Thái Cổ Thần Vương

Chương 252: Chương 252: Lãnh Ngưng tâm sự (1)




Lãnh Ngưng lại đảo cặp mắt trắng dã, sao nàng nghe Tần Vấn Thiên nói chuyện đều cảm thấy khẩu khí của đối phương rất lớn a, có lẽ tính cách của hắn như vậy, kỳ thực Tần Vấn Thiên nói chuyện là căn cứ vào năng lực ở trên Thần Văn của mình mới nói như vậy, nhưng Lãnh Ngưng vẫn cho rằng tạo nghệ Thần Văn của Tần Vấn Thiên bình thường, tự nhiên là cảm giác khẩu khí của hắn rất lớn.

- Lãnh tiểu thư, chúng ta mới đến không có chỗ ở, có thể đi nhà ngươi ở nhờ vài ngày hay không?

Phàm Nhạc đi tới bên cạnh Lãnh Ngưng hỏi.

Tần Vấn Thiên nghe được Phàm Nhạc hỏi, nhất thời có chút hết chỗ nói rồi, nói:

- Tự chúng ta có thể tìm nhà trọ, tiểu tử kia, qua đây.

Bất quá tiểu tử trong ngực Lãnh Ngưng lại ủi ủi vào ngực nàng, tựa hồ rất không tình nguyện, làm cho Tần Vấn Thiên im lặng, tiểu gia hỏa này cũng háo sắc giống như Phàm Nhạc a.

- Quên đi, dù sao nhà ta cũng không xa, hơn nữa phòng ở cũng nhiều, các ngươi ở vài ngày đi.

Lãnh Ngưng rất ưa thích tiểu tử này, huống hồ tuy mấy người này khẩu khí lớn, nhưng thoạt nhìn không xấu, Tần Vấn Thiên cũng coi như lễ phép, khả năng chính là sĩ diện hảo, ưa thích làm bộ cao thâm khó lường.

Tần Vấn Thiên cũng không nghĩ tới Lãnh Ngưng sẽ đáp ứng, xem ra mặc dù mỹ nữ trước mắt nhìn như lạnh lùng, nhưng tâm địa đơn thuần, bằng không sẽ không đáp ứng mấy người xa lạ ở nhà mình, dù sao bọn họ mới ngày đầu tiên nhận thức.

- Ha ha, Lãnh Ngưng mỹ nữ, ngươi chú ý thân phận của mình, nếu việc này bị thúc thúc của ta biết, sẽ không tốt.

Bên cạnh có một thanh âm truyền đến, Diêm Không đi tới, nhìn Lãnh Ngưng châm chọc nói.

Thần sắc của Lãnh Ngưng phát lạnh, cực kỳ khó coi, nhìn Diêm Không phun ra một chữ:

- Cút.

- Hừ, Lãnh Ngưng, ngươi tốt nhất khách khí với ta một chút.

Diêm Không cười lạnh, phẩy tay áo bỏ đi, bên cạnh còn có mấy người đi theo ở phía sau hắn, chỉ nghe một người cười nói:

- Nha đầu Lãnh gia ngược lại lớn lên rất đẹp, đáng tiếc, bất quá Diêm Không ngươi ngược lại có phúc khí, Bạch Lộc Di cũng khen ngợi ngươi có thực lực cấp hai đỉnh phong, có lẽ... Có cơ hội.

Thần sắc của Diêm Không sáng ngời, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lãnh Ngưng, nha đầu kia rất đẹp, nhưng đáng tiếc không phải của hắn, bất quá nghĩ tới Bạch Lộc Di dáng người liêu nhân cùng với thanh thuần động lòng người, hắn liền có chút tim đập thình thịch, chỉ cần tháng này hắn biểu hiện tốt, sau này gia nhập Bạch Lộc học viện trở thành khách khanh, thường xuyên tiếp xúc với Bạch Lộc Di, còn sợ không sinh ra cảm tình sao?

Nghĩ vậy, Diêm Không liền cao ngạo ly khai.

- Chúng ta đi thôi.

Lãnh Ngưng thấp giọng nói, không biết có phải bởi vì Diêm Không, nàng ở trên đường đi đều mặt lạnh hay không, như có tâm sự, Phàm Nhạc quấy rối nàng cũng bị nàng không nhìn, điều này làm cho Tần Vấn Thiên phỏng đoán, chỉ sợ Lãnh Ngưng gặp một chút phiền toái.

Lãnh gia ở đây cũng coi như là đại gia tộc, chí ít so với Sở quốc Mạc phủ thì lớn hơn rất nhiều, Vọng Châu thành tùy ý ra một gia tộc thế lực, cũng tuyệt không phải Sở quốc có thể so.

Ở trong phủ lượn một chút, chỉ thấy phía trước có hai bóng người đi tới, một nam một nữ, niên kỷ cũng không lớn.

- Đi bên này.

Lãnh Ngưng thấy bọn họ tựa hồ có ý tách ra, bất quá lúc này nàng kia đã la lên, cười nói:

- Lãnh Ngưng, sao nhìn thấy ta đã đi.

- Lãnh Lâm, có chuyện gì sao?

Lãnh Ngưng nhìn người tới cau mày hỏi.

- Nghe nói ngươi đi Bạch Lộc thư viện tu hành Thần Văn? Ngươi ngược lại có tâm, hà tất khổ cực như vậy, đến lúc đó gả đi không phải được rồi, khi đó địa vị của ngươi cũng có thể đề thăng.

Ngữ điệu của Lãnh Lâm rất quái dị.

- Chúng ta đi.

Lãnh Ngưng không muốn để ý Lãnh Lâm dây dưa, nhìn đám người Tần Vấn Thiên thấp giọng nói.

- Ha ha, lại còn dẫn theo mấy nam nhân trở về, ngươi chú ý thân phận một chút, nếu không ngươi học theo ta, tìm người có thể tin được gả đi?

Lãnh Lâm nói xong dựa vào trên người thanh niên ở bên cạnh, thanh niên một mực rất bình tĩnh nhìn hết thảy, mặt hàm mỉm cười, đánh giá Lãnh Ngưng cùng với đám người Tần Vấn Thiên.

Lãnh Ngưng không có ý định dây dưa, tiếp tục đi về phía trước, Tần Vấn Thiên đi tới bên cạnh Lãnh Ngưng, thấy đối phương mặt đầy sát khí, không khỏi thấp giọng hỏi:

- Gia tộc tìm hôn sự cho ngươi, ngươi không muốn?

Nghe được Tần Vấn Thiên hỏi, Lãnh Ngưng ngẩng đầu, tròng mắt lạnh như băng nhìn Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên nhún vai:

- Coi như ta không nói.

Xem ra, việc này là tử huyệt của Lãnh Ngưng, không dung người khác nhắc tới.

Làm Lãnh gia tiểu thư, Lãnh Ngưng có biệt viện độc lập, ngôi biệt viện này có không ít gian phòng, nàng chỉ vào một gian phòng nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi ở căn này, hắn ở đó, mập mạp kia ở ngoài cùng.

- Vì sao ta ở ngoài cùng.

Vẻ mặt Phàm Nhạc đau khổ nói.

- Ta lo lắng ngươi.

Lãnh Ngưng lạnh như băng nói, sắc mặt Phàm Nhạc triệt để xụ xuống.

- Hồ đồ, thật là hồ đồ.

Lúc này, bên ngoài có một thanh âm tức giận truyền đến, tiếng bước chân vang lên, chỉ thấy một trung niên bước nhanh tới, liếc nhìn đám người Tần Vấn Thiên một cái, lạnh lùng nói:

- Bọn họ là ai?

- Bằng hữu của ta ở Bạch Lộc thư viện.

Thần sắc của Lãnh Ngưng rất lạnh.

- Ngươi vừa đi học Thần Văn? Thật buồn cười, ngươi cho rằng tùy tiện tìm mấy nam nhân tới là có thể giải quyết vấn đề? Muốn cố ý chọc giận Diêm gia?

Trung niên phẫn nộ mắng:

- Bảo bọn họ đi đi.

- Sự tình của ta, không cần ngươi quản.

Lãnh Ngưng gọn gàng dứt khoát nói.

- Ta là cha ngươi.

Trung niên cả giận nói.

- Ha ha, ngươi còn biết ngươi là cha ta.

Con mắt của Lãnh Ngưng mang theo lãnh ý.

- Thật tức chết ta rồi, sao ngươi không hiểu chuyện như thế, ta cũng là vì tốt cho ngươi, đây chính là Thần Văn Đại Sư tam giai a.

Trung niên chỉ vào Lãnh Ngưng quát lên.

- Cút cho ta.

Lãnh Ngưng quát.

- Ngươi...

Thân hình trung niên lóe lên, giơ bàn tay lên tựa hồ muốn tát xuống, bất quá Lãnh Ngưng chỉ lạnh như băng nhìn hắn.

- Ngươi tự giải quyết cho tốt.

Trung niên chung quy không có đánh xuống, vung tay rời đi.

Tần Vấn Thiên cùng đám người Phàm Nhạc đều ở bên cạnh ngây dại, tựa hồ, có chút phức tạp a, bất quá người ngoài như bọn hắn cũng không tiện lắm miệng.

Lãnh Ngưng trở về phòng, đám người Tần Vấn Thiên cũng từng người đi về nghỉ, trong phòng, Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, nội thị Nguyên Phủ, ba tòa Nguyên Phủ như hồ nước, bên trong tràn đầy tinh quang, thậm chí có rất nhiều Thần Nguyên chi lực, sở dĩ năng lực Thần Văn của Tần Vấn Thiên cường đại, là bởi vì giờ nào khắc nào hắn cũng đang lợi dụng Thần Văn ngưng tụ Thần Nguyên.

Bây giờ đối với Tần Vấn Thiên mà nói, hắn ngưng tụ Thần Văn nhị giai chỉ cần thời gian cực ngắn là được.

- Tu hành ở Nguyên Phủ cảnh thật khó khăn, nhất là ta, còn cần thỏa mãn ba tòa Nguyên Phủ.

Tần Vấn Thiên có chút phiền muộn, trước đây tốc độ tu hành của hắn cực nhanh, nhưng sau khi bước vào Nguyên Phủ cảnh, hiện tại mới chỉ là Nguyên Phủ Nhị trọng, bất quá Nguyên Phủ của hắn tích chứa Tinh Nguyên to lớn hơn những người khác rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.