Thần Đạo Đế Tôn

Chương 6: Chương 6: Ước chiến ba trận




- Tần Thương Sinh!

Tuy Trầm Thừa Phong là tộc trưởng Trầm gia, nhưng luận thực lực, lại kém Tần Thương Sinh quá xa, khí thế không khỏi yếu xuống.

- Tần Thương Sinh, hôm nay Uyên nhi ta đến Tần gia chỉ vì từ hôn, nếu Tần gia các ngươi không đồng ý, có thể không đáp ứng, vì sao lại giết con ta?

- Trầm tộc trưởng, ngươi sai rồi!

Tần Thương Sinh còn chưa lên tiếng, Tần Trần lắc đầu, ngữ khí không thay đổi nói:

- Không phải Tần gia giết, là Tần Trần ta giết!

Tần Trần đi ra đại môn, tới quảng trường trước Tần phủ, cách Trầm Thừa Phong không hơn trăm bước.

Trăm bước, đối với Kinh Môn cảnh như Trầm Thừa Phong, bất quá chỉ là hai cái hô hấp mà thôi, nhưng bây giờ hắn không dám động.

Bởi vì Tần Thương Sinh đang ở phía sau Tần Trần.

- Muốn từ hôn, có thể, thế nhưng Trầm Uyên sai ở chỗ, muốn bày ra thân phận của mình, bắt ta chui qua háng của hắn, cho nên hết cách rồi, ta chỉ có thể giết hắn!

Lúc này Tần Trần vẫn đi bộ nhàn nhã, nhưng ngữ khí mang theo vẻ lạnh nhạt.

Cửu sinh cửu thế, hắn đều là nhân vật danh tiếng hiển hách, thứ mười thế này cũng không ngoại lệ, ký ức giác tỉnh, hắn có cao ngạo thuộc về mình.

Những người trước mắt này muốn hắn cúi đầu, hiển nhiên là không thể!

Lúc này trong lòng Trầm Thừa Phong tức giận muốn điên.

Cảm nhận được sát cơ của Trầm Thừa Phong, Lăng Thế Thành thấp giọng khuyên giải:

- Dù sao Tần gia cũng là một trong bốn đại gia tộc, hiện tại động thủ, có thể nói giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, chúng ta cần chuẩn bị một chút thời gian mới được!

- Huống hồ Thiên nhi đến đế đô, còn có một đoạn thời gian, chúng ta nhất định ngăn Tần gia đại thiếu gia Tần Sơn, mới có thể động thủ với Tần gia!

Nghe được lời này, Trầm Thừa Phong minh bạch, hôm nay không thể nào khai chiến với Tần gia!

Nhưng cứ như vậy rời đi, hiển nhiên là không được!

Hắn nhìn về phía đệ tử Trầm gia ở bên cạnh, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

- Tần Trần!

Trầm Thừa Phong nhìn Tần Trần quát:

- Ngươi đã nói là ngươi giết con ta, ai làm nấy chịu, vậy thì tốt, ngươi giết con ta, là bởi vì thực lực ngươi mạnh, đã như đây, ngươi có dám công bình con cháu ba gia tộc chúng ta giao chiến hay không?

- Ba đại gia tộc chúng ta, mỗi nhà cử ra một đệ tử xuất chiến!

- Ngươi thắng, ba đại gia tộc chúng ta lập tức ly khai, nếu ngươi bại, bị giết chết, vậy Tần gia cũng đừng cảm giác mình thua thiệt!

Trầm Thừa Phong nói thế, hiển nhiên là khiêu chiến.

Hôm nay đã không thể triệt để khai chiến với Tần gia, vậy làm sao cũng phải giết Tần Trần!

Trầm Uyên là võ giả Sinh Môn cảnh, có thể nói là thiên chi kiêu tử của Trầm gia, hôm qua Tần Trần mới vừa bị Lăng Thế Thành cướp đoạt tinh môn, không chết đã là kỳ tích, coi như khôi phục thực lực, tối đa cũng chỉ Thương Môn cảnh.

Đối phó hắn, Trầm gia còn có không ít đệ tử!

Chỉ nhìn Tần Trần có dám tiếp hay không!

- Làm sao? Không dám?

Trầm Thừa Phong cười nhạo:

- Tần Trần ngươi không phải đệ nhất thiên tài của Lăng Vân Thành sao? Giác tỉnh tinh môn, trong vạn người không có một, hiện tại sợ rồi?

- Ngươi không cần kích ta!

Tần Trần chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:

- Tuy sự tình này rất buồn chán, nhưng nếu ta không đáp ứng, hôm nay chỉ sợ các ngươi sẽ ở lỳ chỗ này không đi, đã như đây, đáp ứng thì đã làm sao?

Dung hợp toàn bộ ký ức trong Phong Thần Châu, giờ phút này trong lòng Tần Trần không có bất kỳ lo lắng.

- Đã như đây, thì chuẩn bị nhận lấy cái chết đi!

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

Người nhảy ra kia mặc y phục lam sắc, sắc mặt hơi vàng, vóc người mạnh mẽ.

Nhìn người nọ, Tần Hâm Hâm lập tức mắng:

- Trầm Lâm Phong, ngươi cũng không cảm thấy ngại đứng ra? Ngươi là đệ tử đồng lứa sao?

- Hừ, Trầm Lâm Phong ta qua hôm nay mới hai mươi, hiện tại mười chín tuổi, làm sao không phải đệ tử đồng lứa? Trầm Uyên là đường đệ của ta, Tần Trần, hôm nay ta nhất định phải báo thù cho đướng đệ!

Trầm Lâm Phong không kịp chờ đợi nhảy ra, không chỉ vì báo thù cho Trầm Uyên.

Trầm Thừa Phong chỉ có nhi tử là Trầm Uyên, Trầm Uyên bị Tần Trần giết, vậy hắn có khả năng rất lớn kế thừa vị trí tộc trưởng Trầm gia.

Hiện tại giết Tần Trần, đoạt công lao, vị bá phụ này nhất định sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Trầm Lâm Phong nhìn Tần Trần, giễu cợt nói:

- Tần Trần, ngươi giết đệ đệ của ta, Trầm Lâm Phong ta há có thể để cho ngươi sống!

Tần Trần lắc đầu, xem thường nói:

- Tới đi!

- Nhận lấy cái chết!

Trầm lăng phong sải bước đi ra, khí tức bao phủ toàn thân, rõ ràng là võ giả Đỗ Môn cảnh.

Trong cửu môn cảnh, ngũ môn Đỗ Môn cảnh linh khí rót vào huyệt khiếu lục phủ, trong cơ thể hội tụ thành Linh Hải, linh khí có thể nói nhiều hơn Thương Môn cảnh gấp đôi.

Nhất môn Khai Môn cảnh, huyệt khiếu ở hai tay được mở.

Nhị môn Hưu Môn cảnh, huyệt khiếu ở hai cánh tay mở ra, quán chú linh khí.

Tam môn Sinh Môn cảnh, huyệt khiếu ở hai chân mở ra.

Ba cảnh giới này, lực lượng tầng tầng tiến dần, mở từng cái đại môn của thân thể.

Mà tứ môn, ngũ môn, chính là linh khí trùng kích, mở huyệt khiếu ở lục phủ ngũ tạng.

Hơn nữa trọng yếu nhất là, võ giả ngũ môn Đỗ Môn cảnh, có thể dùng linh khí cách không đả thương người!

Dù không tới gần đối thủ, dựa vào linh khí phóng ra ngoài cũng có thể giết địch.

Đây là tứ môn Thương Môn cảnh không cách nào so sánh.

Thấy cảnh này, Tần Thương Sinh đã chuẩn bị xuất thủ.

Trầm Thừa Phong hừ lạnh nói:

- Tần Thương Sinh, đây là nhi tử ngươi đáp ứng tỷ thí, có chơi có chịu, sinh tử nhìn thực lực, nếu ngươi nhúng tay, hôm nay cho dù Trầm Thừa Phong ta lưỡng bại câu thương, cũng sẽ đổ máu với Tần gia các ngươi!

- Ngươi có thể thử xem!

Tần Thương Sinh hừ lạnh.

Mà lúc này, xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều người.

Tần Trần đứng ở trung ương, nhìn Trầm Lâm Phong.

- Tần Trần, trả mạng cho đệ đệ của ta!

Hai tay Trầm Lâm Phong hóa trảo chộp tới.

Hưu… một tiếng xé gió vang lên, trực tiếp trùng kích về phía Tần Trần.

- Ngũ môn Đỗ Môn cảnh, linh khí phóng ra ngoài, cách không đả thương người, đúng là không tệ, đáng tiếc căn cơ tu luyện của ngươi quá kém!

Hiện tại hắn dung hợp ký ức của cửu sinh cửu thế, nhãn quang cay nghiệt như thế nào, liếc mắt đã nhìn ra vấn đề của Trầm Lâm Phong.

Lắc đầu, cũng không thấy Tần Trần có động tác gì, chân trái đột nhiên nâng lên.

Phanh...

Một kích kia của Trầm Lâm Phong rơi xuống, đập lên đất, mặt đất nứt ra, xuất hiện một cái hố sâu.

Tránh thoát?

Gia hỏa này làm sao tránh khỏi?

Trầm Lâm Phong ngây người.

Tựa hồ Tần Trần biết tiên tri, biết hắn muốn công kích chân trái, trước giờ làm ra phản ứng.

Cái này không thể nào!

Trầm Lâm Phong hừ lạnh:

- Nhận lấy cái chết đi!

Thân ảnh hắn nhanh chóng lao ra.

Dù nói thế nào, hắn cũng là Đỗ Môn cảnh, người có 20 mã lực, một gốc cây to cở miệng chén cũng có thể trực tiếp đánh nát.

Tần Trần bất quá chỉ là Thương Môn cảnh, kém hắn một cấp!

- Nộ Phong Quyền!

Một quyền đập ra, tiếng gió gào thét, nhằm về phía khuôn mặt của Tần Trần.

Thấy cảnh này, Tần Trần trực tiếp vung tay, vô cùng đơn giản, đấm ra một quyền.

Mặc dù hiện tại hắn chỉ là Thương Môn cảnh, nhưng thân thể trải qua Phong Thần Châu tẩy luyện, mở ra đại môn thân thể lần nữa, làm ít công to, lực lượng bạo phát chừng 40 mã lực, có thể nói gấp đôi Trầm Lâm Phong.

Trầm Lâm Phong ra quyền, trực tiếp đập lên ngực Tần Trần.

Nhưng Tần Trần căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, thân thể động một cái cũng không động.

Trong sát na, Trầm Lâm Phong triệt để há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.