Thần Văn Đạo

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Hoàn Thiện Thần Thông​




Tam Trọng Triều Tịch Chưởng tuy rằng chỉ là Linh giai thần thông cấp thấp, nhưng là do cường giả duy nhất từ trước đến nay đạt cảnh giới Quy Nguyên của Thanh Nguyệt thành, Giang Lưu Vũ Vương lần đầu tiên sáng tạo ra thần thông.

Năm đó Yêu tộc đến công thành, Giang Lưu Vũ Vương dùng sức một mình ngăn cản kẻ thù, ác chiến ba ngày ba đêm, giết chết mấy vạn quân của Yêu tộc, cuối cùng kiệt lực mà chết.

Nếu như không có Giang Lưu Vũ Vương, Thanh Nguyệt thành đã sớm không còn tồn tại, bởi vậy ở trong lòng của mấy trăm vạn dân cư tại Thanh Nguyệt thành, Giang Lưu Vũ Vương có địa vị cực kỳ cao, Tam Trọng Triều Tịch Chưởng này chính là do Giang Lưu Vũ Vương tự mình sáng tạo ra một loại thần thông đầu tiên, đối với người nhà Giang gia mà nói, môn thần thông này có ý nghĩa rất quan trọng, những năm sau này người của Giang gia trước sau bảy lần bái phỏng Thần Văn sư ở trong liên minh, những Thần Văn đại sư cao cao thại thượng kia tuy rằng có thể cảm giác được loại thần thông này có chút không hoàn thiện, nhưng lại không có vị Thần Văn đại sư nào có thể chỉ ra rốt cuộc là chổ nào không hoàn thiện.

Lâm Tử Nghiên tuy rằng không phải người của Giang gia, nhưng Giang Lưu Vũ Vương là ông ngoại của nàng.

Nàng chỉ chừa ra một chỗ sai lầm, mà Diệp Duy lại trực tiếp chỉ ra ba chỗ sai lầm! Nói cách khác, Diệp Duy có thể giúp đỡ nàng hoàn thiện Tam Trọng Triều Tịch Chưởng sao?

Tử Nghiên nàng khiếp sợ nhìn qua Diệp Duy, trong nội tâm dâng lên cuồn cuộn sóng lớn, cảm giác Linh Hồn lực của Diệp Duy lại có thể kinh người như thế hay sao?

"Rốt cuộc là ba chổ sai lầm ở đâu?" Lâm Tử Nghiên kiềm chế tâm tình kích động, khẩn trương rất chờ mong nhìn về phía Diệp Duy hỏi.

Diệp Duy tự nhiên không có khả năng biết rõ những bí ẩn trong đó, hắn chỉ đơn thuần mà cho rằng Tử Nghiên tiểu thư muốn khảo nghiệm chính mình, liền đưa tay ra chỉ, tùy ý chỉ chỉ ba chỗ Thần Văn giao nhau trên họa đồ, Diệp Duy chỉ ba chỗ Thần Văn giao nhau ở bên trong, trong đó một cái vị trí Thần Văn giao nhau chính là do Tử Nghiên nàng tận lực lưu lại sai lầm, mà hai vị trí Thần Văn tiết điểm ( giao nhau ) khác, thì những Thần Văn đại sư kia đều không phát hiện được vấn đề.

"Ngươi cảm thấy ba chỗ sai lầm này phải như thế nào để sửa lại? Không thì ngươi biểu diễn cho ta xem đi?" Lâm Tử Nghiên giọng nói trong trẻo còn mang theo chút run rẩy, nàng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào Diệp Duy, ánh mắt nóng bỏng vô cùng.

"Cảnh giới tu vi của ta chỉ là nhất tinh Học đồ, Nguyên lực không đủ a!"

Diệp Duy gãi gãi đầu, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng có chút hoang mang, Tử Nghiên tiểu thư nàng đây là muốn làm cái gì? Tu vi của ta chẳng qua chỉ là nhất tinh Học đồ, một đạo Thần Văn cũng không thể viết ra nỗi, phải như thế nào mà biểu thị?

Tam Trọng Triều Tịch Chưởng mặc dù chỉ là thâng thông Linh giai cấp thấp, nhưng là có tới ba mươi sáu đạo Thần Văn liền, mỗi một đạo Thần Văn đều cực kỳ rườm rà phức tạp, muốn sửa lại chổ sai, chỉ nói bằng miệng thì làm nào mà nói cho rỏ ràng được đây?

"Như vậy a. . ."

Lâm Tử Nghiên thoáng có chút áy náy nhìn qua Diệp Duy, nàng quá mức kích động đã quên mất Diệp Duy tu vi cảnh giới chẳng qua mới chỉ là nhất tinh Học Đồ. Diệp Duy bây giờ hắn chỉ có thể dùng lời mà biểu đạt sau này khi tu vi tăng lên hắn mới có thể viết ra được Thần Văn.

"Vậy ngươi có thể giảng một chút phải làm như thế nào hoàn thiện đây?" Lâm Tử Nghiên vẫn không buông bỏ mà tiếp tục hỏi tới.

"Nên kéo léo mang đạo Thần Văn thứ sáu và đạo thứ bảy nhẹ nhàng kéo lại giao nhau ở chổ này, đạo thứ mười và đạo thứ mười một đừng cho giao nhau, ở chổ này đổi một đạo Thần Văn khác. . ." Diệp Duy suy nghĩ một chút, giảng giải nói.

Đôi mi thanh tú của Lâm Tử Nghiên nhíu chặt, nàng nghe rõ nhưng vẫn không hiểu được, dù sao nàng cũng chưa có đạt tới cảnh giới cấp bậc võ giả, đối với kết cấu Thần Văn cũng không phải có thể giải thích được như Diệp Duy.

Muốn hoàn thiện thần thông, yêu cầu bản thân đối với thần thông phải vô cùng tinh thông rõ ràng mới được.

Lâm Tử Nghiên cắn chặt hàm răng hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, nhìn về phía Diệp Duy nói: "Diệp Duy, ngươi đến đằng sau ta đi" Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tử Nhiên hiện ra thần sắc đỏ bừng mê người, âm thanh như có phần vô cùng ngượng ngập.

Tam Trọng Triều Tịch Chưởng đối với Giang gia mà nói có ý nghĩa vô cùng trọng, Người của Giang gia dù trong mơ cũng muốn hoàn thiện môn thần thông này, Lâm Tử Nghiên thân là cháu ngoại của Giang Lưu Vũ Vương, bây giờ đã nhìn thấy hi vọng có thể hoàn thiện được môn thần thông này, tự nhiên tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội có thể hoàn thành nguyện vọng của ông ngoại nàng.

"A !"

Diệp Duy thật thà chất phác gật gật đầu, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm chuyện Tử Nghiên nàng muốn chính mình đứng ở phía sau nàng để làm cái gì, nhưng là hắn vẫn thành thành thật thật đi đến phía lưng sau nàng, hắn đứng cách Tử Nghiên nàng chỉ vẹn vẹn có chừng một thước, đứng ở vị trí này, hắn có thể rõ ràng ngửi thấy được mùi hương trên người Tử Nghiên nàng bay ra.

Nhìn thoáng qua bóng lưng uyển chuyển, đùi ngọc thon dài cùng với bờ mông nổi lên căng tròn của nàng, Diệp Duy có vẽ hơi lúng túng, khuôn mặt non nớt của hắn lập tức trở nên đỏ bừng.

"Ngươi tới dạy ta nên vung bút như thế nào" Lâm Tử Nghiên quay đầu nhìn về phía Diệp Duy nói ra, khuôn mặt tuy vẫn ững đỏ như trước, nhưng mà ánh mắt trở nên kiên quyết vô cùng.

"A?" Diệp Duy ngây ngốc sửng sốt một chút, chợt gật đầu nói, "Được!" Diệp Duy và Lâm Tử Nghiên đứng cách nhau khoảng một tấc, tay phải tại trong hư không khoa lên như múa.

Lâm Tử Nghiên dựa theo Diệp Duy chỉ điểm, bắt đầu chậm rãi vẽ phác thảo thần thông Tam Trọng Triều Tịch Chưởng. Cảm giác được hơi thở của Diệp Duy gần trong gang, trái tim của Lâm Tử Nghiên cũng không khỏi "Bành bành" đập loạn, đây là lần đầu tiên nàng cùng với một nam nhân đứng gần như vậy, thoáng chút vội vàng thu liễm tâm thần.

Lâm Tử Nghiên lưu động Nguyên lực ở trong hư không vẽ ra xung quanh từng đạo Thần Văn.

"Không đúng!" Diệp Duy giọng gấp gáp nói.

Diệp Duy vừa dứt lời, "Bành" một tiếng, vẽ phác thảo được một nửa Thần Văn đột nhiên nổ tung.

Đã thất bại!

Lâm Tử Nghiên thoáng có chút thất vọng, bất quá nàng cũng không có buông tha, nói: "Chúng ta tiếp tục!"

Diệp Duy chỉ có thể tiếp tục tại trong hư không vẽ lại, chỉ điểm Lâm Tử Nghiên.

Lâm Tử Nghiên liên tiếp vẽ phác thảo mấy lần, nhưng đều thất bại, rất nhanh đã hao hết Nguyên lực, hơi thở hổn hễn.

"Tử Nghiên tiểu thư, chúng ta bây giờ hay là thôi đi, để sau này hãy nói!" Diệp Duy hướng Lâm Tử Nghiên nhìn lại quay đầu cười khổ nói. Lâm Tử Nghiên toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, phác hoạ thần thông thật là tương đối tốn sức, bởi vì cả người ướt đẫm mồ hôi , quần áo trên người Lâm Tử Nghiên đã dán sát vào thân thể, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn, có một loại hấp dẫn không nói thành lời.

Diệp Duy tranh thủ thời gian lúng túng quay đầu dời đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều, Tử Nghiên tiểu thư khí chất cao quý, làm cho người khác không dám có ý bất kính.

"Không được!" Lâm Tử Nghiên kiên quyết mà lắc đầu nói, nàng nhất định phải đem cái thần thông này hoàn thành. Bởi vì đó chính là của ông ngoại nàng lưu lại.

Lâm Tử Nghiên xuất ra một viên đan dược màu trắng, nuốt xuống, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện để khôi phục Nguyên lực.

Diệp Duy không khỏi líu lưỡi, đan dược đó chính là Nguyên Linh Đan, giá trị rất xa xỉ, có một số võ giả còn không có mà dùng.

Lâm Tử Nghiên ngồi xếp bằng khôi phục lại Nguyên lực, Diệp Duy có chút cảm thấy vô cùng buồn chán, cúi đầu nhìn lại, Lâm Tử Nghiên quả thực là đẹp đến không tưởng tượng nổi, hai hàng mi nhếch lên một chút, chiếc mũi tinh xảo đẹp đẽ, môi phấn hồng tươi, sắc đẹp lay động lòng người không bút mực nào tả xiết, tóc dài rơi xõa trên vai thần thái ôn nhu dịu dàng làm Diệp Duy ngây ngất không thôi.

Nhìn theo chiếc cổ trắng nõn nà đưa xuống, Diệp Duy không khỏi cảm thấy tim đập rộn lên, chỉ thấy nơi cổ áo kia mơ hồ có thể hiện ra làn da trắng nõn cùng với đường cong nhô lên đối xứng hoàn mỹ mê người, tuy rằng không quá đầy đặn nhưng lại săn chắc cực kỳ, Diệp Duy mới chỉ nhìn thoáng qua mà tâm thần đã trở nên ngây dại.

Tử Nghiên nàng được công nhận là nữ thần của Nam Tinh học viện, Diệp Duy lại là thiếu niên huyết khí phương cương, cảnh tượng hấp dẫn như thế, Diệp Duy như thế nào chịu đựng được đây?

"Ta đang suy nghĩ lung tung cái quái gì thế?" Diệp Duy hung hăng lắc mạnh đầu, đem ý niện lộn xộn trong đầu vứt bỏ, hít một hơi thật dài rồi cuống quít thu hồi ánh mắt, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, không dám nhìn Tử Nghiên nàng nữa. Không thể không nói, Lâm Tử Nghiên xinh đẹp tuyệt trần làm cho Diệp Duy tim đập thình thịch không ngừng, hắn nhịn không được lại quay đầu lại nhìn thêm mấy lần.

Sau một lát, Lâm Tử Nghiên mở mắt, một viên Nguyên Linh Đan đã làm cho nàng khôi phục Nguyên lực hoàn toàn.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Duy, đang muốn nói cái gì đó lại đón trúng ánh mắt nóng bỏng của Diệp Duy đang nhìn mình, Lâm Tử Nghiên đột nhiên ý thức được là chuyện gì, lập tức "A" lên một tiếng kinh hô, đôi má phấn hồng đỏ rực, bỗng nhiên đứng lên.

"Ta. . ." Diệp Duy há mồm không khỏi có chút lúng túng.

Trên ngực phập phồng nhấp nhô một trận, rất nhanh Lâm Tử Nghiêm chậm rãi bình tĩnh lại, mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn không nói gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Duy, so sánh với mấy nam nhân có ý đồ muốn tới gần nàng, Diệp Duy cái tên này điệu cười có vẻ lúng túng lộ ra sự chân thành hơn nhiều.

"Chúng ta tiếp tục đi!" Lâm Tử Nghiên hạ quyết tâm, nhất định phải đem thần thông Tam Trọng Triều Tịch Chưởng hoàn thiện.

"Ân!" Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lâm Tử Nghiên, tuy rằng hắn không rõ Lâm Tử Nghiên tại sao phải như vậy cố chấp, mang theo một tia áy náy Diệp Duy quyết định giúp đỡ Lâm Tử Nghiên hoàn thành điều tâm nguyện này.

Diệp Duy tiếp tục chỉ điểm Lâm Tử Nghiên, nhưng tiếp theo, vẫn bị thất bại, dù sao Lâm Tử Nghiên đối với thâng thông Tam Trọng Triều Tịch Chưởng này viết ra cũng chưa được thuần thục.

"Lại, gần thêm một chút nữa, không sao!" Lâm Tử Nghiên khẽ cắn môi dưới, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Duy, hơi có vẻ ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói ra.

"Còn phải tới gần hơn?" Diệp Duy cẩn thận từng li từng tí mà bước lên nửa bước, nửa bước này sau khi bước xong, thân thể Diệp Duy hầu như dán vào trên thân thể mềm mại của Tử Nghiên nàng rồi. Diệp Duy rõ ràng có thể cảm giác được trên người Tử Nghiên nàng truyền tới hơi ấm thoang thoảng.

Mùi thơm ngây ngất quanh quẩn bên mũi, cảm xúc trong lòng Diệp Duy cuồn cuộn dâng lên, mắt thấy được Lâm Tử Nghiên sắp sữa viết sai, hắn nhanh chóng vung tay một phát liền nắm được bàn tay trắng như ngọc của Lâm Tử Nghiên, cầm tay nàng chậm rãi vẽ phác thảo. da thịt Lâm Tử Nghiên sáng bóng mượt mà, bàn tay trắng nõn làm cho Diệp Duy xúc cảm dâng trào không nhịn được rung động trong lòng.

Bất quá lúc này hắn cũng bất chấp hết mọi chuyện, cầm lấy tay Lâm Tử Nghiên chậm rãi phác hoạ ra.

Cảm nhận được lòng bàn tay Diệp Duy truyên đến cảm giác ấm áp, tuy rằng đôi má của Lâm Tử Nghiên chút nóng bừng lên nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, nàng chuyên tâm mà thúc giục Nguyên lực vẽ phác thảo ra từng đạo Thần Văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.