Thần Y Đích Nữ

Chương 102: Chương 102: Thẩm thị hồi phủ




Đám nô tài bị Phượng Vũ Hành đuổi ra khỏi trù phòng, ai cũng không hiểu nhị tiểu thư có ý gì, một đám đứng ngẩn người trong sân.

Lúc này Phượng Vũ Hành mới nói với Vong Xuyên: “Những điều vừa nói ngươi nhớ rồi chứ?”

Vong Xuyên gật đầu, “Đã nhớ, lúc này chắc Hoàng Tuyền đã đến chỗ Bách Thảo đường, với tốc độ phối dược của bên kia, chắc không bao lâu sau sẽ trở về.”

“Tốt.” Phượng Vũ Hành lại nói: “Vậy ngươi cũng đi mời người đi, cứ theo như lời ta nói. Phòng bếp này ngươi cũng thấy rồi đấy, to như vậy, muốn dẫn bao nhiêu người trong lòng ngươi tự tính toán.”

Vong Xuyên nhìn thoáng qua phòng bếp này, xoay người rời đi.

Lúc này Phượng Vũ Hành mới đi ra ngoài sân, nhìn một vòng đám hạ nhân này, âm thanh lạnh lùng nói: “Yến tiệc đoàn viên ngày mai ta đã có an bài, các ngươi... nghỉ.”

Nàng nói đã có an bài thì đúng là có an bài, sau khi đuổi đám hạ nhân đi, không bao lâu sau, Hoàng Tuyền đã dẫn theo tiểu nhị của Bách Thảo đường đến, cùng một bao dược liệu đặt lên bệ. Lại chờ không lâu, rau xanh cũng có người đưa đến, còn có một đồ tể đi theo, sau khi nói chuyện gì đó với Phượng Vũ Hành, thật thà nói: “Tiểu thư yên tâm đi, loại thịt bò này cam đoan là hàng mới, sáng sớm ngày mai tiểu nhân sẽ đưa đến quý phủ.”

Phượng Vũ Hành đối với an bài như vậy rất hài lòng, lại thương lượng cùng người mà Vong Xuyên đưa đến một canh giờ, cầm lấy thực đơn đã được nàng chỉnh sửa, rồi mới về Đồng Sinh hiên nghỉ ngơi. Mà phòng bếp này, đều bị Vong Xuyên và Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm.

Lúc chạng vạng, nàng lại qua nhìn trù phòng một lần, tất cả cũng không có điều gì bất ổn, Hoàng Tuyền và Vong Xuyên còn quyết định ban đêm ở trù hạ gác đêm, đảm bảo thực phẩm được an toàn.

Đêm đó, Huyền Thiên Minh đúng hẹn tới, chỉ nghe trong hoa viên Đồng Sinh hiên từng tiếng roi vang lên, mang theo lá rụng đầu thu, bay lượng khắp khung trung.

Rốt cuộc, Thẩm thị hồi phủ.

Toàn bộ người Phượng gia dậy thật sớm, một đám trang điểm ăn diện, lúc tới gần trưa, có nô tỳ tới thông báo tới các viện của các di nương tiểu thư nhanh chóng tới cửa nghênh đón, xe ngựa của đại phu nhân đã vào kinh thành.

Vì Thẩm thị rời phủ lấy lý do là cầu phúc cho Phượng gia, cho nên khi nàng trở về, đối với Phượng phủ mà nói là chuyện vinh quang, ngay cả lão thái thái đều mặc một bộ đồ mới, trên đầu còn quét dầu hoa quế bóng loáng.

Phượng Cẩn Nguyên mới từ triều trở về, dứt khoát mặc quan bào cùng mọi người chờ đợi.

Không bao lâu sau, chỉ thấy một chiếc xe ngựa chạy từ từ chạy đến, dừng trước cửa Phưởng phủ. Bên trái buồng xe lộ ra một cái biển gỗ, trên đó viết một chữ “Phượng“.

Diêu thị, An thị, Hàn thị cùng Kim Trân tiến lên đầu tiên, vì là thiếp thất, nên các nàng phải quỳ xuống nghênh đón Thẩm thị.

Chờ màn xe được hạ nhân vén lên, bốn người đồng loạt quỳ trên mặt đất, đồng thanh nói: “Thiếp thân cung nghênh đại phu nhân hồi phủ.”

Người xuống trước vẫn là người hầu hạ bên người Thẩm thị Mãn Hỉ, Phượng Vũ Hành nhìn riêng Mãn Hỉ vài lần, nhìn bên ngoài cũng chưa thấy vết thương, chắc thủ đoạn đánh nô tỳ của Thẩm thị vẫn toàn diện, chuyên chọn nơi không lộ ra ngoài mà xuống tay mà lại đau, có thể tránh ánh mắt của người khác.

Mãn Hỉ xuống xe, lập tức xoay người đỡ người trong xe. Chỉ thấy Thẩm thị mập mạp từ trong xe đi ra, một thân tố y, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm ngọc trắng, cả người thọat nhìn thanh tịnh.

Cho tới giờ lão thái thái chưa từng thấy Thẩm thị như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, qua hồi lâu mới nhận ra người, rồi sau đó liên tục gật đầu, xem ra Phổ Độ am trên núi đúng là nơi thanh tu tốt, ngay cả Thẩm thị luôn làm mọi người bực bội có thể tu thành như vậy, thật sự khó được.

Khi Thẩm thị xuống xe, không nói hai lời liền nhanh chóng khom người nâng bốn người đang quỳ dậy, tay cầm lấy cổ tay Diêu thị và An thị, rồi nói: “Chúng muội muội mau đứng lên đi, làm đại lễ này làm gì, mau đứng lên đi.”

Bốn người được Thẩm thị đỡ dậy, Thẩm thị cho các nàng một nụ cười hiền lành, sau đó đi qua, đi phía trước hai bước, đến trước mặt lão thái thái, quỳ gối xuống: “Con dâu vấn an mẫu thân, sư phụ trong Phổ Độ am vẫn nhớ mẫu thân, nhờ con vấn an mẫu thân.”

Lão thái thái rất vừa lòng biểu hiện của Thẩm thị, chỉ cảm thấy từ lúc con dâu này vào cửa, nàng chưa thấy nhìn nàng thuận mắt như vậy.

“Mau đứng lên đi.” Rốt cuộc lão thái thái vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, chỉ nâng tay, Triệu ma ma chỉ động tiến lên nâng Thẩm thị dậy. Chợt nghe lão thái thái lại nói: “Con ở trong am cầu phúc vì Phượng gia, đồng thời cũng có thể tu thân dưỡng tính, cũng là phúc phần của con và tạo hóa. Chỉ mong con có thể để phúc phận này duy trì lâu dài, cũng không uổng một mảnh tâm tư của Phượng gia ta.”

Thẩm thị thuận kheo khom người: “Con dâu ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo.”

Khóe miệng lão thái thái hơi run rẩy, cho rằng giọng nói chuyện của Thẩm thị, ban đầu còn cảm thấy mới mẻ, nói nữa, nàng lại bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, chung quy cảm giác người trước mắt căn bản không phải Thẩm thị.

“Thiếp thân bái kiến lão giá.” Thẩm thị lại chuyển hướng Phượng Cẩn Nguyên, “Thiếp ở trong am đã tụng kinh trăm lần vì lão gia, cầu nguyện cho lão gia bình an, thăng vận.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng ngạc nhiên đối vs thay đổi của Thẩm thị, cảm động gật đầu, “Nàng có thể như vậy, ta an tâm.”

Bọn họ hàn huyên xong, mới đến lượt mấy đứa trẻ vấn an Thẩm thị.

Vẻ mặt từ mẫu của Thẩm thị nhìn mấy đứa trẻ, trước nói với Trầm Ngư và Tử Hạo: “Các con là huynh trưởng đại tỷ, sẽ phải có dáng vẻ của huynh tỷ, ngày thường phải yêu thương đệ muội, bên ngoài cũng phải quan tâm đệ muội nhiều hơn, biết không?”

Trầm Ngư và Tử Hạo cùng nói: “Con gái/Con trai đã nhớ.”

Thẩm thị gật đầu, rồi mới chuyển sang Phượng Vũ Hành, phá lệ kéo tay Phượng Vũ Hành, lời nói thấm thía: “Mẫu thân ở am đã cầu nguyện riêng cho A Hành chúng ta, con là đứa trẻ đầu tiên có hôn ước ở Phượng gia chúng ta, mẫu thân cầu Bồ Tát phù hộ con và Ngự vương điện hạ tương lai tốt đẹp.”

Câu chuyện tiếp tục dưới đây

Phượng Vũ Hành nhìn Thẩm thị, chỉ cảm thấy giờ phút này người này có nét mặt hiền hòa, tấm lòng nhân từ, lại nói với nàng một hồi như vậy, thật sự là làm cho người ta có vài phần cảm động. Đáng tiếc... Đáng tiếc rốt cuộc chỉ là giả vờ, trong ánh mắt không giấu đi cừu hận điên cuồng.

Nàng bất đắc dĩ cười khổ, khom người với Thẩm thị: “Đa tạ mẫu thân.”

Thẩm thị vỗ vỗ tay nàng, lại xoa đầu Tử Duệ, hỏi chút chuyện học vỡ lòng, lại nói tốt với Tưởng Dung, rốt cuộc, ánh mắt rơi xuống cánh tay vẫn còn treo trên cổ của Phấn Đại: “Mẫu thân cũng không biết làm thế nào để giúp con giảm bớt cánh tay đau này.” Thẩm thị vừa nói, thế nhưng còn rơi xuống một giọt lệ, “Mấy ngày nay mẫu thân dốc lòng với Phật, mới hiểu được đã làm rất nhiều chuyện sai, nay rất hận không thể thay tội cho Phấn Đại.”

Rốt cuộc Phượng Phấn Đại còn nhỏ, bị nàng dọa sửng sốt, nhìn Thẩm thị chảy nước mắt, nhưng cũng khóc lên, vừa khóc vừa chui vào trong lòng Thẩm thị: “Mẫu thân, Phấn Đại rất nhớ người.”

Phượng Vũ Hành nổi da gà một trận, rõ ràng đã thấy sự phiền chán trong mắt Thẩm thị.

Phấn Đại khóc xong, Thẩm thị ngược lại đi trấn an Kim Trân: “Mấy ngày nay ít nhiều có muội chiếu cố lão gia, trước kia ta có chỗ đối xử với muội không tốt, muội đừng để trong lòng. Trước mắt đều là tỷ muội một nhà, so với trước khác nhau.” Nói xong Kim Trân, lại trấn an Hàn thị: “Sắc mặt của muội thật sự không tốt, thân mình không thoải mái cần phải gọi đại phu đó!”

Cuối cùng, trọng điểm rơi trên người Diêu thị, chỉ thấy Thẩm thị tiến lên vài bước, chốc lát đã ôm chặt Diêu thị, lệ trong mắt tuôn rơi... “Tỷ tỷ, ta nên gọi tỷ là Diêu tỷ tỷ mới đúng, tỷ tỷ nhập phủ sớm hơn so với ta, cũng không nghĩ nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện như vậy. Mấy ngày nay tâm tính ta kiêu ngạo, luôn làm khó xử tỷ, Diêu tỷ tỷ đừng trách ta.”

Thẩm thị vốn mập, khí lực cũng lớn, Diêu thị bị nàng ôm đến thở cũng lao lực, nhanh chóng nói với nàng: “Không trách ngài, sao thiếp thân có thể trách cứ đại phu nhân. Phu nhân đừng như vậy, để bọn hạ nhân chê cười.”

Thế này Thẩm thị mới buông Diêu thị ra, sau đó cùng với ánh mắt tán thưởng của lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên, theo mọi người cùng đến Mẫu Đơn viện dùng bữa. 2

Phấn Đại đi cuối cùng lau nước mắt một phen, kích động lúc trước nháy mắt đã thu lại, chỉ thấy nàng trừng mắt nhìn Hàn thị, âm thanh lạnh lùng nói: “Thẩm thị đã đổi tính, chỉ sợ phong thủy trong phủ đã quay lại, ngươi đúng là vô dụng!”

Ánh mắt tàn nhẫn làm cho Hàn thị run run, sắc mặt trắng bệch vài phần.

Hôm nay lão thái thái tươi cười đẩy mặt, chạy vào trong, chờ riêng Thẩm thị, mà Thẩm thị kia đã sửa tác phong ngày xưa, không còn diễu võ dương oai, quy củ theo sau lão thái thái, từng bước cũng không vượt qua.

Lão thái thái không khỏi gật đầu liên tục, nếu Thẩm thị có thể duy trì như vậy, chắc chắn Phượng gia rất có phúc.

Mọi người vào Mẫu Đơn viện rồi ngồi xuống, đám hạ nhân bắt đầu bày tiệc, lão thái thái nói với Thẩm thị: “Bàn tiệc hôm nay là do A Hành thu xếp, cũng là vì để nàng học cách quản gia. Dù sao tương lai gả vào Ngự vương phủ cũng là chủ mẫu, cũng không thể lúc ở nhà mẹ đẻ không học được cái gì.”

Phượng Cẩn Nguyên cũng nói: “Nếu bàn tiệc có gì không ổn, nàng là mẹ cả phải chỉ bảo nàng.”

An thị nghe xong lời này, không khỏi cúi đầu bất đắc dĩ than nhị, chỉ nói là để Thẩm thị chỉ điểm, vậy còn không phải càng chỉ điểm càng loạn, khi nào thì Thẩm thị tham gia việc nhà vậy, nhiều năm rồi nếu không phải do Trầm Ngư đứng ra sắp xếp cho nàng, không chừng nàng đem cái nhà này thành bộ dạng nào đó rồi.

Thẩm thị cũng khiêm tốn, trả lời Phượng Cẩn Nguyên: “Thiếp thân chỉ sợ không hiểu quy củ trong vương phủ, sợ dạy dỗ sai. Chắc không gấp lắm, A Hành mới mười hai tuổi, đợi đến khi mười bốn tuổi, không bằng lão gia mời một ma ma trong cung đến, cuối cùng dạy bảo một năm, A Hành cũng có tiền đồ hơn.”

Phượng Cẩn Nguyên cảm thấy Thẩm thị nói có lý, không khỏi khen: “Cũng là nàng suy nghĩ chu đáo.”

Thẩm thị hé miệng nở nụ cười, suýt nữa làm Phượng Vũ Hành cười ra tiếng.

Thật sự là, loại hành động này, cho dù là Hàn thị hay Kim Trân, đều làm người khác yêu thương, nhưng Thẩm thị này... Quên đi, coi chừng thế giới này, không ai có cùng khí chất với nàng.

Nàng thu hồi ánh mắt, thấy một nha hoàn cuối cùng mang một khay đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn, dự đoán, chỉ sợ lát nữa, sẽ có một trò hay được trình diễn.

Rất nhanh mười sáu món ăn, tám món rau trộn, một nồi nước, cộng thêm một bát cháo được đặt trước mặt mọi người.

Mọi người thấy một bàn đồ ăn này, chỉ cảm thấy bàn tiệc ngày thường đều có thứ này thứ kia, nhưng sao mấy thứ trên bàn lại so với bình thường không quá khác nhau vậy? Khẽ ngửi, còn có hương vị kỳ lạ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.