Thần Hy Khúc

Chương 48: Chương 48




Chương 48

Từ Lương kinh ngạc nhìn dì Ngân, “Ngay bây giờ ạ?”

“Đúng vậy.” Dì Ngân lần nữa cười hiền từ, “Thư phòng của cậu Cả ở phía đối diện bên kia.”

Nhìn theo hướng tay của dì, Từ Lương dễ dàng tìm thấy được thư phòng của Vưu Thần. Ánh mắt đảo loạn một chút, cậu vô tình phát hiện thư phòng của y khá gần với phòng ngủ của Vưu Chiếu Hy.

Chớp mắt nhìn về hướng của thư phòng một chút, Từ Lương mới quay đầu lại nhìn dì Ngân, “Dạ, cháu cảm ơn ạ.”

Dì Ngân đã hoàn thành công việc của mình, lập tức xoay người rời đi.

Khu hành lang lầu hai quả thực vắng vẻ đến ảm đạm. Xung quanh cũng chỉ toàn là những căn phòng cửa đóng kín, ngay cả một âm thanh nho nhỏ cũng không phát ra.

Từ Lương vô thức nuốt nước bọt, dằn xuống cảm xúc lo lắng sợ hãi ở trong lòng.

Lúc này cậu bỗng nhớ đến những lời dặn dò của cha mình, chân mày bất giác nhíu lại, không nghĩ đến việc Vưu Thần sẽ sớm muốn gặp mình để nói chuyện như thế.

Ngẩng mắt nhìn quanh hành lang một lần cuối, Từ Lương ôm đống tập vở trước ngực, chậm rãi đi về phía thư phòng của Vưu Thần.

Tâm tình ngổn ngang lo sợ của Từ Lương từ dãy phòng đối diện đi đến trước cửa thư phòng của Vưu Thần kì thực vẫn không cách nào thuyên giảm.

Lòng bàn tay đều đã sớm đổ một tầng mồ hôi lạnh. Từ Lương nhắm nhẹ mắt lại, tự trấn an bản thân sẽ không có gì nguy hiểm cả. Nhưng trái tim của cậu hiện tại đã đập mạnh như trống dồn.

Từng hồi từng hồi thật gấp gáp và hồi hộp.

Mở mắt ra, nhìn chăm chú vào lớp cửa màu nâu bóng loáng thơm mùi gỗ, Từ Lương cẩn thận đưa tay lên gõ ra ba tiếng, cách đều nhau.

Người ở bên trong lúc này đang đứng tựa người ngay bên cửa sổ rộng lớn, ánh mắt đăm chiêu phóng ra ngoài bầu trời đen như mực. Ly huyết tửu nằm gọn trong bàn tay của y, khẽ dao động từng chút, rốt cuộc thì dừng lại.

Chất lỏng sóng sánh màu đỏ sẫm cũng theo đó mà ngưng đọng.

Vưu Thần cố ý để cho người ở bên ngoài chờ đợi thêm một chút, như vậy sự căng thẳng cũng sẽ theo đó mà tăng thêm một bậc. Vài giây sau, khi đã vừa đủ, Vưu Thần âm trầm nhếch nhẹ khóe môi, bật ra âm tiết lạnh lùng, “Vào đi.”

Từ Lương đứng bên ngoài rốt cuộc cũng có thể nghe thấy hiệu lệnh của người kia, lập tức đặt tay lên chỗ nắm cửa, vặn xuống một vòng.

Cánh cửa chậm rãi hé mở, để lộ bên trong là một gian phòng được pha trộn bởi hai tông màu đen và đỏ. Nhìn qua vừa có chút cảm giác ma mị xen lẫn lạnh lùng tăm tối.

Khung cảnh ở bên trong thu vào đôi mắt ngây ngô của Từ Lương. Cậu mơ màng đẩy nhẹ cánh cửa ra phía sau, sau đó thì ngước mắt nhìn đến bóng lưng cao lớn lạnh lùng của Vưu Thần.

Từng bước run rẩy lo lắng đi tới gần, Từ Lương nuốt nước bọt, ngập ngừng lên tiếng, “Cậu Vưu cho gọi em?”

Vì đã được Từ Thiếu Hàn dặn dò trước đó, Từ Lương sớm thay đổi cách xưng hô của mình đối với Vưu Thần.

Nghe thấy hai tiếng “cậu Vưu”, khóe môi của Vưu Thần càng thêm nồng đậm ý vị. Y lãnh đạm xoay lưng lại, vừa vặn thu vào tầm mắt là một cậu bé vẻ mặt đang run rẩy căng thẳng tột độ.

Bước đến đặt xuống bàn ly huyết tửu của mình, Vưu Thần chống hai tay xuống mặt bàn lạnh lẽo, ánh mắt hướng đến Từ Lương đang chăm chú nhìn mình.

“Khá khen cho hai tiếng cậu Vưu.”

Từ Lương nhất thời không biết nên đáp lại câu gì, chỉ im lặng nhìn nụ cười bên khóe môi của Vưu Thần.

Không rõ lắm cảm giác trong lòng mình là đúng hay sai, nhưng nụ cười kia khiến cậu chướng mắt vô cùng. Nó không phải là một nụ cười thân thiện, cũng không hẳn là nụ cười lạnh nhạt. Nó tựa hồ như là một ẩn ý mỉa mai cậu vậy.

Vì cảm giác này cho nên hình ảnh của Vưu Thần trong lòng Từ Lương đã không còn bình thường như trước.

Cậu nghĩ rằng bản thân mình khá sợ y.

Vưu Thần nói xong cũng dừng lại cẩn thận nhìn đến chồng sách vở trong tay Từ Lương, sớm hiểu ra được người kia định đi đâu và làm gì, ánh mắt chợt lạnh xuống.

“Cùng Chiếu Hy làm bài?”

Từ Lương nghe hỏi, ánh mắt chợt dời xuống chồng sách vở trong tay mình, sau đó lập tức gật đầu lễ phép đáp, “Vâng, em đang chuẩn bị sang phòng Tiểu Hy làm bài ạ.”

“Tiểu Hy...” Vưu Thần bỗng nhiên hừ khẽ bằng mũi, giọng cười cũng lạnh nhạt đầy khinh miệt, “Có phải là hai đứa rất thân với nhau không?”

Từ Lương lần này chần chừ không biết có nên gật đầu thừa nhận hay không. Bàn tay vô thức siết chặt lại, khiến cho vài cuốn vở hơi uốn cong vào. Hồi lâu sau, cậu ngập ngừng nửa gật đầu nửa lại không, tuyệt nhiên không dám từ miệng thừa nhận mối quan hệ thân thiết đó.

Vưu Thần nhìn biểu tình khó xử của cậu, chân mày thoáng nhíu lại, “Khó trả lời đến vậy?”

“...” Từ Lương cúi thấp đầu, thật lòng không biết nên trả lời làm sao mới có thể thuận ý vừa lòng người kia nữa.

Bầu không khí trong phòng lúc này trở nên ngột ngạt vô cùng. Khí lạnh từ bên ngoài cửa sổ khẽ lùa vào, Từ Lương đôi vai rụt lại, rùng mình một cái.

Vưu Thần cũng im lặng nhìn cậu, cố tỏ ra kiên nhẫn để chờ đợi người kia trả lời. Nhưng e rằng những câu hỏi của y quả thực khó khăn quá rồi.

Đứng thẳng dậy, Vưu Thần bất ngờ di chuyển ra đến trước bàn làm việc, bộ dáng phóng khoáng lại tao nhã tựa vào cạnh bàn, bàn tay chống ra phía sau, cằm hơi vểnh lên, vừa đủ để khiến cho từng góc cạnh trên khuôn mặt trở nên sắc bén, động lòng người.

Từ Lương khi đó cũng ngẩng đầu nhìn qua y một cái, không lường trước được hình ảnh thập phần quyến rũ kia thu vào tầm mắt, cả người thoáng chốc đứng hình.

Vưu Thần vốn không lưu tâm những biểu tình trên gương mặt của cậu, nhàn nhạt bình thản mà hỏi, “Sống ở đây, cậu cảm thấy thế nào?”

Cảm thấy thế nào?

Ừm, thật sự là tốt hơn nhiều so với nơi ở trước kia.

Từ Lương trong nội tâm thầm trả lời, khóe miệng đến giờ vẫn bị đóng băng không cách nào hé ra nói tròn một câu. Nhìn đến biểu cảm lạnh nhạt đáng sợ của Vưu Thần, cậu càng nghi hoặc khả năng nói của mình sẽ bị tê liệt hoàn toàn sớm thôi.

“Vẫn định không trả lời?” Vưu Thần liếc lạnh một cái.

Nội tâm dần bình tĩnh trở lại, Từ Lương ngẩng đầu nhìn Vưu Thần, thấp giọng đáp, “Dạ rất tốt ạ...”

“Tốt?” Vưu Thần nhướng mày, “Vậy, cậu có biết vị trí cùng công việc của mình trong ngôi nhà này là gì không?”

Từ Lương im lặng nhìn y, trong đầu không có lấy một ý gì để có thể đáp lại câu hỏi kia.

Vị trí?

Vì sao hai từ này đi qua đại não của cậu lại khiến tâm tình nổi lên những gợn sóng nhỏ như vậy chứ?

Vị trí sao?

Từ Lương không thể dằn xuống những suy nghĩ tiêu cực liên tục xuất hiện trong đầu. Môi mím chặt lại, ánh mắt lại cố chấp nhìn xuống mặt đất màu xám tro lạnh lẽo.

“Em thật sự không biết.” Trong giọng nói nghe ra vài điểm run rẩy, “Nhưng nếu cậu Vưu muốn em làm gì, em đều sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc đó.”

“Vậy sao?” Vưu Thần âm trầm cười một tiếng tựa hồ mỉa mai, bước chân đột nhiên di chuyển về phía Từ Lương.

Trong bàn tay của y không biết từ lúc nào lại xuất hiện một chiếc bật lửa mạ vàng sáng loáng. Khẽ khàng bật nắp lên, Vưu Thần ấn xuống ở vị trí màu đen, lập tức có một ngọn lửa đỏ cam xuất hiện.

Ánh lửa thu vào tầm mắt của Từ Lương, giống như một cơn giận dữ cháy rực. Âm thanh lạnh lẽo của động tác bật nắp cùng với sức nóng của ngọn lửa nhất thời làm cho Từ Lương rùng mình. Đôi mắt không cách nào rời khỏi ngọn lửa rực rỡ kia.

Vưu Thần đưa chiếc bật lửa đến trước mặt Từ Lương, thầm lặng quan sát gương mặt tái nhợt của cậu qua ánh lửa đỏ, khóe môi khẽ rướn lên một chút, vừa xa cách vừa lãnh đạm mà nói một câu.

“Nói vậy, nếu tôi yêu cầu cậu tránh xa Tiểu Hy ra, thì sao?”

Ngọn lửa một lúc một nóng hơn, cảm giác như muốn thiêu đốt từng lớp da thịt trên gương mặt của Từ Lương. Cậu nhìn vào ánh lửa một lúc thật lâu, bên tai vẫn truyền đến giọng nói lạnh lẽo đầy sự ghen tức của Vưu Thần, nội tâm thoáng chốc sợ hãi run rẩy.

“...”

Sau một hồi chiêm ngưỡng nét mặt sợ hãi đến trắng nhợt đi của Từ Lương, Vưu Thần bất giác cười lạnh một tiếng, đóng nắp chiếc bật lửa lại, thu hồi ngọn lửa về chỗ cũ.

“Đùa thôi.”

Gian phòng chìm trong tịch mịch, âm tiết trong cổ họng của y bật ra lại càng lãnh đạm khó nghe hơn.

Hai cánh tay giống như bị hút hết sức lực, chồng sách vở từ trên không rơi xuống đất, tạo ra một loạt âm thanh lộp độp phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.

Vưu Thần quay đầu lại nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng yếu đuối của con người, nụ cười càng lúc càng thêm ý vị khinh miệt.

“Chỉ mới như vậy đã sợ hãi rồi sao?”

Đôi mắt Từ Lương tựa hồ run lên, cả người ngồi xổm xuống đất, hoang mang cùng vội vã thu dọn những cuốn vở nằm ngổn ngang ở trên mặt đất.

Sàn nhà lúc này in lên một bóng đen cao lớn của Vưu Thần, Từ Lương sợ hãi nhìn nó không rời mắt, đôi vai lại rụt vào như một thế phòng bị.

“Đừng lo lắng như vậy.” Vưu Thần cũng ngồi xuống đối diện với Từ Lương, ngón tay mang theo nhiệt độ lạnh như băng chạm đến chiếc cằm run rẩy của cậu, nâng lên một khoảng nhất định.

“Công việc của cậu kì thật rất đơn giản. Buổi sáng sẽ cùng Tiểu Hy đến trường, buổi chiều sẽ cùng Tiểu Hy trở về. Mọi động tĩnh cùng mối quan hệ bên ngoài của Tiểu Hy, tất cả những thứ ấy đều phải báo cáo lại cho tôi, không sót một thứ gì.”

Dừng lại, y nhìn cậu, thoáng mỉm cười, “Được chứ?”

Từ Lương ở góc độ này có thể nhìn rõ từng đường nét sáng sủa quyến rũ của Vưu Thần. Nhưng sâu trong đôi mắt màu hổ phách của y dường như chỉ ẩn chứa một nỗi căm ghét duy nhất dành cho cậu. Đầu ngón tay bám vào da thịt, lạnh đến thấu xương.

Đôi môi run rẩy, Từ Lương không thể nghĩ ra được một câu phản kháng nào, đành thuận ý của y mà nói, “Vâng.”

Sau khi nghe thấy sự phục tùng của Từ Lương, Vưu Thần thoáng cái đã đứng thẳng dậy, từ trên nhìn xuống đỉnh đầu của cậu, hạ giọng bồi thêm một câu:

“Tiểu Hy ban đêm rất khó ngủ, vì thế càng không hoan nghênh bất kì ai ngủ cùng em ấy đâu. Đã rõ rồi chứ?”

Từ Lương vẫn mơ hồ nhìn xuống đôi bàn tay ướt lạnh của mình, cổ họng khô khốc không thể phát ra bất kì âm tiết nào nữa.

Không gian lần nữa chợt lắng xuống.

Tiểu Hy, làm sao tớ có thể đem tất cả mọi thứ xung quanh cậu nói lại cho người này được chứ?

Nhưng Tiểu Hy, làm sao tớ có thể làm trái đi ý muốn của người này?

Phải làm sao? Tớ phải làm sao đây?

Từ Lương trong lòng một đống ngổn ngang xen lẫn khiếp sợ, đôi tay ôm lấy chồng sách vở đã sớm bị nhăn nheo vài góc, đôi chân loạng choạng đứng dậy.

Không hề nhìn qua nét mặt của Vưu Thần thêm một lần nào nữa, Từ Lương cắn nhẹ môi mình, tự dằn xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, “Đã rõ, thưa cậu Vưu.”

Vưu Thần lúc này xoay lưng về phía cánh cửa, ánh mắt phóng ra ngoài bầu trời đen đặc một mảng, nhàn nhạt nói, “Cậu cũng biết rõ việc đầu tiên cần làm là gì rồi chứ?”

Từ Lương không nhịn được nhíu mày, cố gắng tập trung nghĩ đến việc đầu tiên mà mình phải làm. Im lặng một lúc thật lâu, có lẽ đã hiểu được điều người kia ám chỉ, cậu ngập ngừng lên tiếng, “Không được nói lại cho Tiểu Hy?”

Ngay lập tức, Vưu Thần bật ra một tiếng cười trầm thấp, tựa hồ rất hài lòng về sự nhạy bén của Từ Lương, “Rất thông minh.”

Từ Lương ôm lấy chồng sách vở, bước chân toan di chuyển về phía cánh cửa, “Nếu không...còn gì nữa, em xin phép...”

Vưu Thần không đáp lại, cũng không quay đầu nhìn cậu, mặc cho người kia tự hiểu mà mau chóng rời khỏi phòng.

Nói được một nửa câu, Từ Lương quyết định thay đổi, cúi thấp đầu, “Cậu Vưu nghỉ ngơi.”

Sau đó thật vội vã mà thoát khỏi thư phòng lạnh lẽo tịch mịch ấy.

Âm thanh đóng lại của cánh cửa vang lên cũng gấp gáp run rẩy. Vưu Thần đứng lặng một chỗ, ngón tay mân mê thành ly rượu, trầm mặc nghĩ về những điều mình vừa nói, có chút thoải mái mà cúi thấp đầu, nhấp một ngụm huyết tửu cay nồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.