Thái Cổ Thần Vương

Chương 153: Chương 153: Thương Vương Cung






Tần Vấn Thiên cẩn thận liếc nhìn Chiến Thú Phổ, đối với Chiến Thú Phổ sắp xếp cũng từ từ có ấn tượng đại khái.

Lật xem hết Chiến Thú Phổ, hắn lại cầm lên một quyển sách cực mỏng ở bên cạnh, phía trên có khắc một nhóm chữ.

- Thiên Tinh Các tầng thứ bảy, ở sau cánh cửa thứ nhất, nơi đó chính là một trong 18 thí luyện tràng của Đại Hạ triều, Thú Linh thí luyện tràng, người dưới Nguyên Phủ cảnh, đều có thể đi vào thí luyện, nhưng nếu như chết ở trong đó, liền bị cướp đoạt cơ hội thí luyện vĩnh viễn, tiến vào bên trong, đoạt Chiến Thú Chi Linh bài danh trước mười trong Chiến Thú Phổ, mới có thể vào Thiên Tinh Các tầng thứ tám.

Hàng chữ này cứng cáp hữu lực, phóng khoáng ngông ngênh, chính là cường giả lưu lại cho hậu nhân.

Ở cuối ghi chép còn có người đề chữ, Đế Thương.

- Người sáng lập Đế Tinh Học Viện, Đế Thương.

Nội tâm Tần Vấn Thiên hơi rung động, bản ghi chép này, chính là người sáng tạo Đế Tinh Học Viện lưu lại.

Như vậy Thiên Tinh Các này, tất nhiên là hắn sáng tạo.

- Cánh cửa thứ nhất, hẳn là bên trái nhất.

Tần Vấn Thiên nhìn cánh cửa có khắc chữ bảy kia.

Hắn căn bản không nghĩ tới, Thiên Tinh Các tầng thứ bảy căn bản không phải công pháp thần thông gì, mà là một cánh cửa.

- Một trong 18 thí luyện tràng của Đại Hạ Hoàng triều, Thú Linh thí luyện tràng.

Tần Vấn Thiên đi tới trước cánh cửa kia, sau đó hắn vươn tay, nhất thời quang hoa lập loè.

Cửa mở, phía trước có một bồ đoàn, trên bồ đoàn kia có rất nhiều văn lộ, như một Thần Văn kỳ diệu.

Tần Vấn Thiên đi vào, lập tức khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, trong sát na, cánh cửa kia đóng kín, văn lộ rực rỡ, trong khoảnh khắc có quang mang bao phủ ở trên người Tần Vấn Thiên, hắn cảm giác ý thức của mình như muốn bị lôi kéo ra, loại cảm giác này vô cùng khó chịu, nhưng hắn vẫn chịu được.

- Đây rốt cuộc là cái gì?

Tần Vấn Thiên cảm giác ý thức của mình như ly khai nhục thân, không thể chủ đạo thân thể của mình, loại cảm giác thân bất do kỷ này rất khó chịu.

- Ô...ô...n...g.

Thân thể bỗng nhiên trụy lạc, Tần Vấn Thiên rốt cục cảm giác được thân thể nắm lại ý thức ở trong tay, song khi hắn thấy rõ cảnh sắc chung quanh, không khỏi sững sờ.

- Đây là Thú Linh thí luyện tràng sao?

Tần Vấn Thiên giơ tay lên, nhìn hai tay của mình, giống như chân thật, nhưng thân thể hắn căn bản chưa từng di động.

Hoặc nói nơi này giống như Thiên Mộng lâm, là Mộng cảnh?

Lúc này hắn cảm giác so với Mộng cảnh còn muốn chân thật hơn rất nhiều, chân chính như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Đây chính là hắn, bản thể của Tần Vấn Thiên hắn.

Không phải là mộng, không phải ảo cảnh.

Nơi này là một mảnh đất bằng rộng rãi, xung quanh Tần Vấn Thiên có không ít người, bọn họ nháy mắt liền phát hiện Tần Vấn Thiên tồn tại, ánh mắt rất nhiều người nhao nhao nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Thú Linh thí luyện tràng, sao nhiều hơn một người.

Tần Vấn Thiên tự nhiên cũng nhìn thấy đám người chung quanh tồn tại, những người này đều rất trẻ, bình quân ở 17 - 18 tuổi, nhỏ thậm chí mới 15 - 16 tuổi, mà lớn một chút, cũng tuyệt đối sẽ không vượt quá 20.

Hơn nữa, bọn họ rất hiển nhiên phân phe phái, từng người có phe phái khác nhau, người cầm đầu mỗi một trận doanh, đều cho Tần Vấn Thiên cảm giác bất phàm.

Điều này làm cho Tần Vấn Thiên có một phỏng đoán, ở Thú Linh thí luyện tràng, hắn tiếp xúc, có thể là người ở ngoài Sở Quốc.

- Chúng ta ước định tụ tập ở chỗ này, tựa hồ người các thế lực đều đến a?

Chỉ nghe một thanh niên mở miệng nói, khuôn mặt thanh niên này yêu tuấn, tuổi khoảng 17 - 18, tóc dài hơi có chút cuốn, tròng mắt màu đen lộ ra một luồng yêu quang.

- Tựa hồ đều đến.

Một thanh niên khác nhàn nhạt đáp, nhìn Tần Vấn Thiên lộ ra vài phần thú vị.

Thú Linh thí luyện tràng, thế lực có tư cách bước vào đã tới.

Như vậy, nhiều hơn một người này, là làm sao tới?

Tình cảnh như thế, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thú vị.

- Này.

Một thanh âm truyền đến, ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, sau đó hắn nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đang nhìn hắn.

Thiếu nữ này tuổi tác cùng hắn xấp xỉ, y phục trên người lộ vẻ cao quý, khóe miệng cười nhẹ, cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo nhàn nhạt.

Cao nhã, xinh đẹp, đây là cảm giác đối phương cho Tần Vấn Thiên.

- Ngươi tên là gì, từ đâu tới?

Thiếu nữ cười nhẹ, tò mò nhìn Tần Vấn Thiên.

- Nơi này là Thú Linh thí luyện tràng?

Tần Vấn Thiên không trả lời, mà mở miệng hỏi.

- Di, ngươi dĩ nhiên biết đây là Thú Linh thí luyện tràng.

Trong con ngươi xinh đẹp của thiếu nữ hiện lên một tia dị sắc, tiếp tục cười:

- Theo ta được biết, người có tư cách bước vào Thú Linh thí luyện tràng đều đã ở chỗ này, như vậy ngươi tới từ phương nào?

- Sở Quốc.

Tần Vấn Thiên đáp lại một tiếng, hắn muốn nhìn một chút, những người này có biết Sở Quốc hay không.

- Sở Quốc?

Thiếu nữ lộ ra thần sắc nghi hoặc.

- Các ngươi nghe nói qua chưa?

Nàng nhìn những người khác, không có ai biết.

Hiển nhiên, Sở Quốc đối với bọn hắn mà nói, đều rất xa lạ.

- Cửu Huyền Cung thì sao?

Tần Vấn Thiên lại nói, Cửu Huyền Cung điều khiển Sở Quốc, hẳn thuộc về thế lực không nhỏ.

- Ngươi là người của Cửu Huyền Cung?

Thiếu nữ cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên:

- Ngươi đừng gạt ta, người của Cửu Huyền Cung, là không có tư cách bước vào Thú Linh thí luyện tràng.

Tần Vấn Thiên nghe được lời của đối phương, nội tâm có chút chấn kinh, thế lực như Cửu Huyền Cung, cũng không có tư cách bước vào trong này, như vậy thế lực của những người này, đều mạnh mẽ hơn Cửu Huyền Cung sao?

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, giết hắn.

Lúc này, thanh niên yêu tuấn bình tĩnh nói, hắn nhìn Tần Vấn Thiên hồn nhiên không thèm để ý, mặc dù đối với Tần Vấn Thiên xuất hiện hắn có chút tò mò cùng ngoài ý muốn, nhưng hỏi không ra cái gì, như vậy thì không cần phải lãng phí thời gian.

Tiếng nói của hắn hạ xuống, sau lưng hắn có một thanh niên đi ra, trên người thanh niên này cũng cho người ta cảm giác yêu dị, chỉ thấy hắn bước ra một bước, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên.

- Đùng.

Quyền mang đánh giết mà ra, Tần Vấn Thiên cảm thấy một cỗ Yêu khí mênh mông, hắn như thấy được một Giao Long trấn giết về phía mình, muốn cắn nuốt hết mình.

Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một đạo lãnh mang, bàn tay giơ lên, đột nhiên đánh ra, Thiên Thủ Ấn thứ ba thức Phá Vọng Ấn uy lực vô cùng, nghiền ép oanh diệt của công kích.

- Giết.

Đối phương tay trái giết ra, như một thanh lợi kiếm, lao thẳng tới đầu của Tần Vấn Thiên, công kích nhanh như thiểm điện.

Thân thể lắc một cái, bộ pháp của Tần Vấn Thiên kỳ diệu tới đỉnh cao, tách ra đối phương công kích, Lạc Sơn Chưởng kích ra, như Thái Sơn áp đỉnh đánh xuống.

- Hống.

Chỉ thấy đối phương nổi giận gầm lên một tiếng, giống như một Giao Long, chấn màng tai của Tần Vấn Thiên rung động, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe ra hàn mang, cước bộ lần thứ hai run lên, cả người hóa thành một bóng mờ.

Một chỉ đánh ra, một sát na này con ngươi của hắn mở ra, cho đối phương một loại cảm giác không thể ngăn trở, đồng thời Phương Thiên Họa Kích của hắn điểm vào mi tâm của đối phương, làm cho thân thể đối phương cứng ở đó, lập tức nằm nhuyễn xuống.

Trận chiến đấu này phát sinh thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Tần Vấn Thiên đánh chết một người, nhưng ánh mắt mọi người xung quanh không hề có biến hóa, chỉ là có chút tâm tính xem náo nhiệt.

Tần Vấn Thiên cũng không thể xác định, tử vong như vậy là chết thật hay chết giả, nhưng xác thực, có thi thể tồn tại, so với Thiên Mộng lâm càng rõ ràng, căn bản không như là mộng.

Hơn nữa, tuy nói hắn đánh chết đối phương rất nhanh, nhưng thực lực của người này, nếu như tham gia Quân Lâm yến, tuyệt đối có năng lực tranh chín vị trí đầu của Quân Lâm yến.

Tùy ý một người, liền có thực lực mạnh như vậy, Tần Vấn Thiên đâu thể không kinh hãi.

- Có ý tứ.

Nữ nhân kia thấy một màn như vậy cười nhẹ, ánh mắt nhìn thanh niên yêu tuấn kia.

Chỉ thấy trong ánh mắt thanh niên yêu tuấn lóe lên một đạo lãnh quang, đột ngột, thân thể hắn biến mất tại chỗ, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một đạo yêu quang bắn tới, đối phương vươn bàn tay, ở phía trước run lên, một sát na này, Tần Vấn Thiên cảm giác thân thể của mình như bị một cỗ yêu quang cường liệt trói buộc, lại mơ hồ không thể nhúc nhích.

- Phá.

Thần Nguyên trên người Tần Vấn Thiên sôi trào, hủy diệt yêu quang, cước bộ của hắn đạp một cái, khí thế cường liệt điên cuồng nghiền ép.

Nhưng thanh niên mơ hồ như chưa phát hiện, thân ảnh như U Linh quỷ mị tiếp tục tới gần, nhẹ nhàng quất ra một đạo chưởng ấn.

Tần Vấn Thiên oanh ra Lạc Sơn Chưởng, song chưởng va chạm, thân ảnh của thanh niên yêu tuấn không nhúc nhích tí nào, mà Tần Vấn Thiên lại cảm giác trong bàn tay đối phương truyền ra một cỗ lực lượng quỷ dị, phảng phất như có một đạo chưởng ấn thẩm thấu vào trong cơ thể mình, muốn phá hủy Luân Mạch, thậm chí nhào tới trái tim.

- Không để ý nhục thể công kích cùng phòng ngự của ta.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng đờ, Thần Nguyên trong cơ thể rít gào, Sơn Chi Thần Nguyên điên cuồng ngăn trở, ngăn cản lực lượng quỷ dị kia, rốt cục tịch diệt được nó, nhưng Tần Vấn Thiên lại rên khẽ một tiếng, chân liên tiếp lui về phía sau.

Trong cơ thể, một trận cảm giác khó chịu truyền ra, Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm thanh niên yêu tuấn, thần sắc của đối phương như cũ, không có một chút dấu hiệu thụ thương.

- Thật mạnh.

Nội tâm Tần Vấn Thiên thầm nói, lại liếc người chung quanh một cái, thực lực của bọn họ đều đáng sợ như vậy sao?

Nếu như đối phương thực sự tới từ tông môn thực lực còn cường đại hơn Cửu Huyền Cung, như vậy thực lực của thanh niên yêu tuấn này mạnh hơn Lạc Thiên Thu cũng chẳng có gì lạ.

Đối phương nhìn thấy Tần Vấn Thiên chỉ rên khẽ một tiếng liền không có sự tình, chân mày không khỏi nhíu lại, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Luân Mạch cảnh bát trọng, lại có thể đón một chưởng của hắn mà bất tử, thật khó được.

Thân thể lại lần nữa bắn về phía Tần Vấn Thiên, vẫn là một đạo chưởng ấn kích sát, nhẹ nhàng, như không có cảm giác mạnh mẽ gì.

Trên tay Tần Vấn Thiên xuất hiện Phương Thiên Họa Kích, cước bộ run lên, nhanh như thiểm điện, Đại Mộng kích pháp Khai Sơn thức phá giết mà ra, thẳng tiến không lùi.

Cước bộ của Thanh niên yêu tuấn dừng lại, nhưng Phương Thiên Họa Kích càn quét qua, Khai Sơn thức liên hoàn công kích, làm cho thân thể đối phương lui về phía sau, trên người có một tia sát ý nhàn nhạt.

- Lăn.

Phương Thiên Họa Kích tuột tay bay đi, thanh niên yêu tuấn tách ra, Phương Thiên Họa Kích cắm vào trên mặt đất, Tần Vấn Thiên không có đi lấy, mà xoay người rời đi.

Thân ảnh của hắn dường như Côn Bằng, nhanh như thiểm điện tiêu thất, hắn tới mục đích, thế nhưng vì Chiến Thú Chi Linh.

- Cửu Thiên Côn Bằng Quyết?

Thiếu nữ kinh hô một tiếng, thần sắc của thanh niên yêu tuấn kia cũng sửng sốt một chút, ánh mắt của bọn họ đồng thời chuyển qua, nhìn một nhóm thanh niên ở biên giới.

- Là người của Thương Vương Cung ngươi?

Thanh niên yêu tuấn lạnh lùng hỏi.

- Không phải, ta không nhận biết này người.

Có người nói.

- Nói như vậy liền quá thú vị, ngoại trừ Thương Vương Cung, còn có người tu luyện qua Cửu Thiên Côn Bằng Quyết sao?

Mọi người thầm nghĩ, cảm giác sự tình này càng ngày càng thú vị.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.