Thái Cổ Thần Vương

Chương 176: Chương 176: Dùng khách áp chủ






Thú Linh chi địa, Tần Vấn Thiên đánh chết không ít yêu thú, Thôn Phệ Thú linh, nhưng giờ phút này, ánh mắt của hắn lại vô cùng ngưng trọng.

Ở trước người Tần Thiên, xuất hiện một Cự Thú hình thể khổng lồ, toàn thân yêu thú này bao trùm lấy vầng sáng màu vàng, cao tới bốn mét, bàn tay như bồ đoàn, một cái tát có thể chụp chết người.

Hoàng Kim Cổ Viên, ở Ngũ Trọng Thiên, có Hoàng Kim Cổ Viên Võ Mệnh Tinh Thần, Chiến Thú Phổ bài danh thứ ba, công kích cùng phòng ngự gần như khó giải, đáng sợ hơn chính là tốc độ của nó cực nhanh.

Bất quá lúc này Hoàng Kim Cổ Viên cũng không tốt lắm, không ngừng phun khí, nhân loại nhỏ bé trước mắt kia, lại có thể làm bị thương nó.

Trên người Tần Vấn Thiên huyết mạch lăn mình, tuấn mỹ như yêu, tóc đen theo gió mà bay, tay cầm Phương Thiên Họa Kích như Yêu Tôn Chiến Thần, không ai bì nổi.

Đột phá đến Luân Mạch cảnh cửu trọng, lại tu hành Yêu Thần biến, thực lực so với lần trước tiến vào cường đại hơn quá nhiều.

- Đông.

Hoàng Kim Cổ Viên chà đạp đại địa, mặt đất xuất hiện một cái khe, bàn tay nó vung về phía Tần Vấn Thiên, so với ngọn núi còn muốn cuồng bạo.

- Ông!

Trên lưng Tần Vấn Thiên có Côn Bằng chi dực, tốc độ nhanh như tia chớp, không lùi mà tiến tới, vọt tới trước người đối phương, nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể bay lên trời, Phương Thiên Họa Kích nổ bắn mà ra.

- Rống.

Hoàng Kim Cổ Viên điên cuồng gầm thét, tiếng hô cực lớn kia chấn đến màng tai của Tần Vấn Thiên kịch liệt đau nhức, chỉ thấy hắn cũng nổi giận gầm lên một tiếng, chưởng ấn gào thét, miệng lại điên cuồng phun ra binh khí, Phương Thiên Họa Kích cùng thủ chưởng của đối phương va chạm, phát ra tiếng vang khủng bố.

Một người một thú lại lần nữa khai chiến, đại địa điên cuồng sụp đổ, chung quanh chim bay cá nhảy đều nhượng bộ lui binh, đại chiến điên cuồng giằng co nửa canh giờ, Hoàng Kim Cổ Viên vết thương chồng chất, Tần Vấn Thiên cũng không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng đều chấn động, đây là hắn một mực lợi dụng ưu thế Cửu Thiên Côn Bằng quyết tránh chiến, không có cùng đối phương ngạnh bính.

- Phốc phốc!

Rốt cục bắt được một cơ hội, Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên đâm vào mắt đối phương, tiếng hô rung trời, Hoàng Kim Cổ Viên triệt để bạo tẩu, Tần Vấn Thiên lui về phía sau, bắt đầu du chiến, đại khái một nén nhang sau, Hoàng Kim Cổ Viên rốt cục chống đỡ không nổi, bị Tần Vấn Thiên mài chết, Tần Vấn Thiên tự nhiên không khách khí cắn nuốt Thú Linh.

Tần Vấn Thiên có chút hưng phấn, tiếp tục ở trong Thú Linh chi địa tìm kiếm con mồi, rốt cục để cho hắn gặp Chiến Thú Phổ bài danh thứ năm Xích Huyết Lôi Ưng, Tần Vấn Thiên làm bộ chạy trốn, thậm chí để nó kích thương, mới bắt được cơ hội ngàn năm khó gặp đánh chết đối phương, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn rời Thú Linh chi địa.

Cắn nuốt rất nhiều Thú Linh, khí chất trên người hắn càng mãnh liệt, nhất là thời điểm sử dụng Yêu Thần biến.

Bên ngoài, người Đế Tinh học viện nghênh đón cường giả của Thương Vương cung, mang theo bọn hắn ở trong học viện đi đi lại lại, nhưng bọn hắn không biết mục đích của Thương Vương cung tự nhiên không phải vì đi dạo, mà là trước hiểu rõ thoáng một phát toàn bộ Đế Tinh học viện, nhìn xem địa phương có khả năng che dấu bí mật của Thương Vương nhất ở nơi nào.

Trong hư không, Bạch Hạc bay tới, hôm nay Mạc Khuynh Thành là tới thay thuốc cho Tần Vấn Thiên, tuy nói Tần Vấn Thiên đã dần dần khôi phục, nhìn như không khác người bình thường, nhưng dù sao trái tim bị thương, sau khi chữa trị nếu có thể lại dùng dược vật an dưỡng tự nhiên càng hoàn mỹ.

- Ông ngoại.

Bạch Hạc đáp xuống, Mạc Khuynh Thành nhìn thấy Cố lão đang cùng một đám người không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Địa vị của ông ngoại ở Đế Tinh học viện nàng tự nhiên tinh tường, vậy mà tự mình tiếp đãi những khách nhân kia.

- Khuynh Thành, nhanh tới bái kiến chư vị tiền bối của Thương Vương cung.

Cố lão nhìn Mạc Khuynh Thành cười nói, ngôn ngữ đề điểm nàng, để tránh Mạc Khuynh Thành nói ra cái gì không thích hợp.

- Thương Vương cung.

Trong nội tâm Mạc Khuynh Thành cả kinh, thế lực này nàng có nghe thấy.

- Vãn bối Mạc Khuynh Thành bái kiến chư vị tiền bối.

Mạc Khuynh Thành thi lễ một cái, người Thương Vương cung đánh giá Mạc Khuynh Thành, nhất là các thanh niên, ánh mắt của bọn hắn nóng bỏng, quét mắt nhìn Mạc Khuynh Thành, không nghĩ tới Sở quốc nho nhỏ vậy mà còn có mỹ nhân như vậy, làm cho người cảm thấy kinh diễm, mặc dù là ở Thương Châu thành, cũng không có nữ tử có thể đánh đồng a.

- Thật xinh đẹp, không biết có hôn phối chưa?

Chỉ thấy một trung niên của Thương Vương cung cười nói.

- Khuynh Thành tuổi chưa tới mười tám, chưa có hôn phối.

Cố lão khách khí nói.

- Ha ha, không sai biệt lắm có thể xem xét rồi, Mạc Khuynh Thành, tu vi của ngươi như thế nào?

Trung niên hỏi.

- Nguyên Phủ nhất trọng.

Trong nội tâm Mạc Khuynh Thành có chút không vui, nhưng như trước đáp lại nói.

Con mắt của trung niên sáng lên, không đến mười tám tuổi, Nguyên Phủ cảnh, hơn nữa có được dung nhan như thế, thật không tệ, nghĩ vậy hắn nhìn thoáng qua Nhạc Thanh Phong ở bên cạnh.

Nhạc Thanh Phong tự nhiên minh bạch ý tứ của phụ thân, hơn nữa nhìn thấy dung nhan của Mạc Khuynh Thành, hắn cũng xác thực động tâm.

- Khuynh Thành tiểu thư, tại hạ Nhạc Thanh Phong.

Chỉ thấy Nhạc Thanh Phong cười nói, phong độ nhẹ nhàng, một màn như vậy để người Đế Tinh học viện tâm máy động, Cố lão muốn thành toàn Mạc Khuynh Thành cùng với Tần Vấn Thiên, nhưng lúc này Nhạc Thanh Phong mở miệng, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Tại Sở quốc, tuy có rất nhiều người xuất chúng thầm mến Mạc Khuynh Thành, nhưng bởi vì thân phận bối cảnh của Mạc Khuynh Thành, nàng không muốn, ai dám mở miệng đề cập.

Nhưng Nhạc Thanh Phong liền không giống, hắn là người của Thương Vương cung, tự nhiên sẽ không để ý bối cảnh của Mạc Khuynh Thành ở Sở quốc.

Mạc Khuynh Thành nhìn Nhạc Thanh Phong nhẹ gật đầu, lại không có trả lời cái gì, thầm mắng mình đến không phải lúc.

- Ha ha, tiểu bối các ngươi đi tâm sự a, ở chỗ này cùng chúng ta cũng không thú vị.

Trung niên ở bên cạnh Nhạc Thanh Phong chính là phụ thân của hắn, mỉm cười nói, Nhạc Thanh Phong tự nhiên cam tâm tình nguyện, đi đến trước một bước nhìn Mạc Khuynh Thành cười nói:

- Khuynh Thành tiểu thư, chúng ta đi một chút a.

Trong nội tâm Mạc Khuynh Thành tự nhiên không muốn, không có trả lời.

- Khuynh Thành.

Lúc này, chỉ thấy bên cạnh có một thân ảnh đi tới, Mạc Khuynh Thành quay người lại, trên mặt lộ ra vui vẻ, trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên.

Vừa rồi Tần Vấn Thiên cũng chú ý tới tình hình bên này, hắn cũng nhìn thấy Nhạc Thanh Phong, trong nội tâm rùng mình, đã vào Thú Linh chi địa, hắn biết rõ Nhạc Thanh Phong là người của Thương Vương cung, thấy hắn tựa hồ cố ý muốn truy cầu Mạc Khuynh Thành, cái này để cho Tần Vấn Thiên cảm giác có chút không thoải mái.

Loại cảm giác này, trước kia Tần Vấn Thiên chưa bao giờ có.

- Sao ngươi lại tới đây.

Tần Vấn Thiên đi đến bên người Mạc Khuynh Thành, vươn tay, lại nắm tay của Mạc Khuynh Thành, khiến cho Mạc Khuynh Thành run lên, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng, nhưng nàng biết dụng ý của Tần Vấn Thiên, liền tùy ý hắn lôi kéo, ôn nhu cười cười:

- Đến thay thuốc cho ngươi.

Tình cảnh như vậy những người khác nhìn ở trong mắt, người Đế Tinh học viện có chút bận tâm, không nghĩ tới Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành quan hệ gần như thế, không biết người Thương Vương cung có thể trách tội hay không.

Nhạc Thanh Phong tự nhiên cũng nhận ra Tần Vấn Thiên, chỉ thấy đôi mắt của hắn có chút nhíu lại.

- Vấn Thiên, nhanh tới bái kiến chư vị tiền bối của Thương Vương cung.

Cố lão nhìn Tần Vấn Thiên nói, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, lập tức nhìn người Thương Vương cung hành lễ, nói:

- Vãn bối Tần Vấn Thiên bái kiến chư vị tiền bối.

Trung niên nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, trong đôi mắt tách ra hào quang lợi hại.

- Đi thôi.

Chỉ thấy hắn thấp giọng nói, mang người đi qua Tần Vấn Thiên, trực tiếp bỏ qua Tần Vấn Thiên rồi, vừa rồi hắn còn chuẩn bị tác hợp Nhạc Thanh Phong cùng Mạc Khuynh Thành, trong nháy mắt lại bị một vãn bối phá hư hào hứng, tự nhiên cảm giác mất mặt.

Về phần Tần Vấn Thiên, một đệ tử của Đế Tinh học viện, há có thể vào mắt của hắn.

- Tần huynh, lại gặp mặt.

Thời điểm Nhạc Thanh Phong đi ngang qua bên người Tần Vấn Thiên nói nhỏ, sau đó đôi mắt của hắn rất không khách khí nhìn Mạc Khuynh Thành, khiến cho Tần Vấn Thiên cau mày, trong mắt có hàn mang hiện lên.

Đợi lúc đám người rời đi, Mạc Khuynh Thành trừng Tần Vấn Thiên một cái, nói:

- Ngươi còn không buông ra?

Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé không có xương kia, Tần Vấn Thiên lại có chút ít không bỏ, bàn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo, để cho Mạc Khuynh Thành đỏ mặt lên, lúc này Tần Vấn Thiên mới lưu luyến không rời buông ra.

- Gia hỏa háo sắc.

Mạc Khuynh Thành nói nhỏ, đi về phía trước, nhưng trên dung nhan tuyệt thế, lại treo dáng tươi cười.

Giống như thiếu nữ xấu hổ, mối tình đầu a.

- Kìm lòng không được.

Tần Vấn Thiên xấu hổ cười cười, gãi gãi đầu, lúc này hắn như thiếu niên bình thường, đuổi theo Mạc Khuynh Thành, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, ngược lại có vài phần dí dỏm, Tần Vấn Thiên không khỏi có chút ngây dại, trong nội tâm có tình cảm ấm áp.

Loại cảm giác này, là hắn chưa bao giờ có, rất kỳ diệu, có chút khẩn trương, có chút ấm áp, cảm giác rất đẹp.

Người Thương Vương cung tới một đại điện, phụ thân của Nhạc Thanh Phong Nhạc Hàn Sơn ngồi ở chủ vị, hai bên hắn đều là người Thương Vương cung, rất bá đạo.

Người Đế Tinh học viện cũng rất bất đắc dĩ, kỳ thật trước kia bọn hắn cùng với Thương Vương cung từng có tiếp xúc, lần trước sự tình Lạc Thiên Nhai cũng là Thương Vương cung giúp giải quyết, nhưng nội bộ của Thương Vương cung cũng chia phe phái, phân biệt là Thương Vương dòng chính nhất mạch cùng không phải dòng chính nhất mạch, hôm nay, Thương Vương dòng chính càng ngày càng yếu, quyền nói chuyện ở Thương Vương cung dần dần mất đi, lần này người tới đều không phải dòng chính nhất mạch.

Nhạc Hàn Sơn ngồi ở chủ vị, ánh mắt sắc bén nhìn đám người Đế Tinh học viện, mở miệng nói:

- Từ hôm nay, Đế Tinh học viện Thiên Tinh các, Thiên Hà điện, do Thương Vương cung ta tạm thời tiếp quản, mặt khác, đám người Thanh Phong, các ngươi đi Thiên Mộng lâm xem một chút.

Thần sắc người Đế Tinh học viện cứng đờ, bọn hắn vừa thay Thương Vương cung giới thiệu, hôm nay, bọn hắn đã bắt đầu dùng khách áp chủ sao.

- Như thế nào, có vấn đề?

Nhạc Hàn Sơn thấy người Đế Tinh học viện nhíu mày, lạnh nhạt nói.

- Không có, chỉ hi vọng đừng ảnh hưởng đệ tử của học viện tu hành.

Trong nội tâm Cố lão thở dài, Thương Vương cung thế lớn, bọn hắn không đắc tội nổi.

- Được, mặt khác, các ngươi mang người Thương Vương cung đến các địa phương che giấu khác của Đế Tinh học viện dạo một chút.

Nhạc Hàn Sơn lại lần nữa mở miệng nói, Đế Tinh học viện cũng chỉ có thể đồng ý.

Những người này tới, tựa hồ là muốn tìm cái gì.

- Đi thôi.

Nhạc Hàn Sơn phất tay, mọi người nhao nhao rời đi, rất nhanh, ở đây chỉ còn lại có Nhạc Hàn Sơn cùng Nhạc Thanh Phong.

- Phụ thân, bí mật của Thương Vương, thực có khả năng ở chỗ này sao?

Nhạc Thanh Phong mở miệng hỏi.

Chỉ thấy Nhạc Hàn Sơn vuốt vuốt mi tâm, nhắm mắt dưỡng thần, thấp giọng nói:

- Thương Vương nhất mạch đã tìm được một ít bút ký của Thương Vương năm đó, tiết lộ năm đó Thương Vương đã tới đây nhiều lần, có khả năng rất lớn, nếu như thật sự bị chúng ta tìm được, Thanh Phong, tương lai của ngươi vô cùng quang minh.

Nội tâm Nhạc Thanh Phong run rẩy lên, lúc trước Đại Hạ hoàng triều ba mươi sáu Thiên Cương, Thương Vương xếp thứ nhất, chiến lực cường đại đến đáng sợ, vô luận đối mặt thiên tài cỡ nào đều cùng giai vô địch, vượt cấp chiến đấu càng là chuyện thường ngày, cuối cùng thành truyền kỳ.

Thương Vương Đế Thương, hắn không chỉ có được một Nguyên Phủ.

Tu sĩ Võ Mệnh, Luân Mạch hóa thành vòng xoáy, mở Nguyên Phủ hải, trong cơ thể chỉ có một Nguyên Phủ, đây là luật thép của tu hành.

Nhưng Đế Thương, hắn phá vỡ luật thép này, hắn có được nhiều Nguyên Phủ, có được nhiều Nguyên Phủ, chỉ cần là tu sĩ Võ Mệnh liền biết cái kia ý vị như thế nào, ý nghĩa có thể dung nạp Tinh Thần nguyên lực gấp vài lần người khác, có thể ở trong Nguyên Phủ bất đồng thai nghén Võ Mệnh Thiên Cương, sức chiến đấu làm sao có thể không kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.