Thần Đế

Chương 115: Chương 115: Phong thủy luân chuyển...




Tô Dật hi vọng mình ở trên lực lượng linh hồn có thể tiến bộ lần nữa.

Xì xì xì...

Theo Tô Dật tu luyện, trong không gian chung quanh, không biết từ chỗ nào có năng lượng buông xuống, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau cùng bay vào mi tâm Tô Dật.

Loại năng lượng này tiến vào mi tâm, rất ấm áp, như gió mát phất qua, dễ chịu nói không nên lời.

Đây hết thảy, Tô Dật đã quá quen thuộc.

Những năng lượng này là bởi vì tu luyện Ngự Thiên Quyết, có thể tăng cường lực lượng linh hồn của mình, giống như tu luyện nguyên khí trong cơ thể.

Linh hồn, vốn là vật hư vô mờ mịt.

Nhưng ở dưới loại năng lượng này, Tô Dật có thể cảm giác được nó tồn tại.

Ở dưới năng lượng ấm áp kia bao phủ, lực lượng linh hồn trong đầu phát ra ánh sáng trong suốt, tùy ý dập dờn.

Loại cảm giác này quá kỳ diệu, dễ chịu nói không nên lời.

Thời gian chầm chậm trôi qua, cả người Tô Dật bao phủ ở trong huỳnh quang, ánh sáng dập dờn, từ trong cơ thể tràn ngập ra một loại khí tức cổ lão.

Giờ phút này dưới vách đá, một yêu viên thân hình khá lớn đang leo lên, dù ở trên vách đá dốc đứng, cũng cực kỳ nhanh nhạy.

Tốc độ của nó rất nhanh, giống như giẫm trên đất bằng.

Xoẹt...

Tô Dật đang tu luyện Ngự Thiên Quyết, trong nháy mắt thủ ấn thu lại, hai con ngươi mở ra, có quang mang lấp lóe nhìn về phía trước.

Vừa rồi đang tu luyện, bốn phía đều nằm trong cảm ứng của mình, giống như có một loại cảnh tượng rõ ràng xuất hiện ở trong đầu, bao quát Đại Viên kia.

- Tuyết Ngọc Man Viên!

Tô Dật chuyển mắt, lộ ra vẻ cảnh giác, không nghĩ tới Tuyết Ngọc Man Viên cũng đuổi theo, khó trách lúc trước Hỏa Liệt Man Điểu cùng nó giằng co lại không bay, nguyên lai Tuyết Ngọc Man Viên biết sào huyệt của Hỏa Liệt Man Điểu.

- Ngao.

Tuyết Ngọc Man Viên nhìn Tô Dật, phát ra tiếng gào thét trầm thấp, thân thể phủ phục ở một bên, mắt lộ ra kính sợ, không dám tới gần.

Tô Dật hơi kinh ngạc, Tuyết Ngọc Man Viên không hề có ác ý, nhưng không biết Tuyết Ngọc Man Viên này chạy đến sào huyệt của Hỏa Liệt Man Điểu làm gì.

Tuyết Ngọc Man Viên có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng còn không cách nào miệng nói tiếng người.

Tuy Tuyết Ngọc Man Viên không có ác ý, nhưng Tô Dật không dám khinh thường, Hỏa Liệt Man Điểu còn ở trong không gian thần bí luyện hóa linh dịch trị thương, lấy tu vi của mình, còn không cách nào là đối thủ của Tuyết Ngọc Man Viên.

Không thể tiếp tục tu luyện Ngự Thiên Quyết nữa, Tô Dật còn phải đề phòng Tuyết Ngọc Man Viên, bắt đầu ở một bên luyện tập vũ kỹ.

Vô luận là Bát Hoang Nộ, Xích Viêm Chưởng, Thất Thương Quyền, hay Cuồng Long Trảm Tam Đao, tuy hắn đều có thể thôi động, nhưng như Cuồng Long Trảm Tam Đao, chỉ có thể thôi động hai đao trước, hay Thất Thương Quyền và Xích Viêm Chưởng, dù thuần thục, nhưng còn chưa tới cực hạn.

Quen tay hay việc, lặp đi lặp lại luyện tập, rèn luyện, ở trong thực chiến sẽ càng thêm nhanh chóng, chiếm không ít ưu thế.

Vũ kỹ, mỗi người bởi vì trình độ thuần thục, tu vi, kỹ xảo… mà kích hoạt ra uy năng cũng sẽ khác biệt.

Nhưng dứt bỏ tu vi, trong đồng cấp, trình độ thuần thục, kỹ xảo, tốc độ… càng cao, uy năng tự nhiên sẽ càng mạnh.

Bên ngoài còn có tiểu đội mạo hiểm kia, Tô Dật dự định khổ tu một đoạn thời gian, tăng cường thực lực.

Dù sao dọc theo con đường này cũng là rèn luyện, tiểu đội mạo hiểm kia xuất thủ, cũng coi như thêm chút vui thú.

- Oanh...

- Phanh phanh phanh!

- Vù vù...

Ở dưới đại thụ che trời, không ngừng truyền ra âm thanh trầm đục, tiếng rít, âm thanh xé gió.

Sau đó trong mấy ngày, Tô Dật đều đắm chìm ở trong luyện tập vũ kỹ.

Xích Viêm Chưởng, Thất Thương Quyền, Cuồng Long Tam Đao… Tô Dật luyện tập không dưới trăm ngàn lần.

Âm thanh xé gió trầm đục, ở trên vách đá không ngừng truyền ra.

Tuyết Ngọc Man Viên một mực đứng ở đằng xa, hiếu kỳ nhìn Tô Dật, không có tới gần, cũng không có ý tứ rời đi, ngẫu nhiên cảm giác được khí tức của Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, làm cho nó càng kính sợ hơn.

Mấy ngày ở chung, Tô Dật đã có chút yên tâm, mỗi lần tu luyện tới tình trạng kiệt sức, sẽ vận công thổ nạp khôi phục.

Sau khi tiêu hao đến cực hạn rồi khôi phục, đều có thể để tu vi tiến thêm một bước.

Hơn nữa dù mỏi mệt, Tô Dật cũng không gỡ trọng kiếm ngàn cân trên lưng xuống, chỉ có thời điểm lấy trọng kiếm ngàn cân luyện lực cánh tay mới sẽ gỡ xuống.

Bảy ngày sau, Tô Dật cảm giác được trong không gian thần bí có động tĩnh, vội vàng tiến vào trong không gian thần bí.

Theo không gian thần bí xuất hiện, Tuyết Ngọc Man Viên cảm giác được trong sơn động lan tràn ra khí tức, do dự, sau cùng nhịn không được đi đến.

- Cô...

Trong không gian thần bí, nhiệt độ nóng bỏng dập dờn, lực lượng thiên địa nồng đậm, Hỏa Liệt Man Điểu giương cánh gần mười trượng, trên lông vũ màu đỏ sáng chói, ánh sáng như liệt diễm thiêu đốt, khí tức phun trào, năng lượng bốn phía không ngừng chen chúc truyền vào trong người nó.

- Yêu Linh cảnh nhất trọng!

Tô Dật có chút vui mừng, giờ phút này không chỉ thương thế trên người Hỏa Liệt Man Điểu hoàn toàn khôi phục, khí tức cũng đột phá đến Yêu Linh cảnh nhất trọng, sau khi Hỏa Liệt Man Điểu dùng linh dịch kia trị thương, lại trực tiếp đột phá.

Tuyết Ngọc Man Viên xuất hiện ở trong không gian thần bí, hết thảy đều bị Tô Dật cảm ứng được.

Cảm giác được khí tức trong không gian thần bí, Tuyết Ngọc Man Viên nằm rạp trên mặt đất, thân hình khổng lồ run rẩy, giống như cảm giác được tồn tại đáng sợ nào đó.

Nhìn Hỏa Liệt Man Điểu đột phá, Tuyết Ngọc Man Viên càng chấn động, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và quái lạ.

Không bao lâu, khí tức của Hỏa Liệt Man Điểu bình ổn lại, ánh lửa nóng bỏng nội liễm, một cỗ khí tức to lớn bao phủ không gian thần bí, gây ra phong bạo.

- Cô...

Ánh mắt sắc bén nhìn thấy Tuyết Ngọc Man Viên, trong mắt Hỏa Liệt Man Điểu dấy lên hỏa diễm, muốn bay tới xuất thủ.

- Dừng tay!

Tô Dật thấy thế, vội vàng quát khẽ.

- Cô...

Hỏa Liệt Man Điểu tê minh một tiếng, thân hình lập tức ngừng ở trước người Tô Dật, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Ngọc Man Viên, giống như cả hai có không ít cừu oán.

Tuyết Ngọc Man Viên nằm rạp trên mặt đất, khí tức ở trong không gian thần bí này để nó kinh hãi.

Giờ phút này Tuyết Ngọc Man Viên cũng cảm giác được khí tức trên người Hỏa Liệt Man Điểu, biết mình đã không phải là đối thủ.

Tô Dật vuốt ve Hỏa Liệt Man Điểu, nhìn Tuyết Ngọc Man Viên, ánh mắt khẽ động hỏi:

- Về sau đi theo ta, ta giúp ngươi đột phá.

- Rống...

Nghe vậy, Tuyết Ngọc Man Viên vội vàng gật đầu, hai tay đấm ngực, lộ ra vẻ cao hứng kích động.

- Tốt, quyết định như vậy đi!

Tô Dật mỉm cười, không gian thần bí và Hỗn Nguyên Chí Tôn Công có diệu dụng với Man Thú, vậy sao mình không mượn dùng.

- Phong thủy luân chuyển, chờ xem, lần sau gặp mặt, nhìn xem ai sẽ trốn!

Trong mắt Tô Dật lộ ra ý cười, có Hỏa Liệt Man Điểu và Tuyết Ngọc Man Viên ở bên người, lần sau nếu gặp lại tiểu đội mạo hiểm kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.