi chết, hắn muốn đuổi kịp Mễ Tuyết, không thể để cho cô làm chuyện điên rồ.

Nhưng thấy Mễ Tuyết liều lĩnh lao xuống như vậy, thực sự Trương Dương rất cảm động. Đây là một cô gái thật lòng với mình. Có một cô gái đối xử với mình như vậy, cuộc sống của hắn dù là ngắn ngủi cũng không uổng phí rồi.

Từng trải qua một lần thập tử nhất sinh, lần này lại đối mặt với nguy cơ mất mạng, tâm lý của Trương Dương mạnh mẽ hơn trước nhiều.

Càng đi xuống, đầu óc Trương Dương càng nặng trĩu. Không biết bao lâu trôi qua, cánh tay của hắn đã hoàn toàn đen lại, màu đen còn lan ra xung quanh. Trương Dương biết thời khắc khi màu đen lan đến tim hay lên não thì cũng là lúc hắn toi mạng.

-Á!

Một tiếng hét sợ hãi từ phía xa đột nhiên vọng lại. Trương Dương bừng tỉnh, mặc kệ thân thể đang suy nhược, sải bước chạy về phía trước.

Đây là giọng nói của Mễ Tuyết. Hắn không biết Mễ Tuyết gặp phải cái gì, vì không biết nên hắn mới càng nôn nóng đến như thế.

Trương Dương đi rất nhanh, mấy phút đồng hồ sau đã đến nơi Mễ Tuyết đang gào thét. Đây là một khe nhỏ giữa vách núi. Chỗ này rất dốc, bên cạnh còn có vách đá cheo leo.

Bình thường những chỗ như thế này tuyệt đối sẽ không có người đến.

Dưới ánh trăng, Trương Dương nhìn thấy Mễ Tuyết đứng một mình ở đó, ngơ ngác nhìn phía trước, người còn run bần bật. Mấy lần cô muốn đi lên phía trước nhưng đều dừng lại ở đó.

Nhìn thấy Mễ Tuyết không sao, Trương Dương cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thấy dễ chịu hơn thì Mễ Tuyết đã chạy lên phía trước, chạy tới chỗ vách núi.

-Mễ Tuyết!

Trương Dương trong lòng quýnh lên, chân bước chạy nhanh hơn. Tiếc là dù hắn có cố gắng chạy nhanh nhất có thể thì tốc độ của hắn cũng không bằng trước đây.

Mễ Tuyết đang chạy chợt ngồi thụp xuống bắt lấy thứ gì đó. Sau đó cô liền quay người chạy đến bên Trương Dương. Trương Dương nhìn thấy trong ngực Mễ Tuyết đang ôm cái gì đó, lập tức đứng ngây ra tại chỗ, sững sờ không nhúc nhích.

Thứ mà Mễ Tuyết đang ôm là một động vật nhỏ màu trắng. Con vật này hắn vốn rất quen thuộc. Vừa nãy hắn và nó đã giằng co rất lâu, cuối cùng bị nó cắn cho một cái.

Chồn đuôi cáo, Mễ Tuyết đang ôm một con chồn đuôi cáo đến.

Trương Dương chỉ cảm giác đầu của mình có chút chập mạch. Hắn thậm chí đang hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không. Tất cả mọi chuyện xảy ra có phải là mơ không?

Tuy nhiên cảm giác đau đớn ở miệng vết thương và còn cảm giác tê liệt của toàn cơ thể hắn đã khiến cho hắn thấy rất rõ ràng rằng đây không phải là mơ. Tất cả đều là sự thật.

Mễ Tuyết ôm con chồn đuôi cáo chạy rất nhanh. Cô đã nhìn thấy Trương Dương, chẳng mấy chốc cô đã đến bên Trương Dương.

-Trương, Trương Dương, phải không? Phải nước bọt của nói có thể giải độc cho anh được không?

Ôm con chồn đuôi cáo, Mễ Tuyết có vẻ rất hồi hộp. Cả người cô đang run lên, cả gương mặt cũng trở nên sợ hãi.

Nhưng cô vẫn kiên quyết ôm con chồn đuôi cáo kia, vì cô biết nó là thứ duy nhất có thể cứu sống Trương Dương.

-Em đưa anh xem nào!

Trương Dương đặt mông ngồi trên tảng đá ở bên cạnh, thở phì phò nhẹ nhàng nói. Lúc này Mễ Tuyết mới đưa con chồn ôm trong lòng giao cho Trương Dương.

Con chồn nhắm chặt đôi mắt, trên mặt nó có điểm khô vàng, dường như có vẻ rất đau đớn.

-Độc?

Trương Dương hơi sững sờ nói. Hắn thật không ngờ con chồn đuôi cáo này cũng bị trúng độc. Phải biết rằng chồn đuôi cáo được người ta xếp hạng là một trong mười loài động vật độc nhất, cho dù là nọc độc của rắn hổ mang cũng không làm nó sợ. Nó ăn rắn ngon như ăn kẹo ngọt vậy.

Có thể khiến nó trúng độc nhất định không phải là con vật tầm thường.

-Mễ Tuyết, bên kia còn có con gì?

Trương Dương vội vàng hỏi. Con chồn cũng bị hôn mê vì trúng độc, chưa bị chết. Sau khi hỏi Trương Dương cẩn nhận lấy từ miệng của nó ra một ít nước bọt.

Độc của chồn đuôi cáo được giấu ở răng nanh của nó, chỉ có nước bọt của nó mới có thể giải độc được. Nghe hơi tởm nhưng đây là biện pháp duy nhất.

Cũng chỉ có nước bọt của con chồn đó trong cùng một ngày mới có công hiệu giải độc.

Câu hỏi của Trương Dương khiến Mễ Tuyết sợ run cả người, trên mặt cô càng lộ vẻ sợ hãi, bộ dáng cũng càng khó coi.

-Con nhện, ở đó có một con nhện rất lớn.

Một lát sau, Mễ Tuyết mới chậm rãi nói ra. Khi nói cô rúc cả người vào Trương Dương để giảm bớt nỗi sợ hãi của mình.

Con gái, trời sinh ra bình thường đều sợ các con vật mẫn cảm như rắn, nhện. Mễ Tuyết cũng không ngoại lệ.

-Đỡ anh lên, để anh đi xem thử nào!

Trương Dương đã bôi nước miếng của con chồn lên vết thương. Màu đen trên da cũng dần tan đi, chứng tỏ chất độc trong người hắn đã giải được rồi.

Điều này cũng làm cho Trương Dương thở phào nhẹ nhõm. May mà đi cùng với cô ấy đến đây, nếu chậm chút nữa, chất độc chạy vào tim thì dù có là nước miếng của con chồn đuôi cáo này cũng không cứu được hắn.

Trương Dương bây giờ coi như đã giữ được mạng sống. Nhưng chuyện này thật kì lạ. Dù là hắn biết phía trước rất nguy hiểm nhưng cũng muốn biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

-Không, không cần đi đâu!

Mễ Tuyết mặt trở nên trắng bệch, run rẩy nói. Con nhện kia thật sự rất đáng sợ, vừa rồi cô sợ hãi thét lên cũng là vì cái con kia.

-Vậy em chờ anh ở đây, anh đi một chút sẽ quay lại.

Trương Dương cố gắng đứng lên, vừa liếc nhìn con chồn còn đang hôn mê trên tay.

Vẻ mặt hắn cũng có chút do dự. Chính con chồn đuôi cáo này suýt chút nữa đã hại chết hắn, bây giờ nó bị hôn mê chính là cơ hội trả thù tốt nhất.

Nhưng chồn đuôi cáo lại là một con linh thú rất hiếm gặp trong thiên nhiên. Số lượng của loài này trên toàn thế giới là rất ít, nếu thật sự giết nó đi thì thật đáng tiếc.

Do dự một hồi, Trương Dương cuối cùng không thể xuống tay. Con chồn này trúng độc rất sâu, trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể tỉnh lại nên cũng không cần lo lắng.

Ôm theo con chồn, Trương Dương chậm rãi đi về phía trước. Mễ Tuyết đứng yên đằng sau thật lâu mới chạy theo.

Một lát sau, Trương Dương đã đi đến chỗ Mễ Tuyết đứng khi nãy.

Ở đây, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Mễ Tuyết lại sợ hãi mà còn đứng chôn chân ở đây lâu như thế.

Ở bên cạnh vách đá có một khoảng đất trống nhỏ, rộng chừng mười mét vuông. Trên vãi đất trông có một con nhện màu đen rất lớn, dài chừng nửa mét.

Nhìn thấy con nhện này, Trương Dương cũng lạnh người, hít một hơn sâu.

Đây chính là con nhện Góa phụ đen, hơn nữa còn là một con Góa phụ đen trưởng thành.

Nhện Góa phụ đen là một loài kịch độc, một trong mười động vật có độc tính cao nhất. Trong bảng xếp hạng thì Góa phụ đen được xếp thứ chín, chồn đuôi cáo được xếp thứ bảy.

Trương Dương rốt cục đã hiểu được vì sao con chồn lại bị trúng độc mà hôn mê rồi. Cũng chỉ có một trong mười loài động vật kịch độc này mới có thể khiến nó trở nên như vậy.

-Trương Dương, không, đừng qua đó!

Mễ Tuyết không biết đã đến từ lúc nào, ôm chặt lấy cánh tay Trương Dương. Rốt cuộc Trương Dương đã biết, nhất định là vừa nãy cô nhìn thấy con nhện này nên mới không dám đi xuống. Cuối cùng vì cứu Trương Dương, cô mới liều đi xuống ôm con chồn bị hôn mê mang về.

Cũng vì con nhện này nên cô mới không dám cùng đi đến đây. Nhưng cô vẫn đi đến đây cùng hắn, điều này đủ chứng mình hắn là quan trọng nhất đối với cô, thậm chí chiến thắng cả nỗi sợ hãi.

-Đừng sợ, chỉ là một con nhện lớn thôi. Em chờ anh một chút.

Trương Dương ôm lấy Mễ Tuyết nói. Con chồn đuôi cáo đang hôn mê thì chắc là con nhện cũng chẳng khá hơn là mấy. Lúc này mà không đi kiểm tra thử thì Trương Dương chắc chắn sẽ không an tâm.

Bất kể là con nhện Góa phụ đen hay là chồn đuôi cáo thì đều là những con kịch độc. Biết bên cạnh có những con vật kịch độc như vậy, Trương Dương cho dù có chữa bệnh cho người khác ở đây cũng không sao yên tâm được.

Hắn lúc này đang nghĩ đến chuyện chữa bệnh cho bác Tạ nên quên cả chuyện bản thân suýt nữa thì cũng ngáp ngoải.

Ôm con chồn đuôi cáo, Trương Dương bảo Mễ Tuyết chờ hắn, bản thân mình thì đi xuống, cẩn thận đến bên con nhện đen kia.

Trương Dương tìm một chiếc cành lá khô bên cạnh, nhẹ nhàng chọc vào con nhện. Trương Dương quơ quơ chiếc que, cũng không thấy con nhện có bất kì phản ứng nào.

Trương Dương lúc này mới đi qua, cẩn thận quan sát con nhện lớn này.

-Chết rồi?

Nhìn kĩ một hồi, Trương Dương mới phát hiện rằng con nhện độc đã bị chết, cũng là bị trúng độc mà chết, trúng phải độc của con chồn đuôi cáo.

Nhìn con nhện bị chết, lại nhìn con chồn trong lòng, Trương Dương có cảm giác rất khó diễn tả.

Đây rõ ràng là do hai con độc vật đánh nhau liều chết, cuối cùng một con chết, một con bị thương, bị hôn mê. Sau đó Mễ Tuyết may mắn nhặt con chồn bị hôn mê mang về.

Điều này mới mang lại cho hắn cơ hội giải được độc tố, hắn mới có cơ hội bảo toàn mạng sống.

Chỉ có thể nói rằng Mễ Tuyết đã quá may mắn. Những tình huống thế này không thể có cơ hội gặp được, chỉ có tỉ lệ một trên mười nghìn, một trên mười triệu cũng không đến.

Bình thường những loài động vật kịch độc như vậy dù có gặp phải nhau cũng sẽ không liều chết đánh nhau, cùng lắm sẽ tránh đi. Trường hợp liều chết đánh nhau khiến cả hai bên bị tổn thương nặng nề như vật thật sự cực kỳ hiếm.

Như vừa nãy, con chồn làm Trương Dương bị thương, bản thân nó cũng bị hắn đánh cho một cái. Tuy rằng vết thương nhẹ hơn của Trương Dương nhiều nhưng nó cũng lập tức chuồn ngay, không nấn ná ở lại dù chỉ chốc lát.

Con chồn đuôi cáo không ngờ lại tử chiến với con Góa phụ đen này. Con nhện độc chán sống cũng không chạy. Điều này thật sự khiến Trương Dương rất khó lý giải và cũng rất khó hiểu.

Tuy nhiên điều này đối với hắn mà nói thì dù sao cũng là chuyện tốt. Nếu chúng không giao tranh như vậy thì hắn cũng không có cơ hội lấy được nước miếng của con chồn. Ngày nay năm sau chắc sẽ là ngày giỗ đầu của hắn, sẽ có người hóa vàng mã cho hắn. Mà chính hắn cũng không biết linh hồn hắn có thể nhập vào một người nào khác không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.